Bắt Cá Hai Tay Trên Thiên Đường Chương 5


Chương 5
Chòm sao đại hùng của chúng tôi

Khi tôi quay trở lại ngọn đồi của tôi thì Brian đã đi khỏi. Tôi lên thiên đường cũng đã gần được một ngày, vậy mà Mặt Trời vẫn tỏa sáng rực rỡ. Đúng là trên thiên đường không còn chỗ cho bóng đêm. Nhưng chả hay chút nào cả vì tôi lại rất thích bầu trời đêm và những vì sao lấp lánh thêu dệt trên nó.

Trước cả khi trong đầu tôi kịp nảy ra một suy nghĩ khác, một dải màu lớn chợt trải dài theo đường chân trời, và bầu trời xanh mát của tôi đã được nhuộm một màu rượu vang sẫm thật sẫm, tô điểm bởi hàng nghìn viên kim cương lấp lánh như đang nhấp nháy mắt với tôi từ khắp mọi phía. Đây đúng là thế giới trong mơ của tôi rồi.

Nhưng rồi tôi nhanh chóng nhận ra điểm giả mạo trong cái bầu trời của tôi. Thậm chí tôi có thể với tay ra và chạm vào các vì sao. Nói đúng ra, cái bầu trời của tôi chẳng qua chỉ là đồ dỏm, đồ chơi giả mạo mà thôi. Và bởi vì tôi chính là Đấng Tạo Hóa của nó, tôi có thể sắp xếp lại nó theo ý tôi. Thế là tôi tự di chuyển các vì sao để thiết kế cho riêng mình một bầu trời. Sau một tiếng lao động cật lực, tôi nằm vật ra, mệt đến thở không ra hơi. Và sự thật, dù có hơi tàn nhẫn một chút, nhưng cái tác phẩm đầu tay này của tôi chẳng hơn gì một mớ hổ lốn. Hội họa vốn chưa bao giờ nằm trong danh sách “năng khiếu bẩm sinh” hay “tài năng tiềm ẩn” của tôi cả.

“Rốt cuộc đây là một con voi hay một con tê giác thế nhỉ?”.

Brian đột ngột xuất hiện, không một tiếng động, cũng chẳng một lời báo trước.

“Em tự vẽ chòm sao Đại Hùng của mình đấy.” Tôi trả lời, lấy vai huých nhẹ vào vai anh. “Nhìn kĩ lại đi, anh sẽ thấy nó giống hệt một con gấu. Thật đấy.”

Brain ngồi xuống bên cạnh tôi và nhìn lên, nheo nheo mắt và hơi nghiêng đầu về bên phải. “Giờ thì trông nó giống hệt một con thỏ bị trương phềnh.” Anh bật cười khi thấy vẻ mặt nhăn nhó khó coi của tôi. “Em đã bao giờ là một sinh viên giỏi trong lớp Mỹ thuật đâu cơ chứ.”

Đúng rồi. Lớp Mỹ thuật. Đó chính là nơi chúng tôi lần đầu tiên gặp mặt.

Tôi chẳng nghĩ ra câu gì để phản đòn, vì Brian đã nói đúng mất rồi, chưa kể Brian còn là một họa sĩ thực thụ. Thành ra tôi giả vờ lờ anh đi và lại nhìn lên cái con gấu chẳng thành hình của tôi. Mà tôi thấy nó vẫn ra dáng một con gấu đấy chứ.

“Anh có thể không?” Brian lịch sự hỏi, tay chỉ lên trên.

Tôi miễn cưỡng gật đầu, thoáng buồn khi chứng kiến tác phẩm lớn đầu tiên “Bầu trời sao” của tôi đang dần biến mất. Brian nhanh chóng sắp xếp lại đống sao. Chưa đầy 5 phút sau, anh đã biến con thỏ trương phềnh của tôi thành một chú gấu con xinh xắn.

“Đồ hợm hĩnh.”

“Đồ ghen tị.”

“Ừ thì anh giỏi đấy, nhưng …”

“Chúng ta tạm nghỉ chành chọe một tí được không?” Brian chợt cắt ngang lời tôi. Anh rì rầm, giọng anh chợt trầm xuống, hơi khàn đi và … mơn trớn. Với một cái gạt nhẹ, anh đẩy tôi nằm xuống bãi cỏ và nhìn xoáy vào mắt tôi, hai bàn tay đặt lên hai bờ vai tôi. “Anh đã học thêm được mấy kĩ thuật mới đấy…” Anh ngã người xuống, chống khuỷu tay để cúi sát xuống gần tôi hơn, đôi môi anh xuống gần hơn, gần hơn nữa…

Ý thức của tôi chợt quay trở lại đúng lúc và tôi đẩy hai tay lên để ngăn anh lại. “Brian…”

Anh ngừng lại, vẻ thắc mắc và thất vọng hiện rõ ra mặt. “Gì vậy?”

Tôi bật cười để xua đi cái cảm giác ngượng nhập. “Em bị nằm lên sỏi.”

Brian bật dậy ngay và kéo tôi ngồi lên. “Chúa ơi! Kaylin, anh xin lỗi. Anh đâu có biết.”

Tất nhiên đó là một lời nói dối. Trên ngọn đồi mượt mà đến hoàn hảo này thì lấy đâu ra sỏi chứ. Và nếu có đi chăng nữa thì cũng đâu có đau được vì trên thiên đường đâu có tồn tại khái niệm đau đớn.

Nhưng nếu anh có nhận ra điều đó thì anh cũng không tỏ thái độ gì cả, ít ra là không biểu hiện ra ngoài. Thay vào đó, anh lại nằm xuống bên cạnh tôi trên bãi cỏ, gối đầu lên hai cánh tay và ngước nhìn lên bầu trời sao anh vừa xếp lại.

“Em biết không…” giọng anh mềm và ấm làm sao.

“Gì cơ ạ?”

“Nằm đây lại gợi anh nhớ về những ngày cũ. Cảm giác như chúng ta đã quay ngược thời gian, như chúng ta đã sống lại vậy.”

Anh nói đúng thật. Chúng tôi đã như được trở lại cái cảm giác của ngày xưa khi chúng tôi còn sống trên Trái Đất. Ngạc nhiên làm sao, cảm giác yêu thương đã dễ dàng quay trở lại với chúng tôi và chúng tôi lại được ở bên nhau như mới ngày nào.

Trong tôi bỗng ẩn hiện chút sợ hãi. Bởi vì cùng lúc đó, trong tâm trí tôi xuất hiện một gương mặt khác, ngoài Brian, không thể cưỡng lại được.

Tôi với một ngón tay lên chỉnh lại cái mũi của con gấu, làm cho nó thành ra vặn vẹo buồn cười không thể chịu được.

“Này, em làm cái gì thế?” Brian phản đối.

Tôi bật cười nhìn anh. “Làm cho nó giống lúc trước một chút, chứ đẹp thế này, em bảo em tự làm ai thèm tin.”

“Thế người ta gọi là ăn cắp bản quyền đấy.” Nhưng anh lại mỉn cười.

“Nhưng đây là sao của em cơ mà.” Tôi cãi lại. “Sao của em, con gấu của em.”

Brian nhấm nháy nhìn tôi, trông yêu không chịu được. “Đồ dối trá”.

Đầy bất ngờ, nụ hôn của anh, đôi môi của anh đã gắn chặt lên môi tôi. Mang vị ngọt của thiên đường, nụ hôn của anh thậm chí còn ngọt ngào hơn cả những ngày chúng tôi còn sống. Tôi đắm chìm trong nó, không còn chút sức lực nào để phản kháng cả.

Đột ngột đến, rồi đột ngột đi, Brian cười một nụ cười thỏa mãn. Anh chợt đứng bật dậy. Chẳng cần tôi phải nói một lời. Gương mặt đỏ bừng đầy bối rối của tôi đã nói với anh tất cả, niềm vui sướng của tôi, nụ hôn ngọt ngào của anh.

Chúa ơi, tôi cảm thấy mình như một con ngốc.

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/19673


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận