Băng Hỏa Ma Trù
Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu
Dịch : ngoctay
Biên tập : Lữ Bố
Chương 14 – Uy hiếp nữ thần tế tự ( Thượng )
Quà ra mắt của BÁ THIÊN BANG
Nghe xong nhị chưởng quỹ tự thuật, Băng Tuyết nữ thần tế tự chậm rãi gật đầu, “ Ma Sát Sứ ? Xem ra, lúc ấy hẳn là không chỉ có một kẻ đó. Ngươi cũng thông minh, có thể từ tử trạng của Liệu Tam nhìn ra một phần.
Không sai, hắn chân chính không phải chết do bạo viêm, trước khi bạo viêm, đầu của hắn đã bị băng hệ ma pháp thương tổn, đại não đã bị đóng băng, trước khi bạo viêm, hắn đã chết. Các ngươi nhìn, đầu của hắn bởi vì đóng băng, mặc dù cũng có hơi đen sạm, nhưng coi như vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì, ta thông qua tinh thần lực thẩm tra phát hiện, vết thương của rất nhỏ, chỉ nhỏ như lỗ kim, hẳn là một loại công kích hình châm giết chết, hơn nữa ở đầu của hắn, rõ ràng còn lưu lại khí tức của Băng Tuyết nữ thần chi thạch, hiển nhiên ma pháp này là thông qua Băng Tuyết nữ thần chi thạch mà phát ra. Ma pháp sư giết hắn có ma pháp khống chế lực rất mạnh, có thể đem băng ngưng tụ thành châm hình, lại có thể xuyên qua đầu lâu cứng rắn, ít nhất cũng phải có thực lực của ma đạo sĩ. Ngươi gặp tên hỏa hệ ma pháp sư kia hiển nhiên chỉ là ngụy trang. Hai gã ma pháp sát thủ phối hợp, mới có thể hình thành cảnh tượng lúc ấy.
Niệm Băng lách cách đi tới trước cửa Thủy Hóa Thiết Khí Phô, tay trái mang theo một ít rau xanh và thịt, đập cửa vài tiếng, “ Phượng Nữ, ngươi có nhà không ? “.
Tiếng bước chân vang lên, cửa mở, Phượng Nữ từ bên trong cửa ló đầu ra, vừa nhìn thấy Niệm Băng, mỉm cười vội vàng mở lớn cửa nói : “ Tiến đến đây, đại trù sư, hôm nay mới nghĩ đến ta sao ? “.
Niệm Băng cười khổ đáp : “ Ta vốn muốn đến từ mấy ngày trước, chỉ là có nhiều chuyện quá, thật sự là không thể đến, hôm nay ta nhất định làm cho ngươi một bữa ra trò “.
Phượng Nữ mắt sáng rực lên, khẽ cười nói : “ Ta nói đùa thôi, ngươi nếu có việc bận thì cứ đi làm cho xong, ta ăn gì cũng không sao cả. Kỳ thật, ta thực không muốn ăn đồ ngươi làm, nếu ăn nhiều quá, khiến khẩu vị trở nên khó tính, đến lúc ngươi rời đi, ta biết làm thế nào ? “. Nói xong từ cuối cùng, nàng mới ý thức được ý tứ trong lời nói của mình, hai má đỏ bừng, vội vàng xoay người, đưa Niệm Băng vào trong.
Nhìn bóng lưng hoàn mỹ Phượng Nữ ,Niệm Băng ngầm gật đầu, bàn về dung mạo cùng vóc dáng, Tuyết Tĩnh và Long Linh đều kém Phượng Nữ một chút, nhất là khí chất cao quý điển nhã của Phượng Nữ, càng khiến lòng người sinh nhiều hảo cảm, còn chưa nói đến vẻ ôn nhu của nàng nữ nhân hoàn mỹ như vậy, nếu nói Niệm Băng không động tâm thì tuyệt đối là đang dối gạt chính mình, chỉ bất quá hắn hiện tại chỉ muốn coi Phượng Nữ là bằng hữu, hết thảy tâm tư để ở việc đề cao trù nghệ và ma pháp của chính mình, sự tình Băng Thần tháp còn chưa có hoàn thành, hắn thật sự không muốn phân tâm vào chuyện khác.
Đi tới trong sân, Niệm Băng ngẩng đầu nhìn sắc trời, khẽ cười nói : “ Ta đến trù phòng nấu cơm, chốc lát sẽ xong “.
Phượng Nữ cười gượng, nói : “ Không cần gấp như vậy, ngươi trước hãy nghỉ ngơi chốc lát , a , được rồi, hôm nay cũng không nên nấu thứ gì quá phiền toái, thật sự là vô ý, ngươi là khách nhân, vốn phải là ta nấu cho ngươi ăn nhưng là ta lại không khéo ngoại trừ nấu cháo ra chẳng biết nấu thứ gì khác “.
Niệm Băng nhìn Phượng Nữ cười ngượng ngùng, không nhịn được có phần si ngốc, thì thào : “ Phượng Nữ, ngươi thật xinh đẹp. A ! Xin lỗi, ta phải đi nấu cơm “. Nói xong, đem đồ đi vội tới trù phòng.
Nhìn Niệm Băng đang đi vào trù phòng, trong mắt Phượng Nữ toát ra một tia quang mang quái dị, vẻ ôn nhu đã biến mất, toàn bộ đều là vẻ lạnh lùng, nàng tựa hồ đang tự hỏi gì đó, lẩm bẩm nói : “ Quên đi, có Ly Thiên kiếm đối ta mà nói cũng đã đủ, cần gì phải tham Hỏa Diễm thần chi thạch của hắn ? Hắn còn nấu cơm cho ta ăn, vậy thì cho hắn chút tiện nghi đi, ta nghĩ các trưởng lão hẳn là sẽ không trách ta. Gã Niệm Băng này thật sự quái lạ, trên người lại có nhiều bảo bối như vậy, nếu đổi là đại tỷ đến, sợ rằng trên người hắn sẽ chẳng giữ được thứ gì. Quên đi, mặc kệ nó, cứ làm tốt Chính Dương đao, coi như là đáp lại Hoa Thiên lão đầu một cái nhân tình “. Nói đến đây, trong mắt Phượng Nữ hàn quang dần dần biến mất, ánh mắt lại mê mang hướng về phía trù phòng.
Tốc độ nấu cơm lần này quả nhiên nhanh hơn rất nhiều, lần trước Niệm Băng sở dĩ chọn món cơm bồ câu phức tạp, chính là bởi vì nguyên liệu quá ít, lần này hắn mang tới đủ rau xanh và thịt, thao tác tự nhiên đơn giản hơn nhiều, sau hai khắc, cả Thủy Hóa Thiết Khí Phô đã tràn ngập hương khí, bốn món một canh tiêu chuẩn lần lượt xuất hiện, hình thức bất đồng, nhìn vào hai điểm sắc, hương mà phán đoán, chúng đích thị là cực phẩm.
Niệm Băng bày thức ăn lên bàn trong sân, lau mồ hôi trên trán mỉm cười hướng trong phòng hô : “ Phượng Nữ, ăn cơm thôi. Nhanh đến đây đi “.
" Thơm quá a ! Rốt cục lại không phải ăn cháo rồi “. Mùi thơm nhàn nhạt phả vào mặt.
Phượng Nữ với tốc độ cực nhanh lao tới trước bàn, Niệm Băng chỉ thấy mắt hoa lên, chiếc đũa nằm trong tay nàng.
Phượng Nữ kéo ghế cho Niệm Băng, nhưng hai mắt nàng không hề rời khỏi chiếc bàn, “ Oa, ngươi nấu đây ư ? Sao ngươi nấu gì cũng giống như công nghệ phẩm ta sao đành lòng ăn đây “. Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng đôi đũa trong tay nàng cũng đã bắt đầu dò xét, chạm vào một đĩa thức ăn màu vàng đỏ gần như trong suốt.
Niệm Băng nghe vậy cười đáp : “ Món ăn do một trù sư làm ra nếu không ai ăn, vậy là hắn thất bại thảm hại rồi, ta không có hy vọng như vậy, ngươi ăn hết mới tốt, biết sức ăn của ngươi lớn, hôm nay ta cố ý làm nhiều một chút, bốn đĩa thức ăn này đều làm nhiều hơn một chút, buổi tối ngươi chỉ cần hâm nóng lại, mùi vị cũng sẽ không biến đổi nhiều lắm “.
Phượng Nữ gắp một miếng màu vàng kim không biết tên đưa vào miệng, lúc nhai, nàng cảm giác rõ ràng, thịt cực kỳ mềm, mang theo hương thơm ngào ngạt, nhai miếng thứ hai, miệng đã ngập mùi thơm, khiến vị khẩu không khỏi rộng mở. Niệm Băng đem một chén cơm đi tới, khẽ cười nói : “ Món này hơi mặn, thích hợp ăn với cơm “.
Phượng Nữ nhìn Niệm Băng, tán thán : “ Quá tuyệt vời, ta đã nói khẩu vị thể nào cũng bị ngươi làm hư, xem ra sắp trở thành sự thật rồi, ngươi sao không ăn a ! Vừa rồi thứ ta ăn là gì vậy ? Thịt thực là mềm. Chẳng lẽ là cá ? Nhưng lại không hề có mùi của cá a ! ".
Niệm Băng khẽ cười đáp : “ Ta ăn cơm xong mới đến đây, chỗ chúng ta giữa trưa đã phải buôn bán, cho nên ăn điểm tâm hơi muộn, bây giờ không thấy đói, lúc ta trở về là vừa kịp bữa cơm chiều, nên sẽ không ăn ở đây. Ngươi vừa rồi ăn không phải cá, mà là một món rất phổ thông, gọi là Hồng Kim Oa ( ND : Oa - ếch ), hạt màu đỏ tròn nhỏ chính là hạt tiêu, mà ngươi vừa rồi ăn chính là thịt ếch, thịt ếch rất mềm, là một cực phẩm trong các loại thịt, chỉ cần khử được mùi, nấu kiểu gì thì cũng đều thành món ăn ngon. Nhanh ăn đi, ăn nhiều một chút “.
Không cần Niệm Băng phải nói, Phượng Nữ cũng tuyệt không ăn ít, vừa không ngừng đưa thức ăn vào miệng, vừa nói chuyện phiếm với Niệm Băng, thứ kỹ thuật cao này khiến Niệm Băng rất là thán phục.
" Niệm Băng, ngươi vừa nói chỗ các ngươi, chẳng lẽ ngươi ở Băng Tuyết thành còn biết ai sao ? “. Phượng Nữ vừa ăn vừa nói.
Niệm Băng lắc đầu, trả lời : “ Không, ta là tìm được công việc rồi mà thôi, địa phương đó ngươi hẳn cũng biết, chính là Thanh Phong Trai, cách nơi này không xa “.
" Thanh Phong Trai ? Nơi đó rất cao quý a ! Ta chưa từng tới đó ăn, bất quá nghe nói thì rất tốt, với kỹ nghệ của ngươi, tới nơi nào cũng nhất định sẽ là đại trù tốt nhất. Mặc dù ta chưa ăn bao giờ, nhưng ta có thể khẳng định, trù sư của Thanh Phong Trai tuyệt đối không thể nấu ngon được như ngươi “.
Niệm Băng mỉm cười, nói : “ Ngươi đã đoán sai, ta ở nơi này không phải để nấu nướng, ngoại trừ sư phụ ta ra, ngươi là người duy nhất được ăn đồ ta nấu. Ở Thanh Phong Trai, ta chỉ làm công việc chẻ củi mà thôi “.
Phì một tiếng, miếng cơm trong miệng Phượng Nữ toàn bộ đều văng ra hết, bắt đầu ho sù sụ, dọa Niệm Băng sợ đến nhảy lên. Niệm Băng vội vàng đưa nàng chén canh nhỏ, vừa vỗ vỗ lên tấm lưng mềm mại co dãn của nàng, vừa đưa chén canh lên đôi môi đỏ mọng của nàng, trong lúc vội vàng, hắn cũng không để ý đến bộ dáng hết sức thân thiết này của mình.
Lót bụng chén canh nóng, Phượng Nữ hồi phục lại, thở ra từng hơi mạnh, sẵng giọng : “ Ngươi muốn ta chết a ! Đùa thì cũng không được đùa ác như vậy chứ “.
