Chương 17: Đã xảy ra trong tương lai (3)
Sau đó là thế này, Âu Dương Thành bắt đầu chăm sóc Lâm Tử Mạch giống như Hứa Mục. Cùng nhau đi dạo trong công viên, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau trông Tiểu Cáp, họ giống như đã ống cùng nhau lâu ngày rồi, nhưng Âu Dương Thành lại chưa bao giờ tỏ thái độ gì với cô. Cô tưởng những gì mình làm còn chưa đủ, cô còn rất nóng vội, vì thế vẫn chậm rãi chờ đợi, chờ đợi đến khi mình có thể đi vào lòng anh. Cứ như vậy suốt hai năm. Khi cô học đến năm thứ tư chuẩn bị tìm việc làm, Âu Dương Thành từng hỏi Lâm Tử Mạch có muốn đến công ty anh làm việc không, Lâm Tử Mạch không đi, nhưng lại chọn một công ty cách công ty của Âu Dương Thành không xa. Buổi tốt ngày ký xong hợp đồng, Âu Dương Thành ở nhà chúc mừng cô. Lâm Tử Mạch làm rất nhiều món ăn ngon, hai người ăn thực vui vẻ, Âu Dương Thành còn uống một chút rượu, Lâm Tử Mạch cũng uống cùng anh. Lâm Tử Mạch không chú ý đó là loại rượu gì, chỉ biết đó nhất định là rượu ngon, nhấp nháp cái miệng nhỏ, mùi thơm ngào ngạt của rượu, làm người ta say mê.
Mỗi lần đều là Lâm Tử Mạch quét tước chiến trường, Âu Dương Thành cũng có thói quen không yêu cầu giúp đỡ. Có vẻ như điều hòa trong phòng làm anh thấy nóng, anh liền kéo một cái ghế dựa ngồi trước cửa sổ sát đất, mở tất cả cửa sổ ra, gió lạnh đột nhiên ùa vào, rèm cửa màu trắng “Sa sa” rung động, anh kéo kéo cổ áo sơmi, cảm giác thư thái một chút.
“Sao lại mở cửa sổ ra thế?” Lâm Tử Mạch đi ra từ phòng bếp nhìn thấy anh ngồi trước cửa sổ nên cũng lại gần đó, đi gần đến nơi mới phát hiện anh đã mở cửa sổ.
Âu Dương Thành quay đầu nhìn cô một cái, lại kéo kéo cổ áo quay đầu nhìn ra ngoài, giọng nói không rõ: “Thấy hơi nóng.” Hình như anh hơi say, nhìn mọi thứ có chút mơ hồ.
“Ra mồ hôi lại ngồi gió lạnh như thế sẽ bị cảm mất.” Lâm Tử Mạch lo lắng oán trách, đóng chặt cửa sổ vào, rồi quay đầu lại giáo dục anh, “Anh lớn như vậy rồi mà cũng không biết điều này sao.”
“Anh uống hơi nhiều.” Âu Dương Thành ôn hòa cười ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Tử Mạch.
Bởi vì anh nói ra có mùi rượu, hai gò má Lâm Tử Mạch cũng dần hồng lên, nở nụ cười gian, môi hồng răng trắng, mặt mày như tranh vẽ, Âu Dương Thành nhìn thấy vậy lại càng thấy nóng hơn. Nhắm hờ mắt, dựa lưng vào ghế, sau đó Âu Dương Thành lại mở mắt ra, nâng chân phải gác lên chân trái của mình.
“A!” Chỉ nghe một tiếng thở nhẹ, Lâm Tử Mạch đóng xong cửa sổ vừa định đi qua người anh thì lại bị chân anh đạp vào giữa đầu gối, cô đứng không vững nên ngã lên người anh. Âu Dương Thành lập tức ngây ngẩn cả người. Mãi đến khi hơi thở thơm tho ấm áp hô hấp dồn dập bên tai anh, anh mới giật mình phát hiện hai tay mình đang ôm lấy vòng eo mềm mại mảnh mai của Lâm Tử Mạch, mà Lâm Tử Mạch, khoát hai tay lên vai anh, hai má đỏ ửng nhìn anh không biết phải làm sao.
