Chương 3 Kết Tôi bất ngờ khi thấy ông bác sĩ không hề ngạc nhiên trước sự biến đổi kỳ quái của cái mặt Lê, kể cả khi mặt hắn biến thành mặt của ông ta. Ông bảo, chuyện lạ như thế, ông cũng đã gặp không ít lần. Nhưng ông bác sĩ cũng chịu, chẳng biết nguyên nhân. Vì thế, ông cũng chẳng thể có phương pháp điều trị nào cả. Bác sĩ chỉ e rằng, càng ngày, việc biến đổi trên mặt Lê càng nhanh hơn nữa. Chẳng hạn, hiện giờ, phải mất vài phút nhìn vào mặt người khác, mặt Lê mới biến thành mặt của người ấy. Nhưng sau này, có khi chỉ vừa nhìn là đã lập tức biến ngay rồi. Lúc ấy, cứ tới gặp ông ta, xem có giúp được gì không.
Và rồi, nỗi lo ngại của Lê và lời tiên đoán của ông bác sĩ đã trở thành sự thật. Một hôm nọ, Lê lại gõ cửa nhà tôi ầm ầm. Khi tôi ra mở cửa, thấy hắn che kín mặt bằng một cái khẩu trang to và một chiếc kính đen bự. Hắn vội gỡ kính và khẩu trang ra, để cho tôi thấy cái mặt hắn đã biến thành mặt tôi nhanh như thế nào, nhanh hơn hẳn so với lần trước đó.
Lê hấp tấp vào nhà, hổn hển bảo: "Chết... chết thật rồi..., mày ơi. Bây giờ... tao cứ nhìn thấy mặt ai... là mặt tao... biến ngay ra mặt người ấy... Tao sợ... chỉ mai mốt... chỉ cần nghĩ đến ai... là mặt tao... cũng biến... thành mặt người đó rồi". Tôi lại vội vàng chở Lê đến gặp ông bác sĩ.
Nghe Lê kể xong, bác sĩ lẳng lặng lấy ra một loại máy ảnh có kiểu cách khá lạ, hướng thẳng vào mặt Lê. Chụp xong, ông kết nối máy ảnh với máy vi tính để đưa hình vào đấy. Rồi ông bảo Lê: "Bây giờ, anh nên ở lại đây vài ngày để tôi làm cho anh một cái mặt nạ". "Thưa bác sĩ! Mặt nạ gì ạ?", Lê ngơ ngác hỏi. "Mặt nạ giống hệt mặt thật của anh. Anh không thể lúc nào cũng đeo kính đen và khẩu trang kín mít như vậy được. Những lúc ngồi trong phòng làm việc, gặp gỡ ai, hay hội họp, ăn uống..., anh cũng phải để cái mặt mình ra ngoài chứ. Mặt nạ này làm bằng những chất liệu mà tôi xin giữ bí mật, trông nó giống hệt da người. Khi anh dán mặt nạ này lên mặt mình, tha hồ cho cái mặt thật của anh bên dưới mặt nạ có biến ra mặt ai đi nữa thì người ta cũng sẽ không biết đâu. Nhưng cũng xin nói là anh nên tránh nhìn vào mặt thú vật. Lỡ mặt anh biến thành mặt chó với cái mõm dài ra, hay biến thành... mặt voi có cái vòi lủng lẳng, thì cái mặt nạ này làm sao còn che chắn cho anh được nữa... ".
Nghĩ ngợi một lát, Lê gật đầu đồng ý. Tôi bèn để Lê lại đó, đi về nhà.
Mấy hôm sau, Lê gọi điện cho tôi, báo là bác sĩ đã làm xong cho nó một cái mặt nạ rồi. Nó cảm thấy hơi bất an nên muốn tôi đến trước thời khắc nó dán cái mặt nạ ấy lên mặt.
Khi tôi đến, Lê đang bồn chồn xem xét cái mặt nạ cầm trên tay. Tôi nhìn kỹ cái mặt nạ ấy, thật là hoàn hảo, chẳng khác gì mặt của Lê, cả về hình dạng lẫn sắc thái, như thể vừa được lột ra từ mặt Lê vậy.
Khi ông bác sĩ dán mặt nạ lên trên mặt Lê, tôi không thấy được bất kỳ một điểm khác biệt nhỏ nhoi nào giữa cái mặt thật của nó với cái mặt bây giờ. Khi đưa cái gương cho Lê soi mặt, tôi tưởng nó sẽ thấy hài lòng. Nhưng sau một hồi trân trân nhìn cái mặt trong gương, Lê bỗng cất lên những tràng cười man dại, rồi lại tru lên khóc nức nở. Khi tạm lắng cơn cười khóc bất thường ấy, Lê nói giọng chua chát: "Người ta chỉ đeo mặt nạ kẻ khác. Còn tao, chẳng ngờ... giờ đây lại luôn phải đeo mặt nạ của chính mình".
Rồi Lê chạy vụt ra ngoài. Tôi hốt hoảng đuổi theo mà không kịp.
***
Từ đấy, tôi không gặp lại Lê. Nó không về chỗ trọ ấy nữa. Số điện thoại cầm tay, nó cũng bỏ luôn từ hôm ấy. Tôi đã nhiều lần dò hỏi tung tích nó mà chẳng được. Chẳng biết bây giờ, Lê sống ra sao với chiếc mặt nạ ấy.
Còn tôi, bỗng dưng có thêm một thói quen: cứ chốc chốc tôi lại nhìn vào gương hoặc đưa tay sờ nắn khắp mặt mình...
Trần Thanh Sơn