Chapter 3
Edit: habin_3288
Nguồn:
“Cô không sao chứ?” người con trai đó hỏi cô lần thứ hai.
Diệp Tây Hi định thần lại, vội nói: “Không sao, tôi không có việc gì.”
Anh đối với cô cười cười, sau đó bước lên bục giảng.
Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào anh.
Lúc này, giáo sư Khắc Lỗ Tư mới bước vào phòng học, hướng mọi người giới thiệu:
“Các em, đây là trợ giảng của ta, Du Giang Nam, lần này anh ấy sẽ cùng chúng ta lên núi tiến hành khảo sát, mọi người ở chung một chỗ trong một tuần… Như vậy bây giờ chốt danh sách, những em nào đồng ý đi nào?”
Vừa dứt lời, phía dưới đồng loạt dơ tay lên, trong đó người tích cực nhất có lẽ là Diệp Tây Hi. (mê trai thế chứ lại, vừa mới chửi loạn lên giờ đã quay ngoắt rồi, ông thầy này cao tay ghê ^0^)
“Không phải vừa rồi ngươi có đánh chết cũng nhất định không chịu đi sao?” Bạch Bách Thanh bất đắc dĩ lắc lắc đầu chán nản nhìn.
“Ai biết giáo sư Khắc Lỗ Tư chơi ác như vậy, lại dùng mỹ nam kế.” Diệp Tây Hi nhìn Du Giang Nam trên bục giảng, ánh mắt bắt đầu lóe lóe sáng như đèn pha ô tô.
“Lau nước miếng đi.” Bạch Bách Thanh đưa cho cô một tờ giấy ăn, hỏi: “Ngươi định nói với cha ngươi thế nào đây?”
“Ta tự có kế hoạch.”
Diệp Tây Hi về nhà vừa lúc nhìn thấy cha đang tưới hoa trong sân Diệp gia.
Diệp lão gia vẻ ngoài anh tuấn, ôn hòa nho nhã, rất có phong độ, khá được phụ nữ xung quanh hoan nghênh nhưng từ sau ngày vợ mất, ông hoàn toàn không có ý định đi bước nữa trong đầu,ngày thường trừ đi làm về, đều tưới hoa trong sân nhà.
“Cha, con muốn theo Tiểu Bạch lên núi tham gia cuộc biểu tình của những người đồng tính trong một tuần lễ.” Diệp Tây Hi đem những từ đã luyện tập lập đi lập lại những 10 lần ra nói.
“Biểu tình của người đồng tính? Chủ đề là cái gì?” Diệp cha cũng tò mò.
“Ân… Hình như là chống chính phủ ban luật cấm kết hôn giữa những người đồng tính, còn có quyền lợi sinh sản của họ nữa.” Diệp Tây Hi bắt đầu nói nhảm. (ý là chị ấy chém gió đấy)
“Vậy con đi chơi nhớ cẩn thận một chút.” Diệp cha dặn dò.
“Vâng ạ.” Diệp Tây Hi may mắn vượt qua sự kiểm tra, hít một hơi thật sâu, một đợt hương thơm ngát xông vào mũi, lúc này cô mới chú ý hoa nhài khắp vườn đã nở rộ lúc nào, những bông hoa trắng tinh khôi, thanh khiết và tao nhã.
“Hoa nhài đẹp quá cha ơi.” Diệp Tây Hi nhẹ nhàng nói.
“Đây là loài hoa mẹ con lúc còn sống thích nhất.” Diệp cha từ từ cúi người ngồi xuống, nâng một nhánh hoa nhài lên, động tác mềm nhẹ, tràn đầy sự yêu thương.
Diệp Tây Hi nhìn cha mình, đột nhiên hỏi: “Cha, mẹ qua đời đã được bao nhiêu năm rồi ạ?”
“19 năm, làm sao, ngay cả sinh nhật mình cũng không nhớ rõ ư?”
Diệp Tây Hi cắn cắn môi dưới: “Cha, có phải lúc con ra đời mọi người đã sửa giấy khai sinh của con không?”
Diệp lão gia bóng lưng chợt cứng lại, đã biết sao, ông thở dài: “Không sai.”
“Tại sao lại làm như vậy ạ? Tại sao nếu không thay đổi nhỏ một tuổi thì nhất định sẽ gặp nguy hiểm ạ?” Diệp Tây Hi không thể nào giải thích được.
Diệp cha đứng dậy, sờ sờ đầu con gái, chậm rãi nói: “Con sau khi sinh, thân thể vẫn không tốt, bệnh nặng bệnh nhẹ vẫn không ngừng, thậm chí có một lần, bệnh viện còn báo bệnh tình nguy cấp khó có thể chữa. Khi đó, mẹ của con vừa mới qua đời, cha thật sự không thể để mất thêm con được nữa, cho nên, chỉ có thể làm tất cả những gì có thể khi tuyệt vọng, nghe người ta giới thiệu, đó là một thầy tướng số ẩn cư. Hắn nói, con ra đời năm tháng ngày đại hung, chỉ có sửa đổi, nếu không không quá được một tuần tuổi. Mặc dù luôn luôn không tin tưởng những thứ này, nhưng cha vẫn làm theo, đem sửa tuổi của con nhỏ đi một năm. Nhắc tới cũng thật kì quái, sau này, thân thể của con từng ngày tốt lên… Bởi vì cảm thấy không có cần thiết, cho nên cha vẫn không nói cho con nghe, con sẽ không trách cha chứ?”
“Thì ra là như vậy.” Diệp Tây Hi gật gật đầu, chợt cười nói: “Như vậy cũng tốt, chờ lúc con 30 tuổi, còn có thể đối người khác nói 29… Cha, không thèm nghe cha nói nữa, con đi siêu thị mua đồ đây.”
“Trên đường cẩn thận một chút.”
Diệp cha vẫn đưa mắt dõi theo bóng con gái đã đi xa dần, sau đó ngắt xuống một đóa hoa nhài, bước vào phòng, tiến tới phòng ngủ của mình khóa cửa lại.
Sau đó, Ông lấy xuống từ tầng thứ ba của giá sách một cuốn sách, nhấn chốt ẩn sâu bên trong mở ra, bức tường dựa lưng vào tủ sách từ từ chuyển động hiện ra một mật thất.
Diệp cha bước vào trong, đi tới trước một quan tài thủy tinh đá lạnh, đêm đóa hoa nhài trên tay mình đặt xuống.
“Mạt Tâm, mới vừa nãy, ta lại nói dối Tây Hi rồi…”
Chớp mắt đã đến ngày bắt đầu cuộc sống trên núi Tiêu rồi, ngày đó, Diệp Tây Hi lần đầu tiên không có bị Bạch Bách Thanh từ trên giường nắm ngược lên mà là cô đem Bạch Bách Thanh dựng ngược lên gọi dậy.
“Sặc sao đi sớm như vậy?” Bạch Bách Thanh trợn tròn con mắt.
“Đoạt vị trí a, không phải là tự lái xe lên núi sao? Ta muốn đi nhờ xe Du Giang Nam, như vậy có thể ngồi một mình với hắn trong ba giờ liền. Như thế nào, ta thông minh chứ.” Diệp Tây Hi đắc ý hỏi.
“Nhưng là, không chỉ có một mình ngươi thông minh.”
“Có ý gì?”
Diệp Tây Hi nhìn theo hướng tay Bạch Bách Thanh chỉ chỉ, chỉ thấy trước cửa phòng trọ của Du Giang Nam một đám nữ nhân đã nhanh chóng xếp thành một hàng.
“Tránh ra, ta tới trước.”
“Chê cười! Ta rạng sáng 4h đã đứng đây xếp hàng rồi.”
“Các ngươi cùng cút ngay cho ta! Ta là vận động viên đẩy tạ chuyên nghiệp đấy.”
“Sợ ngươi a, ta còn học yoga đó.”
Tình hình chiến đấu thật vô cùng dữ dội, vượt ngoài sức tưởng tượng, mặc dù Diệp Tây Hi cùng Bạch Bách Thanh lẩn cách xa đám đó nhưng vẫn thỉnh thoảng bị một chiếc giày cao gót hoặc là nửa đoạn móng tay phấn hồng bị bẻ gãy bay tứ tung rơi vào đầu.