Niệm Băng vừa vỗ lưng giúp nàng, vừa cười khổ nói : “ Ai nói ta nói đùa, ta ở Thanh Phong Trai chính là một người chẻ củi, tâm lý của ngươi cũng thực quá kém, trước hãy thở cho đều đã “.
Phượng Nữ giật mình nhìn Niệm Băng, “ Ngươi thật sự ở đó chẻ củi ? Ngươi không hâm đấy chứ ? “. Vừa nói, vừa đặt bàn tay thon thon đặt lên trán Niệm Băng, bàn tay ấm áp mang theo một mùi hương nhàn nhạt, da thịt mềm mại khiến Niệm Băng trong lòng rung động, nắm tay nàng, nói : “ Ta không có sao, lựa chọn đến nơi này chẻ củi, là ta không muốn trù nghệ của mình bị bại lộ. Trù sư trưởng Diệu Trù Vương Minh Nguyên của Thanh Phong Trai kỹ nghệ cao siêu, ta tới nơi này chỉ là muốn xem hắn có kỹ nghệ đặc thù gì mà thôi, cần gì phải hiển lộ chính mình chứ ? Nếu bọn họ biết được trù nghệ chân chính của ta, sợ rằng muốn rời đi thì cũng rất khó khăn “.
Phượng Nữ thanh âm đột nhiên nhỏ lại, cúi đầu nói : “ Ngươi, ngươi trước tiên buông ta ra, thế này còn ra bộ dáng gì nữa “.
Niệm Băng trong lòng cả kinh, lúc này mới phát hiện, vì tay phải đang nắm tay Phượng Nữ, tay trái đã ngừng vỗ, chuyển thành ôm lấy bờ lưng nàng, thân thể Phượng Nữ mềm mại co dãn đã hoàn toàn nằm trong lòng ngực của chính mình, cảnh tượng thân mật như thế nhất thời khiến hắn ngẩn ngơ, rồi cuống quít buông tay, cho dù hắn quả thực thông minh nhưng gặp phải tình huống xấu hổ này nhất thời cũng không biết phải nói gì cho phải, cứng lưỡi hồi lâu mới đưa chiếc đũa đặt vào tay Phượng Nữ, ho khan hai tiếng, rồi nhìn ra phía đại thụ bên ngoài tường.
Động tác ăn cơm của Phượng Nữ cũng không còn nhanh như lúc trước, mặc dù vẫn không ngừng ăn nhưng tâm tình của nàng lúc này lại rất phức tạp, nội tâm không ngừng biến đổi, mặc dù nàng biết rõ chính mình không nên như vậy, nhưng lại khống chế không được thỉnh thoảng liếc nhìn Niệm Băng. Bữa ăn này, nàng không ăn nhiều như bữa cơm bồ câu lần trước, chỉ ăn chừng chưa bằng một nửa, liền dừng đũa.
Niệm Băng vừa định giúp nàng dọn dẹp, lại bị Phượng Nữ ngăn trở, Phượng Nữ liếc hắn một cái, bình thản nói : “ Ta đi dọn, ngươi ngồi đợi ta một lúc là xong thôi “.
Niệm Băng đứng dậy, tâm tình của hắn cũng phức tạp chẳng kém, cúi đầu nói : “ Phượng Nữ, ta đi đây hai ngày sau ta trở lại “.
Phượng Nữ nói có chút thất vọng : “ Sớm như vậy đã muốn đi rồi sao ? “.
Nhìn nhãn thần có phần u oán của nàng, Niệm Băng hô to ăn không tiêu rồi, thầm nghĩ, nếu còn tiếp tục như vậy, sợ rằng chính mình thật sự sẽ muốn chìm ngỉm vào đó, chạy ngay mới là tốt nhất, nghĩ tới đây, hắn không hề do dự, vuốt cằm đáp : “ Ta trở về còn rất nhiều chuyện phải làm, chẳng thể không lĩnh lương người ta mà chẳng làm gì a ! Việc Chính Dương đao không vội, ngươi đừng quá lao lực thân thể, từ từ làm là được “.
Phượng Nữ gật đầu, bê mâm vào trong trù phòng, rồi tự mình tiễn Niệm Băng tới cửa, mỉm cười, nói : “ Ngươi nếu không có chuyện gì thì cứ tới đây, cảm tạ bữa cơm trưa của ngươi “.
Niệm Băng lúc này tâm thần cũng đã khôi phục một chút, khẽ cười nói : “ Cám ơn cái gì, phải là ta cảm tạ ngươi mới đúng a ! Cô nương, đóng cửa đi. Tái kiến ! “. Nói xong, hắn xấu hổ rời khỏi Thủy Hóa Thiết Khí Phô, rồi đem tâm thần đè nén trong băng hỏa đồng nguyên ma pháp, lúc này mới ổn định trở lại.
Phượng Nữ nhìn bóng lưng Niệm Băng từ từ rời xa, không nhịn được bật cười, “ Tiểu tử ngốc, đường đường là truyền nhân của Quỷ Trù lại đi chặt củi cho người, thật thấy thiệt thòi cho hắn. Bất quá, hắn thật sự là ngốc một cách đáng yêu. Nếu ta đem hắn trở về, không biết mấy vị trưởng lão sẽ nghĩ như thế nào, trù nghệ của hắn quả thực tinh trạm a ! ".
Rời khỏi Thủy Hóa Thiết Khí Phô, Niệm Băng không trực tiếp về Thanh Phong Trai, mình vốn đã trải qua ba ngày ước định không biết ma pháp sư công hội còn có thể nhận mình vào không, bất luận nói thế nào cũng phải đến đó một chuyến đã, chỉ cần có thể vào tư liệu thất của bọn họ đọc một chút, bằng vào trí nhớ của mình, một lần như vậy là đủ rồi, sau này không cần tới nơi này cũng được. Nhiều nhất là sau một tháng, sẽ rời khỏi Băng Tuyết thành, đi tới địa điểm tiếp theo. Bởi vì có mối hận Băng Thần tháp trong lòng, hắn mới không muốn vì Băng Nguyệt đế quốc làm bất cứ điều gì, cho dù chỉ là làm cho ma pháp sư công hội của Băng Nguyệt đế quốc. Đả kích lúc thưở nhỏ, khiến Niệm Băng bản tính lương bạc, hết thảy đều lấy mình làm trung tâm, ngoại trừ vì báo thù mà phải đề cao năng lực bản thân và truy cầu trù nghệ đỉnh phong, hắn không muốn làm điều gì khác cả.
Băng Tuyết thành rốt cục đã giải cấm, trên đường cái rõ ràng đã náo nhiệt trở lại, dân chúng mấy ngày nay bởi vì phong thành mà không dám xuất môn, lúc này đều đi mua hàng hóa trong các cửa hàng trong thành, nhất là các cửa hàng kinh doanh dân sinh dụng phẩm, lúc này thêm đông đúc. Cảm thụ cảnh tượng nhiệt náo bên đường, Niệm Băng tâm tình cũng tốt lên, xác định phương hướng ma pháp sư công hội, đi nhanh tới. Khí trời mặc dù hơi nóng, nhưng bởi vì mang theo Thần Lộ đao được khảm Băng Tuyết nữ thần chi thạch, Niệm Băng cũng không có cảm giác nóng nực, vừa đi vừa nhìn ngó chung quanh, bộ dáng tiêu diêu tự đắc.
Băng Tuyết thành quả thực rất lớn, Niệm Băng mặc dù đi rất nhanh, nhưng cũng phải một thời thần sau mới tới trước cổng ma pháp sư công hội, bây giờ là ban ngày, trước cổng công hội là hai thủ vệ mặc ma pháp bào, hai gã đại khái mười sáu, mười bảy niên kỷ, nhìn trên ma pháp bào không thấy có tiêu chí chứng tỏ chỉ hai gã chỉ là ma pháp học đồ mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ có thực lực của sơ cấp ma pháp sư.
Niệm Băng đi nhanh tới trước cửa ma pháp sư công hội, hướng hai gã sơ cấp ma pháp sư nói : “ Các ngươi hảo, ta tới tìm Lý Đắc ma đạo sĩ “.
Sơ cấp ma pháp sư bên trái liếc nhìn Niệm Băng, nghi hoặc đích nói : “ Ngươi tìm Lý Đắc ma đạo sĩ ? Có chuyện gì không ? “.
