Cái Chết Trần Trụi Chương 20


Chương 20
Roarke bước vào thang máy, con mèo theo dưới chân. “Không.” Anh lướt môi lên mái tóc của Eve. “Đêm nay không nằm mơ.”

Feeney dừng lại trên đường từ nhà hàng trở về, một nửa ổ bánh burger đậu nành trong tay. Ông ta thơ thẩn bên máy pha cà phê, xầm xì với hai anh cớm về chi tiết vụ đánh cướp. Họ trao đổi những câu chuyện và Feeney quyết định có thể uống thêm một tách cà phê trước khi hết ca trực.

Ông ta định bỏ qua văn phòng của mình, với những viễn cảnh bơi lội trong đầu về một buổi tối ngồi trước màn hình ti vi cùng một chai bia lạnh ngon miệng. Thậm chí nếu may mắn, cũng có thể cô vợ sẽ nũng nịu đôi chút.

Nhưng Feeney là một tạo vật của thói quen. Ông ta lướt vào văn phòng để biết chắc cỗ máy tính quý giá của mình sẽ an toàn qua đêm. Và nghe thấy giọng của Eve.

“Này, Dallas, cái gì đưa cô...” Feeney ngưng nói, nhìn quanh văn phòng trống vắng. “Làm việc tích cực quá đấy,” ông ta thầm thì, rồi lại nghe giọng nói của cô.

“Anh đã ở bên lão. Anh đi cùng với DeBlass vào đêm lão giết Sharon.”

“Ôi Chúa tôi.”

Feeney thấy được chút ít trên màn hình: lưng của Eve, thành giường. Rockman bị che khuất tầm nhìn nhưng âm thanh thì rõ ràng. Trong lúc gọi Điều phối thì Feeney đã đang cầu nguyện.

Eve nghe tiếng con mèo bị quấy rầy rú lên khi chân cô dẫm lên đuôi của nó, nghe cả tiếng loảng xoảng khi khẩu súng rơi xuống sàn nhà. Rockman trội hơn cô về chiều cao, trội hơn cô về sức nặng. Và gã đã hồi phục sau cú đẩy toàn thân quá nhanh của Eve. Rockman đã chứng minh một cách sinh động rằng gã đã được huấn luyện quân sự.

Eve vùng vẫy kịch liệt, không thể kiểm soát được bản thân để có thể ra những đường quyền lạnh lùng, hiệu quả. Cô sử dụng móng tay và răng.

Cú đấm nhanh gọn vào sườn làm Eve nghẹn thở. Cô biết mình sẽ ngã gục và phải bảo đảm sao cho gã cũng ngã gục với mình. Họ vật mạnh xuống sàn, và mặc dù cô đã lăn người, gã Rockman vẫn đè lên cô.

Ánh sáng tóe lên trong đáy mắt Eve khi đầu cô đập mạnh xuống sàn nhà.

Bàn tay của Rockman bóp quanh cổ Eve, làm bầm tím khí quản. Cô chọc vào mắt gã nhưng hụt, liền cào rách những vệt dài xuống má Rockman khiến gã tru tréo như con vật. Nếu gã dùng tay kia đấm vào mặt Eve thì có thể đã làm cô choáng váng, nhưng gã quá chú ý chuyện lấy khẩu súng. Cú chặt thẳng của cô vào khuỷu tay Rockman của cô khiến bàn tay bóp cổ rung lên. Hổn hển thở khó nhọc, Eve tranh giành khẩu súng với gã.

Bàn tay của Rockman chụp được súng trước.

Roarke cắp một cái gói dưới cánh tay khi bước vào phòng khách tòa nhà của Eve. Anh thích thú vì Eve đã đến với mình. Roarke không ngờ có thể thấy Eve thay đổi như vậy. Roarke nghĩ giờ đây Eve đã khép lại vụ án, anh có thể thuyết phục cô nghỉ vài ngày. Roarke có một hòn đảo ở vùng Tây Ấn mà anh nghĩ cô sẽ thích.

Roarke ấn nút hội thoại, và đang mỉm cười trước viễn ảnh bơi lội khỏa thân cùng với Eve dưới làn nước trong xanh, ân ái dưới ánh nắng trắng xóa nóng bỏng, thì địa ngục bùng nổ sau lưng anh.

“Khốn kiếp tránh đường ra.” Feeney xộc vào như xe lu lăn đường, một tá cảnh sát đồng phục theo sát gót. “Cảnh sát đây.”

“Eve!” Máu Roarke cạn khô ngay khi anh xô đẩy giành đường lên thang máy.

Feeney lờ Roarke đi và sủa vào máy liên lạc. “Chặn tất cả lối ra. Lệnh cho đám thiện xạ chết dẫm kia vào vị trí.”

Roarke co tay thành nắm đấm ở hai bên hông một cách vô dụng. “DeBlass sao?”

“Rockman,” Feeney vừa chữa lại vừa đếm từng nhịp tim của chính ông. “Gã tấn công Eve. Tránh ra, Roarke.”

“Tránh cái con khỉ.”

Feeney chớp mắt, tính toán. Không thể chừa ra vài cảnh sát để kiềm chế một dân thường, và ông ta có linh cảm gã dân thường này sẽ liều mạng tới cùng, cũng như ông, vì Eve.

“Vậy hãy làm theo lời tôi.”

Họ nghe tiếng súng khi cửa thang máy mở ra.

Roarke đi trước Feeney hai bước khi anh tông cửa căn hộ của Eve. Anh chửi thề, bật ngược ra sau. Họ cùng nhau tông cửa.

Cơn đau giống như bị đâm bằng đá lạnh. Rồi nó biến mất, tê dại với cơn phẫn nộ. Eve kẹp chặt cổ tay nắm súng của Rockman, đâm các móng tay cắt ngắn của cô vào da thịt gã. Khuôn mặt Rockman sát vào mặt Eve, thân thể gã ghìm cô thành một cảnh nhại làm tình dâm đãng. Cổ tay gã trơn tuột vì máu của chính gã, nơi bị Eve cào cấu.

Cô nguyền rủa vì tuột tay nắm, vì gã bắt đầu mỉm cười.

“Mày chiến đấu như một ả đàn bà.” Rockman rũ mớ tóc ra khỏi mắt, máu từ vết rách trên má ứa ra đỏ loét. “Tao sẽ hãm hiếp mày. Điều cuối cùng mày biết trước khi tao ra tay giết mày là mày không hơn gì một con điếm.”

Eve chùng xuống; và rạo rực bởi chiến thắng, Rockman xé toạc áo cô ra.

Nụ cười của gã tan nát khi bị Eve quật nắm đấm vào miệng. Máu tung tóe lên người cô như mưa ấm. Cô đánh Rockman lần nữa và nghe tiếng xương sụn nghiến răng rắc khi mũi gã phun thêm máu ra. Nhanh như con rắn, Eve tung người lên.

Và một lần nữa, Eve tấn công gã, một cú thúc khuỷu tay vào cằm, các khớp đốt ngón tay bị trầy xước của cô quật lên mặt gã, cô la thét và nguyền rủa như thể lời lẽ cũng đấm được gã như chính những nắm đấm của cô.

Eve không nghe tiếng đập cửa thình thình, tiếng ầm vang khi nó sập vào trong phòng. Trong cơn thịnh nộ, cô xô Rockman ngã ngửa, cưỡi lên người gã và tiếp tục quật những quả đấm vào mặt.

“Eve. Lạy Chúa nhân từ.”

Roarke và Feeney phải hè nhau lôi Eve ra. Cô tiếp tục đánh đấm, gầm gừ cho đến khi Roarke ép mặt cô vào vai anh.

“Thôi nào. Xong rồi. Hết rồi.”

“Rockman định giết em. Gã đã giết chết Lola và Georgie. Gã định giết em nhưng sẽ hãm hiếp trước.” Eve lùi lại, chùi máu và mồ hôi trên mặt mình. “Đó chính là sai lầm của gã.”

“Ngồi xuống.” Tay Roarke run rẩy và loang loáng máu khi anh dìu Eve ngồi lên giường. “Em bị đau rồi.”

“Chưa đâu. Phải chút nữa mới bắt đầu.” Eve định thần, hít vào một hơi rồi thở ra. Mình là cớm, khốn kiếp, Eve tự nhắc nhở. Mình là cớm, và mình sẽ hành động đúng như cớm. “Ông đã nhận được cuộc phát truyền,” cô nói với Feeney.

“Ừ.” Feeney rút khăn tay để lau khuôn mặt ẩm ướt của mình.

“Vậy ông làm quái gì lâu thế?” Eve cố nở một nụ cười. “Ông có vẻ không vui đấy, Feeney.”

“Chết tiệt. Tất cả mọi chuyện chỉ trong một ngày làm việc.” Ông ta bật máy liên lạc. “Tình hình đã được kiểm soát. Chúng tôi cần một xe cứu thương.”

“Tôi sẽ không đến trung tâm y tế nào cả.”

“Không phải cho cô đâu, nhà vô địch ơi. Cho gã kia.” Feeney liếc nhìn xuống Rockman; gã này cố thốt ra một tiếng rên yếu ớt.

“Lau rửa gã sạch sẽ rồi bắt giữ gã vì tội sát hại Lola Starr và Georgie Castle.”

“Cô chắc chứ?”

Chân còn hơi lảo đảo nhưng Eve đứng dậy nhặt áo khoác lên. “Hoàn toàn chắc.” Cô đưa máy ghi âm ra. “DeBlass giết Sharon nhưng gã trai của chúng ta đây là đồng phạm. Và tôi muốn gã bị kết tội chủ mưu hiếp dâm và mưu sát một sĩ quan cảnh sát. Thêm tội đột nhập gia cư bất hợp pháp vào cho vui.”

“Xong ngay.” Feeney nhét máy ghi âm vào túi. “Chúa ơi, Dallas, Cô tơi tả quá.”

“Tôi đoán là thế. Lôi gã ra khỏi đây nhé, Feeney?”

“Chắc rồi.”

“Để tao giúp mày.” Roarke cúi xuống, nắm ve áo lôi Rockman dậy. Anh giật gã đứng lên, giữ vững. “Nhìn tao này, Rockman. Thấy rõ chứ?”

Rockman chớp mắt ra máu. “Có.”

“Tốt.” Tay Roarke vung lên nhanh như đạn bắn, nắm đấm của anh dính vào khuôn mặt đã tả tơi của Rockman.

“Úi chà,” Feeney khẽ thốt lên khi Rockman sụm xuống sàn nhà lần nữa. “Hình như gã đứng không vững lắm.” Ông cúi xuống, còng tay gã. “Có lẽ vài người trong số các cậu phải khiêng gã ra ngoài. Giữ xe cứu thương lại cho tôi. Tôi sẽ đi cùng gã.”

Feeney lấy túi đựng vật chứng ra, bỏ khẩu súng vào trong. “Súng đẹp đấy, cán bằng ngà. Chắc là bắn rất mạnh.”

“Còn phải nói.” Bàn tay Eve tự động đưa lên cánh tay.

Feeney thôi chiêm ngưỡng khẩu súng và há hốc miệng nhìn Eve. “Tệ thật, Dallas, cô bị bắn sao?”

“Tôi không biết.” Eve thốt lên gần như mơ màng, ngạc nhiên khi Roarke xé ống tay áo ra khỏi chiếc áo tả tơi của cô. “Này.”

“Sượt qua cô ấy.” Giọng Roarke trống rỗng. Anh lại xé tay áo, dùng nó để cầm máu vết thương. “Cô ấy cần được khám thương.”

“Tôi nghĩ có thể để việc đó cho anh,” Feeney nhận xét. “Dallas, tối nay có lẽ cô muốn ở lại nơi khác. Để một toán vào đây dọn dẹp cho cô.”

“Phải.” Eve mỉm cười khi con mèo nhảy lên giường. “Có lẽ thế.”

Feeney huýt sáo qua kẽ răng. “Một ngày chộn rộn.”

“Đến rồi đi thôi,” Eve thì thầm, vuốt ve con mèo. Galahad - cô nghĩ, hiệp sĩ trắng của mình.

“Hẹn gặp lại, cô nhóc.”

“Vâng. Cảm ơn, Feeney.”

Quyết định cắt ngang hai người, Roarke cúi mình trước mặt Eve. Anh chờ đến khi tiếng huýt sáo của Feeney nhỏ dần đi. “Eve, em đang bị sốc.”

“Đại loại thế. Dù sao thì em bắt đầu thấy đau.”

“Em cần khám bác sĩ.”

Eve cử động đôi vai. “Em có thể uống thuốc giảm đau, và em cần tắm rửa.”

Cô nhìn xuống chính mình, bình tĩnh kiểm kê. Áo rách, vấy máu. Hai bàn tay nham nhở, khớp đốt ngón tay rách toạc và sưng tấy, cô không thể nắm trọn thành quả đấm. Một trăm vết thâm tím đang lộ ra và vết thương trên cánh tay, nơi viên đạn khía vào, thì đang cháy bỏng.

“Em nghĩ không tệ như vẻ bề ngoài,” Eve nhận định, “nhưng tốt hơn nên kiểm tra.”

Khi Eve dợm ngồi dậy, Roarke bế cô lên. “Em thích mỗi khi anh bế em. Điều đó làm người em chộn rộn. Sau đó em cảm thấy ngốc nghếch. Có vật dụng trong phòng tắm.”

Vì muốn chính mắt thấy mức độ thương tích, Roarke bế Eve vào phòng tắm, đặt ngồi lên bồn cầu. Anh tìm được những viên thuốc giảm đau mạnh của cảnh sát trong một tủ thuốc gần trống rỗng. Roarke đưa một viên và nước uống cho Eve rồi đi tẩm ướt một mảnh vải.

Eve xoa mái tóc bằng cánh tay không bị thương. “Em quên nói với Feeney. DeBlass chết rồi. Tự tử. Điều mà người ta từng gọi là ăn súng của mình. Một cụm từ quái dị.”

“Bây giờ thì đừng lo chuyện đó.” Roarke săn sóc vết thương vì đạn trước. Nó là một vết cắt tồi tệ nhưng máu đã chảy chậm lại. Bất kỳ một y tá có trình độ nào cũng có thể khâu kín vết thương trong nháy mắt. Điều đó không làm tay Roarke vững hơn.

“Có hai tên sát nhân.” Eve cau mày với bức tường đối diện. “Đó là vấn đề. Em đã nghĩ đến chi tiết đó nhưng rồi lại bỏ qua. Dữ kiện cho thấy con số phần trăm khả thi thấp. Ngu ngốc thật.”

Roarke vắt khô mảnh vải và bắt đầu với khuôn mặt Eve. Anh thấy nhẹ người cực độ vì phần lớn máu trên mặt không phải của cô. Miệng Eve bị rách, mắt trái đã bắt đầu sưng lên. Có màu thịt lộ ra dọc theo xương má.

Roarke cố hít một hơi trọn vẹn, gần như dễ dàng. “Em sẽ thâm tím kinh khủng.”

“Em đã từng bị trước đây rồi.” Thuốc uống đã ngấm, biến cơn đau thành sương mù. Eve chỉ mỉm cười khi Roarke lột áo cô đến tận eo lưng và bắt đầu kiểm tra các vết thương khác. “Anh có đôi bàn tay tuyệt vời. Em yêu cách anh chạm vào em. Chưa hề có ai chạm vào em như thế. Em đã kể anh chưa?”

“Chưa.” Và Roarke ngờ Eve sẽ không nhớ những gì cô ấy đang nói lúc này. Anh bảo đảm sẽ nhắc cho cô nhớ.

“Và anh đẹp quá. Quá đẹp,” Eve nhắc lại, giơ một bàn tay đẫm máu lên mặt Roarke. “Em cứ tự hỏi anh đang làm gì ở đây.”

Roarke nắm tay Eve, nhẹ nhàng quấn mảnh vải chung quanh. “Anh cũng tự hỏi cùng câu đó.”

Eve mỉm cười ngây ngô, thả mình lơ lửng. Cần nộp báo cáo, cô mơ hồ nghĩ. Sớm thôi. “Anh không thực sự nghĩ chúng mình sẽ làm được gì từ chuyện này chứ? Roarke và cô cảnh sát?”

“Anh nghĩ chúng ta sẽ phải tìm hiểu xem.” Có rất nhiều vết thâm tím, nhưng vết thâm dọc theo sườn làm Roarke lo nhất.

“Được rồi. Bây giờ em có thể đi nằm được chứ? Chúng ta có thể đến chỗ anh không vì Feeney sẽ phái một toán đến ghi lại hiện trường và đủ thứ? Giá mà em có thể ngủ một chút trước khi vào Sở làm báo cáo.”

“Em sẽ đến trung tâm y tế gần nhất.”

“Không, ui ui. Không chịu nổi. Bệnh viện, trung tâm y tế, bác sĩ,” Eve tặng Roarke nụ cười với ánh mắt đờ đẫn rồi nhấc hai cánh tay lên. “Cho em ngủ trên giường anh đi, Roarke. Được không? Cái giường to tuyệt đẹp, đặt trên bục, dưới bầu trời.”

Vì không có gì gần tầm tay, Roarke cởi áo khoác ra choàng quanh người Eve. Khi anh bế Eve lên lần nữa, đầu cô ngả thư thả lên vai anh.

“Đừng quên Galahad nhé. Con mèo đã cứu mạng em. Ai mà ngờ?”

“Vậy thì nó sẽ được ăn trứng cá muối suốt chín mạng của nó.” Roarke búng ngón tay và con mèo vui sướng theo chân.

“Cửa vỡ rồi.” Eve tặc lưỡi khi Roarke bước vòng qua cửa rồi vào hành lang. “Chủ nhà sẽ tức giận đấy. Nhưng em biết cánh tránh ông ta.” Cô ép một nụ hôn vào cổ Roarke. “Em vui mừng vì đã xong việc,” Eve nói, thở dài. “Em vui mừng có anh ở đây. Sẽ thật là dễ thương nếu anh ở quanh đây.”

“Hãy tin vào điều đó.” Chuyển vị trí của Eve, Roarke cúi xuống, nhặt cái gói mà anh đã đánh rơi trong hành lang khi chạy đến cửa phòng cô lên. Bên trong gói có một cân cà phê mới. Roarke nghĩ mình sẽ cần nó làm của hối lộ khi Eve thức giấc và thấy cô nằm trên giường bệnh viện.

“Không muốn nằm mơ đêm nay,” Eve vừa thì thầm vừa thiếp ngủ đi.

Roarke bước vào thang máy, con mèo theo dưới chân. “Không.” Anh lướt môi lên mái tóc của Eve. “Đêm nay không nằm mơ.”

- Hết truyện -

Truyen8.mobi chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/30340


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận