Câu Chuyện Bắc Kinh Chương 27


Chương 27
Cô ấy tuy hơi độc nhưng đối xử không tệ với anh.

Tôi bị giam tại Fen Jiu, nhiệm vụ cần làm là viết bản tường trình. Lúc bắt đầu tình thế có vẻ rất hiểm nghèo. Có khả năng tôi phải lãnh án tử hình. Tôi nghĩ lại về quãng thời gian hơn 30 năm tôi đã sống. Tôi đã từng làm nhiều việc xấu, có chết cũng đáng tội. Nhưng tôi không cam tâm. Nhiều tên còn hung ác hơn tôi gấp bội phần nhưng chúng nó sống cứ phè phỡn trên thiên hạ. 

Thời điểm ấy tôi chỉ nghĩ đến mẹ và Lanyu. Nhất là mẹ, cái chết của tôi sẽ ảnh hưởng như thế nào đối với mẹ tôi. Về Lanyu tôi không nhớ mong lắm, chỉ thấy hối tiếc. Em là tình yêu duy nhất trong kiếp sống này của tôi, nhưng em lại không thèm hiểu. Chưa lần nào em nói rằng em yêu tôi. Tôi cũng không đoái hoài đến chuyện mình có thật là đồng tính hay không. Trước cái chết nó trở nên quá tầm thường và nhỏ nhoi. Chỉ có tình cảm và sự yêu thương là đáng được trân trọng hơn hết thảy.



Rất nhanh, mọi chuyện có chuyển biến. Luật sư nói rằng vụ này có khả năng kéo dài vì liên quan đến quyền lực của “ kẻ trên ” và chuyện tranh chấp giữa họ. Ban đầu tôi không được gặp ai cả ngoài gã luật sư vô dụng kia. Tôi gặp được Liu Zheng trong phòng thẩm án. Hai chúng tôi gặp nhau được 1 lần chỉ_hai_người. Nhất định họ đã tốn rất nhiều cho chuyện này. Liu Zheng nói rất nhiều tin cho tôi. Tài sản đứng tên tôi cùng công ty đều đã bị niêm phong.Việc điều tra vẫn đang được tiếp tục còn công ty trên căn bản đã không còn hoạt động. Họ đang cố gắng dàn xếp yên chuyện và mang tôi ra khỏi cái nơi chết tiệt này.

“ Mẹ tôi vẫn ổn chứ? ” Nói xong chuyện vụ án tôi hỏi Liu Zheng 

“ Khoẻ! Anh đừng lo! ”

“ Nhờ anh cả! Hãy trông nom mẹ hộ tôi. Nghĩ đến chuyện bình thường nhất mẹ yêu cầu mà tôi còn không đáp ứng, để bây h bà phải đối mặt với chuyện này. Tôi quả thật hết nước nói rồi! ” 

“ Yên tâm đi, Han Dong! Mẹ anh cũng như mẹ tôi mà. Tôi bây giờ ngày nào cũng đến thăm hay điện thoại cho bà. Bất kể anh xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ phụng dưỡng bà suốt đời.”

Hốc mắt tôi hoá đỏ.

“ Cám ơn anh! ” Tôi nói 

Bạn, đây mới đích thực là bạn tôi.

“ Ah, phải rồi! Đây có một tờ giấy của Lanyu. Cậu ấy nhờ tôi đưa cho anh.”

Liu Zheng nói và rút trong túi ra một tờ giấy, trên đó có nét chữ của Lanyu :

“ Han Dong! Tất cả đều đang nghĩ cách giúp anh, anh nhất định phải có lòng tin. Anh chắc chắn sẽ được tự do. Em đợi anh, bất luận bao lâu. Anh còn nợ em một kiếp người, đã nói rồi thì không được quên. Em đợi anh, nhớ bảo trọng! Yu .” 

Tôi nhìn vào chữ “ Yu ”. Nước mắt cư thế mà rơi. Chúng tôi chưa khi nào gọi nhau như thế nhưng tôi hiểu ý em.

“ Sao cậu ấy biết chuyện tôi? ” Tôi hỏi Liu Zheng

“ Cậu ta call cho anh, gấp lắm. Hôm nay cậu ấy cũng đến đây cùng tôi nhưng ngặt nỗi chỉ mình tôi được gặp anh nên Lanyu đợi ở ngoài.”

“ Anh bảo cậu ta đi Mĩ ngay đi. Tôi với cậu ta hết rồi.”

Liu Zheng không trả lời mà tiếp.

“ Jing Ping có điện thoại hỏi thăm anh. Cô ấy lo lắng lắm. Cô ấy cũng hỏi có thể giúp gì không? ”

“ Đừng nhắc đến cô ta! ” Tôi thấy khó chịu trong lòng.

“ Cô ấy tuy hơi độc nhưng đối xử không tệ với anh.”

Liu Zheng lúc nào cũng nói đỡ cho Jing Ping.

----------------------------

3 tháng trôi qua không dễ chịu chút nào. Cuộc sống trong trại giam không nghĩ cũng biết. Không có thẩm phán, không có bất cứ cái gì, tôi cứ thế mà bị giam. Những người điều tra đối với tôi rất tốt. Nhất là thời gian sau , dần trở nên bạn bè. Rồi cũng đến một ngày tôi được thả. Cũng chẳng có lý do nào, cứ thế mà thả. 

Cùng Liu Zheng và luật sư đi đến cổng Fen Jiu tôi thấy Lanyu từ xa, đang tựa vào chiếc xe hơi. Có lẽ do đã qua một mùa hạ, em trông gầy đi và đen hơn. Khi 4 mắt giao nhau em kĩ lưỡng quan sát tôi. Như có ý coi trên người tôi có thiếu cái gì không. Chúng tôi không nói năng gì nhưng Lanyu cứ nhìn tôi. Tôi với em ngồi ở băng sau, Liu Zheng lái xe. Tôi ngóng ra ngoài cửa sổ. Lại được tự do rồi, tôi vẫn đang sống và lại quay về thành thị quen thuộc ấy.

Độ nhiên tôi cảm thấy tay mình đang được xoa nhẹ. Đấy là Lanyu, em do dự đặt tay mình lên tay tôi. Tôi nhìn em, ánh mắt em kiên quyết. Đôi đồng tử tinh anh của em mênh mông cả biển tình. Tôi nắm chặt tay em. Tay của hai gã đàn ông và dùng hết sức nắm lại như vậy. Tôi thấy đau, Lanyu chắc cũng thế. Nhưng cả hai đều không buông nhau ra, ngược lại còn nắm chặt thêm.

Liu Zheng lái xe về nhà tôi. Lanyu bảo đợi bọn tôi trong xe. Tôi cùng Liu Zheng chưa đi đến cửa đã thấy mẹ đợi sẵn. Khi tôi đến trước mặt mẹ hai tay bà cứ khư khư ôm chặt lấy cánh tay tôi. “ Ah ” Mẹ bật khóc. Tôi vỗ nhẹ bà, cố gắng kiềm chế bản thân bình tĩnh. 

“ Giờ con đã không sao nữa. Mẹ làm gì thế? Ổn cả rồi.”

Giọng tôi nghe cứng vô cùng. Mẹ càng khóc to hơn, Liu Zheng cùng em gái tôi phải đến khuyên giải, sau cùng mẹ không khóc nữa. Ở trong nhà, tôi thấy từ từ rồi mẹ cũng nở nụ cười. Và rồi tôi nhớ đến Lanyu đang đợi trong xe. Thật tuyệt vọng, lúc sinh tử hai con người tôi nghĩ đến cùng lúc lại không thể cùng lúc ở bên tôi. Tôi gạt mẹ là còn vài chuyện quan trọng cần làm ở công ty rồi cùng Liu zheng ra ngoài.

“ Sao nhanh thế? Mẹ ổn chưa? ” Lanyu quan tâm 

“ Uh, mẹ gặp anh là ổn mà.” Tôi cười 

“ Hai người đi đâu? Tôi đưa đi.” Liu Zheng hỏi .

“ Hai anh đói không? Đi ăn đi! Em đãi. “ Lanyu đề nghị .

“ Để tôi! Xem như chúc mừng Han Dong thoát nạn .

“ Tôi muốn tắm! Cũng chẳng muốn ra ngoài ăn .” Tôi ghét đến nhà hàng dù mấy tháng rồi không biết chai dầu ăn mùi vị thế nào.

“ Hay về nhà tôi nhé! ” Liu Zheng đề nghị 

Chúng tôi quyết định như thế. Đấy là cuộc họp mặt của mấy gã đàn ông. Gian phòng rất nhanh đặc quánh mùi rượu và khói thuốc, còn không ngớt vang lên những tiếng rủa xả. 
Người say đầu tiên là tôi, kế đến là Liu Zheng. Lanyu uống rất ít, trông em khá vui khi thấy tôi và Liu Zheng rủa xả cuộc đời bất công.

“ Liu Zheng! Tôi kính anh một ly. Tôi phải báo đáp anh. Chúng ta hoạn nạn có nhau. Tôi phỉa báo đáp anh.” Tôi mượn rượu giãi bày tâm sự. Vì giải thoát cho tôi, tài khoản tiết kiệm của anh đã tiêu tan hết.

“ Đừng nhắc nữa , chỉ cần anh quay về bình an thôi.”

Rồi tôi cùng Liu Zheng cạn ly. Tôi quay sang Lanyu, em im lặng nghe chúng tôi đối đáp trong hứng thú.

“ Cám ơn vì lời nhắn của em! Anh thật không chịu nổi cái nơi chết tiệt ấy nữa.”

Em cười không vì cái gì. “ Cheers ” Rồi em cụng ly với tôi 

Vụ án cuối cùng cũng có kết quả. Vì chứng cứ ko đủ nên không thể buộc tội tôi. Nhưng một phần tài sản công ty vẫn bị đóng băng. Tôi không cảm thấy phiền, với kết quả này tôi mãn nguyện lắm rồi. Dù gây thiệt hại nhiều nhưng tôi vẫn có thể làm lại từ đầu. Đấy là lần hoạn nạn duy nhất trong đời tôi, may thay tôi đã thoát được. Nhưng cũng đã học được nhiều điều, nó đã làm thay đổi triết lý về đời sống của tôi. Tôi trở nên bình dân và tự nhiên hơn.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/71274


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận