Thời gian cực nhanh trôi qua, trong nháy mắt đã là một tuần lễ .
Kể từ ngày Âu Y Tuyết lỡ hẹn cô chưa từng thấy qua Mạc Dĩ Trạch.
Không có hắn dây dưa không rõ cùng với chọc ghẹo, Âu Y Tuyết cảm giác mình dần dần quên đi sự kiện kia, nhưng kỳ quái là, cô thế nhưng lại cảm thấy trống rỗng. . .
Mỗi buổi tối cô đều có thể nhìn thấy chiếc xe BMW màu đen chở chị gái đi ra ngoài sau đó sáng hôm sau lại thấy nó đưa Âu Xảo Lệ về.
Mà tình trạng này thẳng đến một tuần lễ, rốt cuộc đình chỉ. . .
※
"Anh mau trở về đi." Đứng ở bên ngoài cửa nhà, Âu Y Tuyết nói với Quý Đằng Viễn ở bên cạnh.
Mấy ngày nay anh đều đưa cô về nhà. Mặc dù trước kia cô cự tuyệt rất nhiều lần, nhưng vì Quý Đằng Viễn kiên trì, Âu Y Tuyết không có bất kỳ biện pháp nào chỉ có thể để mặc anh đưa đi.
"Ừ, em vào trước đi anh sẽ đi." Quý Đằng Viễn nâng lên một nụ cười nhu hòa.
"Anh đi trước đi, không nên như vậy. . .” Âu Y Tuyết từ chối.
Vậy mà, không đợi cô nói xong, Quý Đằng Viễn liền nói: “Anh thích nhìn thấy bóng lưng của em"
Nghe vậy, Âu Y Tuyết im lặng cắn môi dưới.
Phản ứng của cô toàn bộ đều lọt vào mắt của anh, có chút mất mác ở trong lòng, lại cố kiên nhẫn: "Anh nói rồi anh sẽ chờ em, cho nên hi vọng em không có bất kỳ lo lắng gì." Anh thích cô, cho nên anh có thể đợi cô, coi như là đợi đến dài đằng đẵng, anh cũng nguyện ý chờ.
Âu Y Tuyết không tiếng động gật đầu một cái, ngay sau đó nói một câu: "Ngủ ngon." Liền xoay người rời đi.
. . . . . .
Nhìn bóng dáng của cô biến mất trong tầm mắt, một tiếng than nhẹ từ khóe miệng của Quý Đằng Viễn tràn ra.
Anh lưu luyến nhìn bóng người đã mất ở khúc quanh, một lúc sau mới xoay người rời đi. . .
※
Đẩy cửa ra, từng tiếng cười duyên truyền đến, Âu Y Tuyết bình thản thay giầy ở cửa trước, không tiếng động đi về phòng của mình.
Đi vào phòng khách, một màn trước mặt lại khiến Âu Y Tuyết ngây ngẩn cả người.
Phủ lên miếng thảm lông dê nhập khẩu từ Italy là vô số cái hộp tinh xảo, trên bàn trà thủy tinh, ghế sa lon bằng da thật, khắp nơi đều là mỹ phẩm, túi xách xa xỉ.
Mà Lý Dao Viện cùng Âu Xảo Lệ đang ở trong đó, hướng về phía một đống lớn đồ bình phẩm từ đầu đến chân, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng cười vui vẻ của họ. Mà Âu Y Tuyết đứng cách họ chưa đến năm thước bọn họ cũng không phát hiện.
Mặc dù rất kinh ngạc, nhưng Âu Y Tuyết cũng không lên tiếng hỏi, chỉ dừng lại một lát, vòng qua bọn họ đi về phòng của mình.
Ngay lúc đó, một tiếng lạnh lẽo nghiêm trang từ phía trước cô truyền đến.
"Đi đâu?"
Âu Y Tuyết nghe tiếng ngẩng đầu, lại thấy Âu Thiên mặc áo ngủ toàn thân trong tay cầm tờ báo, đang từ trên cầu thang đi xuống.
Vì hắn hỏi đến, Âu Y Tuyết bỗng ngẩn ra, thật lâu mới đáp: "Thư viện."
"Ừ" Âu Thiên lãnh đạm gật đầu, mang theo ý lạnh trong mắt chớp qua một tia chần chờ, ngay sau đó lại nghe hắn hỏi: "Nam sinh mới vừa đưa con về là ai?"
Âu Y Tuyết hoàn toàn không ngờ hắn thế nhưng lại thấy, vì vậy cứng rắn trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Quý Đằng Viễn, bạn học của con"
"Quý Đằng Viễn?" Dứt lời, lại thấy Âu Thiên nhíu mày, lặp lại cái tên này, đột nhiên lại toát ra một câu: “Con trai của Quý Nguyên Bân?"Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Âu Y Tuyết, chống lại với đôi mắt rét lạnh của cô.
Đôi mắt xinh đẹp này cùng đôi mắt quen thuộc trong đầu hắn đã lâu lẫn vào nhau.
Vì vậy tất cả vấn đề lập tức biến mất, trong đầu hiện ra người làm hắn căm thù đến tận xương tuỷ. . .
Âu Y Tuyết chú ý tới con ngươi chợt biến sắc hắn, trong lòng lập tức căng thẳng, sợ hắn giận chó đánh mèo, liền cúi đầu lại không dám nói gì.
Ai ngờ, Âu Thiên không có làm gì cô, chỉ yên lặng nhìn cô một cái, sau đó nói: "Ngày sau là bữa tiệc đính hôn của chị con, nhớ về sớm chút" Dứt lời, liền đến bên cạnh Âu Xảo Lệ cùng Lý Dao Viện vẫn còn nói chuyện sôi nổi với nhau.
Bữa tiệc đính hôn?
Ba chữ này khiến Âu Y Tuyết bị ngạc nhiên lần nữa. Trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường, mà khi cô đang không hiểu cảm giác của chính mình, bóng dáng quen thuộc lại xẹt qua cô. . .
※