Bất Hủ Thần Vương
Tác giả: Lê Thiên
Chương 180: Thần cấp kỳ ngộ, Bất Hủ Đế Khí
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Share by MTQ --- 4vn.eu
Dưới sự tò mò, Nhậm Thương Khung lại lấy ra một ít Thực Cốt Dịch và Tùng Vân Tán, Ô Nha này kêu vui một tiếng, sau khi ngửi một chút, liền cắm đầu ăn lấy. Còn Nhậm Thương Khung thì trợn mắt há hốc mồm.
- Thật là biến thái.
Nhâm Thương Khung ngoại trừ cảm thán, thì không biết nói tiếng nào. Nhìn Ô Nha này cắm đầu cắm cổ ăn độc dược, Nhậm Thương Khung cẩn thận quan sát một chút.
- A? Con Ô Nha này quả nhiên không bình thường. Xem bộ dáng của nó, hiển nhiên là linh cầm cấp bậc Trúc Cơ. Tuy ở trên người nó, không ngờ không có yêu khí của yêu linh?
Nhậm Thương Khung cảm thấy rất cổ quái, mặc kệ là yêu cầm hay yêu thú, các loại yêu linh tu vi càng cao, có thể áp chế yêu khí của mình càng tốt.
Nhưng linh cầm Trúc Cơ kỳ, không ngờ lại không có yêu khí, ngược lại có một loại thần bí làm cho người ta rung động.
Đó là một hơi thở viễn cổ xa xôi mà thần bí, thâm thúy mà rung động lòng người
Ô Nha này sau khi ăn xong, lại lớn thêm lần nữa.
Nhậm Thương Khung không còn sức để kinh ngạc nữa, thở dài nói:
- Ô Nha huynh, không phải ta keo kiệt, nhưng thật sự là không có trữ hàng. Ngươi xem, phía trước là vực thẳm, phía sau lại có truy binh. Dù sao cũng phải chừa chút ít phòng phòng?
- Dát... Dát
Con Ô Nha kia khẩn trương lên, phát ra một tiếng kêu, bộ dáng như muốn nói “Ta kháng nghị” vậy.
- Được rồi, nếu còn muốn ăn, ngươi có thể nghĩ biện pháp giúp ta thoát vây. Mấy thứ này, ngươi muốn ăn bao nhiêu, ta liền cho ngươi ăn bấy nhiêu, thế nào?
Nhậm Thương Khung cũng là bất đắc dĩ, chỉ có thể ra hạ sách này.
Ai biết được, hắn vừa nói xong thì ánh mắt Ô Nha kia sáng lên. Cúi đầu như đang suy xét cái gì.
Không quá lâu, Ô Nha kia bỗng nhiên nhảy đến cửa động, hai cánh đập mạnh, ở tại chỗ bay lên không. Toàn thân bắt đầu phát ra ánh kim quang chói lọi.
Ánh kim quang này không ngờ chém vào hư không, hư không giống như một tấm vải bị cắt đứt, lập tức xuất hiện một khe hở.
- Khe hở không gian?
Nhậm Thương Khung si ngốc, không gian khe hở này, nghe nói Đại Đạo cảnh cũng chưa chắc mở được.
Con Ô Nha không biết từ đâu tới này, không ngờ lại có thể mở ra không gian thông đạo? Này... Này quả thực chính là đi ngược hiểu biết của mọi người a.
Nhậm Thương Khung tâm loạn như ma, cảm giác những hiểu biết của mình xưa nay, bỗng nhiên bị đánh vỡ, hoàn toàn không còn gì cả.
Nếu yêu cầm có thể tùy ý mở không gian thông đạo, như vậy toàn bộ thời không của Thiên Trạch thế giới sẽ lâm vào hỗn loạn?
Nhậm Thương Khung cảm thấy đau đầu vô cùng. Trơ mắt nhìn Ô Nha kia chui vào khe hở không gian.
Sau khi Ô Nha kia chui vào khe hở không gian, án kim quang từ từ co lại rồi vụt tắt.
Không bao lâu, trước mắt Nhậm Thương Khung là một mảnh thanh bình, không có nửa điểm gợn sóng. Điều này làm cho Nhậm Thương Khung rất hoài nghi, chuyện vừa rồi có phải là một giấc mộng hay không?
- Cắn nuốt kịch độc, phá vỡ hư không... đầu Ô Nha này, xem ra không đơn giản.
Nhậm Thương Khung phục hồi tinh thần lại, bắt đầu suy nghĩ những chuyện vừa xảy ra.
Ngay lúc hắn đang ngưng thần suy nghĩ, không gian xung quanh bỗng nhiên dao động kịch liệt. Nhậm Thương Khung vội vàng nhìn chăm chú, kim quang lại lần nữa hiện lên, giống như mặt trời chiếu sáng khắp đại địa. Chính giữa tầng kim sắc, lại lần nữa hình thành một cánh cửa không gian.
Một bóng đen từ trong cánh cửa không gian này bay ra, đúng là đầu Ô Nha vừa rồi biến mất kia.
Chẳng qua, đầu Ô Nha này mới vừa biến mất một lát, ngoại hình lại xảy ra một chút biến hóa. Nguyên bản hai cánh đen thui của nó, lúc này lại có màu tử hắc (tím đen).
Đầu Ô Nha này bay đến trước mặt Nhậm Thương Khung, miệng ngậm một miếng ngọc giản phong cách cổ xưa, sau đó bỏ vào tay Nhậm Thương Khung.
- Đây là cái gì?
Ngọc giản này vừa vào tay, liền có một cảm giác ấm áp, mềm mại cực kỳ. Thời điểm Nhâm Thương Khung vận thần thức quan sát, giống như một giọt nước mưa rơi xuống biển rộng vậy.
Sâu không lường được.
Khối ngọc giản này ẩn chứa một cổ hơi thở, giống như ánh mắt vương giả bao trùm chư thiên. Loại hơi thở này, giống như hơi thở mà hắn cảm nhận được trên người Ô Nha vậy, nó là tới từ một thời đại xa xôi nào đó mà hắn không biết được.
Nhất là năng lượng mà ngọc giản này ẩn chứa, khí chất sung mãn như muốn cắn nuốt thiên địa, kinh động chư thiên. Nhậm Thương Khung không kìm nổi sinh ra một loại trực giác:
- Cổ lực lượng ẩn chứa này, một khi bộc phát ra, có thể làm toàn bộ Thiên Các hóa thành tro bụi.
Hùng mạnh, thần bí, đáng sợ.
Nhậm Thương Khung liên tiếp đánh giá, trong lòng khiếp sợ vô cùng.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đầu Ô Nha này, rốt cuộc có lai lịch gì?
Cảm nhận được cổ hơi thở thần kỳ này, Nhậm Thương Khung như lạc vào cõi mộng vậy.
Cũng may, Ô Nha kia hét lên một tiếng, hung hăng mổ vào mu bàn tay Nhậm Thương Khung một cái.
- A, đau quá.
Nhậm Thương Khung bị công kích này làm bừng tỉnh, lập tức về lại hiện thực, lắc lắc đầu, từ trong mơ hồ tỉnh táo lại:
- Sao lại thế này? Sao lại thế này?
Ô Nha kia thét chói tai, dường như là cảnh báo Nhậm Thương Khung.
- A đúng rồi, cảm ơn Ô Nha huynh.
Nhậm Thương Khung bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời cảm thấy lòng còn sợ hãi, vừa rồi trong nháy mắt kia, thần thức của hắn thiếu chút nữa bị ngọc giản này hút mất.
Nếu Ô Nha không công kích hắn, thần thức hắn chỉ sợ đã bị cổ hơi thở này cắn nuốt, ba hồn sáu phách biến mất khỏi thiên địa.
Đáng sợ.
Nhậm Thương Khung gần như muốn đem ngọc giản này ném xuống vực sâu kia, cầm củ khoai nóng như vậy trên tay, khiến cho hắn thiếu chút nữa vẫn lạc.
Ô Nha kia cũng là lắc đầu, vẻ mặt kích động, lại lắc đầu, rồi dậm chân, cũng không biết muốn biểu đạt cái gì.
Nhậm Thương Khung xoa đầu:
- Ô Nha huynh, huynh rốt cuộc muốn nói cái gì?
Ô Nha kia hiển nhiên hiểu được lời nói của Nhậm Thương Khung, nhưng tu vi hiện tại của nó không đủ, căn bản không nói được, chỉ có thể sốt ruột nhảy lên nhảy xuống.
Kia Ô Nha ngậm lấy ngọc giản, sau đó lấy móng vuốt kẹp lại, không ngờ ngồi xổm xuống dưới, bộ dáng nghiêm chỉnh. Đôi cánh ôm ngực, thần thái cực kỳ buồn cười, chẳng ra cái gì cả.
Nhậm Thương Khung cười khổ:
- Ô Nha huynh, huynh làm cái gì vậy?
Ô Nha kia dùng cánh chỉ vào người Nhậm Thương Khung, một bên nhắm mắt lại, bộ dáng như tu luyện.
- Ách? Ô Nha huynh, huynh có muốn ta tập trung tinh thần, cảm thụ khối ngọc giản này, không nên suy nghĩ bậy bạ đúng không?
Nhâm Thương Khung như hiểu được một chút.
Hắn vừa nói xong, Ô Nha rất vui vẻ, gật gật đầu, nhảy lên tưng tưng.
- Ồ, hóa ra là như vậy.
Nhậm Thương Khung đã hiểu hoàn toàn:
- Nói như vậy, thần thức ta vừa rồi sở dĩ bị hút vào, là bởi vì ta nghĩ loạn, không bảo vệ linh đài. Chỉ cần ta tập trung tinh thần, linh đài không bị mê hoặc, thì không có việc gì đúng không?
Ô Nha kia liên tục gật đầu, một bên lại cọ cọ vào người Nhậm Thương Khung.
- Không phải chứ? Ô Nha huynh ăn độc dược đến nghiện hay sao?
Nhậm Thương Khung biết Ô Nha này muốn ăn tiếp, cười ha hả hỏi:
- Vậy huynh ngậm ngọc giản này đến, là muốn trao đổi với ta phải không?
Ô Nha kia “Dát” một tiếng, bộ dáng xem thường, như muốn nói “Ngươi rất lời “ vậy.
Nhậm Thương Khung cười ha hả nói:
- Được rồi, ta trước nhìn ngọc giản này rốt cuộc nói cái gì đã, đừng nóng vội, nếu thật là thứ tốt, huynh có thể ăn no.
Nhậm Thương Khung lại đem ngọc giản kia cầm lên tay, lần này hắn không dám phớt lờ.
Lui vào trong sơn động, xếp bằng ngồi xuống đất, hai tay nâng ngọc giản, bắt đầu vận dụng thần thức xâm nhập.
Hơi thở thần kỳ mà xa xưa kia, lại một lần tấn công thần thức của Nhậm Thương Khung, trong đầu Nhậm Thương Khung, lập tức xuất hiện vô số cảnh tượng thần kỳ, từng hình ảnh mơ hồ, giống như thần linh thái cổ, một hình rồi lại một hình không ngừng bay lên.
Vô số Tiên Thiên hơi thở nhộn nhạo giữa đất trời, hình thành năm chữ lớn…
Bất Hủ Đế Khí Quyết.
Năm chữ này, kim quang lóng lánh, giống như muôn đời không hoại, vĩnh viễn bất hủ.
Chỉ là năm chữ, liền có khí thế phá thiên địa, cắn nuốt nhật nguyệt.
Bất Hủ Đế Khí.
“Hồng Mông sinh thiên địa, thiên địa định Càn Khôn. Càn Khôn có âm dương, âm dương phân chư thiên... Bất Hủ Đế Khí, tiếp dẫn Tiên Thiên nguyên khí, bao trùm chư thiên, thống trị chư Tiên vạn giới, định âm dương Càn Khôn, tạo hóa vạn vật, giáo hóa chúng sinh, là Bất Hủ Đế Khí...”
Nhậm Thương Khung yên lặng nhớ kỹ lời mở đầu, cảm giác khiếp sợ trong lòng không thể ức chế được. Bất Hủ Đế Khí Quyết này, là công pháp của Thiên Trạch thế giới sao?
Nhậm Thương Khung thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Trong Thiên Trạch Dị Lục của Vạn Dược Tôn tiền bối có có giới thiệu qua một ít công pháp của thế giới này, tuy không có pháp môn tu luyện, nhưng nguyên lý và cảnh giới đại khái vẫn phải có.
Thứ nhất, cảnh giới của Bất Hủ Đế Khí Quyết này, ít nhất cao hơn pháp môn tu luyện của Thiên Trạch thế giới gấp trăm lần.
Chẳng lẽ nói?
Nhậm Thương Khung không dám tưởng tượng, nếu nghĩ tiếp, hắn sẽ bị bạo thể mà chết.
- Không nên, không nên, Bất Hủ Đế Khí Quyết này rất phỏng tay.
Nhậm Thương Khung rất kích động. Cảm giác lúc này, cùng với lúc nhặt được di vật của Vạn Dược Tôn tiền bối, có thể nói là trên trời dưới đất.
Nhặt được di vật của Vạn Dược Tôn tiền bối, hắn tuy kích động, nhưng cũng chỉ chợt lóe qua mà thôi.
Mà giờ phút này, vui sướng không có khả năng hình dung, kích động, chấn động, rung động.
Khiến một người tái sinh như hắn, cũng không thể kìm chế kích động.
- Ô Nha huynh a, huynh đây là cho ta một củ khoai phỏng tay a.
Nhậm Thương Khung không phải được tiện nghi mà khoe mã, vậy này quá quý trọng, hắn phải cẩn thận.
- Ô Nha huynh, huynh xác định, thứ này là tặng cho ta? Ta tu luyện nó, có xảy ra chuyện gì không?
Sau khi Ô Nha khẳng định, Nhậm Thương Khung vẫn hơi lo lắng:
- Chủ nhân của nó sẽ không truy cứu chứ, hoặc là nói, nó là vật vô chủ?
Ô Nha kia lại gật đầu liên tục, ánh mắt chỉ nhìn bọc hành lý bên hông Nhậm Thương Khung, nó hiện tại quan tâm nhất chính là “thức ăn “ của nó.
Nhậm Thương Khung vỗ trán:
- Ông trời ơi, ta nằm mơ cũng không thể tưởng được, một chút độc dược bình thường, không ngờ có thể đổi được công pháp nghịch thiên? Ô Nha huynh, ta không phải đang nằm mơ chứ? truyện copy từ tunghoanh.com
Để tỏ thành ý, Nhâm Thương Khung đem tất cả Thược Cốt Dịch và Tùng Vân Tán còn lại cho nó hết.
- Được rồi, không còn gì nữa. Chờ ta thoát khỏi nơi này, nhất định sẽ cho huynh gấp mười lần nơi này.
Nhậm Thương Khung cảm thấy, cho dù mình lấy ra thù lao gấp trăm ngàn lần, vẫn rất có lời a.