Câu Chuyện Phù Sinh Chương 9-10. Xin lỗi

Chương 9-10. Xin lỗi
Tôi tìm ra cô, chẳng hề tốn chút sức lực.

Bởi vì cô đã đứng chờ tôi bên bờ sông Nghênh Nguyệt. Xiêm y đó tuyết phủ trắng xoá, đẹp đêh thê lương.

Mũi kiếm sắc bén đã đạt tới độ hoàn mỹ xuyên vào tim cô, không hề tốn chút sức lực, vì cô không hề tránh né.

Cô ngã trên tuyết trắng, nhuộm đò cả một miển thế giới, câu cuối Jung cô nói với tôi là: "Xin lỗi".

Sự hối hận của cô là thật hay giả, tôi không đủ sức phân biệt. Đôi mắt cô thanh thản khép lại. Đoá hoa luôn nở trên cơ thể và trong mắt cô khô ua thành một dâu ấn mờ nhạt trên nền tuyết dày.

Thân hình thân quen dần tiêu tan thành khói nhạt. Tôi hai mắt trân trân nhìn gió tuyết buốt lạnh như dao cuôn lấy ba cánh hoa đó rực mong manh run rẩy, bay đi mỗi lúc một xa.

Thanh kiếm trên tay tôi, loảng xoảng rơi xuống.

X

Tôi trở thành sơn thần mới của núi Nghênh Nguyệt.

Một trăm năm, hai trăm năm, tôi trơ trơ trước sự lưu chuyến của thời gian, suốt ngày ở lì trong núi, hoặc tĩnh toạ, hoặc ngủ vùi.

vết thương nào đó cũng dần dần kết sẹo.

Đúng vậy, tôi chi diệt trừ một con yêu nghiệt hãm hại sư phụ và các sư huynh đệ đổng môn mà thôi! Buồn, có buồn, niềm lưu luyến trong giấc mộng giữa canh khuya cũng có. Nhưng, tất cả đều đã lắng lại trong chuyển dịch của thời gian, bị tôi chôn giấu tại một noi sâu kín nhất.

Nhờ vào linh khí của tôi, mọi thứ nơi đây đều sinh trướng tốt tươi non xanh nước biếc. Chi có điều, sắc trời lúc nào cũng âm u, ánh nắng trên cao không bao giờ chiếu tới sông núi nơi này.

-  Tâm trạng của sơn thần sẽ ảnh hướng tới thời tiết. - Một buổi chiều xuân, khi tôi đang gà gật dưới một gốc cây ven sông, đã bị một cô gái đánh thức

-  Anh đúng là một con hổ ly u uất! - Cô ngồi xuống bên tôi, áo đen tóc đen, mắt sắc môi hổng, cười vô tư lự.

-   Cô đứng là một con vêu cây vô duyên! - Tôi gườm gườm nhìn cô, phủ lại chiếc lá sen lên mặt.

Tôi quen biết cô yêu cây Sa La đã gần mười năm. Vào mùa xuân hàng năm, cô đều lên núi hái một thứ quả dại chua loét, nói là tặng cho người ta ủ rượu. Thi thoảng chúng tôi củng tán gẫu vài câu. Lâu dần, cô ây biết được câu chuyện của tôi, tôi cũng biết được một phần câu chuyện của cô ấy. Đạo hạnh tu hành của cô vêu cây cao hom tôi rất nhiều, nhưng lúc nào cũng thích chường ra vẻ ngây thơ ngơ ngác như đám tiểu yêu câp thâp, cố ý nói ra những câu đùa cợt bông lơn, dễ khiến người ta bực bội.

-   Này, hôm nay tôi tới đây là đê mang đến cho anh một tin tốt lành! - Cô ta nhấc chiếc lá sen ra khỏi mặt tôi. Tôi bực mình ngồi dậy, đang định nổi nóng, liền bị một giọng nói non nớt hớt hải cắt ngang:

-  Sư phụ, sư phụ! Sư thúc báo tuyết đã tinh lại rồi! - Một đứa trẻ béo tròn - đệ tử thỏ trắng của tôi, ba chân bốn cẳng lao từ trong rừng ra chạy về phía tôi.

Tim tôi nhảy lên, tôi đứng bật dậy, cưỡi gió bay về. Cho tới tận vừa rổi tôi mới phát hiện ra, trong tiềm thức, tôi vẫn luôn chờ đợi sự hổi tinh này...

Đêm khuya, tôi bước ra từ phòng của báo tuyết, vừa ngẩng đầu, vầng trảng đã vằng vặc giữa tầng không.

Một đêm khuya nào đó của rất nhiều năm trước bỗng quằn quại rứt mình ra từ một nơi sâu thẳm nhất.

Tôi hít sâu một hơi, quay người đi vào trong núi

Trên đỉnh núi trắng xoá một màu, cái bóng của tôi và của yêu cây kéo dài dưới ánh trăng.

-  Anh quyết định rồi à? - Cô nhướng đôi mày thanh tú.

-  Khi tôi vắng mặt, nhờ cô thay tôi trông nom núi Nghênh Nguyệt, Anh không thể bỏ đi quá lâu. Tôi không phải sơn thần của nơi đây, linh khí của tôi không thế cai quản chu toàn.

-  Một trăm năm thôi! Vào ngày này một trăm năm sau, tôi nhất định quay trở lại! - Tôi nhìn vào khuôn mặt cô ấy, khẩn cầu với một sự trịnh trọng chưa từng có - Mong cô giúp tôi!

-  Trả thù lao cho tôi thật nhiểu vàng, tôi sẽ giúp anh. - Cô bĩu môi.

-  Đổng ý!

Nguồn: truyen8.mobi/t106364-cau-chuyen-phu-sinh-chuong-9-10-xin-loi.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận