Bảy Năm Chương 9 : Một lần nữa bắt đầu (2)

Chương 9: Một lần nữa bắt đầu (2)

“Đinh!” Rất nhanh thang máy đã lên đến tầng năm. Bác sĩ tư vấn ở phòng 525, sau khi ra khỏi thang máy thì đi thẳng, đến cuối hành lang thì quẹo phải. Bệnh viện không giống trong nhà, bác sĩ và bệnh nhân đi lại rất nhiều, Âu Dương Thành không có khả năng tự đi một mình được. Mẹ Âu Dương tiến lên giữ lấy cánh tay con, Lâm Tử Mạch liền đi theo bên cạnh, hai người đi cùng Âu Dương Thành thật cẩn thận phóng khoáng. Bởi vì tới sớm, cũng không phải cuối tuần, nên anh lái xe rất nhanh đã theo kịp, đang đi phía sau bọn họ.

Đến một chỗ ré, đột nhiên mẹ Âu Dương nói: “Bác vào nhà vệ sinh một chút, A Tử đưa A Thành đến chỗ bác sĩ nhé.”

Mấy người cùng dừng bước, mẹ Âu Dương ý bảo Lâm Tử Mạch đi qua giúp đỡ Âu Dương Thành, nhưng Âu Dương Thành lại đẩy bàn tay đang muốn giữa tay anh của Lâm Tử Mạch, nói: “Em đi với mẹ anh đi, bảo Tiểu Chu đi cùng anh đến chỗ bác sĩ cũng được.”



Lâm Tử Mạch nhìn thần sắc anh, trong biểu tình đó gần như có hàm nghĩa gì, nên liền đồng ý nói: “Vậy được rồi, em đi cùng bác gái, sẽ quay lại ngay.”

Mẹ Âu Dương không nói gì, chỉ gật gật đầu với Lâm Tử Mạch. Tiểu Chu dẫn Âu Dương Thành quẹo phải, nhưng mẹ Âu Dương không quẹo trái đi nhà vệ sinh, mà là xoay người đi đến chỗ thang máy. Bà quay người liếc nhìn Lâm Tử Mạch một cái, lắc đầu ý bảo cô không cần mở miệng, nhẹ giọng nói: “Đi theo bác.”

Lâm Tử Mạch bước nhanh đuổi kịp bà, đi theo mẹ Âu Dương vào thang máy lên tầng 10, sau đó quẹo trái quẹo phải giữa dòng người. Người càng ngày càng ít, mãi đến khi dừng bước, Lâm Tử Mạch mới phát hiện hóa ra mình đang đứng trước văn phòng viện trưởng. Chắc là đã có hẹn từ trước, có một cô thư ký ra cửa chào đón lễ phép, gật đầu nói: “Âu Dương phu nhân, mời bà vào đây ạ, viện trưởng đang chờ bà ở trong.”

Mẹ Âu Dương mỉm cười gật đầu thăm hỏi cô thư ký, sau đó lại quay người nói với Lâm Tử Mạch: “A Tử chờ bác nhé, bác có một số việc muốn nói với viện trưởng.”

Lâm Tử Mạch gật đầu. Cô thư ký đưa bà vào văn phòng viện trưởng, sau đó dẫn Lâm Tử Mạch ngồi xuống chỗ ghế đợi của khách.

Lâm Tử Mạch ngồi một mình nhìn màu nâu đỏ của da thật trên sô pha, trầm mặc đưa ánh mắt sang bên cạnh, ở một góc sáng sủa có một cái cây đang nở hoa màu vàng, kiều diễm lóa mắt. Nhìn chằm chằm vào đóa hoa chói mắt đó, Lâm Tử Mạch âm thầm đoán nội dung của cuộc nói chuyện giữa mẹ Âu Dương và viện trưởng. Chắc là nói về vấn đề bệnh tình của Âu Dương Thành rồi, mẹ Âu Dương Thành không tin anh nói là mình không có việc gì, thật ra bệnh tình của Âu Dương Thành cũng không lạc quan lắm, cho nên không thể nói ra trước mặt Âu Dương Thành được? Lâm Tử Mạch đột nhiên cảm thấy rất căng thẳng. Bởi vì Âu Dương Thành ở năm 2007 ánh mắt vẫn tốt, thậm chí ở ngày 4 tháng 7 năm 2000, khi cô 15 tuổi nhìn thấy Âu Dương Thành, ánh mắt anh cũng bình thường rồi, cho nên cô cũng không quá lo lắng chuyện Âu Dương Thành có thể không khôi phục được. Nhưng mà, nay cô 22 tuổi lại tới bên Âu Dương Thành, có thể làm cho cuộc sống của anh thay đổi không? Cô thật sự không dám xác định, bắt đầu đứng ngồi không yên. Vài phút sau, cuối cùng cũng có tiếng động phát ra từ văn phòng viện trưởng, như pha quay chậm từ từ mở ra, Lâm Tử Mạch “chà” một tiếng đứng dậy.

Không phải mẹ Âu Dương, mà là một thân ảnh thon dài mặc áo blouse trắng, sau đó xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại và đi ra ngoài.

“Hứa Mục!” Lâm Tử Mạch không khỏi nhẹ nhàng kêu ra tiếng. Hứa Mục gần như đã nghe thấy tiếng hô nhỏ của Lâm Tử Mạch, giơ tay chỉnh chỉnh cái áo một chút, hơi hơi quay đầu lại, vừa nhìn thấy cô, trên môi đã nở một nụ cười lịch sự và cực kỳ mê người. Lâm Tử Mạch không muốn bị Hứa Mục ở năm 2000 chú ý đến, nên làm bộ ngồi xuống cúi đầu tìm cái gì đó trong túi, hy vọng anh chỉ tùy tiện nhìn mình thôi, sẽ không quan tâm nhiều làm gì. May mà Hứa Mục chỉ nhìn thoáng qua, sau đó coi như không có việc gì quay sang nói chuyện với cô thư ký.

Lâm Tử Mạch không nhịn được tò mò lặng lẽ ngẩng đầu lên. Hứa Mục đứng dựa vào bàn làm việc bằng gỗ lim của cô thư ký, một tay đặt trên mặt bàn, một tay lấy ra một cái bút trong hộp, hơi ngả người về phía trước nói chuyện thân mật với cô gái kia. Động tác có chút cà lơ phất phơ, ánh mắt lại dịu dàng mỉm cười tao nhã, cô thư ký kia cũng phối hợp rất ăn ý, hai má đỏ Ữg lên lông mi chớp chớp. Thực không thể tưởng tượng được anh chàng Hứa Mục ở năm 2000 lại có cái bộ dạng này, phát hiện đó làm Lâm Tử Mạch mở rộng tầm mắt, trong lòng không khỏi thổn thức không thôi.

Lúc này, có lẽ Hứa Mục đã phát hiện ra ánh mắt chăm chú của cô, đột nhiên tà tà ngạo nghễ liếc mắt nhìn cô, đồng thời dâng tặng một nụ cười đủ để mê hoặc phần lớn cô gái. Lâm Tử Mạch lại cuống quít cúi đầu, nhưng không chú ý tới khóe miệng có một chút ý cười tính toán của Hứa Mục.

Sau khi nói chuyện với cô thư ký một lát, Hứa Mục cầm chiếc bút trong tay để lại vào ống đựng bút bằng sứ men xanh, nhưng lại có vẻ như đang đi về phía Lâm Tử Mạch bên này. Lâm Tử Mạch làm bộ không chú ý tới, vẫn ung dung ngồi đó như mình đang có mục đích gì vậy, cầm lấy một quyển tạp chí y học bên cạnh lên nghiên cứu.

“Xin hỏi, anh có thể ngồi bên cạnh không?” Hứa Mục chỉ chỉ vào chỗ Lâm Tử Mạch đang để túi xách. Lâm Tử Mạch không thể không ngẩng đầu. Nhiều sô pha như vậy, vì sao anh cứ thích chọn chỗ bên cạnh cô thế? Nhất định là vừa rồi cô không cẩn thận gọi tên anh, bị anh nghe được… Nếu đã không muốn khiến cho anh chú ý, cũng chẳng còn cách nào nữa, chỉ có thể binh đến tướng chặn, thủy đến đất che. Lâm Tử Mạch nghĩ trốn tránh không bằng đối mặt, kéo lê mãi không bằng lên ý tưởng giải quyết đi thôi, thế nên cô hiên ngang lẫm liệt cầm cái túi của mình lên, hào phóng nói: “Đương nhiên có thể, mời ngồi.”



Hứa Mục lại ôn nhu cong cong khóe miệng, thuận thế ngồi xuống, hơn nữa còn nói: “Cảm ơn!” Hứa Mục gần như đang gắt gao ngồi dính vào bên cạnh cô, trong phòng im lặng, Lâm Tử Mạch thậm chí còn nghe được cả tiếng hít thở vững vàng của anh, khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng quỷ dị. Cô vẫn cầm cuốn tạp chí y học làm bộ như đang đọc, trong lòng lại suy nghĩ lát nữa phải trả lời mấy câu chất vẫn của Hứa Mục thế nào đây.

“Em đang nhìn cái gì thế?” Hứa Mục lướt nhìn cuốn tạp chí trên tay cô, giọng điệu mang theo ý cười hỏi.

Lâm Tử Mạch nhìn chăm chú vào trang sách đang mở ra trong tay, vốn muốn há mồm niệm ra một tiêu đề nhưng cô lập tức ngừng ngay lại, hai tay nhanh chóng làm thành hình chữ thập để che cuốn tạp chí đó, đảo mắt qua nhìn Hứa Mục một cái, mặt không đổi sắc nói: “Không có gì.” Thế mà cô không phát hiện ra, mình đang xem “Cơ quan sinh dục của nam”.

Hứa Mục cũng không đổi sắc mặt gật gật đầu nói: “Ồ.” Nhưng khóe mắt lại lộ ra ý cười trêu chọc.

Lâm Tử Mạch thấy cực kỳ xấu hổ, không hề chờ anh đặt câu hỏi mà đã đi thẳng vào vấn đề nói: “Xin hỏi anh có chuyện gì không?”

Hứa Mục thấy cô đặt câu hỏi, cười cười thực phóng khoáng, miễn cưỡng dựa vào sô pha, gác một chân lên, từ từ nói: “Chuyện gì à? Có đó. Em tên là gì?”

Bàn tay cầm tạp chí của Lâm Tử Mạch thoáng run rẩy, nếu lúc này mà nói cho Hứa Mục biết tên mình, vậy năm 2003 anh thấy Lâm Tử Mạch 18 tuổi, nghe cô nói tên mình, thì tất cả sẽ biến thành cái gì đây? Tốt nhất vẫn là làm cho Hứa Mục hoàn toàn quên đi chuyện đã gặp mình lúc này, Lâm Tử Mạch do dự một chút, nghiêm túc nói với Hứa Mục: “Xin lỗi, em không thể nói cho anh được.”

Hứa Mục cũng chẳng kinh ngạc, chỉ nhẹ nhàng “Ồ” lên một tiếng, hơi nghiêng người, tay phải khoát lên đầu gối chân trái, nghiêng đầu, nhìn sang Lâm Tử Mạch, hơi hứng thú nói: “Tại sao vậy?”

Lâm Tử Mạch không nghĩ ngợi gì vội nói: “Không muốn nói chính là không muốn nói thôi, nào có nhiều cái tại sao như vậy chứ?”

Hứa Mục càng có thêm hứng thú, dịch người ngồi gần về phía Lâm Tử Mạch, ánh mắt sáng quắc biểu tình vô tội nhìn chằm chằm Lâm Tử Mạch: “Nhưng em biết tên anh mà, anh lại không biết tên em, chẳng phải là thực không công bằng sao?”

“Anh là bác sĩ, em biết tên anh cũng là chuyện bình thường thôi.”

“Được rồi!” Hứa Mục cười cười như không có việc gì, để sát vào bên tai Lâm Tử Mạch ái muội nói, “Lạt mềm buộc chặt cũng phải có giới hạn đó.” Dứt lời chợt đứng dậy, lại khôi phục thanh âm ôn nhu nói: “Là chính em không nói đấy nhé, không phải anh không cho em cơ hội đâu! Tạm biệt!”

Nhẹ nhàng khoát tay, lại hướng về chỗ cô thư ký kia nháy mắt mấy cái, Trước cái trợn mắt há hốc mồm của Lâm Tử Mạch, Hứa Mục nhàn nhã rời khỏi phòng tiếp khách của văn phòng viện trưởng. Anh Hứa Mục ở năm 2000, lại là người như thế này sao, giống như một Playboy à?

Nguồn: tunghoanh.com/bay-nam/chuong-9-mb6aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận