Chương 3
Tôi bắt đầu lo cho Winn-Dixie ngay lập tức, cố gắng làm cho nó trở lên sạch sẽ. Đầu tiên tôi tắm cho nó bằng vòi nước tưới cây và một ít sữa tắm trẻ em. Mặc dù nó đứng im cho tôi làm, tôi có thể nói chắc chắn rằng nó không thích như thế. Trông nó như thể bị xúc phạm vậy. Suốt thời gian đó, nó không hề mỉm cười hay vẫy đuôi. Sau khi tắm rửa và lau khô sạch sẽ, tôi chải lông cho nó bằng chính lược của mình, tỉ mỉ gỡ từng đám lông rối, lông thừa. Winn-Dixie không ghét việc chải lông. Nó khẽ đung đưa cái lưng ra vẻ khoái chí.
Trong lúc đó, tôi tranh thủ nói chuyện với Winn-Dixie và nó lắng nghe chăm chú. Tôi nói cho nó nghe chúng tôi giống nhau như thế nào. “Mày thấy không, mày không có gia đình và tao cũng vậy. Dĩ nhiên tao có ngài mục sư, nhưng tao không có mẹ. Ý tao là tao có, nhưng tao không biết bà ấy đang ở đâu. Mẹ bỏ đi khi tao mới ba tuổi, và tao chẳng nhớ gì về bà cả. Tao cá là mày cũng chẳng nhớ về mẹ mày nhiều hơn tao. Thế nên chúng ta gần như là mồ côi vậy.”
Winn-Dixie nhìn thẳng vào mắt tôi khi tôi nói, như thể được an ủi bởi cuối cùng cũng có người hiểu được hoàn cảnh của nó. Tôi gật đầu với nó và tiếp tục nói.
“Tao không có người bạn nào cả, bởi tao phải bỏ lại tất cả khi chuyển từ Watley đến đây. Watley ở phía Bắc Florida. Mày đã bao giờ lên phía Bắc Florida chưa?”
Winn-Dixie cúi nhìn xuống đất. Có lẽ nó đang cố gắng nhớ xem mình đã đến đó hay chưa.
“Mày biết không?” tôi nói. “Kể từ khi chuyển đến đây, tao bắt đầu nghĩ đến mẹ nhiều lắm, nhiều hơn khi tao còn ở Watley rất nhiều.”
Winn-Dixie giật mạnh cái tai và nhướn đôi lông mày.
“Tao nghĩ ngài mục sư cũng luôn nghĩ đến mẹ tao. Ông vẫn còn yêu mẹ tao, tao biết điều đó khi nghe những người phụ nữ ở nhà thờ Watley nói chuyện về ông. Họ nói ông vẫn hy vọng bà sẽ trở về, nhưng ông không nói với tao điều đó. Ông không nói gì với tao về mẹ cả. Tao muốn biết nhiều hơn về mẹ. Nhưng tao sợ phải hỏi ông; tao sợ ông sẽ nổi điên lên với tao mất.”
Winn-Dixie nhìn tôi chăm chú, như thể đang cố gắng nói gì đó.
“Gì cơ?” tôi hỏi.
Nó vẫn nhìn tôi.
“Mày nghĩ tao nên yêu cầu ngài mục sư kể cho tao nghe về mẹ?”
Winn-Dixie càng đăm đăm nhìn tôi đến nỗi hắt hơi một cái.
“Tao sẽ suy nghĩ về điều đó.”
Khi công việc với Winn-Dixie xong xuôi, trông nó khá hơn rất nhiều. Lông nó vẫn còn những mảng trụi, nhưng đã được chải chuốt đẹp đẽ, trở nên sáng bóng và mềm mại. Xương sườn của nó vẫn lộ ra, nhưng tôi sẽ cho nó ăn uống thật tốt. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể làm gì với hàm răng vàng khấp khểnh bởi nó liên tục hắt hơi ngay khi tôi bắt đầu đánh răng cho nó bằng chính bàn chải của mình. Cuối cùng tôi đành bỏ cuộc. Nhưng nhìn chung, trông nó đã khá khẩm lên rất nhiều và tôi quyết định đưa nó vào trong xe moóc khoe với ngài mục sư.
“Cha ơi,” tôi gọi.
“Ừm,” ông trả lời. Ông đang bận bịu với một bài giảng đạo và gần như là tự lẩm bẩm với chính mình.
“Cha, con muốn cho cha xem một Winn-Dixie mới.”
Ngài mục sư bỏ bút chì xuống, gãi mũi và cuối cùng cũng chịu nhìn lên.
“Ồ,” ông nói, cười thật tươi với Winn-Dixie, “Giờ thì mày nhìn cũng bảnh bao đấy chứ.”
Winn-Dixie toét miệng ra cười đáp lại ngài mục sư. Nó bước tới và ngả đầu vào lòng ông.
“Thơm tho nữa”, ông xoa đầu Winn-Dixie và nhìn vào mắt nó.
“Cha,” tôi nói, thật nhanh trước khi lại mất hết can đảm, “con vừa nói chuyện với Winn-Dixie.”
“Thật sao?” ngài mục sư nói, gãi gãi cái đầu Winn-Dixie.
“Con vừa nói chuyện với nó và nó đồng ý với con rằng, con đã mười tuổi và cha nên nói với con mười điều về mẹ. Chỉ mười điều thôi, chỉ có vậy thôi.”
Ngài mục sư ngừng xoa đầu Winn-Dixie và thực sự im lặng. Tôi có thể thấy ông đang suy nghĩ về việc thu đầu trở lại vào trong cái mai rùa của mình.
“Một điều cho mỗi năm con sống,” tôi nói với ông, “đi mà cha”.
Winn-Dixie ngước lên nhìn ông và khẽ huých ông với cái mũi của mình.
Ngài mục sư thở dài. Ông nói với Winn-Dixie, “Lẽ ra tao phải đoán trước được là mày sẽ gây rắc rối.” Rồi ông nhìn tôi. “Lại đây nào Opal. Ngồi xuống đi, cha sẽ kể cho con nghe mười điều về mẹ.”
Chương 4
“Một là,” ông bắt đầu. Chúng tôi ngồi trên đi văng và Winn-Dixie ngồi giữa. Winn-Dixie đã quyết định rằng nó cực kỳ thích cái đi văng này. “Một là,” ông lặp lại. Winn-Dixie chăm chú nhìn ông. “Mẹ con rất vui tính. Mẹ có thể làm bất cứ ai cười.”
“Hai là,” ông tiếp tục. “Mẹ con có mái tóc đỏ và mặt nhiều tàn nhang.”
“Giống con,” tôi nói.
“Ừ giống con,” ngài mục sư gật đầu.
“Ba là, mẹ thích trồng cây. Mẹ thực sự giỏi làm việc đó. Thậm chí mẹ có thể cắm một bánh xe xuống đất và trồng lên thành một cái ô tô.”
Winn-Dixie bắt đầu gặm móng vuốt, và tôi phải gõ vào đầu nó để bắt nó dừng lại.
“Bốn là,” ngài mục sư nói. “Mẹ chạy rất nhanh. Nếu con chạy đua với mẹ, đừng bao giờ nghĩ đến việc nhường mẹ chạy trước, bởi chắn chắn mẹ sẽ thắng.”
“Con cũng thế,” tôi nói. “Hồi còn ở nhà ở Watley, con chạy thi với Liam Fullerton và con thắng. Nó nói rằng như thế là không công bằng bởi ngay từ đầu con trai và con gái đã không nên chạy đua với nhau. Con đã bảo rằng nó chỉ là một kẻ thua cuộc cay cú.”
Ngài mục sư gật đầu. Ông im lặng trong giây lát.
“Con đã sẵn sàng cho điều thứ năm,” tôi nhắc.
“Năm là, mẹ không biết nấu ăn. Mẹ con có thể làm cháy mọi thứ, thậm chí cả nước. Mẹ phải rất vất vả mới mở được một hộp đậu. Mẹ không thể nấu được ngay cả một miếng thịt. Sáu là,” ngài mục sư gãi mũi và ngước lên nhìn trần nhà khiến Winn-Dixie cũng ngẩng đầu lên theo. “Sáu là mẹ con yêu những câu chuyện. Mẹ có thể ngồi nghe kể chuyện cả ngày. Mẹ rất thích được nghe chuyện, đặc biệt là những câu chuyện hài hước, những chuyện có thể khiến mẹ cười.” Ngài mục sư gật đầu như thể đang tự đồng ý với chính mình vậy.
“Thứ bảy là gì hả cha?” tôi sốt sắng hỏi.
“Xem nào. Mẹ biết tất cả các chòm sao, tất cả các hành tinh trên bầu trời đêm. Mẹ có thể gọi tên từng ngôi sao một. Mẹ ngắm chúng không bao giờ biết chán.”
“Thứ tám là,” ngài mục sư lim dim mắt, “mẹ con ghét phải làm vợ mục sư. Mẹ nói mẹ không thể chịu đựng được việc các bà ở nhà thờ bình phẩm hôm nay mẹ mặc gì, mẹ nấu món gì hay mẹ hát như thế nào. Mẹ nói cái đó làm mẹ có cảm giác như bị theo dõi mọi lúc mọi nơi vậy.”
Winn-Dixie ngả mình nằm lên đi văng. Nó giụi mũi vào lòng ngài mục sư và gác đuôi vào lòng tôi.
“Mười là...”
“Chín chứ,” tôi cắt ngang.
“Chín là,” ngài mục sư nói. “Mẹ uống rượu. Mẹ uống bia, mẹ uống uýt-ky, và rượu vang. Đôi khi mẹ không thể ngừng uống, điều đó khiến cha và mẹ xung đột khá nhiều. Và điều thứ mười là,” ông thở dài, “điều thứ mười là, mẹ yêu con. Mẹ yêu con rất nhiều.”
“Nhưng mẹ đã bỏ con mà đi,” tôi cự nự.
“Mẹ đã bỏ chúng ta,” ngài mục sư nói nhẹ nhàng. Tôi có thể thấy ông vừa thu cái đầu rùa già nua vào trong cái vỏ rùa ngốc nghếch của mình. “Mẹ gói ghém đồ đạc và rời bỏ chúng ta, không để lại thứ gì phía sau cả.”
“Được rồi cha,” tôi kết luận và rời khỏi đi văng. Winn-Dixie cũng nhảy xuống. “Cảm ơn cha đã cho con biết.”
Tôi đi thẳng về phòng và ngay lập tức viết ra mười điều ngài mục sư vừa kể với tôi. Tôi viết đúng như những gì ông đã kể để không lúc nào tôi có thể quên được, sau đó đọc thành tiếng cho Winn-Dixie nghe đến khi thuộc lòng. Tôi muốn biết mười điều này thật kỹ. Theo cách đó, tôi hy vọng, khi mẹ quay trở lại, tôi vẫn có thể nhận ra bà. Tôi sẽ có thể túm lấy mẹ, ôm mẹ thật chặt và không để cho mẹ rời khỏi tôi một lần nữa.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật một cách nhanh nhất !