Niệm Băng đáp : “ Là thế này, ba ngày trước ta từng tới công hội tiếp nhận ma pháp trắc thí, lúc ấy thời gian quá muộn, cho nên, Lý Đắc ma đạo sĩ nói ta ngày thứ hai trở lại tìm hắn. Nhưng, ngày thứ hai thì cả tòa Băng Tuyết thành đều bị phong tỏa, cho nên, ta không thể tới, hôm nay đã dỡ bỏ phong thành, ta liền lập tức tới, thật sự không hay, khiến cho Lý Đắc ma đạo sĩ phải đợi lâu “.
Trong mắt hai gã sơ cấp ma pháp sư tuổi còn trẻ đều toát ra vẻ kinh ngạc, gã bên phải nói : “ Ngươi, ngươi chính là đại ma pháp sư mà so với Long Linh tỷ còn trẻ hơn ? “.
Niệm Băng ngây ra, nói : “ Các ngươi cũng biết ta ? Ngày đó Lý Đắc ma đạo sĩ cũng nói qua, ta đã có thực lực đại ma pháp sư “.
Sơ cấp ma pháp sư bên trái có chút quái dị nhìn Niệm Băng, nói : “ Thế mà hai ngày nay hội trưởng còn phái chúng ta đi tìm ngươi trong thành, nhưng như thế nào lại không được ngươi, nhưng rốt cục cũng đã tới, theo ta đến đây đi “.
Niệm Băng trong lòng khẽ động, thầm nghĩ, cho dù mình ma pháp thực lực không kém, cũng không cần thiết công hội hội trưởng tự mình hạ lệnh tìm kiếm chứ, việc này trong đó sợ rằng có chút kỳ hoặc, hết thảy vẫn phải cẩn thận một chút. Vừa nghĩ, hắn vừa theo sơ cấp ma pháp sư lần thứ hai bước vào ma pháp sư công hội, trong lúc đi tới, hắn âm thầm tính toán đối sách ứng biến cho các tình huống có thể phát sinh.
Sơ cấp ma pháp sư đưa Niệm Băng tới một phòng bên trong công hội, lấy cho hắn chén nước, rồi nói : “ Ngươi ở đây chờ một chút, ta đi thông tri cho Lý Đắc ma đạo sĩ “.
Phòng này rất lớn, tựa hồ là chuyên dùng để tiếp đãi khách nhân, trên vách tường có bích họa giống như trong trắc thí đại sảnh lần trước, ngay cả ở trên bàn trước mặt cũng đều có lục mang tinh đồ án.
Không lâu sau, tiếng bước chân vang lên, thủy hệ ma đạo sĩ Lý Đắc từ bên ngoài đi vào, hắn vừa vào cửa, Niệm Băng nhất thời cảm giác được một luồng áp lực cường đại trùm lên thân mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt Lý Đắc có chút quái dị, đang đứng ở cửa nhìn chính mình.
" Lý Đắc ma đạo sĩ, người hảo “. Niệm Băng vội vàng đứng dậy, cung kính hướng Lý Đắc hành lễ.
Lý Đắc lạnh nhạt nói : “ Ngươi hảo, ta đã chờ ngươi ba ngày rồi, phong thành chỉ là ở bên ngoài, đối với thành nội mà nói, cũng không có phong tỏa quá mạnh mẻ, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến hành động của ngươi chứ “.
Niệm Băng dấu diếm thanh sắc nói : “ Ta vừa tới Băng Tuyết thành không lâu, đột nhiên phong thành khiến cho ta có chút sợ hãi, cho nên, vẫn đợi tới sau khi phong thành kết thúc mới đến đến nơi này, thật sự có lỗi “.
Lý Đắc cau mày nói : “ Sợ hãi ? Là ma pháp sư có tinh thần lực cường đại, tâm tình loại này sợ rằng không dễ dàng xuất hiện được “.
Niệm Băng trên mặt hơi ửng đỏ, đáp : “ Ta từ tiểu địa phương tới, chưa thấy qua thành thị lớn như vậy, thật sự là xấu hổ “.