Ánh sáng hồng lóe lên ngoài cửa sổ, hết sức kiều diễm, trăng tròn tỏa sáng xuyên thấu qua cửa sổ sát đất tiến vào phòng. Lâm Tử Mạch nhìn Âu Dương Thành, trong hai tròng mắt anh như chứa nước, dịu dàng và chứa đầy những tia sáng xanh ngọc; Âu Dương Thành nhìn Lâm Tử Mạch, thấy cô giống như một ngôi sao nhỏ tắm mình dưới ánh trăng, mái tóc đen mượt buông xuống, mỗi một tia mỗi một tấc đều nhấp nháy linh hồn, sắc thái của nguyệt thần. (nguyệt: trăng)
Giống như bị hạ bùa chú, Âu Dương Thành nhẹ nhàng đưa tay ra sau đầu Lâm Tử Mạch, rồi nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mềm mại của cô, Lâm Tử Mạch cũng giống như bị mê hoặc, chậm rãi nhắm hai mắt lại… Trong nháy mắt khi đôi môi tiếp xúc nhau, hai người đều giống như bị cái gì đó đánh trúng. Run rẩy, tim đập nhanh, rung động, lưu luyến nhẹ nhàng vô tận, dường như trong chốc lát đó, trong giây phút môi và môi chạm vào nhau, không ngừng chạy trong lòng họ. Tựa như sự biến đổi của cả đời người, lại tựa như chỉ là đá lửa phát sáng trong nháy mắt, xúc cảm ấm áp trên đôi môi biến mất.
Âu Dương Thành buông lỏng bàn tay đặt sau gáy Lâm Tử Mạch, nhẹ nhàng nâng cô dậy, đứng vững.
Lâm Tử Mạch run run mở hai mắt, ánh nhìn tiến vào đôi tròng mắt thâm thúy sâu như biển của Âu Dương Thành. Âu Dương Thành nhìn cô, nhíu mày, trên mặt lộ vẻ đấu tranh trước mê hoặc.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, thật lâu, Lâm Tử Mạch cảm giác chân mình cũng có chút tê tê, Thanh thanh cổ họng khụ một tiếng, thấp giọng nói câu: “Người anh hơi nóng, em đi lấy thuốc cho anh uống để phòng cảm lạnh.” Xoay người đang muốn bước đi thì cổ tay lại bị một lực mạnh mẽ bắt lấy. Lâm Tử Mạch chậm rãi quay người lại, bàn tay nóng như lửa trên cổ tay cô nhẹ nhàng trượt xuống, bao bọc tay cô trong lòng bàn tay mình. Âu Dương Thành hơi hơi ngửa đầu, nghiêm túc nhìn cô, nói với cô: “Tử Mạch, ở lại bên cạnh anh đi.”
Lâm Tử Mạch sửng sốt một chút, gần như không thể tin được, cúi đầu, nhìn anh nửa ngày, mới nghĩ đến mỉm cười, sau đó nói: “Được!”
Âu Dương Thành cười nhẹ, nói: “Anh nghĩ mình vẫn nên uống một ít thuốc.”
Sau đó thì sao? Sau đó bọn họ liền cùng một chỗ. Lâm Tử Mạch tốt nghiệp rồi sẽ không cần tìm phòng ở, căn hộ của Âu Dương Thành rất lớn, Lâm Tử Mạch chỉ cần dọn một phòng là có thể đến đó ở, thuận tiện chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của anh, cũng giảm đi rất nhiều phiền toái, ít nhất buổi sáng đi làm không cần bắt xe buýt. Họ ở cùng nhau cũng rất hợp, không có nhiều thói quen xung đột trong cuộc sống.
Thân mình Âu Dương Thành tu dưỡng vô cùng tốt, Lâm Tử Mạch lại cực nhân nhượng, cuộc sống của hai người thuận buồm xuôi gió đến khó tin, ngay cả Lâm Tử Mạch, dường như có đôi khi cũng hiểu được hai người đã là một đôi yêu nhau ăn ý nhất trên đời. Nhưng cô vẫn không có cách nào lừa mình dối người. Trong lòng anh vẫn có thân ảnh kia, trong di động của anh vẫn tồn tại cái tên đó, nụ cười vui sướng bảy năm trước của anh vẫn không trở về, cô cũng không hoàn toàn thảnh thơi tiến vào lòng anh, đôi khi anh vẫn thất thần.
Vào một đêm trước khi đến năm 2000, cô rời giường, khi đi qua phòng của Âu Dương Thành, cửa không đóng, cô liền nhìn thoáng qua.
Không bật đèn, Âu Dương Thành im lặng ngồi một mình trước cửa sổ. Ánh trăng như nước xuyên thấu ánh sáng của mình qua cửa sổ sát đất rồi dịu dàng trút lên người anh, và phác thảo hình dáng mê người của anh. Cánh tay suy sụp sụp đổ khoát lên lưng ghế dựa, đùi phải nhếch lên khoát lên chân trái, thần sắc anh rất bình tĩnh, hai tròng mắt giống như đang bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cái cốc thủy tinh trên bàn. Anh ngồi sâu trong ghế, cổ áo sơmi trắng của anh hơi rộng mở, mơ hồ mang theo chút hơi thở suy sút, phối hợp với ánh mắt thẳng tắp của anh, mê loạn mà u buồn. Cái nhíu mày kia, buông mắt xuống, nhếch môi, ở trong đêm tối câu mịch, lộ ra tịch mịch làm người ta tan nát cõi lòng.
Không biết ở nơi nào trong đêm khuya truyền đến tiếng nhạc của bài Moon River, [1] tiếng đàn ghi-ta du dương thuần khiết, nhưng trong lòng Lâm Tử Mạch lại như có cái gì đó đang ầm ầm sụp đổ, chật vật hỏng mất.
Bảy năm, cô đã cố hết sức đuổi theo, muốn giữ anh bên cạnh mình, muốn một ngày nào đó anh có thể quên đi bóng dáng luôn luôn ở trong lòng anh.
Nhưng mש đêm dài khi người ta tĩnh tâm, cô mới hiểu được, trái tim anh từ trước đến nay vẫn không thuộc về cô. (Văn án)
“Em làm sao vậy?” Một tiếng nói nhẹ nhàng an ủi truyền đến từ trên đầu cô, Lâm Tử Mạch chậm rãi ngẩng đầu.
“Tại sao lại khóc?” Hứa Mục không dự đoán được khi Lâm Tử Mạch ngẩng đầu lên thì nước mắt đã chảy xuống như mưa trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, luống cuống tay chân cầm lấy hộp khăn giấy trên bàn, rút giấy đưa cho cô.
Lâm Tử Mạch không phát hiện mình đã rơi lệ, tiếp nhận khăn giấy lau lau lung tung trên mặt, sau đó ngẩng đầu miễn cưỡng cười với Hứa Mục: “Em không sao. Chỉ có mình anh thôi à, Âu Dương đâu?”
Hứa Mục nhíu nhíu mày, ngồi bên cạnh cô: “Cô đến đây, đi tản bộ với A Thành rồi. Dường như họ có gì đó muốn nói riêng với nhau nên anh tới đây gặp em.”
Lâm Tử Mạch nghiêng đầu nhìn anh, nghi hoặc nói: “Sao lúc này bác lại đến đây?”
Hứa Mục nhún vai, cười nói: “Không biết, có điều em không cần lo lắng, thân phận của em tạm thời vẫn an toàn.”
Lâm Tử Mạch nhợt nhạt cười, gật gật đầu, lại hạ tầm mắt xuống nhìn sàn.
Buổi sáng Hứa Mục đến đưa Âu Dương Thành đi kiểm tra đã phát hiện Lâm Tử Mạch hôm nay có gì đó không đúng, cho nên mới tới đây nhìn cô. Từ khi Lâm Tử Mạch vừa xuất hiện liền gọi tên anh, gần như tất cả tiềm thức đều nói với anh rằng, cô gái này mang trên người một điều thần bí. Cô xuất hiện đột ngột, đối với mọi người cô lại quen thuộc như có như không, hấp dẫn anh, cũng mê hoặc anh. Tuy rằng mặt ngoài Hứa Mục đối xử với tất cả cô gái đều thực nhiệt tình, nhưng bản chất cũng là đạm mạc khinh thường, vì thế anh luôn luôn bình tĩnh trấn định. Vậy mà khi đối mặt với Lâm Tử Mạch, anh theo bản năng muốn thăm dò, lại nhiều lần bị cô biến thành không biết phải làm sao. Chính là như lúc này, nhìn cô khép mình đau thương, anh rất muốn nhưng lại không biết phải dò hỏi cô nguyên nhân như thế nào, mà nghĩ muốn khi cô đang khổ sở thế này có thể ôm cô vào lòng, bảo vệ cô thật tốt. Mình đã nghĩ như vậy sao? Hứa Mục có chút kinh ngạc, nhanh chóng thoát khỏi ý niệm trong đầu đó, dùng giọng điệu ôn hòa mở miệng: “Đến tột cùng là em bị làm sao vậy, nếu có chuyện gì không vui, cứ nói ra có thể sẽ thoải mái một chút. Nói không chừng, anh cũng giúp được em đó.”
Lâm Tử Mạch vẫn đang duy trì động tác của mình, nhẹ nhàng mở miệng: “Anh đã giúp em rồi, anh Hứa Mục à. Em không thể lúc nào cũng muốn người khác giúp mình được.”
Hứa Mục không hiểu ý “đã giúp em” của cô, là chỉ đồng tiền xu đó sao? Tuy nhiên anh không hỏi, biết cô còn cần một ít thời gian. Lâm Tử Mạch im lặng thật lâu, rốt cục chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt có chút sương mù nhìn về phía Hứa Mục: “Anh trai, anh nói, một người, thật sự có thể cả đời chỉ yêu một người khác, sẽ không thể yêu một người nào nữa sao?”
Hứa Mục ngây ngẩn cả người, không biết cô vì sao lại hỏi vấn đề này, cũng nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Anh không yêu ai sâu nặng như vậy, cũng không thể biết được.
Lâm Tử Mạch hỏi xong vấn đề, vẫn chờ mong nhìn anh, anh lấy lại bình tĩnh, đáp: “Thật ra, anh cảm thấy điều này không thực tế lắm. Cả đời chỉ yêu một người, là câu chuyện tình yêu trong truyện cổ tích rồi.” Ngày ấy, trước khi mẹ Âu Dương và Lâm Tử Mạch đưa Âu Dương Thành bệnh viện, Âu Dương Thành từng gọi điện thoại cho anh nhắc nhở anh không cần vạch trần mình, cũng nhắc cô tới để giả làm Trình Tử, khi đó Âu Dương Thành nói cô muốn ở lại đại khái là vì muốn rời xa một chàng trai mà cô không nghĩ nhắc tới. Bây giờ thấy cô hỏi chuyện này, Hứa Mục liền đoán là vì cô thiếu niềm tin vào người yêu mà đau khổ. Đáp án của anh có chút tàn khốc, nhưng anh muốn cô nhận rõ sự thật, tuy rằng anh càng muốn bắt lấy tên kia rồi hung hăng đánh cho anh ta một trận thay cô xả giận.
Lâm Tử Mạch nghe xong câu trả lời của anh, sắc mặt vẫn trầm tĩnh như cũ, thậm chí khóe miệng còn lộ ra chút ý cười ảm đạm, thì thào có chút thê lương: “Nhưng vì sao anh ấy nhất định phải yêu người con gái đó …” Thanh âm thấp đến mức gần như nghe không rõ.
Nhưng Hứa Mục nghe rõ, và cuối cùng anh cũng hiểu được câu chuyện của Lâm Tử Mạch, lại không khỏi càng thêm đau lòng. Nhìn thân ảnh đơn bạc kia, anh không nhịn được mà ôm cô vào lòng. Lâm Tử Mạch vẫn coi Hứa Mục như anh trai, bị anh ôm lấy liền nhu thuận tựa vào lòng anh, dòng nước mắt không thể ngăn chặn được cuối cùng cũng chảy ra.
Rốt cuộc cô hiểu được, cho dù mình đã trở lại năm 2000, thì cô vẫn là người đến muộn Nếu như vậy, còn gọi cô trở về làm gì, cô còn có thể làm gì đây? Hứa Mục ôm chặt thân thể run run của Lâm Tử Mạch, thấy cô khóc mà tâm phiỮ ý loạn, chỉ lo nhẹ nhàng vỗ vồ mái tóc cô và thấp giọng an ủi cô. Tuy nhiên Lâm Tử Mạch dường như đã đem toàn bộ nước mắt nghẹn vài năm trước đều trào ra, mặc anh lớn tiếng khuyên bảo hay giáo dục, như thế nào cũng không chịu dừng lại.
Phỏng chừng khi Âu Dương Thành và cô trở về ánh mắt của Lâm Tử Mạch khẳng định sẽ sưng đỏ như quả hồ đào, Hứa Mục đang đau lòng lại thêm đau đầu, rốt cục bùng nổ, hét lớn một tiếng: “Đừng khóc, cùng lắm thì, anh chăm sóc em cả đời là được.”
Lâm Tử Mạch bị Hứa Mục hô to một tiếng mà kinh sợ, rốt cục ngừng tiếng khóc ngẩng đầu nhìn anh, khóc đến mụ mị cả đầu óc làm nửa ngày sau cô mới suy nghĩ cẩn thận được mình đang làm cái gì, Hứa Mục nói cái gì. Thế nhưng cô lại đang ôm anh Hứa Mục khóc lớn một trận? Thật xấu hổ! Cô khôi phục lý trí tạm thời cũng không thèm nghĩ đến chuyện tình với Âu Dương Thành nữa, chỉ hy vọng Hứa Mục không cần bởi vậy mà nghi ngờ cô, ngay lập tức cô đã mở miệng nói theo lời Hứa Mục: “Vâng, lời anh nói coi như đã tính vào sổ rồi nhé, về sau em không gả ra ngoài được thì anh phải nuôi em đó!”
Hứa Mục quả nhiên không có miệt mài theo đuổi, thấy cô không hề khóc nữa, như trút được gánh nặng cười cười: “Tốt, nhất ngôn cửu đỉnh.” Đối với tiểu xảo cố dời đi lực chú ý của cô anh cũng làm bộ như không nhìn thấy, “Nhanh đi rửa mặt đi, nếu A Thành và cô mà nhìn thấy được thì em tính nói như thế nào?”
Lâm Tử Mạch như đột nhiên nhớ tới chuyện này, vội vàng nhảy dựng lên đi rửa mặt.
Hứa Mục nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy nói với bóng dáng bận rộn của cô một câu: “Vậy anh đi trước đây.”
“Vâng, tạm biệt.” Bỏ lại một câu rồi Lâm Tử Mạch nhốt mình trong toilet.
Hứa Mục nhìn cửa toilet đóng chặt, lắc đầu mở cửa phòng rời đi.
Chờ anh đi xa, một thân ảnh chậm rãi bước ra từ một chỗ rẽ.
[1] Moon River là một bài hát do Johnny Mercer (lời) và Henry Mancini (nhạc) sáng tác năm 1961 và cùng năm đó, nó được trao Giải Oscar cho ca khúc phim hay nhất. Ban đầu, đây là bài hát do Audrey Hepburn thể hiện trong Breakfast at Tiffany’s. Sau bộ phim, Moon River trở nên nổi tiếng và được rất nhiều ca sĩ hát lại. Ca khúc đã giành được giải Giải Grammy cho Thu âm của năm năm 1962.
Một vịnh nhỏ ở Savannah, Georgia, Mỹ đã được đặt tên theo ca khúc này.
Moon River – Guitar