Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo Chương 108 : Cô bé lọ lem may mắn có thai - Sầu triền miên (2)

“Anh thả tôi ra . . .” Gần như là cùng lúc ấy, cô cảm nhận được một sức mạnh vô hình cưỡng ép lên bản thân mình, Âu Y Tuyết liền cảm thấy lúng túng.

Xung quanh cùng nhau đưa đến ánh mắt sợ hãi và ngạc nhiên cô cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có, cô vươn tay muốn giãy khỏi ngực anh không ngờ bị anh dễ dàng nắm lại.

“Cô không phải muốn có phòng ở sao?” Lạnh lùng nhếch khoé môi, hắn kề sát tai cô nói nhỏ. Trong giờ phút này anh giống như một con báo nguy hiểm làm cho người ta khó có thể đoán được anh suy nghĩ gì.

Thấy vậy Âu Y Tuyết bất ngờ ngừng giãy dụa, cô ngẩn người quay đầu lại, lại đúng lúc đối mặt đôi tròng mắt diều hâu đen như mực. Đôi tròng mắt kia giống như có khả năng hiểu rõ tất cả mọi thứ trên thế gian, có thể nhìn thấu bộ mặt thật của con người.

Thấy bộ dáng cô thế này Mạc Dĩ Trạch cảm thấy không vừa lòng, nhưng ở trong mắt anh không biểu hiện sự chán ghét của mình mà gợi một chút ý cười thản nhiên kéo Âu Y Tuyết đến trước bàn đầy bữa sáng “Nếu cô đã tự mình làm thì ăn thử trước đi”

Âu Y Tuyết không hiểu cả người run rẩy nặng nề mở miệng “Tại sao?”

Giống như nghe được câu chuyện cười Mạc Dĩ Trạch không khỏi mở miệng cười to một trận làm ọi người trong phòng ăn ngơ ngác nhìn nhau, ngay sau đó ngừng cười thay đổi sắc mặt lạnh lùng “Tôi làm sao biết cô có hạ độc giết tôi hay không ?” Giọng nói mang theo sự giễu cợt làm cho bầu không khí trở về 0 độ lần nữa.

“Anh….” Cô chưa bao giờ nghĩ anh sẽ nói như vậy. Cơ thể Âu Y Tuyết trong nháy mắt cứng lại.

Anh cảm nhận được cơ thể cô cứng đờ, xem những phản ứng của cô là ngầm thừa nhận, anh lạnh lùng liếc cô mang theo giọng mỉa mai nhấn mạnh hỏi “Thế nào? Tôi đoán đúng rồi sao? Cô hạ độc giết tôi?”

Dứt lời, trong phòng ăn đều im lặng chỉ nghe được tiếng hít thở, ngay cả An Đức Liệt đứng bên phải Mạc Dĩ Trạch khi nghe lời nói của anh cũng cảm thấy khiếp sợ. Bởi vì một người ít nói như thiếu gia lại lúc nào cũng nhắm vào nữ giúp việc mới do chính bản thân “mời tới ”, điều này làm ọi người không nhịn được suy đoán hai người có quan hệ gì . . .

Rõ ràng cảm nhận được bên cạnh truyền đến cảm giác uy hiếp. Âu Y Tuyết cắn môi dưới, giây tiếp theo lập tức cầm đồ ăn trên bàn dự tính “Ănn thử ”. Tuy rằng mọi người điều biết lời nói của anh là cố tình làm cô khó xử, nhưng là cô không nghĩ như vậy.

Cô cầm đũa lấy một phần nhỏ ở rìa trứng trên đĩa, lúc dự định bỏ vào miệng, đột nhiên có một tiếng quát ngăn cô lại.

“Chờ một chút ”

Bất thình lình có một tiếng quát làm ọi người ngẩn ra.

Mọi người nhìn sang nơi phát ra tiếng thì thấy Mạc Dĩ Trạch khuôn mặt bình tĩnh , con người màu đen lạnh lẽo gắt gao nhìn chằm chằm tay phải cầm thức ăn của Âu Y Tuyết. Không đợi mọi người kịp hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì Mạc Dĩ Trạch nhanh chóng bắt lấy tay phải của cô, mà Âu Y Tuyết không có phòng bị vì vậy đôi đũa trên tay và thức ăn đều “cạch” rơi trên mặt đất.

Hai tròng mắt gắt gao nhìn tay phải của cô, mọt ngọn lửa nổi len trong mắt anh: “Chết tiệt, tay cô là bị làm sao vậy”.

Chỉ thấy năm ngón tay vốn thon dài của Âu Y Tuyết, không biết từ lúc nào lại có thêm mấy vết sẹo cộng thêm những nốt phồng nổi nước làm huỷ hai bàn tay trắng nõn của cô.

Việc anh tức giận tại chỗ không ngờ dẫn đến những nữ giúp việc đứng bên cạnh chú ý.

Tình hình thay đổi lập tức khiến cho những người xung quanh có bộ dáng xem kịch vui thất vọng. Các cô xôn xao nhìn gắt gao vào cánh tay phải của Âu Y Tuyết đang bị Mạc Dĩ Trạch nắm, nhìn đến vẻ mặt lo lắng của anh càng thêm xác nhận suy đoán của các cô.

“Tôi không sao” Thấy thế Âu Y Tuyết rút tay về giấu ở phía sau. Sau đó vẻ mặt thản nhiên không nhìn mặt anh nữa.

Vết thương trên tay cô là bị phỏng do lúc chiên trứng gà, lúc bị phỏng cũng không chú ý đến chỉ một lòng làm bữa ăn sáng thật sớm. Hiện tại anh nhắc đến cô mới cảm thấy đầu ngón tay có chút đau nhói như kim châm.

“Như vậy . . .” Vốn định hỏi sao lại bị thương, nhưng khi ánh mắt lo lắng của anh đổi lại biểu tình thản nhiên không để ý lúc này của cô, anh theo tiềm thức nuốt những lời định nói vào trong bụng. Nhìn người cô đông lại, da trắng bệch như tuyết cùng với sự xem thường ở dưới mi mắt, trong nháy mắt anh hiểu ra “Nói như vậy, nguyên nhân cô bị thương là do tôi?”

Nói cho cùng, thì ra cô căn bản không biết nấu ăn.

Mà Âu Y Tuyết im lặng cũng xác nhận là anh nghĩ đúng, nhưng mà anh cũng không biểu lộ sự vui mừng và cảm động như người bình thường, ngược lại nét mặt lạnh lùng, lời nói sắc bén: “Tôi nên cảm ơn lòng tốt của cô? Hay là nên cảm thấy bội phục vì thủ đoạn của cô?”

Anh nói câu này giống như làm quả bom trong lòng những người nữ giúp việc nổ tung, cũng vì câu nói này của anh khiến cho Âu Y Tuyết không thể không nâng mắt lên nhìn thẳng anh.

Chính là lúc cô chú ý thấy đáy mắt anh là trêu tức và lạnh lùng chế giễu, tất cả ý tưởng của cô lập tức biến mất như chưa hề xuất hiện. Bởi vì cô biết, ở trước mặt anh những giải thích của cô không có tác dụng.

Anh thấy cô không giải thích thì cho là cô ngầm thừa nhận. Khoé miệng Mạc Dĩ Trạch mang theo ý đùa cợt không đàng hoàng đánh giá cô, đột nhiên không lịch sự đẩy cô khỏi bắp đùi của mình.

Chỉ cảm thấy thân mình đi xuống, giây tiếp theo mông của Âu Y Tuyết liền truyền đến đau đớn.

Trong lúc đó trong nhà ăn không một tiếng động. Tất cả mọi người đều kinh ngạc quan sát Mạc Dĩ Trạch cả người toé lên lạnh lùng và Âu Y Tuyết đang ngồi dưới đất, các cô nín thở tập trung suy nghĩ, nhưng thật ra là cảm thấy sợ hãi với tính khí thất thường của Mạc Dĩ Trạch.

“Đã như vậy . . .” Không đợi bất cứ ai phản ứng, Mạc Dĩ Trạch cười không đàng hoàng, ngay sau đó nhanh chóng vơ hết những đĩa thức ăn trên bàn xuống đất. Chỉ nghe mấy tiếng “lách ca lách cách” cùng với một tiếng kêu đau đớn, trên bàn trống không, mà bên cạnh Âu Y Tuyết cũng còn lại mấy cái chén trống không, làm cho đồng phục nữ giúp việc trắng tinh của cô dính bẩn, một chén cháo loãng ở ngay trên đầu cô làm tóc cô dính đầy cháo, vào lúc này cô nhếch nhác không chịu nổi.

Xem nhẹ sự thống khổ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, ngay sau đó Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng nói “Cô đã có ý muốn hấp dẫn tôi, như vậy làm phiền cô tiện thể dọn dẹp lại nơi này một chút”.

Nói xong, liếc mắt nhìn An Đức Liệt bên cạnh, An Đức Liệt liền hiểu ý đẩy anh đi ra ngoài.

Mà theo bóng dáng anh từ từ biến mất trong thang máy, các cô giúp việc như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhỏm, các cô khinh bỉ nhìn Âu Y Tuyết còn ngồi trên mặt đất, vẻ mặt cười nhạo rồi cùng nhau rời đi.

Các chương khác:

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/co-be-lo-lem-cua-tong-giam-doc-ba-dao/chuong-109/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận