Tôi ngô nghê lắc đầu. “Không, không có hẹn ạ.” Đột nhiên tôi cảm thấy muốn được gặp Thượng Đế và được nói chuyện với Ngài. Trong đầu tôi lẩn quất một câu hỏi mà tôi chỉ có thể thắc mắc với Ngài mà thôi. “Làm thế nào để đăng ký một cuộc hẹn ạ?”
Ông già nhỏ thó gật đầu, chỉ vào một cái ghế trống. “Cứ ngồi xuống đó đã, cô bé.”
Tôi quay đầu lại ngạc nhiên khi nhìn thấy phần còn lại của căn phòng kể từ khi tôi bước chân vào đây. Đầy nhóc người, đủ mọi màu da, hình dạng, tất cả đều chờ đợi để được nói chuyện với Đấng tối cao.
Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống và bắt đầu chờ đợi. Chờ được khoảng 20 phút, tôi đứng dậy và đi tới chỗ cái bàn. “Ông ơi, cháu xin hỏi?”
Ông già rời mắt khỏi trang giấy ông hí hoáy viết, ngước đầu lên hỏi.
“Gì vậy cháu?”
“Cháu có phải đăng ký một con số hay cái gì đó tương tự không ạ?”
Ông già mỉm cười hiền hòa, ra chiều thông cảm với một con bé còn bỡ ngỡ với những luật lệ mới mẻ của thiên đường.
“Thượng Đế sẽ đáp ứng từng người tùy theo mức độ quan trọng của sự việc chứ không phải ai đến trước thì được vào trước. Nếu cháu có thể đợi được thì Người sẽ gọi cháu khi nào đến lượt thôi.”
Tôi gật đầu cảm ơn ông và trở về chỗ ngồi.
Tùy theo mức độ quan trọng ư? Vậy lý do muốn được gặp Đấng toàn năng của tôi quan trọng đến mức nào nhỉ? Tôi chỉ cần hỏi Người đúng một câu hỏi, chỉ một câu hỏi bé tí xíu mà thôi.
Tôi vẫn kiên nhẫn ngồi đợi, đợi đến quên cả thời gian. Mà quên cả thời gian cũng phải thôi vì xung quanh tôi có biết bao nhiêu là người, cũng có nghĩa là có bấy nhiêu cá tính thú vị để tôi quan sát và tìm hiểu. Người nào trông cũng thật hạnh phúc chỉ với mỗi việc được ngồi đó và chờ đợi một cơ hội được nói chuyện với Thượng Đế.
Cửa sảnh chợt mở ra, một người đàn ông tập tễnh đi vào.
“Ông Chun.” Ông già sau bàn giấy cất tiếng chào. “Lại đến để nói chuyện với Ông Lớn đấy à?”
Ông già đi khập khiễng gật đầu nói lớn. “Đã biết rồi thì nhớ ghi tôi vào đấy nhé.”
“Đương nhiên rồi, ông Chun à. Cứ ngồi xuống đi đã.”
Bên cạnh tôi còn một ghế trống nên tất nhiên là ông Chun sẽ đến ngồi đó rồi. Mấy phút đầu tiên, cả hai người đều im lặng. Nhưng rồi ông Chun quay sang tôi mỉm cười bắt chuyện.
“Cô đến đây có chuyện gì thế, cô gái trẻ?”
“Cháu muốn hỏi Thượng Đế một câu hỏi.” Tôi rụt rè đáp lại. “Thế còn bác?”
Ông Chun xòe miệng ra cười, khoe cả một hàm răng hổng lỗ chỗ. “Tuần nào mà tôi chẳng đến đây để nói chuyện với Thượng Đế. Tôi sẽ còn làm như vậy, bao lâu nữa cũng được, cho đến khi nào Người đáp ứng yêu cầu của tôi thì thôi.”
Tò mò không chịu được, tôi hỏi. “Yêu cầu gì vậy hả bác?”
“Thì yêu cầu Ngài không làm nhòe hình ảnh đi mỗi khi có chuyện gì đó ở dưới kia nữa, có thế ta mới xem được chứ.”
Hẳn trông tôi phải shock dữ dội lắm và đã làm cho ông Chun bật cười ha hả.
“Thì một ông già đôi khi cũng phải giải trí tí chút chút chứ hả?”
“Chắc vậy.” Tôi miễn cưỡng trả lời. Tự nhiên tôi nghĩ ra một chuyện. “Cháu tưởng ở đây người ta có thể chọn tuổi cho mình cơ mà. Sao bác không làm cho mình trẻ ra?”
“Sao lại quan tâm chứ?” Ông Chun phản đối.
“Hầu hết mọi người muốn được trẻ ra chỉ vì cái bề ngoài. Nhưng lên đến thiên đường này rồi thì bề ngoài còn có ý nghĩa gì chứ? Ở đây già cũng có làm sao đâu? Chưa kế ta còn được giảm giá ở quầy ăn nhanh vì là công dân lớn tuổi nữa đấy.” Ông Chun nháy mắt tinh nghịch.
“Ở đây cũng có giảm giá cho người cao tuổi cơ á?”
Ông già phá lên cười, rõ ràng là vừa cho tôi ăn một vố lừa. “Cô bé buồn cười thật đấy.” Ông cố nói trong cơn cười.
Tôi chưa kịp đáp lại thì cái máy để trên bàn giấy đằng kia kêu lên một tiếng và một giọng trầm ấm vang lên.
“John, cho Shih Kaylin vào nhé.”
John, ông già ngồi bên bàn giấy ngẩng đầu lên nhìn tôi. “Cô Shih Kaylin, Thượng Đế gọi cô rồi đấy.”
Tôi đứng dậy và cúi chào ông Chun. Tôi vừa đi lại gần thì hai cánh cửa dát vàng đã tự động mở ra và tôi chỉ việc bước qua. Hai cánh cửa đóng lại và giờ thì tôi đang đứng trong một sảnh đường màu trắng, tường sơn trắng, sàn lát bằng gạch màu trắng, trần nhà trắng và những cánh cửa cũng màu trắng nốt.
Và tôi ở đó hoàn toàn một mình.
“Chúa ơi!” Tôi rụt rè khẽ gọi, cũng chẳng biết phải làm gì khác.
Và rồi ở đâu đó có vang lên tiếng nói, đến chính tôi cũng không dám chắc rằng tiếng nói đó vang lên trong đầu tôi hay là trong không khí xung quanh tôi nữa.
“Xin chào Kaylin.”
“Xin chào Ngài” Tôi đáp lại, vẫn chưa quen với cái cảm giác nói chuyện với không khí.
“Ngồi đi chứ.”
Một cái ghế hiện lên sau lưng tôi và tôi ngồi xuống.
“Giờ hỏi gì thì hỏi đi chứ nhỉ.”
Cổ họng tôi chợt đắng nghét.
“Tôi, tôi muốn biết…” Và tôi chẳng nói được lời nào nữa vì chữ nghĩa, câu cú cứ như đã kẹt hết cả lại trong cổ họng.
Thượng Đế có vẻ hiểu chuyện. “Cô muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu HwanHee không chết hồi 16 tuổi chứ gì?”
Tôi yếu ớt gật đầu.
“Sao cô lại muốn biết những việc sẽ không bao giờ xảy ra? Những câu hỏi như vậy chỉ mang lại những lo lắng và thất vọng không cần thiết. Cũng chẳng phải là một ý tốt khi mà sống nhưng lại cứ nghĩ về những việc có - thể - đã - xảy - ra. Cô biết đấy.”
“Tôi biết, thưa Ngài. Nhưng tôi thực sự cần được biết.”
Không khí chung quanh tôi xao động nhẹ, như là Ngài đang thở dài vậy.
“Thôi cũng được, Kaylin. Chúng ta sẽ cho cô xem điều gì sẽ xảy ra. Nhưng đảm bảo với cô là nó sẽ không giúp gì cho cô trong việc có được một quyết định đúng đắn đâu đấy.”
Một cơn gió nhẹ đẩy tôi nhìn sang bên trái, một bức tường trắng trơn.
“Hãy xem kĩ nhé nhưng tốt nhất là đừng nhớ gì cả.”
Bức tường khẽ rung một cái và trên đó xuất hiện những xoáy màu. Những xoáy màu cuốn vào nhau, hòa dần vào nhau cho đến khi trở thành những hình ảnh rõ ràng.
Đó là một căn phòng bệnh viện. HwanHee 16 tuổi nằm trên giường, gương mặt nhợt nhạt nhưng có vẻ khỏe khắn hơn so với trong trí nhớ của tôi. Hình ảnh kéo rộng ra để thêm vào đó một hình người nữa. Một cô gái nhỏ với mái tóc đen dài. Là tôi.
“Kaylin, cứ về nhà đi.” HwanHee vừa nói vừa hục hặc ho. “Cậu cũng nghe bác sĩ nói rồi đấy. Mình sẽ ổn thôi mà.”
“Mình biết, HwanHee à, nhưng mình chỉ muốn được ở lại với cậu thôi.”
Đôi mắt của Kaylin nhỏ tuổi ăm ắp nước mắt khi cô bé gục xuống thân hình của HwanHee nức nở.
“Mình đã sợ quá khi nghĩ rằng cậu sắp chết mất rồi. Mình tưởng mình đã giết chết cậu rồi chứ.”
“Sao cậu cứ khăng khăng rằng đó là lỗi của cậu thế nhỉ?”
HwanHee phải gắt lên với Kaylin, đưa tay vuốt mái tóc dài của cô bé.
“Không phải cậu đẩy mình xuống suối. Cậu chẳng có lỗi gì cả. Nhưng thôi quên chuyện đó đi được không. Đằng nào thì mình cũng có chết đâu.”
Và đúng là HwanHee đã không chết. Thời gian trôi vùn vụt và tôi được chứng kiến HwanHee sống khỏe mạnh bình thường. Và rồi đến một cảnh.
HwanHee và Kaylin tay trong tay đi dạo trên một con phố và một bóng dáng quen thuộc đi tới từ chiều ngược lại.
“Brian.” Tôi khe khẽ thốt lên. Trong một giây, tôi đã tưởng tượng rằng Brian sẽ quay ra và chào hỏi Kaylin nhưng không, họ đi lướt qua nhau như không hề quen biết.
“Chúa ơi.” Tôi gọi. “Điều gì sẽ xảy ra với Brian nếu tôi không bao giờ gặp anh hồi đại học?”
Lại là những xoáy màu cuốn vào nhau cho đến khi hiện ra một hình ảnh duy nhất. Hình ảnh của Brian đang ngồi trong lớp Mỹ thuật cơ bản, say mê vẽ. Tôi không nhìn thấy mình trong lớp học. Thì tất nhiên nếu HwanHee không chết, tôi cũng chẳng có lý do gì để theo học lớp đấy cả. Brian vẫn say sưa vẽ, vẫn là cái dáng ngồi đã quá quen thuộc với tôi.
“Cô có nhìn được anh ta đang vẽ cái gì không?”
Như thể có một cái camera đang quay phim và quay theo ý tôi vì ngay lập tức nó chuyển thành góc quay từ phía sau lưng Brian để tôi có thể nhìn thấy tấm toan của anh từ phía đằng trước. Và thứ mà tôi nhìn thấy đã làm tôi há hốc mồm kinh ngạc.
Đó chính là bức tranh “Nàng Lisa đang cười” của Brian.
“Làm thế nào?” Tôi lắp bắp. “Nếu chúng tôi không bao giờ yêu nhau, thì làm sao Brian lại vẽ bức tranh tôi đang cười chứ?”
“Chúng tôi chưa bao giờ nói rằng cậu ta sẽ không yêu cô.” Chúa đáp lời tôi. “Dù HwanHee có sống sót sau tuổi 16, số phận của Brian đã định đoạt rằng anh ta phải yêu cô trong những năm đại học. Hẳn là đã gặp cô ở một nơi khác, vào một thời điểm khác và đã thầm thương trộm nhớ cô rồi. Và số phận của cô cũng đã quyết định cô phải là mối tình cuối cùng của cậu ta cho dù hai người có gặp nhau ở kiếp nào đi chăng nữa.”
“Nhưng thế thì thật không công bằng.” Tôi phản ứng. “Thế tương lai thì sao? Số mệnh tôi là gì? Và cuối cùng tôi sẽ yêu ai chứ?”
Bức tường lại trắng xóa trở lại. Tất cả hình ảnh biến mất.
“Chúa ơi!”
Thượng Đế lại thở dài hay sao. “Kaylin, bỏ qua chuyện HwanHee chết hay không đi, thì số phận của cô cũng phải yêu cả hai người. Nếu HwanHee có còn sống đi chăng nữa, thì cũng chỉ có nghĩa là cô sẽ gặp Brian muộn hơn một chút mà thôi. Và dù sớm hay muộn thì cô cũng vẫn yêu anh ta. Vì một lý do khác, nhưng chắc chắn là tình yêu. Thế đấy.”
Số phận của tôi là phải yêu cả Brian và HwanHee.
Tôi đã tưởng rằng tôi yêu Brian bởi vì HwanHee đã chết.
Nhưng chính Thượng Đế đã nói, tôi vẫn sẽ yêu Brian kể cả khi HwanHee còn sống. Sự thật này đúng là không giúp gì cho tôi trong việc có một quyết định dứt khoát đối với cả hai người.
Thực ra, nó còn làm tôi bối rối hơn bao giờ hết.