Cả bọn quyết định rằng Annabelle và Leo sẽ tuồn số séc đã thay xê-ri đầu tiên trong khi Tony thì quan sát Leo thực hiện như thế nào. Annabelle, Leo và Tony mỗi kẻ cầm một xấp giấy tờ chứng minh thư mà Freddy đã làm trước. Số chứng minh thư này, hoặc là trùng với tên người lĩnh tiền trong tấm séc hoặc là giấy ủy quyền cho biết họ là nhân viên của công ty phát hành séc. Annabelle bắt Leo và Tony mỗi lần chỉ được mang một chứng minh thư theo người. Vì trong trường hợp hành động bị phát hiện, sẽ khó mà chối khi trong túi có đến tám cái tên và biệt hiệu.
Nhiều séc được chuyển cho cá nhân, không có cái nào trên mười nghìn đôla nên không cần tờ khai của Cục thuế Nội địa. Vì hạn chế đó mà họ sẽ phải tuồn nhiều séc chuyển cho cá nhân để đạt được mức hơn hai triệu đôla như đã đề ra. Do đó số người lĩnh tiền trên số séc còn lại là các doanh nghiệp ảo mà Annabelle đã tạo tài khoản ở những ngân hàng khác nhau. Các tờ séc của công ty có thể rút được trên mười nghìn đôla mà không đụng chạm đến tiền lãi từ tờ khai của Cục thuế Nội địa. Nhưng vướng mắc ở đây là không có ngân hàng nào đổi tiền mặt cho một tấm séc công ty cả. Toàn bộ số tiền sẽ phải gửi trong tài khoản. Vì lý do đó mà vài tháng nay Annabelle đã phải ký quỹ rút ra rồi gửi vào những tài khoản mới tạo này, để hình thành bảng theo dõi. Cô ả biết rõ rằng ngân hàng nghi ngờ khi những tài khoản mới tinh tự nhiên nhận được hàng đống tiền mặt chuyển khoản vào - đó chỉ có thể là tiền bất chính gửi vào ngân hàng để che dấu gốc tích.
° ° °
Trong lúc đó, Leo chạy đua với đống séc của mình, thường mất hơn mười phút ở mỗi ngân hàng. Tốc độ là chìa khóa của thành công, gã ta biết thế. Tốc độ nhưng mà không tùy tiện cẩu thả. Phương pháp của gã là đùa một chút, thường nói về những món tiền tiêu của mình để phá bỏ không khí ngượng ngập ban đầu với nhân viên ngân hàng.
"Ước gì món tiền đó chuyển vào tài khoản riêng của tôi", hắn nói với một nhân viên ngân hàng trong bộ dạng một chân sai vặt của một công ty, "Sau đó tôi có thể trả tiền thuê nhà. Có nơi nào trong cái thị trấn khốn nạn này chẳng cần chứng minh thư để thuê một căn nhà chỉ có một phòng ngủ hay không?"
"Tôi chưa nghe thấy chuyện đó bao giờ", người nhân viên tỏ ý thông cảm.
Leo nói tiếp, "Ý tôi là tôi thậm chí chẳng có lấy một căn nhà chỉ có một phòng ngủ nữa là. Tất cả những gì tôi có là căn hộ đủ kê một cái ghế sofa để ngủ".
"Ông thế là vẫn còn may. Với đồng lương nhân viên ngân hàng, tôi vẫn còn sống với bố mẹ đây này".
"Ừm, nhưng tôi già hơn chú cỡ ba mươi tuổi. Cứ cái kiểu sống này, đến lúc chú lãnh đạo nơi này thì tôi sẽ trở về sống với ba mẹ của tôi".
Người thu ngân cười lớn và đưa Leo tờ hóa đơn để lĩnh ba mươi tám nghìn đôla. "Đừng tiêu xài hết số tiền này ở một chỗ đấy", chàng trai trẻ vẻ như quở trách.
"Khỏi phải lo", Leo trả lời, nhét tờ hóa đơn vào túi, vừa quay gót vừa huýt sáo.
Trưa hôm đó bọn họ đã đổi được bảy mươi hai trong số tám mươi tờ séc, Tony tham gia đổi mười tờ và dần dần cảm thấy tự tin hơn sau mỗi lần trót lọt.
"Chuyện này dễ quá!", Tony tuyên bố trong thùng xe tải trong lúc đang thay đồ cùng với Leo. Annabelle đứng thay đồ phía sau tấm màn vắt ngang một phần xe tải. Tony nói thêm, "Mấy thằng ngu ấy cứ đứng đó chấp nhận từng tờ séc. Chúng thậm chí còn không thèm nhìn xem trên đó viết gì. Tôi không biết tại sao không ai thèm quan tâm đến việccướp nhà băngnữa".
Annabelle nhô đầu lên khỏi phần trên của tấm màn, "Chúng ta còn ba tờ séc nữa. Mỗi người một tờ nhé".
"Và coi chừng cái đầu của mày khi bước ra khỏi xe tải, Tony", Leo nói.
"Coi chừng cái đầu tôi, ông nói cái gì vậy?"
"Tao nói cái đầu của mày giờ bự quá rồi, chắc chẳng thể lọt qua mấy cánh cửa nữa đâu".
"Ông mắc cái chứng gì mà tối ngày gây khó dễ cho tôi hả Leo?"
"Ông ta gây khó dễ cho anh bởi vì việc đổi những tờ séc đã thay số không hề dễ tí nào hết Tony à".
"Nhưng mà dễ đối với tôi".
Leo nói, "Đó là vì Annabelle đã rất khôn ngoan khi giao cho mày những tờ dễ nhất".
Tony xoay lại nhìn Annabelle. "Đúng vậy không?"
"Ừ", cô ta trả lời thẳng thừng, đôi vai trần nhô lên khỏi tấm màn.
"Tôi có thể tự lo cho mình", Tony đáp trả, "Mấy người không cần phải chăm sóc tôi như trẻ sơ sinh vậy".
"Tôi không làm điều ấy vì anh", Annabelle trả lời, "Nếu anh bị phát hiện, anh sẽ kéo theo cả bọn chúng tôi". Cô ả long mắt nhìn chòng chọc vào Tony, rồi dịu xuống. "Hơn thế nữa, chẳng có lý do gì để quăng đồ quá tầm với một thằng bịp tài năng. Lợi bất cập hại".
Cô ta cúi đầu xuống dưới tấm màn. Ánh sáng bên ngoài yếu ớt chiếu vào kính xe làm tấm vải gần như trong suốt. Tony cứ nhìn chằm chằm bóng Annabelle cởi đồ và mặc bộ khác vào.
Leo đánh mạnh vào xương sườn gã và gầm gừ, "Tôn trọng người khác một chút đi cậu nhóc".
Tony từ từ quay đầu lại nhìn hắn. "Mẹ kiếp", gã nói nhanh.
"Gì chứ? Chưa bao giờ thấy đàn bà đẹp cởi đồ à?"
"Chưa. Ý tôi là, có chứ", gã nhìn xuống bàn tay mình.
"Vậy có chuyện gì?"
Tony ngước lên, "Tôi nghĩ cô ấy vừa mới gọi tôi là một tên bịp tài năng".
Hết chương 10. Mời các bạn đón đọc chương 11.