Bạch Hổ Khiêu Tình Chương 6


Chương 6
" Tỉnh ! Tỉnh ! Thật tốt quá, đại tiểu thư rốt cục tỉnh !"

Bên tai truyền đến âm thanh kích động, ngay sau đó tựa hồ có một đống người đứng chung quanh nàng.

Lông mi dài nhẹ nhàng cử động, chậm rãi mở mắt, trong ánh mắt phản ánh những khuôn mặt quen thuộc, làm nàng có cảm giác dường như đã trải qua mấy kiếp, tiếng nói suy yếu phun ra,

"Cha...... Nương......"

"Thật tốt quá! Ông trời phù hộ, Lưu ly ngươi hôn mê ba tháng, cuối cùng cũng tỉnh" Bùi phu nhân vui quá mà khóc, nữ nhi bình phục, vạn phần cảm tạ trời xanh

" Lưu ly , ta đi táo phòng nấu bát cháo tổ yến cho ngươi bồi bổ thân mình" Bùi phu nhân lau đi nước mắt trên mặt, vội vàng đứng dậy, đi thu xếp

"Ta không chết sao ?" thần trí Bùi Lưu Ly vẫn không thanh tỉnh lắm, âm thanh suy yếu, nàng vừa mới cảm nhận được rõ ràng cái ôm ấm áp của mẫu thân.

" Đừng nói bậy, nương ngươi nghe được sẽ thương tâm, nàng mong ngóng ba tháng, trông thấy ngươi mới mát lòng " Bùi gia khinh xích. Nhìn thấy nữ nhi tỉnh lại, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, " Các ngươi nói chuyện với Lưu Ly, cùng đừng làm cho nàng mệt mỏi" đàn ông hoàn toàn khác nữ nhân, thế mới yên tâm rời đi.

" Đại tiểu thư, ta đỡ ngươi ngồi xuống" Thúy Nhi thấy nàng cố hết sức ngồi dậy, vội vàng tiến lên hỗ trợ , đem gối đầu chuyển qua phía sau nàng, làm cho nàng thoải mái ngồi dựa vào.

" Lưu ly, có chỗ nào cảm thấy không thoải mái ?" Bùi Hổ phách quan tâm, trước hỏi.

" Đúng vậy! Lưu Ly ngươi làm cho mọi người lo lắng gần chết !" Khúc linh lung ngồi xuống giường, nhẹ nắm tay của nàng nói.

"Đại tỉ, ngươi tỉnh là tốt rồi " Bùi Anh Lạc hai tay tạo thành chữ thập, thiệt tình cảm tạ trời cao phù hộ.

"Đại tỉ, nhìn thấy ngươi tỉnh táo lại, xem ra thầy tướng số kia thật được việc " Bùi San Hô nhớ tới nguyên nhân đại tỷ tỉnh lại, cảm thấy không khỏi bội phục vị tiên tướng số nguyên bản mọi người cũng không xem trọng kia.

"Thực xin lỗi, làm cho mọi người lo lắng " Bùi Lưu Ly nhìn khuôn mặt người nhà đầy lo lắng, áy náy nói, tiếng nói vẫn có chút vô lực, " San hô, chuyện thầy tướng số tiên trong miệng ngươi mới là sao ? "

" Tiểu thư, ngày chúng ta muốn xuất phát đi Bạch Hổ thành từng gặp một gã thầy tướng số không phải sao ? Lúc ấy hắn nói đại tiểu thư gần đây không nên đi xa nhà, nếu không tất gặp đại kiếp nạn " Thúy Nhi mở miệng nhắc nhở nàng

Bùi Lưu Ly suy nghĩ, quả thật có chuyện như vậy, " Ta tỉnh lại, cùng thầy tướng số kia có quan hệ gì đâu ? "

" Lưu ly , ngày ngươi gặp chuyện không may, theo xe ngựa ngã xuống vách núi, may là dưới kia đại dương mênh mông, ngươi bị nước biển đẩy tới bụi cỏ cạnh Bạch Hổ thành, chúng ta một đường theo hướng nước chảy tìm kiếm, thật vất vả mới tìm được ngươi. Cũng may ngươi mạng lớn, tuy rằng trên người có bao nhiêu là chỗ ngoại thương, tuy không nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn không thể tỉnh táo lại. Ngự y nói ngươi rơi xuống biển khả năng thương đến chân, mạch tượng ngươi có hiện tượng khí huyết bị cản trở, vẫn không thể tỉnh, cho nên dược hiệu có hạn " Khúc Linh Lung nói tới đây, miệng thở hổn hển.

Bùi San Hô tự động tiếp lời, " khi đại tỷ hôn mê đã ba tháng, ngay cả ngự y đều thúc thủ vô sách, phương pháp gì đều dùng hết, đại tỷ vẫn như cũ chưa tỉnh lại, khi mọi người sắp tuyệt vọng, năm ngày trước, ngoài cửa lớn có một gã tướng số tiên đến, nói là muốn thấy tình trạng đại tỷ. Cha mẹ gặp người nọ không giống như là giả danh lừa bịp, hơn nữa Thúy Nhi nói qua hắn từng thay đại tỉ đoán mệnh, cho nên mọi người liền ôm hy vọng, làm cho hắn nhìn qua đại tỷ. Nào biết hắn vừa thấy đại tỉ, nói hồn phách đại tỉ bị Bạch Hổ lấy đi rồi, còn nói loại tình huống này để lâu đối với thân thể đại tỉ tổn hại rất lớn, muốn chúng ta một ngày mười hai canh giờ lúc nào cũng phải hô tên của ngươi, mới có cơ hội đem ngươi trong tay Bạch Hổ gọi trở về."

" không nghĩ tới năm ngày sau, đại tỉ thật sự tỉnh lại, vị thầy tướng số kia thật đúng là ân nhân Bùi gia chúng ta." Bùi Anh Lạc cảm kích nói

" Lưu ly , trước ăn cháo tổ yến mới có thể lực." Bùi phu nhân bưng một chén cháo tổ yến đi đến, tính tự tay đút nữ nhi ăn.

Bùi Lưu Ly ăn không được mấy muỗng nói ăn không vô liền thôi, mẫu thân nhẹ giọng dỗ dành đành phải miễn cưỡng ăn nửa bát.

" San Hô, đi vào cung, thông tri hoàng hậu di nương ngươi nói Lưu ly tỉnh. Còn có, thỉnh ngự y lại đến trong phủ một chuyến." Bùi phu nhân khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nữ nhi, một mặt hướng tiểu nữ nhi phía sau phân phó.

" được." Bùi San Hô vội vàng đứng dậy chuẩn bị đến trong cung một chuyến

"Nương, ta mệt mỏi, ta muốn tiếp tục ngủ một chút." Bùi Lưu Ly vừa tỉnh lại, thân thể vẫn thập phần suy yếu, thể lực không thể duy trì lâu lắm.

" được, vậy ngươi ngủ tiếp một lát, chúng ta không ầm ĩ ngươi." Bùi phu nhana thay nữ nhi kéo chăn gấm phủ ấm, ý bảo mọi người rời đi, chỉ để lại Thúy Nhi canh giữ ở trong phòng.

" Đại tiểu thư , cảm tạ ngươi rốt cục tỉnh lại." Thúy Nhi nói nhỏ bên cạnh Bùi Lưu Ly đang dần ngủ say.

Trong khoảng thời gian này, mỗi khi nàng nhìn đại tiểu thư hôn mê bất tỉnh, sẽ lại nhớ tới chuyện không may kia, đại tiểu thư một chưởng đem nàng ra khỏi xe ngựa, làm cho nàng có thể còn sống, vì thế nàng thập phần cảm tạ đại tiểu thư, thay đại tiểu thư đang hôn mê ngày đêm cầu nguyện, cũng may đại tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh. Vui vẻ lau đi lệ ở khóe mắt, ngồi trên ghế ở một bên, nắm tay đại tiểu thư, chờ nàng lại mở mắt ra.

Khúc Linh Lung cắn hạch tảo cao trên tay, ánh mắt không rời tiểu mỹ nhân trên giường

Trước kia nàng cảm thấy ba tỉ muội Bùi gia đều là có vẻ đẹp khó gặp, mỗi một người vừa đẹp vừa có nét đặc sắc, mà mỹ nhân trước mắt này, không chỉ có bề ngoài tuyệt mỹ , cũng có một trí tuệ bình tĩnh

Giờ phút này, nàng yếu đuối, bộ dáng đáng thương, tin tưởng nhất định có thể làm phần đông nam nhân trong thiên hạ vì nàng thâu tâm đào phế.

"Đại tẩu, ngươi vì sao nhìn ta chằm chằm ? " Bùi Lưu Ly cho dù nhắm mắt, vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của nàng.

" không có gì, chẳng qua là thưởng thức mỹ nhân thôi." Khúc Linh Lung trêu tức nói. Ngay sau đó, ngữ khí biến đổi, quan tâm hỏi lại: "Ngươi cảm thấy thế nào? Thân mình có tốt hơn một chút ?"

Nàng tỉnh đã ba ngày, tuy rằng khí sắc trên mặt vẫn không tốt lắm, nhưng may mắn là tinh thần nàng mỗi ngày chuyển biến tốt.Chẳng qua ngự y nói trong đầu nàng ứ huyết chưa tan, có khả năng sẽ sinh ra tình huống đau đầu, bởi vậy phải uống dược một thời gian nữa mới được.

" đã tốt hơn nhiều, chẳng qua thân mình hơi lười, không muốn động đậy thôi." Bùi Lưu Ly nói thật, thanh âm vẫn có chút vô lực.

" ngươi hôn mê lâu như vậy, cũng khó trách sẽ có loại tình huống này, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ tốt lắm." Khúc Linh Lung an ủi nàng.

" Ai ! nằm vài ngày thật muốn đi ra ngoài một chút, chỉ hận lực bất tòng tâm." Muốn nàng làm bệnh nhân ngoan ngoãn nằm trên giường, thật là làm khó nàng.

Khúc linh lung nhớ tới một chuyện, đem ngụm hạch tảo cao* cuối cùng ăn xong, nhấc chén trà lên miệng uống, thế mới mở miệng, " Lưu ly , trong hoảng thời gian ngươi hôn mê, Tiêu công tử Xuân Mãn Lâu đến đây vài lần để thăm ngươi, có cần phái người đi thông tri hắn ngươi đã tỉnh ? "

Bùi Lưu Ly trầm ngâm , yên lặng nói: "Không cần."

Khúc Linh Lung hơi nhíu mày, cẩn thận xem kỹ vẻ mặt đạm mạc của nàng, " Nếu ta nhớ rõ, trước khi ngươi gặp chuyện không may không phải đối với hắn có hảo cảm sâu sắc sao ? Mà ta quan sát, Tiêu công tử đối với ngươi cũng là có ý. Ta còn tưởng rằng nếu ngươi không xảy ra việc gì từ Bạch Hổ thành trở về, hai người có lẽ sẽ có kết quả."

Bùi Lưu Ly trước mắt vẻ mặt hờ hững, cũng không có vẻ mặt thẹn thùng như khi trước kia nhắc tới Tiêu công tử , rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ?

Đúng vậy. Nàng thừa nhận chính mình đối với Tiêu đại ca hảo cảm, nguyên bản cũng nghĩ chính mình cùng hắn cuối cùng ở một chỗ, nhưng...

"Lưu Ly, làm sao vậy ? " Khúc linh lung một tay khẽ vuốt bụng, quan tâm hỏi.

Bùi Lưu Ly chú ý tới động tác của nàng, nàng thiếu chút nữa quên trong bụng đại tẩu có đứa nhỏ, trước khi nàng gặp chuyện không may trước bụng vốn bằng phẳng, nay đã hiện rõ thành lớn.

" Đứa nhỏ, hẳn là bốn tháng đi ?"

" Đúng vậy ! Ngươi cũng sắp làm bác." Khúc linh lung trên mặt lộ vẻ ôn nhu, khẽ vuốt thai nhi trong bụng

Bùi Lưu Ly bị vẻ mặt ôn nhu thỏa mãn hấp dẫn, đáy lòng bắt đầu có chút hâm mộ đại tẩu, nhớ tới đại ca cùng đại tẩu trước đó phân li rồi hợp lại, cũng may hai người cuối cùng trở thành người thân.

Lúc này, cửa phòng bị người từ phía ngoài đẩy ra, Thúy Nhi vẻ mặt vội vàng đi đến.

" Thúy Nhi, có việc gì sao ?" Khúc Linh Lung thấy thần sắc nàng khác thường, quan tâm hỏi.

"Đại tiểu thư, trong đại sảnh có người đến cầu hôn, là từ Bạch Hổ thành tới, nghe nói người cầu hôn tiếng tăm trong Bạch Hổ thành lừng lẫy, là người cầm quyền ngân hàng tư nhân Mạnh ký, tên là Mạnh Ứng Hổ, lại xưng Hổ gia. Phu nhân muốn ta chạy nhanh tới xem ý tứ tiểu thư thế nào." Không nghí tới đại tiểu thư vừa mời tỉnh, có người đến cửa cầu hôn, tin tức thật đúng là nhanh.

" Hổ gia, Lưu ly , ngươi biết người này sao ? " Khúc linh lung nhìn người ngồi trên giường, khuôn mặt bình tĩnh, không bị tin tức này ảnh hưởng

" Không biết, Thúy Nhi, thay ta chuyển lời cho mẫu thân,hôn sự này ta không đồng ý." Bùi Lưu Ly tư thế chưa biến, ngữ điệu gợn sóng

"Đại tiểu thư, ngươi thật sự không hề lo lắng một chút sao? Nghe nói vị Hổ gia kia ở trong Bạch Hổ thành có thể nói là hô phong hoán vũ, mỗi người đều kính sợ hắn ba phần.Mà Mạnh phủ lại là thủ phủ Bạch Hổ thành, ngân hàng tư nhân, hiệu cầm đồ, tửu lâu, áng mây phường, còn có sản nghiệp khác, hướng đến doanh thu, không thiếu tiền tiêu. Đại tiểu thư nếu gả đi, tuyệt không sợ ủy khuất."

Thúy Nhi ý đồ nói xong lại lo lắng, rõ ràng mới vừa rồi trên đường gặp tam tiểu thư, từ trong miệng nàng biết được tin tức. Bỏ qua hôn sự này, thật có chút đáng tiếc.

" Vị Hổ gia kia bộ dáng ra sao ?" nghe Thúy Nhi nói như vậy, ngược lại lại làm Khúc linh lung quan tâm.

"Nói đến vị Hổ gia kia , thân hình cao lớn, bộ dạng cũng coi như cương nghị tuấn tú, chẳng qua đôi mắt lạnh lùng nhìn người nhưng có vài phần dọa người, không cười càng có vẻ sẵn giọng, xem xét hi vọng của mọi người mà sinh ra." Nghĩ đến mới vừa rồi trộm liếc mắt ngắm vị Hổ gia kia, bị hắn lãnh duệ mâu quang đảo qua, lưng không khỏi xẹt qua một cỗ hàn khí.

"Đừng nữa nói, Thúy Nhi, còn không mau đi thay ta từ chối hôn sự này." Bùi Lưu Ly mi giương lên, khinh xích nha hoàn nói đến nước miếng tung bay.

" Nha, được." Thúy Nhi mắt thấy chủ tử không hờn giận, đành phải sờ sờ cái mũi, chạy nhanh trở lại đại sảnh báo cho phu nhân biết đại tiểu thư không muốn hôn sự này.

Khúc Linh Lung không biết vì sao lại có loại trực giác, cảm thấy phản ứng bình tĩnh của Bùi Lưu Ly quá mức quỷ dị.

Cho dù nàng không hài lòng hôn sự này, khi biết người cầu hôn là Hổ gia, biểu hiện của nàng như là – sớm đã biết, không chút hiếu kì.

Chẳng lẽ Lưu ly sớm đã biết vị Hổ gia kia sao ? Có thể sao ?

Khúc linh lung nhìn chăm chú người trên giường cúi đầu trầm mặc không nói, không hiểu sao có dự cảm, chuyện này sẽ không dễ dàng chấm dứt như vậy.

Trăng treo lên cao, lóe ra nhiều chấm hào quang nhỏ lóng lánh như vẩy mực trên bầu trời.

Thúy Nhi cầm đèn lồng đi vào Lưu ly lâu, mở cửa gỗ tẩm phòng bước bào, đi vào trong phòng, thấy Bùi Lưu Ly nằm trên giường trong lòng ôm một quyển sách, hai mắt nhắm nghiền, làm như lâm vào ngủ say, vì thế đem đèn lồng đặt lên bàn, đi vào giường giữ.

" Đại tiểu thư, ta đỡ ngươi nằm, thời điểm không còn sớm, ngươi tốt nhất nên đi ngủ."

Bùi Lưu Ly buồn ngủ mở mắt, chưa tỉnh lắm liếc nàng mọt cái, để nàng tùy ý đem gối phía sau di chuyển, giúp nàng một lần nữa nằm lên giường, thay nàng kéo cái chăn gấm phủ lại, rất nhanh ý thức nàng lại lâm vào mê man.

Thúy Nhi cẩn thận kiểm tra cửa sổ đóng tốt hay chưa, thế mới tắt đèn lồng, cước bộ nhẹ nhàng rời đi.

Ngay khi nàng rời đi không lâu, một ống trúc từ ngoài cắm vào cửa giấy, thổi vào một trận khói mê.Một khắc sau, cửa sổ bị đảy ra từ bên ngoài, một thân ảnh cao lớn nhảy vào, người tới cước bộ không tiếng động đi tới bên giường, nhìn chăm chú vào thiên hạ ngủ say trên giường hồi lâu, thế mới khom người dễ dàng ôm lấy, như khi đến lặng yên không tiếng động nhảy ra ngoài cửa sổ, thân ảnh trôi đi trong bóng đêm.

Ngoài cửa lớn Bùi phủ, một chiếc xe ngựa sớm đậu, sau khi thân ảnh cao lớn ngồi trên xe ngựa, xe ngựa lập tức bí mật đi trong đêm. Khi đi qua một cái phố, hai gã ngồi trên lưng ngựa, khi nhìn thấy nam nhân trên xe ngựa làm như chờ hồi lâu, liếc mắt nhìn nhau một cái, lập tức giục ngựa đuổi kịp.

Đoàn người chạy đi một đêm, cuối cùng khi trời vừa mới tảng sáng trở lại Bạch Hổ thành.

Mới sáng tinh mơ, người Mạnh phủ mới mở cửa lớn màu son ra, thấy một chiếc xe ngựa thập phần quen mắt nhà mình đứng ở cửa lớn. Ánh mắt di chuyển, nhìn thấy đi theo sau xe ngựa hai người trên hai tuấn mã màu đen sợ hãi kêu ra tiếng.

"Nhị thiếu gia, tam thiếu gia......Mặt các ngươi xảy ra chuyện gì ?" Hai người mặt mũi bầm dập, bộ dáng thật đúng là dọa người. Rốt cuộc là ai ? Thật to gan ! Dám đem hai vị thiếu gia đánh thành ra như vậy.

" Câm miệng !" Mạnh Khai Vân lớn giọng quát

Quản sự Mạnh phủ nghe được tiếng gã sai vặt kinh hô, vội vàng đi ra coi, vừa thấy cũng kinh hách nghẹn họng nhìn trân trối."Hai vị thiếu gia, phát sinh chuyện gì sao ?"

Hắn chỉ biết là đêm của ba ngày trước đó, hai vị thiếu gia đột nhiên mất tích, đại thiếu gia tức giận lôi đình, sợ tới mức mỗi người bên trong phủ cảm thấy bất an. Hôm sau, trời vừa sáng, đại thiếu gia cái gì cũng không nói, liền mang theo Giang Uy xuất môn, không nghĩ tới khi gặp lại hai vị thiếu gia, lại biến thành bộ dáng thê thảm như thế này.

"Khánh thúc, cái gì cũng đừng hỏi." Mạnh Nghĩa Bằng bất đắc dĩ nói

Lúc này, cửa xe ngựa bị đẩy ra, Mạnh Ứng Hổ xuống xe ngựa, trong lòng còn ôm một đống chăn gấm, từ trong chăn lộ ra một đầu tóc đen mềm mại, làm cho người ta có thể đoán ra trong chăn gấm bao phủ là nữ tử. Nhưng bởi vì nàng kia khuôn mặt dựa vào hướng cổ Mạnh Ứng Hổ, cho nên không thể nhìn thấy dung mạo của nàng.

"Đại thiếu gia......" khánh thúc nhìn thấy đại thiếu gia ôm cô nương trong lòng, hành động ôn nhu giữ lấy, lại kinh ngạc nói không ra lời.

Mạnh Ứng Hổ lạnh lùng ra mặt, ôm người trong lòng chạy bộ vào trong phủ, hai huynh đệ phía sau thở dài, cũng đi theo vào.

Dọc theo đường đi gặp không ít người, mọi người thấy đại thiếu gia ôm một cô nương trong lòng, đều kinh ngạc ngừng tay làm việc. Ngay lúc hắn phải qua một tòa hồ nhân tạo, cũng vừa vặn nghênh diện đại phu nhân.

" Ứng Hổ, người ngươi ôm trong lòng là ai ? "

Đại phu nhân đang muốn đi Hổ Gầm Các coi con lớn nhất đã về hay chưa, không nghĩ tới đi đến nửa đường vừa vặn gặp con. Nhìn thấy hắn ôm một đống chăn ấm phủ bên trong đúng là một vị cô nương, ngạc nhiên hỏi.

" nương, việc này ta sẽ bẩm báo lại sau." Mạnh Ứng Hổ không muốn ở lại nói chuyện nhiều, ánh mắt liếc qua Giang Uy đi theo phía sau, hướng hắn phân phó, " Đi thỉnh Chương lão lại phòng ta một chuyến."

" Dạ." Giang Uy nhanh chóng chạy đi mời người.

Đại phu nhân mắt thấy con lớn nhất không để ý tới nàng, chạy thẳng lấy người, đầy bụng nghi vấn nhìn thấy hai huynh đệ đi tới hướng này, ngăn người lại ép hỏi.

"Nghĩa Bằng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ? Cô nương đại ca ngươi ôm trong lòng là ai ? Còn trên mặt hai huynh đệ ngươi là chuyện gì xảy ra ? "

" Đại nương, còn phải hỏi sao ? Hai người chúng ta chạy đến Thanh Long thành vẫn bị đại ca đuổi theo, bị đánh đau một chút, hơn nữa đại ca còn cố ý hướng mặt hai chúng ta đánh, làm cho hai chúng ta mất mặt." Mạnh Khai Vân có cơ hội tâu lên, oa oa lên án đại ca.

" Ủy khuất hai người các ngươi." Đại phu nhân thở dài

Nàng sớm đoán được thiêu hương túi, tuyệt đối sẽ làm con lớn tức giận, chỉ là không ngờ hắn phát hỏa lớn như vậy. Nhớ tới đêm của ba ngày trước kia, con lớn nhất phát hỏa chỉ cần một cái mắt lạnh liền đủ dọa người, đúng là tức giận muốn điên, buổi tối toàn bộ người trong phủ cảm thấy bất an, không ai dám vào ngủ.

Thịnh nộ lớn nhất khi con lớn sai người tìm lại không thể tìm ra hai huynh đệ , sau khi biết được hai người chạy trốn, vẻ mặt âm trầm lãnh khốc kia ngay cả nàng là mẫu thân hắn cũng cảm thấy sợ hãi.

" Đừng nói nữa." Mạnh Nghĩa Bằng mặt biến sắc, loại chuyện này không cần lớn tiếng ồn ào, để hạ nhân đều biết, Khai Vân không cần mặt mũi tam thiếu gia của mình, cũng đừng kéo hắn xuống nước.

" Đúng rồi, ta hỏi hai người các ngươi một chuyện, các ngươi còn không trả lời ta. Rốt cuộc cô nương đại ca các ngươi ôm trong lòng là ai ? " Đại phu nhân nhịn không được truy vấn,mới vừa rồi xem bộ dáng con lớn nhất khẩn trương kêu Giang Uy đi tìm Chương lão nhân, nàng chưa bao giờ gặp qua, làm cho nàng tò mò không thôi.

" Cô nương kia chính là người trong bức họa, cũng là cô nương hắn muốn minh hôn." Mạnh Nghĩa Bằng nghĩ đến chuyện này nhịn không được liền nghiến răng nghiến lợi, tiểu tử Giang Uy kia tốt nhất da dày một chút.

" Cái gì ? Chuyện này rốt cuộc là sao ? Cô nương kia là ai ?" Đại phu nhân hoàn toàn bị làm hồ đồ, Quỷ hồn kia không phải sớm tan thành mây khói sao ? Như thế nào lại bị con lớn nhất ôm về ?

" Nàng là Bùi Lưu Ly ở Châu Ngọc Các , Thanh long thành, bị đại ca hạ mê hương cường bắt trở về." Mạnh Khai Vân đồng dạng cắn răng trả lời, hai huynh đệ giờ phút này có cùng một nỗi đau.

Mà Giang Uy không biết tai nạn trước mắt, vừa vặn mang Chương lão nhân đến, khi nhìn thấy ánh mắt giết người của hai huynh đệ, liền thông minh chạy ra ngoài

Hai huynh đệ đâu chịu buông tha hắn, thân hình nhảy lên, một trái một phải đuổi theo Giang Uy, đem Giang Uy đánh đau một chút mới bằng lòng bỏ qua.

" Hai huynh đệ các ngươi trở về nói rõ ràng cho ta !" Đại phu nhân gọi với theo thân ảnh hai huynh đệ sắp biến mất.

"Đại phu nhân, sớm a." Chương lão chậm rãi đi tới, hướng nàng vấn an

"Được rồi, mau đi đi! Ứng Hổ đang chờ ngươi ." Đại phu nhân vẫy tay ý bảo hắn không nên đa lễ.

"lão phu đi trước một bước." Chương lão khom người cáo từ, chạy nhanh hướng Hổ Gầm Các

Bùi Lưu Ly ở Châu Ngọc Các ? Ứng Hổ quan hệ thế nào với nàng, còn bắt cô nương người ta về ?

Đây cũng không phải là luôn luôn bình tĩnh, làm việc mưu tính sâu xa như con lớn nhất thường làm, giống như là Khai vân lỗ mãng gây nên. Xem ra nghi vấn của nàng, cũng chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.

Vào đông, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua nửa khung cửa sổ chiếu rọi sáng ngời bên trong tối tăm, cũng mang đến từng trận lo lắng.

Mạnh Dư Yến cầm trong tay một quyển sách, ngồi ở hắc đàn mộc viên ghế, nàng hiền lành nên bị đại ca chọn canh giữ, thỉnh thoảng nhìn về phía cô nương vẫn chưa tỉnh đang nằm trên giường đại ca.

Nghe nhị ca nói nàng là đại tiểu thư Châu Ngọc các Bùi Lưu Ly. Ba tỷ muội mỹ danh sắc nghệ song toàn, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.

Nhưng thấy nàng một đầu tóc đen như mây phân tán trên gối, mi như trăng non, hai hàng lông my dài che đậy đôi mắt sáng, mũi rất đẹp, môi như đóa hoa mềm mại, da trắng như tuyết ,giống như được làm từ ngọc, hé ra kiều nhan tinh xảo tuyệt mỹ.

Đại ca trong hiểu biết của nàng, chỉ có dung nhan tuyệt mỹ như vậy không đủ làm hắn bận tâm, nàng thập phần tò mò vị Bùi cô nương này rốt cuộc tính tình ra sao, có thể bắt được tâm tư lạnh lùng cứng rắn của đại ca.

" Vẫn chưa tỉnh sao ? Xem ra là mê hương hạ quá nặng." Mạnh Ứng Hổ từ ngân hàng tư nhân trở về, nguyên tưởng nàng đã tỉnh. Xem ra chương lão nói đúng, thân mình nàng thương nặng, hơn nữa hắn hạ một lượng mê hương quá nặng, mới có thể làm nàng mê man đến buổi trưa còn chưa tỉnh.

"Đại ca, ngươi làm như vậy được không ? Đem Bùi cô nương cường bắt trở về, lại chưa báo cho người Bùi gia biết một tiếng, chỉ sợ họ đem sự tình làm lớn." khi Mạnh Dư Yến nghe đại ca nhắc tới chuyện này, thập phần kinh ngạc, đại ca nhưng lại hạ mê hương bắt một cô nương. Chuyện này giống như cường đạo, hành vi thổ phỉ, nhưng lại phát sinh trên người đại ca, khi nghe thấy làm nàng khiếp sợ hiện tại còn không dám tin.

" Đây là nàng thiếu ta." Nếu nàng không làm bộ như không biết hắn, cự tuyệt hắn tới cửa cầu hôn, hắn cũng sẽ không một mạch quyết định làm như vậy.

Mạnh Dư Yến nhìn khuôn mặt âm trầm của đại ca, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói thế nào mới tốt.

Đúng lúc này, thiên hạ đang mê man trên giường ưm một tiếng, thân ảnh cao lớn chợt lóe, nhanh chóng đi vào giường giữ.

Bùi Lưu Ly tỉnh lại, chậm rãi mở mắt. Thân mình nàng phải dùng thời gian nhiều gấp đôi bình thường mới có thể hoàn toàn tỉnh lại. Khi thần trí tương đối tỉnh táo, hiện lên trong mắt là một thân mình cao lớn, làm cho nàng kinh hách nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, ngẹn họng nhìn trân trối người đứng giữ ở giường.

" Ngươi làm sao có thể xuất hiện trong phòng ta ?"

Mạnh Ứng Hổ song chưởng khoanh trước ngực, thân hình cao lớn dựa vào giường, vẻ mặt hiện lên một chút cười lạnh.

" Ngươi nhìn lại cho rõ ràng đây là nơi nào ?"

Nghe vậy, Bùi Lưu Ly liếc nhìn bài trí trong phòng, còn có dưới thân nàng nằm đệm chăn tơ lụa màu xanh, đối với nàng mà nói thập phần quen thuộc, nhưng.......

" Ngươi...ngươi bắt ta tới Bạch Hổ thành khi nào ? Ngươi dám làm như vậy ?" Bùi Lưu Ly nổ tung, khi nàng ý thức được nơi này tương đối quen thuộc, chỉ vì nơi này là tẩm phòng của hắn. Kinh ngạc qua đi, cơn tức ngay sau đó lục tục bùng nổ.

"Ta vì sao không dám ? Ngươi dám làm bộ như không biết ta, cự tuyệt ta cầu hôn, cũng đừng trách ta phải làm như vậy, ngươi hẳn là rất rõ tính tình của ta." Nhắc t 3d91 i chuyện này vẫn làm hắn nổi trận lôi đình. Nàng dám nói không biết hắn, còn cự tuyệt hắn cầu hôn, vậy đừng trách hắn không từ thủ đoạn.

" Đáng chết, ngươi còn dám nhắc chuyện này, là ai nói với ta nhân quỷ thù đồ, kết quả chính là ngươi tính kế ta, ngươi là gian thương !" Mỗi khi nhớ tới chuyện này, làm nàng tức giận đến mất đi bình tĩnh, thịnh nộ làm nàng không khống chế được hành động, tức giận đến nỗi lấy gối hướng người hắn quăng đi.

Mạnh Ứng Hổ lãnh mâu bắt đầu nguy hiểm quỷ dị, trên trán gân xanh bốc lên, hung hăng trừng mắt nhìn nàng

Mạnh Dư Yến đứng lặng một bên thấy hết thảy, nhất thời kinh hách trợn mắt há hốc mồm ! Nếu ban đầu nàng vẫn nghi vấn hai người có quen biết hay không, chính mắt nhìn thấy hai người kịch liệt giải thích chuyện cũ, sẽ thấy không còn hoài nghi. Làm nàng kinh ngạc hơn là Bùi Lưu Ly hoàn toàn không hề sợ đại ca, còn dám quăng gối đầu, chỉ là điểm này cũng làm nàng kính nể.

" Là do ngươi ngốc. Chẳng lẽ ngươi không biết là quỷ không thể xuất hiện vào ban ngày sau ? Càng không thể nói đến là đứng dưới ánh mặt trời." Mạnh Ứng Hổ không chút tiếp thu chính mình có sai, rõ ràng không là người ngốc, chính mình không nghĩ tới điểm ấy, bị lừa có thể trách ai ?

" Ngươi nói ta ngốc ? Ngươi là gian thương......" trong cơn giận dữ,đột nhiên trước mắt tối sầm, thân thể mềm mại mềm nhũn, hướng dưới giường ngã xuống..

" Lưu ly !"

Mạnh Ứng Hổ kinh hãi thân hình chợt lóe, cánh tay dài duỗi ra, đúng lúc đem thân thể mềm mại ôm trong ngực, đồng thời dọa đến một thân đổ mồ hôi lạnh. Ôm nàng ngồi trên giường, nhìn người trong lòng hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn trời xanh trắng bệch, một cỗ đau lòng hung hăng vồ lấy hắn.

"Đại ca, Bùi cô nương làm sao vậy " Mạnh Dư Yến thấy thế, ba bước làm hai bước đi vào giường, quan tâm hỏi

" Nhanh đi thỉnh chương lão đến một chuyến !" Mạnh Ứng Hổ sốt ruột hô to.

"Buông." Bùi Lưu Ly chờ hoa mắt đi qua, chậm rãi mở đôi mắt sáng, chống lại con ngươi đen lo lắng của hắn.

Mạnh Dư Yến đang muốn bước ra, cước bộ nhân lúc này mà dừng lại, quay đầu nhìn hai người phía giường, theo bản năng thối lui một bên, trực giác bảo lúc này không nên đứng gần hai người quá.

" Thân mình của ngươi bị thương nặng, cảm xúc không nên quá mức kích động." Mạnh Ứng Hổ khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, chẳng những không có buông nàng ra,ngược lại đem nàng ôm trong lòng càng nhanh.

Bùi Lưu Ly giãy giụa muốn rời khỏi cái ôm của hắn, phiền toái là khí lực không bằng hắn, hơn nữa thân hư khí nhược, rất nhanh lại ngã vào ngực hắn, thở hồng hộc.

" Ngươi có muốn ăn cái gì không ? Ta gọi táo phòng đi chuẩn bị. Hôn mê ba tháng, nên bồi dưỡng thân mình cho tốt mới được." Bàn tay to khẽ vuốt khuôn mặt non mềm nhỏ nhắn, ôm thân mình mềm mại trong lòng, cảm xúc chân thật làm ngực hắn dâng lên một cỗ thỏa mãn, cuối cùng có thể đền lại khát vọng lúc trước không thể chạm vào nàng.

" Ta muốn trở về, đưa ta hồi Thanh Long thành, bằng không đưa ta đến nơi ngoại công cũng được." Bùi Lưu Ly ngửa đầu trừng hắn, không để ý tới câu hỏi của hắn.

" Đi kêu táo phòng nấu cháo nhân sâm đi. Dư Yến, phiền toái ngươi đi đến táo phòng một chuyến." Mạnh Ứng Hổ không để ý tới nàng, thẳng hướng đại muội chỉ dẫn.

" Được !" Mạnh Dư Yến liếc hai người một cái, trong mắt có chút lo lắng nhưng không dám can thiệp vào chuyện của đại ca, trước đành phải rời đi.

" Mạnh Ứng Hổ, Hổ gia ngươi là thổ phỉ sao ? Tính đem ta bắt giữ lại Mạnh phủ sao ?" Bùi Lưu Ly con mắt sáng nhiễm lửa giận, tức giận hỏi.

" Này không phải là bắt giữ. Ta giữ nương tử của ta ở lại trong phủ tĩnh dưỡng, có gì không thể ?" Lãnh mâu sửa lại có chút kiên quyết.

" Ai là nương tử của ngươi ?" Bùi Lưu Ly tức giận nhắm mắt lại, đột nhiên nghĩ không muốn uổng phí khí lực

" Ta đã cảnh cáo ngươi, Hổ gia ta cũng không phải có thể để mặc người trêu chọc." Mạnh Ứng Hổ bám vào bên tai nàng, tiếng nói trầm thấp nguy hiểm.

" Ngươi bỏ qua chính là chuyện lừa hôn ! Ta nhớ rõ là đáp ứng ngươi lấy bài vị của ta, nếu ngươi thật muốn lấy, ta gọi người khắc một cái bài vị cho ngươi, cho ngươi chậm rãi, phong phong cảnh quan cưới thế nào ?" Con mắt sáng không cam lòng yếu thế trừng lại, khẩu khí này nàng nuốt không xuống.

" Ngươi rõ ràng là người sao ta không cưới, mà muốn kết hôn với một cái bài vị lạnh như băng ? Ta đã nói rồi, bất luận sống hay chết, ngươi đều là thê tử của ta. Ngươi đã không chết, đương nhiên là lấy ngươi người sống," Tốt lắm, xem ra nàng cũng không suy yếu như trong tưởng tượng, còn có khí lực cùng hắn tranh cãi.

"Ngươi......"

Bùi Lưu Ly chưa nói xong đột nhiên bị động tác giữ môi nàng của hắn làm ngừng, con mắt sáng ngạc nhiên trừng mắt hắn một đôi lửa nóng.

Mạnh Ứng Hổ không nghĩ lại nghe cái miệng nhỏ nhắn của nàng phun ra những lời tức chết hắn, lựa chọn làm cái việc hắn đã sớm muốn làm đối với nàng, thành công ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn.

Nàng càng muốn rời đi, hắn càng không chịu cho nàng rời đi. Người Hổ gia hắn coi trọng, đừng mơ tưởng từ bên người hắn đào tẩu.

Mạnh phủ Nghênh phong Các gần đây có một vị tức phụ đến ở; mà vị tức phụ này là tự đại thiếu gia ôm trở về. Chuyện này rất nhanh lan truyền trong phủ, cũng có tin tức, vị tức phụ này vô cùng có khả năng trở thành đại thiếu phu nhân, đến nối trong phủ cao thấp đều thập phần tò mò thân phận vị tức phụ này.

Vào sáng sớm mùa đông, phía chân trời vẫn tối om, nhóm nô bộc rời giường liền bắt đầu bận rộn, nhất là táo phòng lại càng tối mày tối mặt.

Nha hoàn Tiểu Phượng hưng phấn mà bưng nước ấm đi vào Nghênh Phong Các. Đêm hôm qua đại thiếu gia tự mình sai khiến, về sau nàng phụ trách hầu hạ tức phụ của đại thiếu gia. Nàng lén lút nhẹ đẩy cửa ra, bước vào trong tẩm phòng, màn giường hồng nhạt vẫn rủ xuống đất chưa mở ra, biểu hiện tức phụ còn đang ngủ say.

Tiểu phượng đem nước ấm sớm chuẩn bị cùng khăn, nước súc miệng đặt ở trên mấy cái thượng, thế mới đi đến bên giường nhẹ giọng kêu:

"Bùi cô nương, nên rời giường rửa mặt chải đầu."

Người trên giường nguyên bản vươn hai tay sau khi tiếp xúc đến không khí lạnh, lập tức lùi về chăn phủ gấm ấm áp, thân thể mềm mại lật lại, tiếp tục ngủ say.

ở ngoài màn Tiểu phượng cảm thấy quýnh lên, nhớ tới đại thiếu gia đêm qua đặc biệt dặn, đành phải lại lên tiếng, " Bùi cô nương,thỉnh mau chóng rời giường." Lúc này nàng quyết tâm, đem màn giường giắt ở hai bên.

Trên giường Bùi Lưu Ly hơi nhíu mi, thực không cam lòng xoay người ngồi dậy, mắt giận hờn hướng nha hoàn vẻ mặt kinh diễm đứng giữ ở giường.

Tiểu phượng sau khi thấy dung nhan vị tức phụ này, trong thời gian ngắn không thể di chuyển ánh mắt, hoàn toàn không nghĩ tới vị Bùi cô nương đại thiếu gia thập phần coi trọng này dung mạo so với năm vị tiểu thư trong phủ còn đẹp hơn ! Dung mạo tuyệt mỹ, dáng người tinh tế, không chỗ nào không đẹp, cũng khó trách đại thiếu gia để ý như vậy.

" Thời điểm còn sớm, vì sao phải đánh thức ta lần nữa ?" Bùi Lưu Ly bất mãn chất vấn. Ở Bùi phủ nhà nàng, nàng luôn ngủ thẳng giờ Tỵ mới rời giường, hiện tại bất quá mới sáng sớm đã bị người đánh thức, khẩu khí đương nhiên không tốt.

Tiểu Phượng bị trừng, cuống quít phục hồi tinh thần lại, đầu tiên là hướng nàng hành lễ, thế mới vội vàng giải thích, "Bùi cô nương, không phải Tiểu Phượng muốn đánh thức ngài, mà là đêm qua đại thiếu gia đặc biệt dặn, sáng hôm nay cần phải đánh thức ngài, cùng dùng đồ ăn sáng."

"Ta không đi." Bùi Lưu Ly sắp nhắm mắt lại, nàng buồn ngủ muốn chết, không nghĩ mới sáng như vậy đã rời giường ăn sáng.

"Nhưng là......" lúc Tiểu Phượng gấp rút không biết nên thế nào cho phải, một tiếng nói trầm thấp sẵn giọng vang lên.

"Không đi cũng phải đi." Mạnh Ứng Hổ thân ảnh cao lớn bước vào trong phòng, khuôn mặt lạnh lùng không tùy tiện nói đùa, làm người ta nhìn thấy mà sợ.

Tiểu Phượng thấy thế, vội vàng thối lui đến một bên, vểnh tai cẩn thận nghe hai người đối thoại.

" Đạo đãi khách của Mạnh phủ là không cho khách ăn no ngủ đủ sao ?" Bùi Lưu Ly oán càng thêm oán, mặt cười buộc chặt, cũng không cho hắn hoà nhã sắc.

Mạnh Ứng Hổ nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất, khẽ thở dài, không tự giác nhẹ giọng, đi đến bên giường, ôn nhu dỗ nhẹ, "Trước rời giường rửa mặt chải đầu thay quần áo, cùng người nhà dùng qua thiện ngọ, muốn ngủ trở về ngủ sau."

" Không cần ! Ta chỉ là bị bắt đến làm khách, cũng không phải người nhà của ngươi, không cần tuân thủ gia quy Mạnh gia !" Bùi Lưu Ly dỗi theo thói quen lại chải tóc, hoàn toàn không cho hắn mặt mũi

Mạnh Ứng Hổ sắc mặt trầm xuống, nếu nàng không nghe hắn hảo ngôn khuyên bảo, vậy đừng trách hắn.

"Tiểu Phượng."

"Đại thiếu gia." Tiểu Phượng động tác nhanh chóng đi đến trước mặt hắn.

"Lập tức động thủ hầu hạ Bùi cô nương rửa mặt chải đầu thay quần áo, cho ngươi thời gian hai khắc." nói vừa xong, thân ảnh cao lớn thối lui đến phòng khách chờ, không nhìn phòng trong lục tục truyền ra tiếng la mắng.

Tiểu Phượng quả nhiên thập phần hữu hiệu, không đến hai khắc đã đem phân nửa thỏa đáng, đem Bùi Lưu Ly vẻ mặt không tình nguyện đến trước mặt Mạnh Ứng Hổ.

Mạnh Ứng Hổ đánh giá tuyệt mỹ giai nhân trước mắt, xiêm y trên người nàng là hắn lệnh áng mây phường chế tạo gấp, một thân tử sam quần lụa, cổ tay áo cùng làn váy giai dùng kim tuyến thêu bươm bướm tinh xảo, có liên quan đến sở thích của nàng, hắn toàn điều tra nhất thanh nhị sở.

" Đi thôi !" Cánh tay dài duỗi ra, chế trụ eo nhỏ của nàng. Không thắng được nắm chặt kích thước tay áo làm mày hắn hơi nhíu. Bị hắn dùng lực, thân thể mềm mại liền ngã hướng hắn, thân mình quá nhẹ làm hắn bất mãn, ngầm hạ quyết định phải dưỡng béo nàng một chút.

" Ta tự mình đi." Bùi Lưu Ly không hờn giận muốn đẩy hắn ra, lại buồn bực khí lực không bằng người ta, hai người nắm tay một đường đi ra Nghênh Phong Các.

Tiểu phượng thấy hết thảy cảnh này, sau khi hai người đi xa, vẫn dấu không được kinh ngạc.

Nàng chưa bao giờ xem qua có người cô nương dám không xem sắc mặt đại thiếu gia, còn có đại thiếu gia khi nhìn Bùi cô nương kia vẻ mặt ôn nhu cũng là nàng chưa bao giờ gặp qua.

Bởi vậy, nàng có dự cảm mãnh liệt.Cơ hội Bùi cô nương trở thành đại thiếu phu nhân phi thường cao. Mà nàng đã chờ không kịp để nói cho mọi người nghe chuyện hai người trong lúc đó.

hạch tảo cao: Bánh ngọt làm từ hạch quả táo

Hắc đàn mộc viên ghế: Ghế tròn màu đen làm từ gỗ cây đàn

Nhân quỷ thù đồ: người và quỷ khác biệt.

Thân hư khí nhược: thân mình không có lực, hơi (thở )yếu

Tức phụ: con dâu

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/29208


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận