Chương 6: Gặp lại trong quá khứ (3)
Lâm Tử Mạch từng nhìn thấy bức ảnh gia đình của Âu Dương Thành, nên chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra đây là mẹ của Âu Dương Thành. Ông ngoại của Âu Dương Thành từng là tướng quân giỏi, bà ngoại lại là tiểu thư khuê các của dòng họ danh giá, trên người mẹ Âu Dương Thành có khí chất giỏi giang tướng môn hổ nữ, lại có đủ u nhã phong độ của người trí thức, hai loại khí chất này hoàn mỹ dung hợp trên người bà, bà đã gần năm mươi tuổi rồi nhưng thoạt nhìn thì thấy còn chưa đến bốn mươi tuổi. Mà lúc này, so với ảnh chụp vài năm sau, lại càng trẻ hơn. Âu Dương Thành ngây người một lát, nói: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây, không phải con đã nói là có Trình Tử chăm sóc con rồi, mẹ cứ ở lại Bắc Kinh chăm sóc bố con sao?"
Mẹ Âu Dương giận Âu Dương Thành liếc anh một cái, đi tới giữ chặt tay anh, trong mắt đã có chút ướt át, nhưng vẫn dùng giọng điệu không nhanh không chậm nói: "Đứa nhỏ này, xảy ra chuyện lớn như vậy rồi, làm sao mẹ có thể yên tâm chứ."
Âu Dương Thành thuận theo mẹ mình lôi kéo ngồi xuống ghế sô pha, mẹ Âu Dương cẩn thận kiểm tra anh từ trên xuống dưới, ôn nhu nói chuyện: "Tim của bố con không tốt, mẹ không dám nói cho ông ấy, mẹ chỉ nói là nhớ con nên muốn về đây thăm con. Con nói đi, con như thế này mẹ sao có thể yên tâm được chứ. Đến đây rồi mẹ mới biết, trong nhà không có một người hộ lý nào, cũng chỉ có cô Vương vừa rồi chạy tới giúp con chuẩn bị bữa tối. Cái gì cô ấy cũng nói cho mẹ biết rồi, mẹ gọi điện thoại cho con mà con lại lừa mẹ!"
Lâm Tử Mạch buông Tiểu Cáp ra, nhẹ nhàng đi đến đó, đứng ở một bên."Mẹ!" Âu Dương Thành nói chuyện với mẹ không giống như nói với Lâm Tử Mạch, anh vỗ nhè nhẹ lên vai mẹ mình, dùng giọng điệu nhu hòa nói: "Mẹ vẫn nên trở về sớm để chăm sóc bố con đi ạ, con đã có Trình Tử rồi."
"Trình Tử?" Bấy giờ mẹ Âu Dương mới nhớ tới Trình Tử, bà nhìn về phía Lâm Tử Mạch đang đứng bên cạnh.
Lại đứng lên kéo Lâm Tử Mạch ngồi xuống, mẹ Âu Dương đánh giá Lâm Tử Mạch, ánh mắt đối diện với cô nói: "Cháu chính là A Tử à!"
"Là cháu ạ, cháu chào bác gái." Lâm Tử Mạch cười yếu ớt, tự nhiên hào phóng trả lời.
"Ừ, tốt." Mẹ Âu Dương là một người tao nhã, khi nói chuyện hơi hơi nghiêng đầu, mỉm cười hòa khí, ngay cả cách búi tóc cũng thanh lịch gọn gàng: "Thì ra cháu thật sự đã trở lại, vừa rồi cô Vương còn nói A Thành chỉ ở nhà một mình thôi!"
Lâm Tử Mạch lặng lẽ nhìn Âu Dương Thành, thấy anh không có ý muốn trả lời, liền tự đáp lại theo ý mình: "Cháu cũng vừa về bác ạ, anh ấy cố ý đi đón cháu đó."
"Ồ, vừa mới sao?" Mẹ Âu Dương nghi ngờ nhìn sang Âu Dương Thành, đã thấy anh vừa mới cau mày, tươi cười trên mặt liền phai nhạt vài phần. Lâm Tử Mạch vô cùng buồn bực, tới mức gần như không thể nhịn được muốn mở miệng xem người này vì sao lại không hợp theo chứ. Mẹ Âu Dương đảo mắt nhìn Tiểu Cáp bên cạnh, cuối cùng rốt cục nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Mạch, giọng điệu bình thản nhưng lại mang theo cả uy nghiêm đặt câu hỏi: "Vậy sao cháu không mang chút hành lý nào, còn dẫn theo một con chó nhỏ?" Mẹ Âu Dương quả nhiên không phải là người dễ đánh lừa, trong sự ôn hòa khách khí của bà còn mang theo cả sự bất hòa nữa.
Lâm Tử Mạch ổn định tâm thần, tiếp tục nói dối: "Bác ạ, là thế này: cháu sốt ruột trở về chăm sóc anh Âu Dương, nhưng trước đó trường cháu còn có chút việc, cháu nghĩ dù sao trong nước cái gì cũng có, nên không muốn tốn thời gian sắp xếp hành lý mà tay không trở về. Về chuyện chú chó nhỏ Tiểu Cáp này, là khi chúng cháu tản bộ bên hồ Huyền Vũ đã nhặt được, thấy nó không có chủ nhân, rất đáng thương, nên liền mang nó về ạ."
Mẹ Âu Dương nhìn nhìn Âu Dương Thành, thấy anh không chịu nói gì, cũng không có biểu hiện gì, nên cũng không muốn theo đuổi vấn đề này nữa. Chỉ thở dài nói: "Tai nạn xe cộ lần này của A Thành thật sự đã làm bác quá bất ngờ, điều càng làm bác khổ sở hơn là tai nạn đó đã để lại di chứng về mắt, bác vẫn thực lo lắng. Không nghĩ tới, cháu thật sự có thể xin phép về nước chăm sóc nó, thật sự là vất vả cho cháu rồi."
"Bác không cần khách khí đâu ạ." Lâm Tử Mạch hơi hơi cúi đầu, nụ cười dịu dàng, bàn tay nhỏ bé trắng nõn cầm lấy ấm trà mang phong cách cổ xưa trên bàn, rót một chén trà nóng, đưa tới tay mẹ Âu Dương, thanh thanh nói: "Bác yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc thật tốt cho anh Âu Dương, nhất định anh ấy sẽ khỏe lại. Bác nên làm theo lời anh ấy, trở về sớm một chút để chăm sóc bác trai đi, đừng để bác ấy phải lo lắng bác ạ."
Mẹ Âu Dương vẫn chưa nghe lời khuyên bảo của hai người mà buông tha, vẫn đang kiên trì theo ý mình, lắc đầu nói: "Không được, bác nhất định phải ở lại nhà một thời gian, đợi đến khi A Thành khỏi hẳn, bác mới có thể rời đi."
"Mẹ!" Âu Dương Thành có vẻ như còn muốn nói cái gì, lại bị mẹ Âu Dương ngắt lời, bà quay đầu nghiêm khắc nhìn anh nói: "Mấy ngày này mẹ muốn giám sát con, chuyện công tác của con tạm thời giao cho bố con xử lý đi, con chỉ cần dưỡng bệnh nhờ vào sự chăm sóc của A Tử thôi, những chuyện khác đều không cần quan tâm." "Đừng cho là mẹ không biết, mấy ngày con nằm viện mà cũng không chịu dừng công việc lại, nếu không phải vì con làm việc quá vất vả thì sao có thể xảy ra tai nạn được, còn có thể bởi vì có máu tụ áp bách hệ thần kinh, ngay cả ánh mắt cũng... Bao giờ con mới có thể khiến mẹ yên tâm được đây!"
Mẹ Âu Dương tận tình khuyên bảo, cũng là xuất phát từ lòng thương yêu con. Nhưng nhìn đến ánh mắt của con mình, giọng nói nghiêm khắc cũng dần dần trở nên mềm nhẹ: "Mẹ biết con làm việc vất vả là muốn chứng minh cho bố mẹ và người trong công ty thấy được, mẹ tin con có năng lực, nhưng con cũng cần lo lắng cho sức khỏe của mình!"
Âu Dương Thành không đành lòng làm cho mẹ thương tâm, thần sắc càng trở nên nhu hòa hơn, đáp ứng nói: "Vâng, mẹ yên tâm, mấy ngày này con sẽ không đến công ty, mẹ để bố tiếp quản công việc của con đi, con an tâm dưỡng bệnh là được chứ ạ?"
Mẹ Âu Dương rốt cục lộ ra nụ cười thư thái, gật gật đầu nói: "Như vậy mới đúng. Các con cứ trò chuyện đi, mẹ tiếp tục chuẩn bị bữa tối đây."
Dứt lời bà đứng dậy đi về hướng phòng bếp. Lâm Tử Mạch cũng đứng lên, nhìn nhìn Âu Dương Thành, nói: "Em cũng đi giúp một tay."
Âu Dương Thành gật nhẹ đầu hai cái. Lâm Tử Mạch cũng hiểu ra ý tứ của anh, muốn cô không để lộ bí mật. Cô là bạn gái bảy năm sau của anh, bây giờ lại giả làm bạn gái bảy năm trước của anh, hẳn là một chuyện lớn rồi. Cô nhẹ giọng nói câu "Yên tâm ", sau đó liền xoay người hướng phòng bếp mà đi.
Nội thấy trong nhà bếp vẫn được sắp xếp giống vài năm sau đó, chỉ có điều nó mới hơn. Mẹ Âu Dương đang xào rau, Lâm Tử Mạch đến giúp. Thịt trong nồi dầu nóng đang cuộn lại, phát ra tiếng “tách tách”, mẹ Âu Dương vừa đảo thịt vừa nói: "Lấy cà tím cho bác đi." Lâm Tử Mạch lấy đĩa cà tím đã thái cẩn thận trên bàn đưa cho mẹ Âu Dương. Bà nâng tay nhận lấy, trong quá trình chờ thịt chín, cùng nói chuyện phiếm với Lâm Tử Mạch: "Hôm nay cô Vương còn nói, đầu năm nay A Thành đã sửa lại phòng bếp này, quả nhiên rất được nhỉ!"
Lâm Tử Mạch gật đầu: "Đúng ạ, anh ấy luôn có cái nhìn tốt." Khi thịt đã chín, mẹ Âu Dương đổ cà tím vào nồi, tiếng dầu nóng dần dần nhỏ đi, trong lúc đảo thức ăn, mẹ Âu Dương tiếp tục nói: "Cô Vương là người bác tìm để giúp dọn dẹp ngôi nhà này khi hai bác rời khỏi Nam Kinh, nhà cô ấy cũng ở gần đây thôi. Sau đó A Thành đã trở lại, cô ấy cũng phụ giúp ít việc hàng ngày của A Thành, cũng được hai năm rồi đấy. Bác đã trở về nên cô ấy mới có thể nghỉ ngơi vài ngày."
Lâm Tử Mạch nhẹ giọng đáp: "Vâng, anh ấy cũng từng nói về cô Vương với cháu, anh ấy nói cô Vương làm món cá hấp rất thơm ngon."
Cà tím chín, mẹ Âu Dương lại bắt đầu chuẩn bị gia vị cho món canh gà, Lâm Tử Mạch ở bên cạnh giúp bà. Mẹ Âu Dương chỉ bảo Lâm Tử Mạch: "A Tử, cháu đi lấy thịt để hầm trong tủ lạnh ra, ở ngăn tủ bên cạnh ấy."
Lâm Tử Mạch liền đi lấy thịt trong tủ lạnh ra, rửa nó ở bồn rửa. Mẹ Âu Dương lại nói: "Quả thật cô Vương hấp cá rất ngon, bác học hỏi nhiều năm như vậy mà vẫn chưa làm được như vậy đâu. Đúng rồi, A Thành chưa bao giờ kể với bác cuộc sống ở nước ngoài của nó, ở nước ngoài hai đứa thường ăn gì vậy?"
"Chúng cháu..." Lâm Tử Mạch đột nhiên không biết nói như thế nào, đành phải kiên trì nói: "Anh Âu Dương không thích ăn cơm Tây, chỉ thích đồ ăn Trung Quốc, chúng cháu, bình thường chỉ cần có thời gian, thì chính cháu sẽ nấu cho anh ấy ăn ạ."
Đây đúng là thói quen của Âu Dương Thành, mấy năm ở bên Âu Dương Thành, cô dần dần hiểu được sở thích của anh, và vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
"Ồ, cháu cũng biết nấu ăn sao?" Mẹ Âu Dương có vẻ thực ngạc nhiên, quay đầu lại liếc nhìn Lâm Tử Mạch một cái, lộ ra một nụ cười hòa ái rồi quay người lại, nói: "Bây giờ những cô gái có thể nấu ăn không nhiều lắm, có điều bác vẫn hy vọng A Thành có được một người bạn gái có thể chăm sóc nó, như cháu là tốt rồi. Khó trách A Thành không để bác gặp cháu, chỉ sợ bác gây áp lực cho cháu, khi đó bác nói muốn đến trường học thăm nó, nó còn không chịu, nói là đang ở cùng cháu nên không tiện."
Bàn tay đang rửa thịt của Lâm Tử Mạch đột nhiên run rẩy, nhưng rất nhanh đã trấn định nói: "Nhất định là anh ấy muốn bác ở cùng bác trai rồi, thật ra không có cái gì không tiện đâu ạ."
Mẹ Âu Dương nghe vậy, quay đầu cười cười với Lâm Tử Mạch: "Ha ha, cháu không cần ngượng ngùng, chuyện của người trẻ tuổi các cháu bác đều biết cả, bác có thể hiểu được." Tuy rằng nụ cười trên mặt mẹ Âu Dương ngày càng chân thật và ấm áp hơn, nhưng Lâm Tử Mạch lại có cảm giác ngày càng lạnh lẽo. Rõ ràng đã là mùa hè, nhưng cô động tay vào nước lại thấy lạnh như băng giống những ngày đông giá rét, Lâm Tử Mạch máy móc hướng về phía miếng thịt kia, đột nhiên cảm thấy đóng giả làm Trình Tử chính là một chuyện thống khổ nhất.
"A Tử, cháu thái hành ra đi." Mẹ Âu Dương đặt đĩa thịt xào cà tím lên bàn, đồng thời dặn Lâm Tử Mạch.
Lâm Tử Mạch cầm lấy vài củ hành. Đặt lên thớt, cắt hết gốc rễ đi, cắt thành vài đoạn, hành cắt đủ dài vừa ăn, sau đó bỏ vào đĩa gia vị thịt hầm của mẹ Âu Dương.
Mẹ Âu Dương nhận lấy, nhìn thoáng qua, tán thưởng cười cười: "Trước đây A Thành thực phiền phức, nó không thích ăn hành, gừng, tỏi, khi ăn cơm không bao giờ đụng vào những thứ này. Bố nó nói bao nhiêu lần rồi mà không sửa, nhưng nấu ăn mà không có những thứ này thì sẽ không còn hương vị nữa, cho nên lần nào bác cũng cắt chúng thật to để nó tránh ăn nhầm."
Lâm Tử Mạch khẽ cười nói: "Cháu cũng mất một thời gian mới biết được đó ạ."
Hai người tiếp tục thu xếp, Lâm Tử Mạch cũng phụ một tay, làm món giá đỗ xào. Mẹ Lâm Tử Mạch từng nói với cô, xào giá đỗ thật ra cũng có điều giống với thực tế, phải biết rằng mình cần thời gian bao lâu, phải biết quyết đoán phán đoán thời cơ nào là tốt nhất. Mẹ xào giá đỗ không ngon bằng bố, là bởi vì mẹ luôn lo lắng thời gian chưa đủ, giá đỗ chưa chín, nhưng cuối cùng lại xào quá chín. Ban đầu, Lâm Tử Mạch cũng giống mẹ, luôn lo được lo mất, do dự, thiếu quyết đoán, không phải không quen xào giá đỗ, mà là sợ nó quá chín. Có điều trải qua nhiều năm, Lâm Tử Mạch cuối cùng cũng có thể giống bố mình, đã biết được mình muốn cái gì. Bỏ thêm gừng vào, Lâm Tử Mạch lại rắc hạt tiêu lên đó.
"A Thành không ăn hạt tiêu!" Mẹ Âu Dương vội vàng la lên.
Lâm Tử Mạch kinh ngạc một chút, bật cười thốt lên: "Nhưng trước kia cháu đã làm những món có hạt tiêu và anh ấy rất thích ăn ạ..."
"Mẹ, bây giờ con ăn được hạt tiêu." Ngoài cửa truyền đến một giọng nói thản nhiên. Lâm Tử Mạch quay đầu nhìn, Âu Dương Thành miễn cưỡng dựa lưng ở cửa phòng bếp, nói chuyện mà không có chút để ý nào. Anh đã thay quần áo, mặc một chiếc áo T-shirt trắng ở nhà, quần màu đen, mái tóc cứng dựng lên, mặc dù có chút rối loạn, nhưng lại mang theo một khí chất đặc biệt mê người.