Lý Đắc ánh mắt một mực hướng về Niệm Băng, tinh thần lực của hắn cũng thủy chung trùm lên chung quanh thân thể Niệm Băng, nhưng bất luận xem xét như thế nào đều không thể từ trên người Niệm Băng nhìn ra một tia sơ hở. Lạnh nhạt cười, nói : “ Đã như vậy, ngươi theo ta đến đây, từ bây giờ trở đi ngươi đã là một thành viên trong Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội. Đi thôi, nghi thức sớm đã chuẩn bị xong rồi “. Nói xong, hắn xoay người đi ra phía ngoài.
Niệm Băng vội vàng đuổi theo Lý Đắc, đi ở phía sau hắn, âm thầm ngưng tụ băng hỏa đồng nguyên lực, một khi có việc phát sinh bất ngờ, mặc dù đối phương là ma đạo sĩ, nhưng nếu chính mình đồng thời dùng hai loại cực đoan ma pháp đánh lén, tất nhiên có thể khiến hắn rối loạn nhất thời, như vậy, chính mình sẽ có thêm cơ hội đào tẩu. Vừa đi, trong lòng hắn vừa âm thầm cảm thấy kỳ quái, Lý Đắc ma đạo sĩ này tại sao muốn dò xét mình như vậy chứ ? Chẳng lẽ việc mình giết chết Liệu Tam đã bại lộ ? Liệu Tam bất quá chỉ là một gã chưởng quỹ của Đại Thành Hiên mà thôi, đâu không cần tới hắn đường đường một ma đạo sĩ ra mặt.
T
rong lòng mang theo nghi hoặc, Niệm Băng đi theo Lý Đắc vào tới gian chính của ma pháp sư công hội. Cả tòa đại sảnh dị thường rộng rãi, phải rộng gấp đôi trắc thí đại sảnh hôm trước, Trong đại sảnh, đang có mấy người đứng nói chuyện với nhau. Ma pháp sư từ thấp tới cao, tiêu chí trên ngực khác nhau, trên ngực sơ cấp ma pháp sư chỉ có một tiêu chí ma pháp hệ thật nhỏ, như phong hệ là một cơn gió lốc màu xanh, hỏa hệ là một ngọn lửa đỏ, bởi vì ma pháp bào của ma pháp sư căn cứ phụ thuộc vào ma pháp tu luyện, màu sắc cũng bất đồng, cho nên, các tiêu chí nhỏ này là rất khó phân biệt. Tới trung cấp ma pháp sư cảnh giới, chung quanh tiêu chí sẽ có thêm đường biên màu bạc, mà cao cấp ma pháp sư sẽ có thêm một đường biên nữa, tới đại ma pháp sư cảnh giới, tại chung quanh tiêu chí xác định thân phận phải có tổng cộng ba đường biên, sau khi tiến nhập ma đạo sĩ cao cấp giai đoạn, tiêu chí sẽ lớn hơn một chút, đồng thời chuyển thành màu vàng, bất luận là ma pháp sư hệ nào, tiêu chí đều là màu vàng, điểm này là tiêu chuẩn thống nhất của ma pháp sư khắp năm đế quốc trên đại lục. Mà ma đạo sư cơ hồ là cực hạn của ma pháp sư, tiêu chí trên ngực bọn họ lại một lần nữa khôi phục nguyên sắc, chỉ bất quá trên nền lại có thêm một lục mang tinh, tựa như Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội hội trưởng Long Trí vậy.
Ma pháp sư đang nói chuyện phiếm trong đại sảnh tổng cộng có năm người, trong đó có hai ma pháp sư có vẻ cùng tuổi với Lý Đắc, dĩ nhiên đều là cấp bậc ma đạo sĩ, mà ba người còn alị, cũng có tiêu chí đại ma pháp sư, bọn họ hiển nhiên đều là tinh duệ của ma pháp sư công hội, thấy Lý Đắc mang theo Niệm Băng đi đến, ánh mắt không nhịn được đều hướng về bọn họ, trong đó một ma pháp sư trên ngực mang tiêu chí hỏa hệ ma đạo sĩ khẽ cười nói : “ Lý Đắc, đây là ngươi ngày đó trắc thí sao ? Từ bề ngoài mà xem thật đúng là nhìn không ra a ! ".