Bất Diệt Truyền Thuyết
Tác giả: Hắc Vũ Tán
Chương 113: Tôi chịu không nổi
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: vipvandan
Trương Vĩ Hào lấy trên tủ giường ra một cái bình, đổ ra một viên thuốc bỏ vào trong một ly nước, nhất thời tan ra trong nước, chỉ trong chốc lát đã không thấy gì, Trương Vĩ Hào do dự một chút, rồi lại đổ ra thêm một viên nữa, tuy rằng bạn hắn dặn rằng mỗi lần dùng chỉ dùng một viên thôi, dùng hai viên sẽ chết người, nhưng hôm nay hắn vốn không muốn để cho Samantha sống rời đi,rất muốn nhìn bộ dáng của Samantha khi ăn hai viên thuốc này xong sẽ thế nào, cười cười, cầm lấy cái ly đổ vào miệng của Samantha.
Samantha uống nước xong, cũng chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy người ngồi trong phòng là Trương Vĩ Hào, nhất thời cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, sờ sờ đồ trên người vẫn đầy đủ, cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi dậy, trừng mắt nhìn Trương Vĩ Hào nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Trương Vĩ Hào cười nói: “Hôm nay mày phá hủy chuyện tốt của tao, đương nhiên là phải bồi thường cho tao, mày nghĩ tao muốn gì?”
Samantha thấy bên cạnh có một cánh cửa, vội vàng chạy lại dùng sức mở, nhưng mặc kệ là xoay hay vặn, thì cánh cửa vẫn bất động, xoay người tức giận nói: “Thả tao ra ngoài!”
Trương Vĩ Hào cười nói: “Cửa này chỉ có mình tao có thể mở, không có sự đồng ý của tao thì mày không ra được đâu, kêu cũng vô dụng, căn phòng này nằm dưới lòng đất, bên ngoài nghe được”.
Samantha nhìn bốn phía, quả nhiên không có cửa sổ, trong lòng cũng biết Trương Vĩ Hào không nói giả, ngược lại tỉnh táo hơn, nhìn thấy có một cái gạt tàn trên bàn, giơ tay cầm lấy, quát: “Trừ khi mày giết tao trước, còn không tao sẽ không cho mày thực hiện được”.
Trương Vĩ Hào cười ha hả nói: “Tao quên nói cho mày biết, tao đã cho mày uống một loại thuốc, một lát mày sẽ quỳ xuống cầu xin tao làm tình với mày, thậm chí là cưỡng gian tao, thả cái gạt tàn ra, nếu không cẩn thận làm tao bị thương, thì sẽ không ai thỏa mãn mày đâu”.
Samantha quả nhiên cảm thấy thân thể bắt đầu nóng lên, vốn tưởng rằng do trong phòng không thông gió nên vậy, nhưng nghe lời này xong liền chấn động, cắn răng nói: “Mày thật hèn hạ... tao cảnh cáo mày, chuyện này tao sẽ không thỏa hiệp, nhất định sẽ bắt mày chịu trừng phạt xứng đáng”.
Trương Vĩ Hào cười nói: “Muốn kiện tao? Kiện tao bị mày cưỡng gian? Tao đã quay lại toàn bộ rồi, đến lúc đó để cho mọi người coi đường đường là đại chủ biên cưỡng gian một người như tao, nhất định sẽ rất chấn động” Nói xong, liền nhìn thấy Samantha đỏ mặt ngã xuống đất ngất đi.
Cái này làm cho Trương Vĩ Hào kinh hãi, nghĩ thầm, có lẽ do tác dụng của thuốc quá nhiều, phỏng chừng làm ch Samantha không chịu nổi ngất đi, thầm kêu không ổn. Nếu để cho nàng chết như vậy, thì quả thật rất đáng tiếc, Trương Vĩ Hào mặc dù có chút biến thái, nhưng làm tình với cái xác thì hắn không có hứng thú, hắn cũng không muốn lãng phí cơ hội, buồn bực đi qua ôm lấy Samantha, thừa dịp nàng chưa chết mà phang nàng. Bỗng nhiên, ánh mắt chợt lóe, cái gạt tàn trong tay Samantha đã hung hăng nện lên ót của hắn, làm hắn nhất thời cảm thấy đau nhức, buông Samantha ra ngồi xuống đất, dùng tay che đầu, tiếp theo, sau ót lại truyền đến một tiếng bốp, lại bị Samantha hung hăng đập một cái nữa, ngã cái rầm xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Samantha lo lắng, lại ngồi xuống đập vào gáy của Trương Vĩ Hào thêm hai cái, thấy hắn không nhúc nhích nữa, mới biết là hắn đã ngất thật, nhưng nàng vẫn không có ý bỏ cái gạt tàn xuống, đứng dậy đi đến bên kia, ngồi xuống đất chịu sự nóng sốt trên người. Qua một lát, ở dưới bắt đầu ngứa ngáy, bắt đầu thấy ướt, tiếp theo, toàn thân như muốn bốc cháy, rồi đầu óc cũng dần trở nên tỉnh táo.
Nhưng mà, đầu óc dù có tỉnh táo thì cũng không ngăn cản được dục vọng đang thiêu đốt trong người, tay đã không còn cầm được cái gạt tàn thuốc, rớt xuống một bên. Samantha đập đầu thật mạnh vào tường, lấy đau đớn để giảm bớt dục vọng, nhưng không tác dụng, một bàn tay đã thoát khỏi sự khống chế của não, vươn xuống dưới vuốt ve, tay còn lại thì chụp lấy ngực, vuốt ve không ngừng, trong miệng thì không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ xấu hổ...
***
Thạch Thiên thấy hắn kêu mình là đại tiên, cũng lười giải thích với hắn mình là người hay tiên, chân hơi dùng sức một chút, làm cho tên này kêu đau, hỏi: “Samantha ở đâu?”
Người nọ sửng sốt, nhìn Thạch Thiên hỏi: “Ngươi... ngươi là người hay là quỷ?” Hắn nghe Thạch Thiên hỏi chuyện của Samantha, thầm nghĩ, chắc đây không phải là quỷ, mà là người đến cứu Samantha, nhưng sao người này có thể làm ra chuyện động trời này, không nhịn được mở miệng hỏi.
Thạch Thiên tức giận nói: “Lão tử là tổ tông của ngươi, nói mau...”
Tên này tuy không tin Thạch Thiên là tổ tông của hắn, nhưng cũng đoán được đây là người không phải quỷ, nhịn đau nói: “Đại hiệp, tôi không biết Samantha là ai... người tìm lộn người rồi...”
Thạch Thiên cười lạnh không nói, dưới chân truyền một cỗ nội lực vào cơ thể tên này, tên này nhất thời cảm thấy toàn thân đau đớn, tiếp theo cảm thấy toàn bộ cơ thể như muốn nổ tung, trong lòng sợ hãi, run giọng nói: “Nàng ta... đang ở nhà”
Thạch Thiên thu hồi nội lực, hỏi: “Nhà nào?”
Tên này thành thật khai báo: “Trong một căn nhà ở gần vùng vịnh hẻo lánh, không dễ tìm được”.
Thạch Thiên không muốn dài dòng với hắn, lại ngại nước tiểu trên người hắn, nắm lấy một bàn tay của hắn, rồi kéo ra hướng vùng vịnh. Bởi vì tốc độ quá nhanh, tên này bị gió thổi vào mặt liên tục, rồi bay ở phía sau Thạch Thiên, trong lòng hoảng sợ vô cùng, lại bắt đầu hoài nghi Thạch Thiên không phải là người, hoặc là quỷ, hay là thần tiên.
Có người chỉ đường, Thạch Thiên nhanh chóng tìm được căn nhà kia, phát hiện ra trong rừng cây gần đó có người, liền bắn ra một luồng chỉ phong, làm cho tên mai phục trong rừng ngã xuống, rồi dừng chân lại, kéo tên này đến trước cửa, hỏi: “Là nhà này?”
Tên này bị gió thổi đến mơ hồ, dùng tay dụi dụi mắt lại, thấy rõ là căn nhà này, vội vàng gật đầu nói: “Là nơi này... đại ...đại tiên, chúng ta vừa mới bay sao?”
Thạch Thiên đá cho một cái làm người này bay đi, mắng: “Đây mới là bay, đồ ngu”.
Tên này bay lên, la a a ầm trời, rồi đập đầu vào một cành cây nhỏ, mới yên lặng ngất đi.
Thạch Thiên đạp một cái tung cánh cửa ra, đi vào trong nhà thấy không ít phòng, cũng lười kiểm tra từng phòng, dùng nội lực tìm kiếm nhưng không thấy có người, nghĩ rằng bị tên kia đùa giỡn, trong lòng giận dữ, chạy lại rừng cây kéo tên đó lại, tát cho một cái làm hắn tỉnh, hỏi: “Trong nhà không có người”.
Tên này bị Thạch Thiên tra tấn, rốt cục xác định Thạch Thiên không phải thần tiên, mà là ma quỷ, run giọng nói: “Có phòng dưới đất, cửa ngầm ở bên cạnh phòng bếp, chẳng qua chỉ có thiếu gia mới mở được cánh cửa đó”. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Thạch Thiên lại tát cho hắn một cái làm hắn ngất xỉu, trở lại trong nhà tìm cái phòng hắn nói, lấy tay gõ gõ vách tường, quả nhiên có một cửa ngầm, nhưng không tìm thấy ổ khóa, vì thế đè tay lên cửa, vận nội lực, chỉ nghe một tiếng ầm thật lớn, cánh cửa nát vụn ra, hiện ra một cầu thang dẫn xuống.
Đi xuống dưới cùng lại thấy một cánh cửa khác, Thạch Thiên lại dùng phương pháp tương tự, nhưng còn chưa vào thì đã nghe tiếng rên rỉ hấp dẫn, quả nhiên là âm thanh của Samantha. Đi vào trong phòng thấy Trương Vĩ Hào còn đang té xỉu trên mặt đất, Samantha thì nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt tựa hồ như vừa hưng phấn nhưng lại thống khổ ngồi bên kia góc tường, bộ váy sang trọng trên người cơ hồ đã bị xé rách, nên da thịt cũng lộ ra không ít, hai tay không ngừng chà xát những chỗ mẫn cảm nhất trên người.
Tình cảnh này làm cho Thạch Thiên nhìn mà dục hỏa nổi lên, hắn biết nàng nhất định là đã trúng dâm dược, chẳng qua Thạch Thiên không phải là loại người giậu đổ bìm leo, hít một hơi vào rồi đi đến giúp Samantha, giật lấy tấm lót giường che lấy thân thể nàng, nhưng hai tay của Samantha đã bám chặt vào quần hắn, cơ thể dán chặt không ngừng vặn vẹo, hai mắt cũng mờ đi.
Samantha chỉ bị dục vọng khống chế, nhưng thần trí vẫn rất rõ ràng, nhìn thấy người đang ôm mình là Thạch Thiên, kinh ngạc nói: “ Thạch Thiên... sao cậu lại đến đây... tôi... khó chịu quá... tôi muốn...”
Thạch Thiên cố nén xúc động, cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể Samantha cực cao, trong lòng chấn động, biết nàng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, vội la lên: “Cô đừng động, để tôi giải trừ dược tính trong người cô”.
Lúc này, Samantha nghe mà hiểu được thì chết liền đó, dục hỏa trong thân thể càng bùng cháy mãnh liệt, không còn để tâm đến cái gì nữa, ôm chặt lấy Thạch Thiên, rên rỉ: “Cầu xin cậu... tôi muốn... nhanh...”
Thạch Thiên cười nói: “Chờ cô khôi phục bình thường rồi cầu tôi, tôi có thể xem xét lại” Biết nàng trúng thuốc quá lợi hại rồi, bây giờ có nói gì với nàng cũng vô dụng, chỉ ôm lấy nàng, rồi đem nội lực truyền vào trong người, bức dược tính ra khỏi người.
Hô hấp của Samantha ngày càng dồn dập, lè lưỡi liếm loạn lên mặt của Thạch Thiên, một bàn tay thọt vào trong quần của Thạch Thiên mò loạn, đáng thương cho Thạch Thiên đang giúp nàng vận công bức độc, không thể trốn tránh, rốt cục đã bị nàng nắm trúng chỗ quan trọng của hắn, thiếu chút nữa làm hại Thạch Thiên tẩu hỏa nhập ma.
Thạch Thiên vội vàng vận khởi Thanh Tâm Quyết, để người anh em chịu tay nàng tra tấn, qua mười phút, toàn thân Samantha bắt đầu toát mồ hôi, nhiệt độ cơ thể cũng khôi phục lại bình thường, cảm thấy cơ thể suy yếu, vô lực dựa vào người của Thạch Thiên, xấu hổ nói: “Vừa rồi ... vừa rồi tôi không cố ý, tôi bị hắn cho uống thuốc...”
Thạch Thiên cười khổ: “Tôi biết rồi, nhưng bây giờ sao cô còn không lấy tay ra?”