Thế rồi chuyện những ngày đó dần cũng đi vào quên lãng, thấm thoát Tịnh đã đi học được 1 tháng, mõi ngày vẫn vậy, Quân đưa rướt Tịnh đến trường rồi về nhà, Hoàng vẫn đi theo Tịnh khi ở trường và anh đang muốn tìm cơ hội tỏ tình với Tịnh, nhìn 2 người họ Quân rất bực mình, nhưng anh cũng rất tin tưởng Tịnh, ngày ngày đến trường Tịnh, Quân cũng bị một đám nữ sinh vây quanh, biết Tịnh ko thích nên sau này anh rất hạn chế bước ra khỏi xe, thế nhưng phiền phức vẫn luôn đeo bám, các cô gái chủ động gõ cửa xe anh xin làm quen mặc cho anh đã từ chối thẳng. Bây giờ thì tình cảm của Quân và Tịnh đã rất tốt, hàng ngày Quân luôn tỏ ra chăm sóc Tịnh và Tịnh cũng vậy, tuy có lúc cô cũng hay làm nũng vớI anh, trong lòng họ đã có nhau thế nhưng ngoài miệng ai cũng ngại ngần chưa dám nói ra, Quân thì thấy Tịnh còn nhỏ nên ko muốn làm cô bận lòng nhìu, Tịnh thì ko biết phải nói sao, cô ko biết mình đối với Quân là cảm giác gì nên ko làm sao diễn tả bằng lời nói để cho Quân hiểu được.
Hôm nay cũng như mọi ngày, Quân đang trên đường đưa Tịnh đến trường:
- Hôm nay anh có một bữa tiệc sinh nhật em gái nuôi của anh, em đi với anh nhé, hôm đám cướI chúng ta, cô ấy đang ở nước ngoài, anh chưa giới thiệu để 2 người biết nhau.
Quân quay qua hỏi Tịnh khi cô đang nghêu ngao hát một ca khúc gì đó, bây giờ thì cô đã có phần thay đổi rồi, cô thuộc nhìu bài hát hơn và đủ mọi thể loại, nghe anh muốn mình đi dự tiệc, Tịnh có phần bối rối vì ko quen tham dự các bữa tiệc có nhìu người, bình thường nếu ko quan trong anh sẽ ko yêu cầu cô đi cùng đâu, nên lần này nghe anh nói dù ko muốn đi nhưng cô cũng biết mình ko nên từ chối:
- Bửa tiệc toàn người lớn ko, em đi có tiện ko anh, em sợ mình sẽ làm cho anh mất mặt.
- Em đừng quá lo lắng, bửa tiệc này chỉ toàn những người trẻ tuổi thôi ,em gái anh cũng lâu anh ko gặp, nó đi nước ngoài rất sớm, ngày xưa cha cô ấy làm bác sỉ riêng cho gia đình mình, cô ấy theo cha tới thường xuyên nên bọn anh kết nghĩa anh em luôn. Sau đó cha cô ấy mất nên cô ấy đi nước ngoài sống, hiện giờ cô ấy mới trở về, nhân buổi sinh nhật lần này của cổ anh muốn giới thiệu để 2 người làm quen, tối đi với anh nha.
Anh đã nói rõ ràng như vậy và lập lại câu hỏi lần nữa với cô, nên ko còn lý do gì Tịnh có thể từ chối anh:
- Uh, vậy em mặc cái đầm màu đen lần trước anh mang mẫu từ paris về cho em nhé, anh rất muốn nhìn thấy em mặc nó, chắc sẽ rất hợp với em, khi nhìn thấy nó anh đã nghỉ ngay đến em đấy.
- Dạ, em biết lúc nào anh cũng lo nghỉ cho em mà, anh đã mua cho em cả một tủ đồ rồi, em ko muốn anh phải phung phí vào em quá nhìu đâu.
Nghe cô nói, nhìn cái miệng chu chu của cô, anh yêu làm sao nét ngây thơ của cô, rất muốn đặt môi lên đôi môi đó thêm một lần nữa, từ cái lần đầu tiên đó anh đã ko có cơ hội thực hiện nó lần thứ 2 nữa, anh nhớ cái cảm giác mền mại, ngọt ngào của đôi môi cô. Thế nhưng anh chỉ dám nghỉ chứ chưa dám thực hiện vì anh rất sợ cô bé sẽ sợ, cô sẽ giận anh. Anh muốn mình đến với cô bé từ từ, để cô có thời gian suy nghỉ và chấp nhận anh.
Đúng 7 giờ tối, Quân đã có mặt ở phòng khách đợi Tịnh, thấy lâu quá mà cô vẫn chưa ra anh có vẻ sốt ruột, ngồi nói chuyện với ba mà anh cứ nhìn lên đầu, lúc nãy trên phòng anh bị dì Nhung đuổi ra ngoài, với lý do giúp cô trang điễm ko muốn anh đứng đó cản trở họ, nên bây giờ anh ko tài nào đoán được họ tại sao trên lầu lâu như vậy.
7g15phút đúng, cuối cùng anh cũng nhìn thấy được cái anh đợi nãy giờ, nhìn Tịnh trân trối, như muốn thu vào mắt hình ảnh tuyệt vời của cô đêm nay. Vào ngày đám cưới trông cô rất đẹp, nhưng trong cái đẹp đó còn tồn tại nét ngây thơ của người thiếu nữ chưa kịp trưởng thành, sau thời gian sống ở nhà anh, cuộc sống môi trướng thay đổi có lẻ đã làm cho cô trưởng thành hơn, nét ngây thơ vẫn còn, nhưng nhìn cô rất sắc sảo, chiếc váy ôm ngọn thân hình cô kheo ra những đường nét đầy đặn của một thiếu nữ trưởng thành, tà váy xẻ một đường dài lộ ra đôi chân dài tuyệt mỹ. Đang thả hồn theo từng bước chân của cô, Quân bị đánh thức bởI lời nói và giọng cười châm chọc của cha mình:
- Cái thằng, vợ nó hằng ngày bên cạnh nó, nhìn ko đã hay sao mà còn nhìn hoài vậy, làm cho con dâu ba gượng kìa. Ha ha
- Anh ko biết gì cả, bình thường Tịnh ít khi để ý thay đổi cách trang điểm cho bản thân, hôm nay con nhỏ trang điểm khác đi, thằng Quân nhìn là phải rồi, tại vợ nó đẹp quá mà, Quân con đưa Tịnh đi ăn tiệc nhớ giữ vợ cho kỹ nha, kẻo ai bắt mất vợ con đó.
Dì Nhung nghe ông Triệu châm chọc, thì nhảy vào nói đỡ cho Quân, anh chưa kịp mừng thì câu sau của gì đã làm cho cả anh và Tịnh gượng ko thể tả, nhưng Quân thấy dì Nhung có phần nói đúng, nên ko kịp suy nghỉ anh đã bục miệng nói ra những gì trong lòng:
- Dì nói làm cho con ko còn hứng tới bửa tiệc nữa, ở nhà chỉ mình con gắm thôi, chứ cho cổ tới đó ai cũng sẽ nhìn cổ mà thôi.
Anh vừa dứt câu thì cả ba và dì Nhung đều cưới to lên, họ đang thắc mắc về chàng trai lạnh lùng bình thường biến mất đâu rồi mà bây giờ nhìn anh như một chàng trai mới biết yêu, để lộ ra sự ích kỷ ko muốn cho ai thấy hay nhìn người yêu của mình.
Đã ngượng bây giờ Quân và Tịnh càng ngượng hơn, đặc biệt là Tịnh, gương mặt cô đỏ ửng, má hồng ko nhìu, nhưng đôi ngò má của cô đỏ như quả táo chín, Quân nhìn thấy mà phải cố kèm chế một cảm giác rất dữ dội đang từ từ xuất hiện trong người, còn Tịnh cô quay qua nguýt anh một cách, thầm trách anh về cách ăn nói cẩu thả của mình, nhưng cô đâu biết được cử chỉ của cô càng làm tăng thêm cảm giác đang tồn tại trong lòng anh.
- Thôi, cả hai đi đi, kẻo trể.
Khi nghe lời nhắc nhở của ba, Quân và Tịnh mới tỉnh người ra, cuối chào 2 người lớn ở lại trong nhà, 2 người trẻ tuổi bước ra ngoài, Quân ko quen choàng tay lên eo Tịnh, tỏ cử chỉ như để xác định cô là của anh, ko ai được đến ngần.
Vì xuất phát trể, nên cả 2 đi đến bửa tiệc hơi bị muôn, mọi ngưới có lẻ đã đến đông đủ hết, khi cả 2 từ ngoài bước vào, tất cả cái nhìn của mọi người trong bữa tiệc dường như đều chiếu cả vào 2 người, Quân lịch lảm, nhưng ko kém phần phong độ trong bộ vét may cách tân, bộ vét của anh được thiết kế từ bộ vét truyền thống và thêm vào vài chổ phá cách theo phong cách châu âu, đặc biệt trên cổ áo sơ mi thay vì một cái caravat thì bây giờ được để tróng, nhìn anh rất phong cách, ko hề mất đi nét sang trong. Còn cô gái kế bên anh, làn da trắng như bông tuyết của cô nổI bật lên trên chiếc váy màu đen, chiếc áo cũng rất nỗi bất vì ai nhìn vào cũng biết đó là một chiếc áo đắc tiền, và nó thất sự rất đẹp khi được một người con gái đẹp có thân hình tuyệt mỹ khoát đi.
Quân và Tịnh đang đứng ngây lối ra vào, mắt nhìn khắp lượt tỏ ý tìm kiếm vị chủ nhân của bửa tiệc, vì họ đã đến trể nên chủ nhân bửa tiệc ko còn đứng trước cửa đón khách nữa mà họ đã vào phòng nhập tiệc. một nhóm gồm có những cô gái và chàng trai bước đến chổ Quân và Tịnh đứng:
- Anh Quân, lâu quá ko gặp, hôm nay em tưởng anh ko tới chứ, đang định trách anh thì anh đã đến rồi, em rất vui.
Quân quay sang thì nhận ra cô em gái nuôi của mình, hôm nay cô cũng khá đẹp, nhưng nét đẹp có vẻ nhờ vào phấn son khá nhìu, nên nhất thời anh ko thể nhận ra sau nhìu năm ko gặp cô có gì thay đổi hay ko, anh cũng chỉ mới gặp lại cô hôm nay mà thôi, nên nếu cô ko kêu anh, nhận ra giọng nói của cô có lẻ anh sẽ ko nhận ra cô.
Đang định nói một câu chúc mừng thì bất ngờ cô nhón chân lên, hôn vào môi anh rất nhanh chống làm anh ko kịp có phản ứng nào.
Gượng ngùng và lo lắng Quân quay sang nhìn người bên cạnh, nhìn nét mặt Tịnh, Quân có thể biết cô đang giận, nên đưa tay kéo nhẹ cô sát vào mình, định giới thiệu cô với mọi người về Tịnh- vợ anh, thì một chàng trai đứng ở phía sau chủ nhân bửa tiệc bước đến.
- Mình ko ngờ anh em Tịnh cũng có mặt trong bửa tiệc ngày hôm nay đó nha.
- Ơ…
Lời định giới thiệu của Quân bị chặn đứng lại, vì chàng trai xuất hiện lúc đó là Hoàng, Hoàng nhìn Tịnh, mặt ko che dấu được nỗi vui mừng.
- Ủa, anh Quân có em gái sao, em ko biết.
- Tịnh là em gái họ của anh Quân.
Ko kịp để Quân và Tịnh lên tiếng, Hoàng tiếp tục giải thích với mọi người, vì cũng có lần anh cũng thắc mắc và được Quân và Tịnh giải thích cho là như vậy.
Bây giờ thì Quân ko còn có cơ hội nữa để thức hiện mong muốn giới thiệu Tịnh là vợ anh trước mọi người nữa rồi. Quân đành quay sang Tịnh giới thiệu cô với cô em nuôi:
- Đây là Thư Nhiên, em nuôi của anh
Sau đó anh quay sang cô em nuôi, giới thiệu hết sức ngắn ngọn:
- Còn đây là Tịnh, 2 người có thể làm quen.
- Xin chào.
Tịnh cùng cô gái cùng lên tiếng chào nhau một lúc, sau đó Tịnh tiếp đồng thời đưa ra ngói quà trước mặt cô gái:
- Chúc sinh nhật chị, quà em và anh Quân chủân bị cho chị
- Cám ơn em, cám ơn anh Quân.
Cô gái nhận gói quà, vui vẻ cám ơn 2 người, và cô gái đã kéo Quân đi sau khi để lại một lời nói:
- Cho chị mượn anh Quân của em nha. Hoàng, em tiếp Tịnh giùm chị nha.
Cô gái và Quân đi, tụi bạn của cô gái cũng đi theo, để lại Tịnh đứng đó với Hoàng, Hoàng quay sang cười nói cùng cô khi nhìn thấy thái độ có vẻ ko vui của cô:
- Nghe chị Nhiên nói, anh Quân và Chị khá thân, lâu họ ko gặp nên chắc có nhìu chuyện để nói. mà mình cũng ko ngờ người chị Nhiên nói đến lại là anh Quân. Àh, Hoàng quên giới thiệu, Hoàng với chị Nhiên là chị em họ đó.
------Hết chương 14------