Dưới vòm cây xanh mát trong khu phố, một đám học sinh cấp 2 đang bao quanh một đứa nhóc lớp 4. "Thằng kia, mặc đồ đẹp giống con đại gia thế mà ko có tiền à?"
"Mấy anh.tránh ra" Nó ứa nước mắt sắp khóc, cố tìm chỗ trống để chạy giữa đám người.
"Thằng này hay! Ko có tiền đưa tụi tao còn bảo tránh ra, nhóc muốn gì?" Tên mặt mũi hung tợn giơ kéo cổ áo nó, đưa lên nắm đấm.
"Đừng đánh mà.." Nước mắt tuôn như mưa, nó lấy tay che đầu lại.
"Mấy anh một đám người lớn mà lại đi bắt nạt một thằng con nít, ôi nhục nhã quá đi...nhục nhã" Một giọng nói trẻ thơ non nớt vang lên. Tất cả quay đầu nhìn cô nhóc mặt mũi đáng yêu nhưng lời nói ra thì có vẻ khác so với độ tuổi.
"Gì nữa đây? Bé con muốn làm mĩ nhân cứu anh hùng hả?" Hắn cười chế giễu.
Cô nhóc lắc lắc đuôi gà "Để xem mấy anh có cửa đấu với em ko đã?"
"Con nhóc chết tiệt!" Nắm áo kéo cô lên cao cách mặt đất một khoảng.
"Anh trai anh trai..quân tử động khẩu ko động thủ hì hì"
"Mày còn nói..á" Cô nhóc lợi dụng thời cơ đá chân vào mặt hắn, nhảy xuống đất kéo thằng nhóc còn khóc theo sau chạy nhanh khỏi mấy người đó.
"Nín đi! Con trai gì mà khóc xấu quá" Cô đưa khăn tay cho cậu nhóc.
"Hu hu..." Cậu khóc mãi ko ngừng.
"Trời ơi nín đi khổ quá" Cô che hai tai lại, tên này sao ưa khóc thế, giống hệt má Hoa của cô.
"Cảm..cảm ơn!" Cậu nhóc chùi nước mắt.
"Tớ nói cậu nghe..nếu ko muốn bị bắt nạt thì phải mạnh mẽ lên như tớ nè, như vậy ko ai dám đụng cậu nữa đâu!" Cô cười tươi, để lộ mấy cái răng sữa.
"Ừm" Mặc dù con nhỏ nhưng bị cô làm cho bối rối bởi nụ cười và sự mạnh mẽ của cô nhóc ngang tuổi mình nhưng lại thấp hơn một cái đầu.
"Tớ là Gia Huy, cậu tên là gì?"
"Lâm Ngọc" Cô tự hào giới thiệu.
"Lâm Ngọc! Con đang ở đâu, trễ rồi về thôi!" Xa xa có tiếng người đàn ông kêu cô.
"Ấy chết! Gia Huy tạm biệt cậu, tớ phải về rồi."
"Ê..chờ đã nhà cậu ở đâu?" Gia Huy níu Lâm Ngọc lại.
"Sát bên kia đường Nam Trung" Lâm Ngọc vẫy tay với Gia Huy.
Khoảng 1 tháng sau, Gia Huy tìm được nhà cô, tìm mọi cách để gần với cô hơn, học chung với cô từ cấp 2 đến bây giờ và trở thành bạn thân. Tình cảm ấy ngày càng lớn, nhưng lại ko nói. Hôm nay tỏ tình trước mặt nhiều người lại ko thành, Gia Huy suy sụp tinh thần.
"Mạnh Hùng, tớ thấy Gia Huy dạo này cứ sao sao ấy...giống như là..như là cái gì trong phim nè?" Lâm Ngọc gãi đầu.
"Giống người thất tình chứ gì!" Mạnh Hùng nhắc.
"Đúng rồi, là thất tình..cậu ta đang bị thất tình ai hả?" Tên này là bạn thân chí cốt với cô 6 năm trời ko thấy cậu ta từng quen với cô gái nào.
"Cậu ấy thất tình nặng lắm, ko có thuốc chữa đâu" Anh bó tay với cô rồi, ngốc sao mà ngốc thế.
"Vậy sao.." Bản thân Lâm ngọc cũng muốn giúp Gia Huy vui lên, nhưng chuyện cô còn buồn hơn, cả tuần nay chưa thấy hắn manh động gì, hắn cứ im im nguy hiểm làm cô ăn ngủ ko ngon.
"Mời Lâm Ngọc lớp 10D5 đến phòng hội học sinh..mời Lâm Ngọc lớp 10D5 đến phòng hội học sinh" Tiếng loa phát thanh của trường làm cô giật mình, mới nhắc tào tháo tào tháo tới liền, được lắm cô chuẩn bị tinh thần rồi, ko sợ sẽ xảy ra chuyện gì.
"Lâm Ngọc..có sao ko?" Mạnh Hùng lo lắng hỏi.
Lâm Ngọc chỉ mỉm cười tự tin bước đi.
Đến trước phòng hội học sinh, tim cô đập loạn. Dù cô chuẩn bị tinh thần rồi nhưng vẫn run đây.
"Xoẹt" cánh cửa mở ra, trước mặt Lâm Ngọc là người mà cả tuần cô chưa gặp, Thiên Hạo. Anh mặc đồng phục chỉnh tề, ngồi nhàn nhã kiểm tra tài liệu. Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào làm vẻ đẹp của anh càng nổi bật hơn. Cạnh anh còn có một người nữa đẹp trai cũng ko kém anh đang nhìn cô chằm chằm.
"Tôi là Lâm Ngọc" cô kìm nén máu mũi, nhìn thấy Thiên Hạo cô có cảm giác nhớ nhớ thế nào.
Thiên Hạo ngồi ngay ngắn lại, nở nụ cười sát gái
"Cô đến rồi à! Chào mừng cô đến với hội học sinh, từ giờ cô sẽ là thành viên mới"