Bất Hủ Thần Vương
Tác giả: Lê Thiên
Chương 442: Lão tổ hứa hẹn, an bài đường lui
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn: metruyen.com
Tâm tình của ba đại cự đầu giờ phút này, giống như hài tử vừa tìm ra cha mẹ, bỗng nhiên biết cha mẹ lại phải ly khai bọn hắn, hết sức thất lạc, hết sức bất lực.
- Thương Khung lão tổ, thật sự không có đường vẹn toàn sao?
Trong giọng nói của Ngụy Phong lão tổ tràn đầy đắng chát.
Ngược lại là Tần Xuyên lão tổ, tức giận bất bình nói:
- Đại ca, ngươi cũng thấy đấy, Âm Dương Đạo cùng Trảm Không Đạo, hùng hổ dọa người, nhất là Vưu Thiên Chiến kia, càng khinh người quá đáng. Nhìn thấy Thương Khung lão tổ quật khởi, trong nội tâm lo sợ, ba phen mấy bận muốn áp bách hắn. Nếu như đổi lại là ta, đã rời đi lâu rồi!
Minh Hoa Đà đã âm thầm tuyên thệ thuần phục Nhậm Thương Khung, lòng đầy căm phẫn:
- Ở tông môn khác, nếu như là đại sư cấp Dược Thánh, nhất định sẽ được đãi ngộ cao nhất. Ở Bách Thảo Đường chúng ta, lại bị người đàn áp như thế, nói tới, cũng là một bụng tức khí. Thương Khung lão tổ, ngươi rời khỏi Thiên Các, đi đến đâu, Minh Hoa Đà ta sẽ cùng ngươi đến đó. Dù sao, Minh Hoa Đà ta có thể có hôm nay, cũng là ngươi một tay nâng đở.
- Đúng, ta cũng thề sống chết đi theo Thương Khung lão tổ.
Tần Xuyên lão tổ cũng tỏ thái độ.
Ngụy Phong lão tổ thở dài:
- Theo tình cảm riêng tư mà nói, cuộc đời này người ta bội phục nhất, kính trọng nhất, trừ Thương Khung lão tổ ra, thì không có thứ hai. Nhưng mà, sư tôn ta năm đó đem Bách Thảo Đường truyền thừa cho ta, từng nói rằng, trừ khi ta chết, nếu không không được bỏ Bách Thảo Đường.
- Đại ca, ngươi lưu lại, Vưu Thiên Chiến nhất định sẽ gạt bỏ ngươi. Nói không chừng, hắn còn có thể bồi dưỡng Sở Vân đến thay thế ngươi.
Ngụy Phong lão tổ bi tráng nói:
- Ta mặc dù chết cũng không sợ. Cùng lắm thì, ta lấy cái chết đáp tạ Bách Thảo Đường.
Nhậm Thương Khung cười nhạt một tiếng:
- Không cần bi tráng như thế. Chư vị, sau khi ta rời khỏi Bách Thảo Đường, Minh Hoa Đà có thể theo ta mà đi, còn hai vị, ở lại Bách Thảo Đường, tận lực bảo toàn căn cơ Bách Thảo Đường. Loạn thế vừa đến, có người mới có hi vọng. Vưu Thiên Chiến cho dù áp bức Bách Thảo Đường, cũng không thể trực tiếp giết các ngươi, nếu không sẽ dẫn phát công phẫn. Nói sau, đến lúc đó các ngươi có thể tự biện hộ, cùng Nhậm Thương Khung ta đoạn tuyệt, không thừa nhận Nhậm Thương Khung ta, dùng cái này gạt bỏ quan hệ với ta, như thế sẽ bảo vệ được mình.
- Chúng ta chẳng lẽ vong ân phụ nghĩa đến thế sao?
Tần Xuyên lão tổ lắc đầu liên tục: đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
- Cùng hắn như thế, chẳng bằng chết.
- Cũng không phải, đây là diễn trò cho Vưu Thiên Chiến xem mà thôi. Ta muốn các ngươi bảo toàn Bách Thảo Đường, không muốn Bách Thảo Đường bị trùng kích. Trong loạn thế, dù ai cũng không cách nào dự đoán thời cuộc sẽ biến ảo như thế nào. Có lẽ đến lúc đó, Thiên Các cũng bị phá thành mảnh nhỏ. Bởi vậy, lưu lại nhân thủ càng nhiều, liền đại biểu cho nắm giữ hi vọng càng lớn. Trong loạn thế, có nhân thủ, là có hi vọng ah.
Ngụy Phong lão tổ cùng Tần Xuyên lão tổ giật mình hiểu được, biết Nhậm Thương Khung dụng tâm lương khổ. Cuối cùng, vẫn là muốn bảo toàn Bách Thảo Đường.
Tần Xuyên lão tổ vỗ đùi:
- Đại ca, Thương Khung lão tổ nói đúng, vô luận như thế nào, chúng ta muốn ở trong loạn thế, phải bảo toàn nhân thủ. Không thể trở thành quân cờ để những cao tầng kia lục đục với nhau!
Ngụy Phong lão tổ hiển nhiên đối với cao tầng của Thiên Khung Tạo Hóa rất thất vọng, trầm ngâm gật đầu:
- Thương Khung lão tổ, hôm nay chỉ điểm sai lầm, là chỉ cho Bách Thảo Đường một con đường sáng. Ngụy Phong ta chỉ có một câu nói, nếu tương lai Thương Khung lão tổ khai tông lập phái, mà Thiên Các thật như Thương Khung lão tổ nói, không để ý bình dân sống chết, Ngụy Phong ta nhất định sẽ chuyển đến Thương Khung lão tổ, quyết không phụ ân nghĩa hôm nay!
Tôn chỉ của Bách Thảo Đường, chính là tế thế cứu nhân, mà không phải phục vụ cho những Đạo tôn cao cao tại thượng kia, càng không tùy ý để bọn hắn bài bố, làm con cờ của bọn hắn.
Điểm khí khái này, Ngụy Phong lão tổ vẫn phải có.
- Hắc hắc, ta không có xoắn xuýt như Ngụy lão đại. Trong nội tâm của ta chỉ nhận một người, cái kia chính là Thương Khung lão tổ.
Tần Xuyên lão tổ đối với Thiên Khung Tạo Hóa, cũng không có nhiều hảo cảm.
- Sự tình mười vạn năm đại kiếp, các ngươi tự biết là được, không thể truyền ra ngoài. Nếu không đối với các ngươi bất lợi. Hơn nữa, ta có thể nhắc nhở các ngươi một câu. Dự đoán mười vạn năm kiếp nạn bộc phát của Thiên Khung Tạo Hóa, là vô cùng lạc quan. Dùng tình báo cùng phỏng đoán của, mười vạn năm kiếp nạn, đã lửa sém lông mày, có lẽ trong vòng mười năm, thậm chí còn ngắn hơn, sẽ có thể bộc phát.
Nhậm Thương Khung tự nhiên không có khả năng cho ra thời gian chuẩn xác, bằng không mà nói, vậy thì quá yêu nghiệt.
- Trong vòng mười năm?
Ba đại cự đầu đều động dung.
- Mười năm là rất lạc quan, dùng ta đoán chừng, bên trong hai ba năm, Yêu tộc sẽ đại quy mô xâm lấn.
Nhậm Thương Khung đối với cái này, tuyệt đối là có quyền lên tiếng.
Mặc dù sau khi sống lại, rất nhiều chuyện bởi vì sự xuất hiện của hắn, cùng kiếp trước xảy ra chuyển biến. Nhưng mà, sự xuất hiện của hắn, vẫn hoạt động bên trong Đông Hoàng Châu, ảnh hưởng đối với Tu La Hải Vực, cơ hồ là không có.
Bởi vậy, hắn không cho rằng, thời gian Yêu tộc xâm lấn, sẽ cùng kiếp trước phát sinh biến hóa. Chính xác mà nói, Yêu tộc xâm lấn, thời gian còn lại là ở trong hai năm.
- Thiên Khung Tạo Hóa dự đoán năm mươi năm, vậy không phải nói, bọn họ phòng bị sẽ rất bị động?
Ngụy Phong thở dài, nói cho cùng, Ngụy Phong lão tổ đối với Thiên Các, vẫn có cảm tình thâm hậu. Hắn cũng hi vọng Thiên Khung Tạo Hóa, Thiên Các bốn đạo đoàn kết chống cự Yêu tộc.
- Ngụy Phong, ngươi có thể thử nhắc nhở Thiên Các bốn đạo một chút. Chẳng qua, dùng ta phỏng đoán, bọn hắn nhất định sẽ cảm thấy ngươi là tà thuyết mê hoặc. Còn có thể truy vấn ngươi từ chỗ nào biết được mười vạn năm kiếp nạn, hỏi đến tận cùng, thậm chí bắt ngươi tra tấn.
- Lão đại, ngươi đừng hồ đồ. Ngươi bây giờ đi nhắc nhở cho bọn hắn, hảo tâm tất nhiên không có hảo báo.
Tần Xuyên lão tổ đối với thủ đoạn đùa bỡn quyền mưu của Thiên Khung Tạo Hóa rất rõ ràng.
Những Lão tổ của Bách Thảo Đường, đều là nhất đẳng nhân tài. Nhậm Thương Khung nhắn nhủ đến nước này, bọn hắn xử lý như thế nào, trong nội tâm tất nhiên đã có chừng mực.
Sau khi ba đại cự đầu rời đi, Nhậm Thương Khung triệu tập tất cả thủ hạ trong động phủ, đi thẳng vào vấn đề:
- Chư vị, nghĩ đến mọi người cũng biết, Thiên Các không phải nơi ở lâu. Lần này ba trăm năm đại bỉ chấm dứt, chính là lúc ta rời khỏi Thiên Các. Mộ Dung, ngươi tổ chức thoáng một phát, thông báo Tạ Thông, Yến Thương Lan cùng Vạn Kiếm Thông, thông báo ý định của ta. Mặt khác, những người này, ngươi cũng tổ chức thoáng một phát. Chờ sau khi chúng ta xuất phát, các ngươi lập tức đi tới Kính Nguyệt thành. Linh dược thành thục trong động phủ, toàn bộ mang đi, Linh dược chưa thành thục, thì lưu lại cho Bách Thảo Đường. . .
- Đại nhân, thực đã đến trình độ này?
Mộ Dung là người Nhậm Thương Khung nể trọng nhất, bởi vậy nên có quyền lên tiếng.
Nhậm Thương Khung biểu lộ nghiêm nghị:
- Tình thế so với các ngươi tưởng tượng càng nghiêm trọng hơn. Rời khỏi Thiên Các, chẳng những là rời khỏi mảnh đất thị phi này, mà phải mang bọn ngươi rời xa một nguy cơ tiềm ẩn.
- Nguy cơ tiềm ẩn?
Những người khác sắc mặt đều hơi đổi.
- Chẳng lẽ là. . .
Mục Thiên Cơ mặt lộ vẻ ngưng trọng:
- Ta trong khoảng thời gian này, ngẫu nhiên cũng suy tính thiên cơ. Chẳng lẽ nói, nguy cơ đến từ Tu La Hải Vực kia, thật sự muốn bộc phát?
Nhậm Thương Khung nghiêm nghị nói:
- Trận chiến giữa Yêu tộc cùng nhân loại này, là không thể tránh né. Trường hạo kiếp này đã đến, Thiên Trạch thế giới tất nhiên nghênh đoán một thời loạn thế xưa nay chưa từng có. Chư vị, trong loạn thế, tầm thường vô vị, hay là kiến công lập nghiệp, thì phải xem tâm chí các ngươi như thế nào.
Mọi người vội vàng nói:
- Nguyện đi theo đại nhân kiến công lập nghiệp!
Loạn thế xuất anh hùng, từ xưa đến nay đều là như thế. Loạn thế đã không thể tránh né, cái kia cần gì phải buồn lo vô cớ, chẳng bằng lạc quan đi đối mặt!
- Tốt, những lời này tạm thời không nói đến, ta ở Kính Nguyệt thành, cùng điện chủ Đan Tiên Đông Điện có chút giao tình. Rời khỏi Thiên Các, ta sẽ trở thành Trưởng lão của Đan Tiên Đông Điện, cùng thân phận Lão tổ của Thiên Các so sánh, mặc kệ quyền thế hay địa vị, đều không chút thua kém. Quan trọng nhất chính là, ở đó, không có nhiều tranh đấu như vậy. Ta có thể có nhiều thời gian cùng tinh lực đi làm chuyện khác.
- Đan Tiên Đông Điện?
Tất cả mọi người đều toát ra ánh mắt nóng bỏng, Đan Tiên Điện ở Thiên Trạch thế giới, cơ hồ đại biểu cho quyền uy chí cao của nhân loại.
Bất kỳ một tông môn nào, ở trước mặt Đan Tiên Điện, đều là nhỏ bé. Mặc dù, Đan Tiên Đông Điện chỉ là một phân điện, nhưng ở Đông Hoàng Châu, có tông môn nào dám cùng Đan Tiên Đông Điện khiêu chiến?
- Thanh Vân, đến Kính Nguyệt thành, ngươi phụ trách liên hệ với gia tộc. An bài mọi người thỏa đáng.
Thanh Vân gật gật đầu:
- Thuộc hạ hiểu rõ.
Nhậm Thương Khung nhìn qua ba huynh đệ Càn Nhất:
- Càn Nhất, Kính Nguyệt thành các ngươi đã đi qua một lần. Lúc này, ba người các ngươi lại mang trọng trách rồi.
Càn Nhất cười nói:
- Đại nhân, xin yên tâm, đã đi qua một lần, không cần phải lo lắng.
An bài thỏa đáng về sau, chuyện ở Đế Hào Cung, Nhậm Thương Khung cũng không nóng nảy. Cánh cửa không gian, bây giờ có một khuyết điểm, chính là định hướng truyền tống.
Dùng tu vi bây giờ của Nhậm Thương Khung, còn không cách nào tùy ý truyền tống. Trừ khi hắn tiến vào Đại Đạo, mới có thể tùy ý truyền tống.
Bởi vậy, phụ thân cùng Tôn Nguy, trước hết trở lại thượng cổ động phủ này, sau khi tới Kính Nguyệt thành, lại từ Kính Nguyệt thành thành lập cánh cửa không gian, đưa bọn họ đến Đế Hào Cung.
Chẳng qua, Nhậm Thương Khung cũng không tính mạo hiểm, không có ý định để cho phụ thân cùng Tôn Nguy đi cùng Mộ Dung. Thứ nhất, Yêu hóa chiến sĩ nghe rợn cả người, Nhậm Thương Khung không muốn mọi người khủng hoảng.
Thứ hai, Đao Bạch Vũ có thể thông qua thần thức tập trung Yêu hóa chiến sĩ, Nhậm Thương Khung cũng không hy vọng bọn người Mộ Dung trở thành mục tiêu sống.
Bởi vậy, hộ tống phụ thân, hắn quyết định tự mình áp trận.
Mộ Dung rời đi, phải chuẩn bị hai ngày, xé chẵn ra lẻ, chia thành tốp nhỏ, không kinh động bất luận kẻ nào, từng nhóm từng nhóm rời khỏi, đến bên ngoài Đông Hoang đại đô tập hợp lần nữa.
Bởi vì Thiên Đoạn Sơn Mạch tuần tra rất gắt, nên Nhậm Thương Khung an bài cho bọn hắn một tuyến đường khác, mặc dù xa một ít, nhưng sẽ an toàn hơn.
Nhậm Thương Khung chờ bọn hắn rời đi, ở lại động phủ ba ngày, lúc này mới hướng Kiếm Vương Phong bay đi.
Bên trong Kiếm Vương Phong, Bộ Thương Lãng đặc huấn cũng tiến nhập khâu cuối cùng.
Nửa năm thời gian, Bộ Thương Lãng mặc dù không thăng cấp, nhưng phương diện thực chiến lại tăng lên vô cùng rõ ràng.
Thấy Nhậm Thương Khung đến, Lý Dật Phong hào hứng rất cao, cười nói:
- Ba trăm năm đại bỉ, Chân Kiếm Đạo ta chưa bao giờ đoạt giải nhất. Thương Khung, lúc này ngươi nên vì vi sư tranh chấp một chút.
- Đệ tử nhất định đem hết toàn lực.
Nhưng trong lòng Nhậm Thương Khung lại đắng chát cực kỳ, sư tôn đối với hắn vô tư như thế, ba trăm năm đại bỉ kết thúc, hắn lại cùng Thiên Các đoạn tuyệt, trong lòng tất nhiên là bất đắc dĩ. Cuối cùng vẫn nhịn không được, hướng Lý Dật Phong nói:
- Sư tôn, đệ tử có chút nội tình, không thể không bẩm báo sư tôn, việc này liên quan đến vận mệnh nhân loại, liên quan đến tương lai Thiên Các, hôm nay đệ tử không nói, chỉ sợ sau này không có cơ hội. . .