“Ngươi cảm thấy so sánh với những nữ quái này có cửa thắng sao?” Bạch Bách Thanh hỏi.
“Giờ tính sao.” Diệp Tây Hi nuốt nuốt nước bọt nói tiếp: “Chúng ta hay là trở về nhà tiếp tục ngủ chăng?”
Đang nói, phía sau bỗng truyền đến tiếng động cơ ồn ào, Diệp Tây Hi xoay người, phát hiện ra người lái xe chính là Du Giang Nam.
“Cần tôi đưa hai người lên núi không?” Du Giang Nam mỉm cười nụ cười nhàn nhạt dị thường đẹp mắt.
Diệp Tây Hi cùng Bạch Bách Thanh liếc mắt nhìn nhau, lập tức vọt tới ghế ngồi phía sau xe.
Những nữ nhân đang đứng trước cửa nhà trọ nhìn thấy có người nhanh chân hơn mình liền liều mạng lao tới.
Nhưng chậm một bước, xe đã lao đi mất hút.
Nhìn phía sau, Bạch Bách Thanh vỗ ngực an ủi: “Nhìn vẻ mặt của bọn họ, như muốn nhào lên cắn cái mông của chúng ta vậy.”
“Tiểu Bạch, không biết tại sao, lời của ngươi vừa rồi làm ta cảm thấy tự hào nhất từ lúc cha sinh mẹ đẻ làm bạn với ngươi tới giờ.”
“Không khách khí!”
Mặc dù đã ngồi lên xe nhưng ba người vẫn chỉ đơn giản trò chuyện, chẳng biết tại sao, lại có chút gió lạnh.
Trầm mặc ba phút sau, Bạch Bách Thanh nhịn không được, chọt chọt Diệp Tây Hi, nói nhỏ: “Nói nghe coi, tại sao lại lo lắng như vậy?”
“Nhưng là… Ta cùng hắn vốn không quen a!”
“Được rồi.” Bạch Bách Thanh xung phong nhận việc, cao giọng nói: “Ta kể chuyện cười cho hai ngươi nghe được không?”
“Tốt!” Diệp Tây Hi vỗ tay.
“Tốt.” Du Giang Nam gật đầu.
Bạch Bách Thanh ngồi thẳng người, hắng giọng, bắt đầu kể: “ Ngày xưa có một người đánh cá câu chỉ được một con mực. Con mực cầu xin hắn: ngươi thả ta đi, đừng đem ta nướng lên ăn a. Ngư nhân nói: Được, vậy trước hết cho ta hỏi ngươi vài vấn đề nha. Con mực rất vui vẻ nói: ngươi hỏi đi ngươi hỏi đi! Sau đó ngư nhân liền đem con mực đi nướng ăn… Ha ha ha, cười đã chứ.”
Một đám Ô nha ở trong xe bay ra. (ô nha: quạ đen, anh này kể chuyện đến hai người kia đứng hình toàn tập luôn)
“Ngươi chê cười không khí chưa đủ lãnh sao?” Diệp Tây Hi nói nhỏ.
“Không hài lòng thì ngươi kể đi a.” Bạch Bách Thanh phản bác.
“Kể thì kể.” Diệp Tây Hi cũng cao giọng: “Ta cũng kể chuyện cười.”
“Kể đi.” Du Giang Nam lau mồ hôi lạnh.
“Người chủ trì hỏi: mèo có leo cây hay không? Diều hâu nhanh chóng đáp : Có! Người chủ trì lại hỏi: Xin nêu ví dụ chứng minh! Diều hâu rưng rưng nói: năm ấy, ta ngủ say, mèo trèo lên cây… Sau đó lại có một con cú mèo…”
Lại một đám Ô nha khác bay ra khỏi xe. ^0^
“Ngươi cũng không còn gì đặc biệt sao.” Bạch Bách Thanh cười trộm.
“Giỏi thì ngươi kể nữa đi a!”
“Được, nghe đây…”
“Không cần nữa.” trên ghế lái Du Giang Nam xoa bóp huyệt thái dương, nhẹ nhàng buông lời nói: “Mới vừa rồi hai người kể chuyện…đều hay cả.”
Chỗ ngồi phía sau hai người lúc này mới an tĩnh lại.