Bản Sao - Replica Chương 1


Chương 1
Dưới hầm

TÔI không thể cử động chân.

Dù tôi cố cựa quậy hết sức thì phần thân từ hông trở xuống vẫn không xê dịch được. Cứ như chân tôi đã bị đổ bê tông. Khi gắng rướn người xuống xem chuyện gì xảy ra, chợt tôi thấy tay mình cũng không thể cử động.

Tôi không cựa được vai. Cũng chẳng thể cong tay. Thậm chí tôi còn không thể quay đầu.

Ai đó đã dán tôi lên tường.

Tôi điếng người. Cơn hoảng loạn chèn ngang cổ khiến phải mất một lúc tôi mới nhận ra rằng tôi không biết mình là ai. Lẽ ra trong đầu tôi phải có một cái tên, một ngày sinh, một thời thơ ấu thì tôi chỉ thấy một sự trống rỗng tối đen như mực đang nhấn chìm tôi. Tôi không là ai cả.

Tôi gắng cựa quậy thoát ra, nhưng tứ chi tôi không xê dịch được một tẹo nào. Tôi bị tê liệt từ cổ trở xuổng. Hai thái dương tôi đau nhức. Tôi không thở được.

Có lẽ không phải bị dán. Tôi bị liệt rồi.

Làm sao lại đến nông nỗi này thì tôi cũng không có nhiều thời gian để thoát ra. Tôi đã cảm thấy chóng mặt - trong một, hai phút nếu thiếu không khí tôi sẽ bị suy não. Mà có lẽ nó đã xảy ra rồi cũng nên. Có lẽ đó là lý do tại sao tôi không thể nhớ mình là ai.

Những bức tường gạch khô khốc mới xây leo lét ánh màu xanh da trời từ một chiếc đèn nê-ông duy nhất đang hắt sáng trên trần. Những chiếc dao rạch, lưỡi cưa và kềm được treo đầy trên những chiếc móc han gỉ. Gỗ được cắt thành nhiều mảnh dài ngắn khác nhau chất đống trong góc phòng. Có lẽ đây là một ga ra, chỉ có điều cái máy nằm khuất trong góc tối kia không phải là một chiếc xe mà thôi.

Cái máy đó to như một đầu máy xe lửa, cắm đẩy những ống nhựa, giống như một mạng lưới những hộp điểu áp đứng giữa những ống dài và dày. Đằng sau những tấm bảng bằng thủy tinh plexi, những ống kim tiêm được kẹp chặt ngay đầu những cánh tay rô bốt. Một bóng đèn đang nhấp nháy bên cạnh nút công tắc nguồn.

Mắt tôi đảo điên dại khắp phòng, rồi tôi thấy mình không chỉ một mình.

“Thức rồi à!”. Một cô gái vừa lau bàn tay vào quần jean vừa nói.

Cô cũng khoảng tuổi teen, mũi đeo một chiếc khoen lấp lánh và móng tay được tỉa tót gọn gàng. Phấn trang điểm mắt và phấn dặm nền có vẻ hơi dầy, hình như cô muốn người khác nhìn cô trông già hơn. Cặp mắt to tròn của cô cho thấy cô chẳng sợ hãi gì.

“Giúp tôi với!” Đột nhiên giọng tôi vang rõ một cách bất ngờ, nhưng đó hoàn toàn không phải giọng của tôi.

Cô gái cột chặt một bím tóc sau tai, trả lời: “Giúp cô ư!”

“Làm ơn”. Tôi nói. “Tôi không thở được.”

Cô gái xoay ghế lại, tiếng ghế kêu cọt kẹt. “Lẽ ra giờ này cô chưa được thức.” Cô nói, mắt nhìn chằm chặp vào màn hình vi tính.

Rồi, tôi nhìn thấy một cô gái đang nằm bẵt tỉnh.

Cô được đặt nằm dài trên một chiếc ghế dài, bên dưới một bức tường đẩy tuốc nơ vít và mỏ hàn. Một chiếc áo dây xam xám dính vào ngực cô. Chiếc quẩn lót thùng thình thõng xuống từ hông cô. Mặt cô bị cô gái ngồi ở máy vi tính che khuất, mà tôi thì không thể xoay đầu để nhìn rõ hơn được.

“Đây là đâu?” Tôi hỏi.

Cô gái liếc nhìn tôi, nói gần như cười: “Nhà mới của cô.

Khi cô xê dịch chiếc ghế đang ngồi, phần còn lại của cô gái kia lộ ra. Nhưng tôi vẫn không thể nhìn thấy khuôn mặt. Chợt tôi nhận ra cô gái ấy không có đầu.

Đầu của cô gái đã bị cắt đi đâu mất rồi.

Tôi thét lên như còi báo động. Âm thanh vang ra khắp phòng không chừa chỗ nào. Cô gái đứng bật dậy, giật phắt lấy một chiếc áo sơ mi rách nát đầy vết dầu trên bàn làm việc nhét vào miệng tôi. Rồi cô bịt mũi tôi lại.

Mắt tôi mờ đi, vì sợ hơn là vì thiếu không khí. Tôi thấy mình như đang rơi thẳng xuống một cái giếng, đầu va vào đá.

Tôi lịm đi.

Tôi dấn dần tỉnh lại, đầu óc chập chờn như vài ngôi sao mới mọc sau hoàng hôn. Thoát khỏi cơn mê sảng, tôi thấy cô gái vẫn đang ngồi gõ vi tính. Cô đã thay quẩn áo - giờ cô đang mặc một chiếc áo len tay dài và một chiếc quẩn túi to. Không biết tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi?

Cô liếc tôi, thấy tôi đang nhìn cô chằm chằm, rồi cô lại nhìn vào màn hình vi tính.

lấm vải bịt miệng đã được tháo ra, nhưng tôi vẫn thấy miệng đăng đắng mùi dầu nhớt. Tôi cố thử hét lên lại, nhưng chẳng có tiếng gì thoát ra. Dây thanh quản của tôi đã bị đông cứng giống như toàn bộ cơ thể.

“Trông cô như đã chết vì sợ ấy”. Cô gái nói, rồi thở dài. “Chả hiểu sao lại vậy. Lẽ ra không khó như thế này”

Tôi ngạc nhiên khi thấy thi thể cụt đầu vẫn nằm trên bàn làm việc. Vì tôi đã hi vọng nó sẽ biến đi, giống như trong những cơn ác mộng. Không thấy vết máu nơi cổ. Không hiểu sao cái đầu lại được tách rời ra gọn gàng như một miếng ráp hình lê-gô.

Cô gái quay mặt vê' phía tôi. “Tôi sẽ cho cô có tiếng nói trở lại, nhưng nếu cô lại thét lên, tôi sẽ tắt đi ngay. Và có lẽ lần này là tắt luôn đấy. Có hiểu không?”

Không thể nói có và cũng chẳng thể nói không, tôi chỉ biết chớp mắt. Cô gái quay trở lại máy vi tính rồi kích chuột vài lần. Tôi cảm thấy có dòng nhiệt chảy ngược lên trong cổ họng mình, như hớp phải một chén trà nóng.

“Cô đang làm gì thế?” Tôi hỏi. Giật mình vì bất ngờ giọng nói của tôi đã trở lại bình thường.

Cô gái làm ngơ không trả lời. Mắt cô nhìn chòng chọc vào tôi. “Nói tôi nghe tên của cô!”

CÔ là ai?

“Trả lời câu hỏi.”

Tôi không thế. Tôi nói.

Cô gái nhướn mày. “Không thể là sao?”

“Tôi không biết tên mình.”

“Nói tên cô đi!” cô gái lặp lại, chờ đợi một câu trả lời khác.

“Tôi không thể nhớ được.”

“Lẽ ra cô phải biết chứ.” Cô gái nói. Cặp lông mày nhíu lại với nhau. Môi dưới trê' ra. Ngược đời là tôi thấy mình cần phải xin lỗi.

“Tôi không biết tên mình. Tôi không biết tôi là ai. Tôi không biết gì hết.”

“Tên cô là Chloe.” Cô gái nói. “Cha cô là Graeme, mẹ cô là Kylie. Cô học tại Trường Trung học Scullin. Cô không nhớ gì cả sao?”

Tôi cố gắng lắc đẩu, nhưng đầu vẫn không cử động được. Tôi bắt đẩu nghĩ mình đang bị giam. “Không.”

Cô gái văng tục, rồi quày quả trở lại chiếc máy vi tính. “Sao lại vậy nhỉ?” Cô làu bàu. “Sao lại không chạy nhỉ?”

“Xác ai nằm trên cái bàn kia thế?” Tôi hỏi.

Cô gái nhìn tôi chằm chằm, làm như câu trả lời đã quá rõ ràng rồi. “Của cô chứ còn của ai.” Cô gái nói.

Tôi chưa kịp có thời gian thét lên lại thì cô gái đã gõ một lệnh lên bàn phím. Tôi lại quay cuồng như rơi vào máng nước.

Tôi, Chloe Zimetski, mở mắt.

pây là tầng hấm trong ngôi nhà tôi đã sống cả đời mình. Những cái búa và cưa kia là của mẹ tôi, bà hay dùng nó để đóng đổ dưới này trước khi nhận thêm ca làm. Một trong những hộp giấy các tông dưới bàn làm việc có đựng một tàu lượn bằng gỗ dán mà mẹ đã làm cho tôi, ngoài ra còn một cái máy bắn đá mà mẹ con tôi thường dùng để phóng tàu.

Tên mẹ tôi là Kylie Samuels. Cha tôi tên là Graeme Zimetski. Dù kết hôn với cha tôi nhưng mẹ vẫn giữ tên của mình. Lúc lên ba, tôi đã làm cô bé cẩm hoa trong lễ cưới của cha mẹ mình. Cái bức hình tôi đang nhai trệu trạo những cánh hoa là một phần trong buổi chiếu hình ở lần sinh nhật thứ 13 của tôi - Thật ngượng chết đi được.

Cái máy nằm ở góc phòng, với một đống thùng, ống và kim là cái máy tạo dáng 3D. Cái máy đó củng do mẹ tôi lắp ráp bằng những món đồ bà mua trên mạng.

Áp lực đè nặng lên đẩu tôi bắt đầu làm tôi nhói đau. Trí nhớ của tôi đã trở lại, nhưng chúng chẳng giải thích được gì. Tại sao tôi lại bị giam cầm trong chính tầng hầm nhà mình? Cái cô gái ác ôn giữ tôi trong này là ai? Sao cô ta lại cắt đầu tôi ra được mà tôi lại không chết?

Cô gái đang làm gì đó với cơ thể của tôi - cái cơ thể của tôi. Tôi thấy những cái dây tạp dê' được cột đằng sau lưng cô. Một tấm gương dựa vào tường.

Tôi hoảng hồn khi thấy cơ thể không đầu của mình đang trần truồng.

“Tên cô là gì?” Cô gái hỏi, chẳng thèm quay đáu lại.

“Chloe Zimetski”, Tôi nói. “Làm ơn thả tôi ra.”

CÔ bao nhiêu tuối?

Mời các bạn theo dõi tiếp!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/79596


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận