Bất Diệt Truyền Thuyết
Tác giả: Hắc Vũ Tán
Chương 131: Đừng tính cả tôi.
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: vipvandan
Quách Gia Chí nhất thời mừng như điên, nghĩ thầm, Thạch Hiểu Mẫn rốt cục đã bị thành ý của mình đả động, cười ngây ngô không nói ra lời, lúc này Quách Bỉnh Liêm cũng đã đi tới, ông ta còn không biết đã xảy ra, cau mày nhìn Quách Gia Chí cùng Thạch Hiểu Mẫn một cái, rồi kêu Quách Gia Nhân đỡ Dương Tân Kiệt trên mặt đất dậy, nhẹ giọng hỏi: “Dương tiên sinh, vừa rồi bản nhân cùng Gia Chí ở ngoài nghênh đón khách, có nhiều chỗ không chu toàn, xin thứ cho, xin hỏi ở đây đã xảy ra chuyện gì?”
Dương Tân Kiệt bây giờ vô cùng xấu hổ, quả thật chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống, làm sao mà có thể kể ra quá trình chịu nhục của mình cho Quách Bỉnh Liêm nghe nữa, cũng không muốn tiếp tục ở đây, nhưng chân của hắn bị Thạch Hiểu Mẫn đá vào huyệt vị, tuy rằng Thạch Hiểu Mẫn còn chưa học được cách dùng nội lực để điểm huyệt, nhưng vẫn đủ làm hắn cảm thấy nhức mỏi vô lực, chỉ có thể dùng chân nhảy lò cò mà đi, mặt đỏ hừ nhẹ một tiếng, không thèm nhắc lại.
Quách Bỉnh Liêm thấy không thể hỏi, nên nói với Quách Gia Nhân: “Gia Nhân, con đỡ Dương tiên sinh lên lầu tìm phòng nghỉ ngơi, rồi tìm quần thay cho Dương tiên sinh” Nói rất nhỏ, chỉ có Quách Gia Nhân và Dương Tân Kiệt có thể nghe được, Dương Tân Kiệt thấy Quách Bỉnh Liêm vì mặt mũi của mình, vốn có chút cảm kích, nhưng chợt thấy Thạch Hiểu Mẫn đứng cạnh Quách Gia Chí đang liếc mình, liền nhớ đến chủ nhân tiệc sinh nhật khi nãy còn muốn đánh với mình nữa, biết rằng bọn họ tuyệt đối không phải do Quách gia mời đến, nên một sự tức giận nổi lên trong lòng.
Chẳng qua, cho dù Dương Tân Kiệt có cuồng thế nào, thì trước mặt siêu cấp phú hào Quách Bỉnh Liêm cũng không dám biểu hiện ra ngoài, hơn nữa hai lần chịu nhục đều là do mình mở miệng đòi đánh với người ta, đầu tiên là bị một thiếu niên choai choai ném ra ngoài, sau đó là bị một cô gái xinh đẹp đá ngã, cho dù đạo lý có đứng cạnh mình, thì vẫn mất mặt trước mặt mọi người. Lúc này, Quách Gia Nhân đã gọi hai người phục vụ lại, Dương Tân Kiệt thầm than một tiếng, không thèm nói gì, hai người phục vụ một trái một phải nâng hắn lên lầu hai.
Quách Bỉnh Liêm xoay người lại nói với Thạch Hiểu Mẫn: “Thạch tiểu thư đúng không, tôi muốn biết chuyện gì vừa xảy ra? Vì sao lại đánh Dương Tân Kiệt tiên sinh?”
Quách Gia Chí giành nói: “Cha, vừa rồi con đã thấy rõ, là Dương Tân Kiệt ra tay trước, hắn là một thằng đàn ông lại ra tay đánh một cô gái đã là không đúng, lại còn ra tay trước, cái này không chút phong độ nào”.
Thạch Hiểu Mẫn le lưỡi, nghịch ngợm nói: “Thật ra là tôi kêu tiên sinh họ Dương kia ra tay trước, cũng không thể trách hắn ta không có phong độ. Nguyên nhân chẳng qua là vì hắn và thân thích của tôi phát sinh mâu thuẫn, hắn không phục muốn đánh nữa, tôi mới ra đánh với hắn, Quách bá bá, xin lỗi, tôi thật sự không nên làm vậy... tiệc sinh nhật của Quách Gia Chí mà lại đánh nhau, xin ngài thứ lỗi!”
Quách Bỉnh Liêm nghĩ thầm, là một cô gái mà nói đánh là đánh, còn ra thể thống gì, người khác thì không nói, nhưng Thạch Hiểu Mẫn rõ ràng là có quan hệ không tầm thường với con lão. Ánh mắt của lão nhìn Thạch Hiểu Mẫn không khỏi có sự khó chịu, hơn nữa còn có vết xe đổ Quách Thiến Vi và Thạch Thiên, Quách Bỉnh Liêm thậm chí còn hoài nghi Thạch Hiểu Mẫn đã sớm theo dõi con lão, vì thế muốn mượn cơ hội này để thấy thái độ của mình, vì muốn đoạn tuyệt suy nghĩ của Thạch Hiểu Mẫn về Quách Gia Chí, không đợi Quách Bỉnh Liêm lên tiếng, Quách Gia Chí bên cạnh đã giành lời tiếp: “ Không cần xin lỗi, đó không phải lỗi của bạn mà, cha của mình là một con người ngay thẳng, sẽ không trách bạn”.
Thạch Hiểu Mẫn cười với Quách Bỉnh Liêm, nói: “Cảm ơn!”
Quách Bỉnh Liêm trừng mắt nhìn Quách Gia Chí một cái, nói với Thạch Hiểu Mẫn: “Thạch tiểu thư hôm nay là khách, tôi có lý do gì trách cứ cô, hơn nữa đây là chuyện của cô và Dương tiên sinh, tôi cũng không có quyền hỏi đến, nhưng mà, Dương tiên sinh là thanh niên kiệt xuất trong mấy năm gần đây, tôi nghĩ hắn ta cũng không phải là không có lý do mà đi chọc người, có thể là hiểu lầm, hay là để tôi cho người thu xếp, cô cứ nói xin lỗi với hắn, mọi chuyện coi như xong, hy vọng Dương tiên sinh không bị thương”.
Thạch Hiểu Mẫn giật mình, nghe ra ý của Quách Bỉnh Liêm là do nàng khơi mào, chứ không phải là Dương Tân Kiệt, nụ cười dần cứng đờ, nhàn nhạt nói: “Quách tiên sinh yên tâm, hắn không bị thương, một hồi là có thể đi đứng được. Cho dù có đánh hắn rồi gặp rắc rối, tôi cũng sẽ tự mình gánh vác, không cần phiền Quách tiên sinh ra mặt”
Quách Gia Chí bên cạnh nghe Thạch Hiểu Mẫn gọi từ Quách bá bá thành Quách tiên sinh, thầm kêu không ổn, nói: “Tại sao lại muốn Hiểu Mẫn xin lỗi hắn, lời này là hắn phải xin lỗi Hiểu Mẫn mới đúng, mặc dù là Hiểu Mẫn muốn hắn ra tay trước, nhưng dù sao hắn cũng là một tổng tài cao cấp, xem như cũng là một đại nhân vật, nhưng mà lại ra tay trước, nói như thế nào cũng không công bằng, cho dù có bị thương thì cũng không trách được Hiểu Mẫn, muốn trách thì chỉ trách hắn vô dụng...”
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Quách Bỉnh Liêm nổi giận nói: “Câm miệng, Dương tiên sinh chính là khách đến dự sinh nhật của mày!”
Quách Gia Chí thấy cha nổi giận, giọng nói nhất thời nhỏ lại, lẩm bẩm: “Sớm biết hắn sẽ gây chuyện với Hiểu Mẫn, sẽ không mời hắn rồi...”
Quách Bỉnh Liêm giận đến mức run lên, lão cũng không phải sợ Dương Tân Kiệt trách cứ Quách gia, mà là cảm thấy tức giận vì con trai si mê Thạch Hiểu Mẫn. Quách gia sao có thể cưới một cô gái vừa nổi giận là đã ra tay đánh người vào cửa làm vợ chứ, nhưng những người khách quan trọng đang đứng cạnh mà nhìn, bây giờ không phải là lúc giáo huấn con trai, trầm giọng nói: “Con là chủ nhân tiệc rượu này, không thể giả bộ như không có việc gì, lập tức cùng Thạch tiểu thư tự mình đi xin lỗi Dương tiên sinh ngay!”
Quách Gia Chí thấy sắc mặt nghiên túc của cha, không dám tranh luận, thấp giọng nói: “Vâng....”
Thạch Hiểu Mẫn lạnh lùng nói: “Các người muốn xin lỗi hắn tôi mặt kệ, đừng tính luôn cả tôi vào! Tôi mà làm sai thì tôi sẽ xin lỗi, nhưng tôi không nghĩ rằng bản thân làm sai, ai bảo hắn khiêu khích người nhà của tôi, chỉ đá hắn một cái xem như là nhẹ rồi. Bất quá tôi thừa nhận không nên đánh nhau trong tiệc rượu của các người, vừa rồi đã xin lỗi các người, còn chấp nhận hay không thì tùy các người”
Quách Gia Chí thấy Thạch Hiểu Mẫn cũng tức giận, trong lòng khẩn trương, một bên là cha, một bên là người yêu, làm cho hắn thật sự khó xử, vì thế nói: “Hiểu Mẫn...”
Thạch Hiểu Mẫn lạnh lùng nói: “Quách Gia Chí tiên sinh, xin gọi tôi là Thạch Hiểu Mẫn!”