Chapter 67
“Rất đáng tiếc, con gái bà ấy không phải là hoa cũng chẳng phải là ngọc gì cả.” Hạ Phùng Tuyền chăm chú nhìn cô.
Diệp Tây Hi dần dần cảm thấy có điều gì đó hơi kì lạ: “Vậy cô gái ấy bây giờ đang ở đâu?”
Hạ Phùng Tuyền không lên tiếng trả lời, chỉ chăm chú nhìn cô, cứ nhìn mãi như thế.
Diệp Tây Hi cười khan hai tiếng: “Anh đừng nói với em là, cô gái đó chính là em nhé.”
Hạ Phùng Tuyền gật đầu.
Diệp Tây Hi ngây người, một lúc sau, mới hồi phục lại tinh thần, không kìm lòng được nữa ngoác miệng cười phá lên: “Em thật quá bội phục mẹ luôn.”
“Em chỉ có câu này để nói thôi hả?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
Diệp Tây Hi suy nghĩ một chút, ánh mắt dần trở nên đầy nghi hoặc: “Anh ép buộc em, chính là vì trả thù sao?”
Hạ Phùng Tuyền chậm rãi phủ nhận: “Nếu như anh đã muốn trả thù nữ nhân thì anh đã có phương pháp khác để sử dụng rồi.”
“Ví dụ như.”
“Ví như, anh đem Từ Viện gả cho Mộ Dung Phẩm.”
“Từ Viện đã làm gì chọc đến anh vậy?” Diệp Tây Hi lại thấy tò mò.
“Cô ta dám đem ảnh nude lúc bé của anh đi phát tán khắp nơi.”
“Anh chụp ảnh nude á!” Diệp Tây Hi mở to hai mắt.
“Là mẹ của em, cô cô của anh bắt buộc chụp đó.”
Diệp Tây Hi lại một lần nữa cười cứng đờ cả cơ mặt, đối với mẹ mình ngàn vạn lần thêm kính nể, khâm phục.
“Cười đủ chưa?” Hạ Phùng Tuyền giọng nói không hỷ cũng không nộ, làm cho người ta đoán không được tâm trạng của hắn lúc này như thế nào nữa.
Diệp Tây Hi lần nữa ngậm chặt miệng lại.
“Nhưng mà anh không thể không thừa nhận, mẹ em đúng là một người vô cùng lợi hại… lại có thể làm cho một hoa hoa công tử cải tà quy chính.” Hạ Phùng Tuyền tiếp tục nói.
“Hoa hoa công tử? Ai vậy ai vậy ai vậy?!” Diệp Tây Hi kích động hỏi dồn dập.
“Người đó hiện đang ở trong nhà chúng ta.” Hạ Phùng Tuyền đưa ra gợi ý.
“Ở đây ư?” Diệp Tây Hi búng tay: “Bá bá!”
“Em quả nhiên là không có đầu óc tưởng tượng gì hết.”
“Không phải à? Chẳng lẽ là…Hư Nguyên?”
“Mẹ của em tác yêu tác quái ở nhà này, Hư Nguyên còn chưa ra đời đâu.”
“Không phải bá bá, cũng không phải Hư Nguyên.” Diệp Tây Hi suy nghĩ một chút, bừng tỉnh nhận ra: “Là anh!”
“Diệp Tây Hi, đừng tưởng rằng em còn giữ được một chân… cho dù hai chân nguyên vẹn cũng đừng nói lung tung.” Hạ Phùng Tuyền cảnh cáo.
Diệp Tây Hi nhức đầu, chần chừ một lúc mới hỏi: “Anh không phải là muốn nói với em, người đó là A Khoan chứ?”
Hạ Phùng Tuyền lẳng lặng đáp: “Thật xin lỗi, đó chính là A Khoan.”
Diệp Tây Hi như bị sét đánh trúng, trong nháy mắt nhảy dựng lên: “A Khoan? A Khoan? A Khoan?!”
“Anh chỉ trả lời một lần thôi.” Hạ Phùng Tuyền nói từng câu từng chữ: “Chính là A Khoan.”
“Điều này sao có thể được?” Diệp Tây Hi cảm thấy khó có khả năng xảy ra chuyện đó được.
“A Khoan cũng chẳng phải là hạ nhân nhà chúng ta.” Hạ Phùng Tuyền chậm rãi nói: “Chú ấy thật ra là em của mẹ anh, cũng chính là cậu của anh.”
Lại thêm một tin tức kinh hãi nữa, Diệp Tây Hi ngay cả nói cũng quên mất tiêu há hốc mồm kinh ngạc.
“Tóm lại, anh nghĩ chỉ có thể kết luận một câu, mẹ em đúng là một người phụ nữ lợi hại.” Hạ Phùng Tuyền tổng kết lại, sau đó với tay tắt đèn trên bàn, nói: “Ngủ đi… ban đêm muốn uống nước, muốn đi nhà vệ sinh thì gọi anh một tiếng.”
Căn phòng chìm trong bóng tối, Diệp Tây Hi bị Hạ Phùng Tuyền ôm chặt trong lòng, nghe tiếng tim hắn đập trầm ổn đều đặn, trong phút chốc đã hiểu ra.
Thì ra là, hắn vì muốn chăm sóc mình nên mới ngủ lại ở đây cùng cô.
Diệp Tây Hi trong lòng đột nhiên có một loại cảm xúc khác thường, dường như rất ấm áp.
Nhưng chỉ mấy phút sau, cảm giác này liền biến mất sạch sành sanh—
“Diệp Tây Hi.”
“Gì?”
“Bộ ngực của em gần đây thật giống như bị ngâm nước ấy.”
“…”
Cũng trong lúc đó, ở gian phòng bên cạnh hai người, Hạ Từ Viện đang ngồi bệt trong phòng tắm, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cô thất thần hồn bay phách lạc như thế này.
Mà nguyên nhân chính là que thử thai trên tay cô— phía trên có hai vạch màu hồng.
Cô, có thai.