Cái Chết Của Cô Vũ Nữ Chương 13

Chương 13

Bà đứng dậy nhìn vào đứa bé lần nữa, rồi hỏi lớn:

- Có phải ai đó bảo mày ẵm đứa nhỏ này về nằm vạ đây không?

Giọng của Diện vẫn đều đều:

- Nó là con của ông thì giao lại cho ông nuôi, đó là điều hợp lý.

Bà Sanh thét lên:

- Mẹ nó đâu?

Vẫn giọng bình thản:

- Là con đây. Bà nhĩn kỹ con coi.

Bà Sanh ngẩng lên nhìn và bà hốt hoảng khi thấy trước mắt mặt mình giờ đây không phải là Ngọc Diện nữa, mà là... một cô gái khác!

- Bà ngạc nhiên cũng phải, bởi bà chưa một lần gặp tôi! Xin tự giới thiệu, tôi là... Kiều Mi, người tình của ông Phát Sanh!

Nếu như thường khi thì bà Sanh đã gầm lên, nhào tới cấu xé kẻ trước mặt mình. Nhưng bây giờ bà lại đứng bất động, mặt tái mét!

- Bà đừng ghen, cũng đừng làm ầm ĩ. Bởi tôi tuy có lỗi là giành chồng với bà, nhưng tôi lại có hai công lớn: Công thứ nhất là sinh cho ông nhà một đứa trẻ kháu khỉnh, ngoan hiền, chính đứa bé này về sau sẽ nối dõi tông đường, thừa kế xứng đáng cho dòng họ này, chứ không phải là thằng anh cả trác táng, phá của Hai Sung đâu! Công thứ hai là đã cứu cho tài sản nhà này không bị mất về tay mụ Anna Kiều. Bà nhớ vụ ông bị vu cáo vừa rồi không, ai đã cứu nhà này?

- Tôi... tôi...

- Chắc bà nghe kể lại rồi, chính nhờ sự xuất hiện của tôi đã làm đảo lộn hết mọi mưu mô của bọn người xấu, hóa giải được chuyện ông Phát Sanh giết người chôn xác ở ngoài vườn...

- Chuyện đó là âm mưu của con Anna Kiều?

- Âm mưu thì có, nhưng với bằng chứng là cái xác trong vườn, thử hỏi làm sao ông nhà thoát tội?

Bà Sanh lớn tiếng:

- Nhưng tôi đã đào mồ lên rồi, không có xác nào dưới đó! Và bằng chứng là cô vẫn còn sống nhăn ra đây, lấy gì buộc tội chồng tôi chứ!

Kiều Mi cười gằn:

- Bà vẫn tự tin quá đáng. Vậy bây giờ bà có dám ra xem ngôi mộ lần nữa không?

Bà Sanh phát bực lên:

- Tôi không rảnh!

Nhưng Kiều Mi đã đứng lên và nói như ra lệnh:

- Đi ra xem!

Tự dưng bà Sanh ngoan ngoãn bước theo. Đến nơi, đã thấy nấm mộ đất đã được đào lên sẵn, chỉ có cái thùng giấy là còn đậy nắp.

Kiều Mi chỉ tay và nói:

- Bà có muốn xem cái thi thể trong thùng không?

Bà Sanh hơi khựng lại, đứng im. Bất ngờ, Kiều Mi đá chân một cái, nắp thùng giấy bật tung ra, và... trong đó có một thi thể phụ nữ!

Và còn bất ngờ hơn khi bà Sanh nhìn kỹ và la lên:

- Con Ngọc Diện!

Người nằm chết trong thùng đúng là Ngọc Diện! Giọng của Kiều Mi vang lên:

- Ngọc Diện cũng chính là tôi. Tôi là Ngọc Diện. Và xin nói ngay để bà biết, tôi thật sự đã chết rồi, chết đúng là do uống thuốc phá thai. Nhưng có điều là khi chết hồn phách tôi không tiêu diêu được bởi cái bào thai chưa tới số. Tôi phải sanh cho được đứa con, gửi nó lại cho bà nuôi giùm, bởi dẫu sao nó cũng là giọt máu của chồng bà! Vừa qua, cám cảnh ông đã giúp tôi nhiều khi sống, cho nên tôi đã hiện về và giải oan cho ông, cứu nhà bà không bị phá sản. Bây giờ nhiệm vụ tôi đã xong, tôi xin kiếu!

Dứt lời, cô ta thoắt một cái đã biến mất! Nhìn lại thì trong thùng giấy cũng chẳng còn xác Ngọc Diện.

- Cô... cô...

Bà Phát Sanh đứng im như bị trời trồng...

 

Hết.

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t101008-cai-chet-cua-co-vu-nu-chuong-13.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận