Reset
Chương 88
Sáng đó, khắp Thành Vatican bao trùm bầu không khí náo động bồn chồn, một từ hoàn toàn mang ý nghĩa tương đối ở chốn này: vài giáo sĩ cao cấp đi trong các hành lang lát đá cẩm thạch với bước chân bớt điệu đà hơn thường lệ một chút, vài chiếc thắt lưng màu tím bay hơi cao hơn một chút trên những cầu thang mà người ta trèo bốn bậc một. Một chiếcô tô mang biển S.C.V. chạy hết tốc độ qua cửa vào sân Belvedere, người lính gác Thuỵ Sĩ chào đón và nhận ra bên trong xe là bác sĩ riêng của Giáo hoàng, một người đàn ông có tuổi đang giữ chặt một chiếc va li nhỏ trên đầu gối.
Ở bất kỳ nơi nào bên ngoài, những dấu hiệu náo động khó lòng nhận biết này có thể đã trôi qua mà không ai nhận thấy. Nhưng viên lính gác Thuỵ Sĩ, người chứng kiến tình trạng kích động bất thường này trong Thành phố Thánh, rất phấn khởi: hôm nay, hẳn anh chàng sẽ có điều gì đó để làm gia vị cho những cuộc trò chuyện với đồng đội.
Chiếc xe mang biển S.C.V. đi đến hết đường Conciliazione, rẽ trái, vượt qua Lâu đài San Angelo và đậu cách xa một chút trên vỉa hè đường Lungotevere, phía sau một chiếc xe hòm đang bật đèn hiệu. Người đàn ông mang va li nhanh nhẹn đi xuống cầu thang dẫn tới bờ sông Tiber, bước trên những viên đá lát mấp mô dẫn đến vòm cầu Cavour, nơi khoảng chục cảnh sát người Ý đang tập trung quanh một thân hình thảm hại nước chảy tong tong mà hình như họ vừa vớt lên khỏi những bụi sậy ven bờ sông.
Bác sĩ xem xét thi thể, trao đổi với cảnh sát, đóng va li lại rồi ngược lên đường Lungotevere, nơi ông nói nhỏ vào điện thoại di động, cẩn thận tránh xa vài kẻ tò mò đang quan sát cảnh tượng. Ông gật đầu nhiều lần, ra hiệu cho người tài xế quay về không cần chờ ông, và nhanh chóng đi bộ quay trở lại Lâu đài San Angelo. Qua đường, đi tiếp một đoạn và khuất vào một toà nhà mới, dưới chân toà nhà có một thanh niên ăn mặc như du khách có vẻđ ang chờ ông.
Họ trao đổi với nhau mấy câu, rồi người thanh niên lấy từ túi áo ra một chiếc chìa khoá và ra hiệu cho bác sĩ đi theo anh vào trong toà nhà.
Cuối buổi sáng, Hồng y Catzinger đứng trước Giáo hoàng, người đã được đưa đến văn phòng ông. Được tô điểm bởi một chiếc nhẫn của Hội nghị Giám mục Vatican II mà ngài đã tham gia, bàn tay phải của Giáo hoàng run lên khi ông đọc một mảnh giấy. Dù tàn tạ vì đau ốm nhưng dưới hai hàng lông mày rậm, ánh mắt ngài vẫn linh lợi và sắc sảo.
- Đức Hồng y, chuyện này có thật không? Hai giáo sĩ cấp cao của Vatican, chết cách nhau vài giờ cùng trong đêm qua?
- Một sự trùng hợp đau xót, thưa Cha rất thánh. Đứcông Calfo vốn bị một cơn đau nguy hiểm cách đây nhiều tháng, đêm qua đã lên cơn đau tim và không qua khỏi.
Alessandro Calfo được phát hiện trong phòng mình, nằm dài trên hai tấm ván đặt theo hình thánh giá. Gương mặt tím ngắt vẫn còn nhăn nhúm bởi một cái cười nhăn đau đớn. Hai cánh tay đang buộc vào thanh ngang của cây thánh giá bằng hai sợi dây lụa, ánh mắt lờ đờ nhìn lên một hình thánh kiểu Byzantine treo ngay bên trên, thể hiện Đức Mẹ của Chúa với thần thái vô cùng trong sáng và trinh bạch.
Hai chiếc đinh đã được rút ra khỏi thành giường, và đóng sâu vào lòng bàn tay của kẻ bị hành hình. Không có máu chảy ra, hẳn là người đó đã chết trước khi bị đóng đinh câu rút.
Căn hộ cách quảng trường Saint Peter một chút, nên vụ này thuộc thẩm quyền của cảnh sát Italy. Nhưng cái chết thảm khốc của một giáo sỹ cao cấp, công dân Vatican, luôn khiến nhà nước Italy rơi vào tình huống vô cùng tế nhị. Cảnh sát trưởng, cũng là người Napoli giống người quá cố, rất bối rối. Một nghi lễ kỳ quái, người này đã bị đóng đinh câu rút? Ông không thích chuyện đó, và dù sao, theo đường chim bay, biên giới vô hình của Thành phố Thánh chỉ cách đó khoảng một trăm mét: vậy thì có thể coi như bác sĩ riêng của Giáo hoàng, người sắp đến đây, hoàn toàn đủ thẩm quyền để cấp phép mai táng.
Viên thầy thuốc đáng kính còn không thèm mở va li ra: được hỗ trợ bởi người thanh niên có ánh mắt đen đến kỳ lạ đi cùng, đầu tiên ông cẩn thận cài cúc cáo cổ của Calfo, để dấu thắt cổ hằn trên đó không lộ ra nữa. Rồi ông nhổ những chiếcđinh, gọi viên cảnh sát đã kín đáo lùi ra xa, và nói với anh ta kết quả chuẩn đoán của mình: nhồi máu cơ tim, do ăn quá nhiều pasta mà không chịu luyện tập. Đó là những điều mà một người Napoli hiểu ra ngay lập tức. Viên cảnh sát thở dài nhẹ nhõm và không chậm trễ giao thi thể cho chính quyền Vatican.
- Một cơn nhồi máu cơ tim, Giáo hoàng thở dài, vậy chắc là ông ấy không bị đau đớn? Chúa nhân từ với các đầy tớ của mình, requiescat in pace. Nhưng còn người kia thì sao, Hồng y? Vì đêm qua có hai người chết, đúng không?
- Đúng vậy, và trường hợp này tế nhị hơn rất nhiều: đó là Đức ông Leeland mà tôi đã từng nói với ngài.
- Leeland! Vị tu viện trưởng từng ồn ào thể hiện quan điểm ủng hộ các linh mục kết hôn đúng không? Tôi vẫn nhớ rõ, chuyện này đã khiến ông ấy bị điều chuyển theo hình thức promoveatur ut amoveatur, và từ đó, ở Roma, ông ấy rất im ắng.
- Không hẳn thế, thưa Thánh Cha. Ở đây ông ta đã gặp gỡ một thầy tu nổi loạn, người này đã chia sẻ với ông ta những lý thuyết điên rồ về con người của Chúa Cứu thế Jesus-Christ. Có vẻ chuyện đó đã khiến ông ta vô cùng bối rối, hẳn là đến mức tuyệt vọng: sáng nay người ta tìm thấy ông ta bị chết đuối trong những khóm sậy ven bờ sông Tiber, đoạn cầu Cavour. Có thể là một vụ tự sát.
Không hơn các cảnh sát, viên thầy thuốc cũng chẳng muốn chú ý đến vết dây thắt quanh cổ Leeland. Chắc chắn là một sợi dây thép đã nghiến nát lưỡi gà. Công việc của một kẻ chuyên nghiệp. Kỳ lạ là gương mặt người Mỹ vẫn thanh thản, ông gần như đang mỉm cười.
Giáo hoàng khó nhọc ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào Hồng y:
- Hãy cầu nguyện cho Đứcông Leeland tội nghiệp, hẳn là ông ấy đã rất đau khổ trong tâm hồn. Từ nay trở đi ông gửi cho tôi tất cả các thư từ có thể được gửi đến cho ông ấy. Thế còn... vị thầy tu nổi loạn kia?
- Hôm qua ông ta đã rời khỏi San Girolamo, nơi ông ta ở trọ từ vài ngày nay, và chúng tôi không biết ông ta đang ở đâu. Nhưng tìm ra dấu vết ông ta chắc cũng dễ dàng thôi.
Giáo hoàng đưa tay phác một cử chỉ.
- Hồng y, ông muốn một tu sĩ trốn tránh ở đâu ngoài một tu viện? Thôi nào, trước mắt đừng làm gì cả, hãy để ông ta có thời gian tìm lại sự yên bình nội tâm mà hình như ông ta đã đánh mất, theo những gì ông nói với tôi.
“Vị này chính là Thôi đại nhân?”
“Không sai!” Uất Trì Phương bình tĩnh đứng bên ghì đao, trong lòng vô cùng hối hận. Vốn là muốn điều tra nội tình từ người này, kết quả bị hắn nói kích một cái liền ngoan ngoãn đưa hắn tới xem thi thể. Điều khiến y ảo não hơn là tại sao tình hình lại thành ra thế này ngay cả y cũng không hiểu nổi. Nói đi nói lại, vị chủ nhân tửu quán này mặc dù hành sự kì quái, thần sắc lười nhác, nhưng không khiến người ta muốn xa lánh, còn có thêm một phong thái ung dung, khiến người ta tự nhiên nảy sinh lòng muốn thân cận.
Lý Thuần Phong cầm tay trái thi thể lên, nhìn kỹ dòng chữ trong lòng bàn tay gã. Uất Trì Phương không kìm được nói xen vào: “Thấy rõ chưa, là tên của ngươi đúng không?”
Lý Thuần Phong quan sát một hồi, rồi hơi tiếc nuối lắc đầu: “Viết thật khó coi. Chữ ‘Lý’ vừa thô vừa ngắn, chữ ‘Phong’ thì nghiêng nghiêng, hầy, không nhìn nổi không nhìn nổi.”
“Ai bảo ngươi xem viết đẹp hay xấu hả!” Uất Trì Phương tức giận nói, “Lẽ nào muốn viết tên ngươi còn phải tập viết theo mẫu trước hay sao? Đây chính là đầu mối người chết để lại đó!”
“Manh mối thì đúng là manh mối thật, có điều dòng chữ này không phải do người chết để lại thôi.”
“Cái gì?”
“Nếu như bảo ngài viết chữ lên lòng bàn tay, ngài sẽ làm thế nào?”
Uất Trì Phương suy nghĩ một hồi, giơ tay trái lên trước mặt, năm ngón xòe ra.
“Thế được rồi. Nếu là tự viết, chữ sẽ phải từ ngón tay dọc xuống cổ tay, mà không phải kiểu từ cổ tay tới ngón tay như trên thi thể, muốn viết kiểu đó phải xoay bàn tay xuống, mới có thể tự viết được. Cách viết như vậy rất rắc rối, là một điểm nghi vấn lớn.”
“Vậy là ai? Tại sao lại viết tên ngươi ra?”
Lý Thuần Phong đang định mở miệng, bên tai bỗng vang lên tiếng bước chân rầm rập, vài người tiến vào. Người đi trước khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc quân phục áo giáp đầy đủ, gương mặt góc cạnh rõ ràng, thần sắc không giận mà đã đầy uy nghiêm, nhìn qua biết ngay là đã chinh chiến sa trường nhiều năm. Uất Trì Phương vội vàng hành lễ. Người này chính là thượng cấp trực tiếp của y, Chiết Trùng Đô Úy của phủ Huân Vệ Tạ Ứng Long. Tạ Ứng Long thoáng gật đầu, đưa ánh mắt nhìn sang thi thể. Lúc nhìn đến cái đầu kia, cả người bỗng run lên. Hắn bước lại gần, thoáng chần chừ trong giây lát rồi đưa tay khép lại đôi mắt trên cái đầu dù lìa khỏi cổ vẫn đang trợn tròn kia.
Uất Trì Phương cúi đầu, không đành lòng nhìn vẻ mặt hắn. Võ nghệ của Tạ Ứng Long và Thôi Nguyên Khải tương đối ngang bằng, còn được xưng tụng là Tả Hữu Song Vệ. Giao tình của hai người còn thân thiết hơn cả huynh đệ, vậy mà giờ đây lại tận mắt thấy bạn tốt chết thê thảm như vậy, cho dù là vị tướng quân thân kinh bách chiến, uy nghi hiển hách này cũng không kìm được đôi mắt đỏ bừng, nước mắt lã chã tuôn rơi. Tạ Ứng Long là đại tướng trong quân ngũ, đã trải qua bao trận chiến, gặp biến cũng không loạn, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
“Là ai phát hiện?”
“Đêm qua mạt tướng phụng mệnh tuần tra tới Khai Viễn Môn, liền phát hiện ra có dấu hiệu hỗn loạn, sau đó liền thấy…” Uất Trì Phương thoáng chần chừ trong chốc lát, rồi mở miệng hỏi. “Đại nhân có quan hệ tốt với Thôi tướng quân, liệu có biết tin tướng quân tạ thế trước đó là thật hay giả không?”
Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề như vẻ âm u ngày tuyết rơi, Tạ Ứng Long chậm rãi nói: “Hôm kia ta vừa tới phủ hắn bái tế, thử tính toán thì đêm qua có lẽ là đúng ngày Hồi sát.”
Lời này vừa thốt ra, Uất Trì Phương bất giác rùng mình một cái. Thất nhật hoàn hồn, lẽ nào người này đích thực là ác linh bất tán, hóa thành cương thi lấy mạng người khác?
“Trên người Thôi tướng quân có gì đặc biệt không?”
“Hắn cưỡi ngựa tới hiện trường, sau khi sự việc xảy ra con ngựa đã giật mình mà chạy mất. Còn về trên người thì không có gì đáng khả nghi. Có điều…” Thoáng ngừng lại, nhìn qua Lý Thuần Phong đứng bên vẫn im lặng không nói gì, bỗng có chút do dự.
“Có điều cái gì?”
Uất Trì Phương tính ngay thẳng bẩm sinh quyết định báo cáo đúng sự thật: “Mời tướng quân xem.”
Y kéo tay trái thi thể, đang định mở lời, ánh mắt vừa chuyển đã thất kinh: Dòng chữ đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại một dấu mực đỏ hồng loang lổ. Căm tức ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy chủ nhân tửu quán chớp chớp mắt với y, gương mặt ẩn hiện ý cười. Uất Trì Phương nhất thời cứng họng, không ngờ thằng cha to gan lớn mật này lại dám nhân cơ hội thiêu hủy chứng cứ. Y là người dẫn hắn tới đây, tất nhiên cũng không tránh khỏi liên quan.
“Đây là cái gì?” Tạ Ứng Long chỉ vào dấu mực đỏ hỏi.
“Là… là…”
Đang trong cơn hoảng loạn, Lý Thuần Phong bỗng thong thả lên tiếng: “Đại nhân, là phù ấn tại hạ vừa viết.”
“Phù ấn?”
“Không sai. Uất Trì đại nhân nói nơi này có người đột tử, lo lắng bị quấy phá, sai tại hạ làm phép trấn yểm.”
Tạ Ứng Long thoáng nhíu mày, nhìn qua Lý Thuần Phong. “Ngươi là ai?”
“A, tại hạ ư? Sư phụ tại hạ là Phùng Cơ Tử, tinh thông ngũ hành mệnh lý, có thể biết được cát hung vận trình. Nếu quan lớn muốn đổi vận sửa mệnh, trấn thạch trừ ma, sinh nam sinh nữ… cứ giao hết cho tại hạ.”
“Thì ra là một thuật sĩ giang hồ.” Tạ Ứng Long hừ lạnh một tiếng liền không để ý nữa, quay qua bảo Uất Trì Phương. “Việc này cứ để ta xử lý, ngươi không cần lo nữa.”
Uất Trì Phương tuân mệnh cáo lui, vừa ra khỏi cửa, y đã nghiêm mặt tức giận.
“Ngươi làm vậy là có ý gì? Tiêu hủy chứng cứ, còn lừa gạt quan trên làm liên lụy tới ta!”
“Không muốn chuyện phức tạp thêm thôi.” Lý Thuần Phong cười cười không chút phật ý, “Chẳng lẽ ngươi muốn Tạ tướng quân bắt ta ngay lập tức? Nếu là vậy chỉ sợ chuyện này vĩnh viễn sẽ không tìm ra manh mối thôi.”
“Lẽ nào ngươi chắc chắn có thể phá được án này?”
“Không có.”
Uất Trì Phương đang muốn nổi điên lần nữa, Lý Thuần Phong mới từ tốn nói: “Có điều có một chuyện khá kì lạ.”
“Cái gì?”
“Đặt trong linh cữu bảy ngày, máu thi thể lẽ ra đã khô từ lâu rồi, nhưng vết máu này còn rất tươi.” Lý Thuần Phong búng một cái, bỏ một hạt đậu phộng vào miệng, ậm ờ nói. Hắn tiện thể lấy ra vài hạt trong ống tay ra, giơ lên trước mặt Uất Trì Phương: “Ăn không?”
Tình trạng thê thảm của thi thể ban nãy dường như vẫn còn hiện ra trước mắt. Uất Trì Phương không khỏi cảm thấy buồn nôn, quay đầu đáp: “Không cần!”
Chủ nhân tửu quán lắc đầu, bình thản nhét đậu phộng vào lại tay áo.
Trở về căn phòng mình, Catzinger nhận thấy rằng ông chia sẻ không dè dặt tình cảm của Giáo hoàng. Cái chết của Calfo đỡ cho ông một gánh nặng đáng kể; Antonio đã hành động kịp thời: bức thư của tông đồ thứ mười ba vẫn sẽ ẩn mình trong hầm bí mật của Vatican, không ở đâu tốt hơn chiếc hầm đó, nơi nó được bảo vệ khỏi những kẻ tọc mạch ác ý. Leeland ư? Chỉ là một con côn trùng, thuộc loại người ta có thể đưa tay gạt bỏ. Còn cha Nil rốt cuộc cũng chỉ nguy hiểm trong tu viện của ông ta. Chừng nào ông ta chưa quay lại đó thì vẫn không có áp lực gì.
Chỉ có Breczinsky: sự hiện diện của ông ta giữa những bức tường Vatican là một cái gai không thể chịu nổi. Nó luôn nhắc ông nhớ đến một thời kỳ đen tối trong lịch sử nước Đức, và khơi dậy trong ông cảm giác tội lỗi tập thể mà ông vẫn luôn phải chiến đấu chống lại. Cha ông ư? Ông ấy chỉ làm nhiệm vụ của mình, bằng việc dũng cảm hoàn thành nhiệm vụ: chiến đấu chống lại chủ nghĩa cộng sản đang đe doạ trật tự thế giới. Liệu có phải là lỗi của ông ấy, liệu có phải là lỗi của tất cả bọn họ nếu Hitler đã đánh lạc hướng ngần ấy tâm hồn cao thượng để thiết lập nền thống trị của cái gọi là nòi giống cao cấp của ông ta, dù cái giá phải trả là sự kinh hoàng của ngày tận thế?
Người Ba Lan ấy đã bị cha ông huỷ hoại, nhưng đó là số phận của tất cả những kẻ chiến bại. Không tự thú nhận điều này với bản thân, song Hồng y cảm thấy nhục nhã vì một bi kịch mà ông không tham gia. Nhưng cha ông... Cảm giác nhục nhã này thôi thúc ông trong cuộc chiến bền bỉ của mình: sự trong sạch của giáo lý Cơ Đốc. Đó là sứ mệnh của ông, ông sẽ không nằm trong hàng ngũ của những kẻ chiến bại. Dòng giống duy nhất cao cấp, dòng giống duy nhất có thể chiến thắng, là dòng giống của những người có đức tin. Giáo hội là thành luỹ cuối cùng trước Ngày tận thế hiện đại.
Đối với ông, Breczinsky đã trở nên rất khó chịu và phải bị tách xa. Catzinger sẽ không thể tìm thấy sự bình yên chừng nào dưới mắt ông còn có nhân chứng cuối cùng về lịch sử của chính ông, và về lịch sử của cha ông.
Trước mắt, duy nhất một thứ huy động được năng lượng của ông: lễ phong thánh của Escriva de Balaguer, dự kiến sẽ diễn ra trong vài tháng tới. Người sáng lập ra tổ chức Opus Dei đã biết củng cố toà nhà xây dựng trên thiên chất của Christ. Nhờ vào những người có nghị lực tinh thần như ông ta, Giáo hội sẽ chống chọi được.
Tuy nhiên ông vẫn cần tự quyết định tạo ra một phép màu: chuyện này có thể xảy ra.