..............................................
Chỉ đợi nó ăn xong, hắn thanh toán rồi kéo nó đi. Ngồi trên xe, nó đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn:
- Mình đi đâu vậy?
- Khu trò chơi.
Một lát sau, xe của hắn dừng lại tại khu giải trí nổi tiếng của thành phố. Nó kéo hắn chơi hết trò này đến trò khác. Nó ngừng lại một gian hàng trò chơi, phần thưởng là một con gấu bông xinh xắn. Thấy nó nhìn con gấu không chớp mắt, hắn hỏi:
- Muốn con gấu đó hả?
Nó gật đầu. Hắn tiến về phía gian hàng. Luật chơi là phải bắn vỡ tất cả bong bóng được treo thành một hàng dài, dù trật một viên cũng xem là thua cuộc. Hắn cầm lấy cây súng (súng giả). Ba phát liên tiếp trúng cả ba cái bong bóng khiến mọi người chú ý (Bang Chủ có khác). Và tiếp sau đó là tiếng bong bóng vỡ hàng loạt, mọi người vỗ tay rần rần khi hắn đặt cây súng xuống. Mấy cô gái hò hét:
- Oa....Đẹp trai quá!
- Ui! Lại còn giỏi nữa!
Ông chủ cũng đơ mặt ra nhìn mấy cái vỏ bong bong vỡ tung tóe. Qủa thật không trật phát nào. Ông ta đưa cho hắn con gấu bông, hắn tiến lại gần nó:
- Cho nè!
- Cám ơn nha! Hihi...
Nó cười sung sướng ôm con gấu vào lòng. Mấy cô gái khác nhìn mà phát thèm, phải chi anh ý đưa con gấu ình.
Nó ôm con gấu trên tay cười toe toét. Nó đi không thèm để ý nên bỏ hắn lại phía sau, hắn nói bâng quơ:
- Dường như người ta chỉ biết có gấu thôi! Không để ý gì đến mình cả!
Nó quay lại câu tay hắn kéo đi:
- Sao lại ganh tị với gấu chứ?
Nó và hắn đi bộ ra đường lớn rồi đi đến bãi giữ xe. Do trên đường cả hai cứ đùa giỡn nên con gấu văng ra giữa đường. Nó không ngần ngại lao ra chỗ con gấu. Từ phía xa có một chiếc ô tô đang lao đến. Càng ngày càng gần. Tay chân nó bủn rủn không bước nổi nữa. Nó đứng chịu trận.
"Bặt"
Hắn lôi nó vào trong trước khi nó và chiếc xe kịp "hun" nhau. Nó vẫn coi như không có gì xảy ra chạy đến nhặt con gấu.
- Ui! Dơ hết rồi!
Hắn gắt gỏng:
- Sao cô lao ra đường mà không nhìn trước nhìn sau gì hết vậy hả?
Nó giật mình đưa ánh mắt hơi hoảng sợ nhìn hắn:
- Tô...tôi...s...sợ con gấu sẽ...bị người ta cán mất!
Hắn quát lên:
- Cô lo sợ con gấu bị xe cán còn bản thân cô thì sao hả?
Mắt nó ngấn nước, quát lại:
- BỞI VÌ CON GẤU NÀY LÀ DO ANH TẶNG TÔI!
Cả hai im lặng, nó bật khóc nức nở. Oan ức quá mà! Nó không làm gì có lỗi để hắn phải quát nó như thế cả. Bất chợt hắn ôm nó vào lòng, thủ thỉ:
- Anh sợ cảm giác đó lắm! Đừng đem nó ra để hành hạ anh có được không?
Hắn siết chặt nó hơn, nó vẫn không hiểu hắn đang nói gì.
- Anh không muốn phải chịu đựng cảm giác sắp mất em đâu! Anh yêu em! Đừng xa anh!
Giọt nước mắt hạnh phúc của nó trào ra, tim nó đang thúc thình thịch trong lồng ngực. Nó có mơ không? Hắn vừa tỏ tình với nó sao?
Cả hai đang dạo bước trên đường, tay trong tay thật hạnh phúc. Hắn nhẹ nhõm hẳn khi đã nói ra nỗi lòng của mình và vui hơn khi nó đã đồng ý bên cạnh hắn mỗi ngày.
- Em có biết khi cuộc sống buồn tẻ của anh có sự xuất hiện của em, nó đã lộn xộn thế nào không hả? - hắn nói.
- Dĩ nhiên là biết nên em mới xuất hiện đấy! - nó cười tinh nghịch.
- Nhưng anh lại cảm thấy mình đáng sống và yêu đời hơn khi nhìn thấy em hàng ngày. - giọng nói hắn chậm rãi.
- Anh à! Anh có tin tưởng em không? - bất giác nó hỏi hắn.
- Tức nhiên là có! - hắn nhìn nó khó hiểu - Có chuyện gì sao?
Nó lắc đầu:
- Không có gì! Em muốn chung ta đừng giấu nhau bất cứ chuyện gì, luôn luôn tin tưởng nhau!
Hắn gật đầu rồi ôm nó vào lòng:
- Anh hứa với em mà!
*Tại nhà hắn:
"Cốc...cốc...cốc"
Cát Chi trong phòng nói vọng ra:
- Vào đi!
King mở cửa nhìn Cát Chi cười tươi:
- Đi theo anh!
Nói rồi anh nắm tay cô dắt đi. Một lát sau:
- Sao mình lại ra vườn?
- Em nhìn kìa!
Vừa nói anh vừa chỉ tay về phía bờ cỏ cạnh hồ sen. Muôn vàn cây nến được xếp thành hình trái tim, ở giữa còn có chữ I LOVE YOU. King nắm tay Cát Chi, ánh mắt nghiêm chỉnh:
- Làm bạn gái anh có được không?
Cát Chi thoáng đỏ mặt, thực ra cô cũng có tình cảm với anh nhưng vì sỉ diện đã không nói ra.
- Anh sẽ không lăng nhăng nữa chứ?
- Tất nhiên rồi!
- Anh sẽ yêu thương em suốt cuộc đời phải không?
- Anh thề đấy!
- Vậy thì em đồng ý! Hi hi..hihi
King bất ngờ kéo Cát Chi lại gần mà đặt lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng. Lần đầu tiên cô cảm nhận được hương vị của tình yêu. Cô cũng không ngờ có ngày mình lại đi yêu mẫu người mình ghét. Anh cũng vậy, không hiểu tại sao anh lại cảm thấy Cát Chi rất đặc biệt, anh biết rung động khi đứng trước nụ cười của cô.
*p/s: Tình yêu là một điều gì đó rất khó lý giải, nhưng lại có nhiều người lại thích dấn thân vào. Vì sao vậy ta??? Bạn nghĩ đây là cái kết của truyện? Tình yêu thì không thể không có sóng gió và truyện của tác giả cũng không ngoại lệ. Nhưng những sóng gió đó là gì????
.............hết chap 17.....