Bất Diệt Truyền Thuyết Chương 385 : Quyết không tái phát thiện tâm.

Bất Diệt Truyền Thuyết
Tác giả: Hắc Vũ Tán
Chương 385: Quyết không tái phát thiện tâm.

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan





Helen thấy Thạch Thiên không chịu thề, trong lòng càng thêm sợ hãi, giãy dụa muốn từ trong lòng Thạch Thiên đi xuống.
Thật ra Thạch Thiên chỉ là không muốn thề với thượng đế gì gì đó, cũng không phải bởi vì Helen kịch liệt phản ứng mà tức giận, nếu như Helen ngược lại tỏ vẻ có thể tùy ý để hắn chiếm tiện nghi, người lại sẽ làm cho hắn càng thêm đau đầu, thấy thế vội vàng giải thích nói: “Tối hôm qua bản thân ta bị trọng thương nên mới không thể khống chế được bản thân, hiện tại đã khỏi, cho dù ý niệm này trong đầu cũng có thể nhịn xuống, hơn nữa bên ngoài có nhiều gái như vậy, lão tử căn bản không cần phải nhẫn nại, phụ nữ muốn cùng lão tử lên giường nắm tay nối lại có thể vòng quanh địa cầu vài vòng, nên lo lắng của cô hoàn toàn là dư thừa” Nghĩ thầm lão tử tối hôm qua nếu biết cô là xử nữ, tình nguyện nghẹn chết cũng không chạm vào cô. Điều này mặc dù là thật tình, bất quá hắn đương nhiên không thể nói ra.


Helen thầm mắng Thạch Thiên “vô sỉ!”, lại biết lời Thạch Thiên nói tuy khoa trương, nhưng theo kết quả điều tra biểu hiện, mị lực nam tính của hắn có thể nói là xếp hạng nhất, quả thật có không ít người mê luyến hắn. Hiện tại thời gian gấp gáp, trừ để cho Thạch Thiên giúp mình, thì cũng tìm không được lựa chọn tốt nhất, bất quá trong lòng vẫn khó có thể yên tâm nói: “Tôi không đói bụng, cũng không muốn nghỉ ngơi, hiện tại xuất phát đi, tôi muốn đi Los Angeles” xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Kim Hinh hiện tại ở Los Angeles, có nàng ở bên người Thạch Thiên, Helen cảm thấy mình sẽ an toàn hơn rất nhiều. Quan trọng hơn là, ở nơi đó Helen có rất nhiều người ủng hộ, lúc này Otis có lẽ còn chưa biết nàng được Thạch Thiên cứu sống, nhất định dốc toàn lực tại phụ cận Washington tìm kiếm thi thể của nàng, nếu như lựa chọn đột nhiên công khai lộ diện tại Los Angeles, nhất định sẽ làm cho Otis cảm thấy ứng phó không kịp.
Đi Los Angeles cũng hợp tâm ý của Thạch Thiên, hắn cũng muốn nhanh chóng gặp Kim Hinh, xem một chút Kim Hinh bị giam nhiều ngày có việc gì hay không, liền gật đầu đáp ứng rồi lại cảnh cáo: “Om cô chạy không nhanh bằng tự mình ta chạy, có lẽ ngày mai mới có thể tới Los Angeles, lão tử nói trước, dọc đường đi cô cũng không được sờ soạng, hô hấp nhân tạo trên người lão tử”.

Helen đỏ mặt lên, sẵng giọng: “Anh cứ yên tâm, sau này cho dù anh thật sự muốn chết, tôi cũng quyết không phát thiện tâm tới cứu người nữa”.
Thạch Thiên cười ha hả, đem Helen ra sau lưng, xoay người chạy về phía tây. Thật ra nhiều người nói với Thạch Thiên mà nói cũng không có ảnh hưởng gì, bất quá nếu tốc độ quá nhanh, một lúc sau Helen khẳng định sẽ bị gió thổi khô hết cả người, cho nên chỉ có thể giảm tốc độ xuống.
Cũng không thể đem Helen ôm ở trước người nữa.
Helen đưa hai cánh tay chống lên vai Thạch Thiên, ngửa thân thể ra sau để cho trước ngực tận lực cùng lưng của Thạch Thiên bảo trì khoảng cách, nhưng chỉ chốc lát đã bị gió thổi đến thở không được. Washington cách Los Angeles lộ trình cũng hơn ba nghìn km, Helen cũng hy vọng có thể nhanh tới Los Angeles, nên không có yêu cầu Thạch Thiên chậm lại, cắn răng đau khổ kiên trì, cuối cùng cũng chịu không được, chỉ có thể đem thân thể áp vào sau lưng Thạch Thiên, lúc này mới dễ chịu rất nhiều.
Trời đã tối khi hai người chạy hơn nửa lộ trình. Thạch Thiên cảm thấy thân thể Helen càng ngày càng suy yếu, biết nàng không thể cản được gió đêm lạnh. Vì vậy tiến vào một trấn nhỏ, tìm một ngôi nhà không chủ, để cho Helen lạnh run ngồi ở ghế salon, cầm tay nàng vận công giúp nàng khu trừ khí lạnh trong cơ thể, miễn cho khỏi bị thương hàn cảm mạo.
Helen hất tay muốn tránh thoát, nhưng lại cảm thấy một cỗ hơi ấm nhập vào cơ thể, cả người nhất thời ấm lên hết sức dễ chịu, rõ ràng ý tốt của Thạch Thiên, liền không giãy dụa nữa, chỉ chốc lát đã cảm thấy mình tinh thần phấn chán khôi phục thể lực, không khỏi trong lòng tấm tắc lấy làm kỳ, đồng thời ánh mắt nhìn Thạch Thiên cũng tốt hơn rất nhiều.
Cũng không quả Helen đến nay vẫn đang hoài nghi Thạch Thiên có thật sự bởi vì mất đi năng lực tự khống chế nên mới cưỡng hiếp nàng hay không, bất quá nhưng năm qua đã làm cho nàng hiểu được cách thích ứng hoàng cảnh như thế nào, biết lợi dụng lực lượng bên trong người như thế nào, cũng không bị sự thật không thể thay đổi này cùng với cừu hận vĩnh viễn ghi tạc trong lòng, đợi Thạch Thiên buông tay ra, ôn hòa nói: “Cảm ơn!”
Thạch Thiên có chút ngoài ý muốn nhìn Helen một cái, gật đầu nói: “Ta đi tìm chút đồ ăn” Xong xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.
Phòng không có bật đèn, Helen nghĩ thầm Thạch Thiên cũng tinh tế, trị an tại trấn nhỏ của Mỹ cũng phi thường hoàn thiện, cảnh sát tuần tra cũng rõ ràng chỗ nào là nhà không người, nếu nhìn thấy đèn sáng, nhất định sẽ tới nhà để xem xét có phải chủ nhà đã trở về hay không. Nàng nào biết đâu rằng Thạch Thiên cho dù ở trong bóng tối, cũng có thể thấy rõ ràng, căn bản không cần phải bật đèn, huống chi còn có đèn đường từ cửa sổ chiếu vào.
Một người ngồi ở trong căn phòng tối tăm, làm cho Helen có chút phát hoảng, cảm giác mình đối với Thạch Thiên đã sinh ra sự ỷ lại, không khỏi lộ ra nụ cười khổ. May là chi chốc lát Thạch Thiên đã mang theo một túi đồ ăn trở về, sau khi ăn xong, Thạch Thiên bảo Helen lên lầu tìm phòng nghỉ ngơi, nếu có nguy hiểm thì cao giọng kêu to, sau đó ra khỏi cửa.
Tuy Helen không muốn một mình đợi ở trong phòng này, nhưng không cách nào mở miệng yêu cầu Thạch Thiên lưu lại, nàng hiện tại có chút không rõ ràng lắm mình cùng Thạch Thiên xem như là quan hệ gì. Nếu nói là cừu nhân, thì lại hết lần này tới lần khác muốn hắn đến bảo vệ, nhưng vô luận như thế nào cũng không thể đem Thạch Thiên trở thành bằng hữu. Nương theo ánh đèn yếu ớt từ bên ngoài chiều vào, đi tới phòng ngủ lầu hai, trước tiên từ trong một ngăn tủ lấy ra một cái mền dày, đem cửa sổ phòng vệ sinh che kín lại, sau đó mới mở đèn nhà vệ sinh. Nhìn mặt của mình trong gương, Helen lại càng hoảng sợ, nguyên mái tóc mềm mại đã bị thổi làm cho toàn bộ vểnh lên, rối bù hỗn độn giống như bờm sư tử vậy, sờ lên còn có cảm giác cứng ngắc. Helen không nhịn được cười khẽ, trong lòng mắng to Thạch Thiên đáng giận, tâm tình cũng đã trầm tĩnh lại, sau khi đóng cửa thì cởi quần áo mà tắm rửa.
Thạch Thiên thật ra làm muốn đi tìm một kỹ nữ để phát tiết dục hỏa, Helen áp vào trên lưng hắn hơn nửa ngày, nếu nói một điểm cũng không động tâm, chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng không tin tưởng. Bất quá có lẽ hiện tại tất cả mọi người đã nhận ra khuôn mặt của hắn, nếu một mình thì hắn đương nhiên sẽ không quan tâm, nhưng hiện tại hy vọng có thể làm cho Helen nghỉ ngơi một đêm, lại càng không muons để kỹ nữa cũng hù dọa chạy. Nguyên mặt nạ tùy thân cũng bị súng đạn quân Mỹ đánh nát, lúc này không thể làm gì khác hơn là vận công đem trên mặt thoáng lệch vị trí, biến hóa mực dù không lớn nhưng người khác nhìn không kỹ thì cũng không nhìn ra được.
Trấn nhỏ cũng không lớn, chỉ có một ngã tư đường dường như náo nhiệt, Thạch Thiên tìm máy người quần áo sang trọng mà xuống tay, mới đi tìm được nửa con phố, trong tay đã có hơn bốn ví tiền, móc ra tiền bên trong xem thì cũng không sai biệt lắm có ba nghìn USD, tiện tay đem ví ném vào thùng rác ở một bên, phát hiện cách đó không xa có một quán bar đèn đỏ lập lòe, nghe truyền ra tiếng phụ nữ, liền ngẩng đầu đi vào.

Nguồn: tunghoanh.com/bat-diet-truyen-thuyet/chuong-385-Lq4aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận