Cô gái chúng ta cùng theo đuổi năm nào
Chương 17
Tác giả: Cửu Bả Đao
Người dịch: Clarkdale
Nguồn: bachngocsach.com
Mấy thằng bạn thân chúng tôi luôn rất thích nói chuyện về Thẩm Giai Nghi.
Chỉ cần đám bọn tôi rảnh rỗi tụ tập với nhau thì từ tình hình dạo gần đây của Thẩm Giai Nghi cho đến những hồi ức trước kia cả đám theo đuổi đều sẽ lần lượt được nhắc đến, rồi dựa theo trí nhớ để xác nhận, chắp vá lại với nhau. Bởi vì, Thẩm Giai Nghi chính là tuổi thanh xuân của chúng tôi.
Cuối mùa hè năm 2004.
Tôi cùng với đám A Hòa, Hứa Bác Thuần, Liêu Anh Hoành và Lại Ngạn Tường lên kế hoạch cùng nhau đi Hoa Liên chèo thuyền du ngoạn trong kỳ nghỉ, không ngờ lại đụng phải trận mưa rào sau khi đuôi bão đi qua, tàu hỏa vừa mới đến ga Thất Đổ thì đường ray bị ngập nước, không có cách nào đi tiếp được nữa. Chúng tôi đành xuống tàu và thay đổi hành trình, đón xe buýt đến Bắc Đầu ngâm suối nước nóng và đánh mạt chược, ở lì trong khách sạn suốt ba ngày liền.
Trong lúc đánh mạt chược, bọn tôi bất giác lại đề cập tới Thẩm Giai Nghi.
“Trời ạ, bọn mình lại nói về Thẩm Giai Nghi rồi!” Liêu Anh Hoành lắc lắc đầu, tự mình cảm thấy buồn cười.
“Nói thật lòng nhé, hồi đó sao mày có đủ tự tin để theo đuổi Thẩm Giai Nghi như vậy?” Hứa Bác Thuần nhìn tôi, do dự không biết đánh quân nào.
“Kha Đằng chính là vậy mà, tự tin một cách vô lý.” A Hòa nằm ở trên giường xem ti vi.
“Thật ra hồi đó tao cả ngày đều nghiên cứu bức ảnh chụp chung với Thẩm Giai Nghi, xem thử bọn tao có tướng phu thê hay không. Hi vọng cực kỳ luôn đó, nếu như có, vậy chẳng phải là vô địch rồi sao? Ngay cả vận mệnh cũng đứng về phía tao.” Tôi cười.
“Rồi kết luận thế nào? Có hay không?” Liêu Anh Hoành vứt ra một quân bài.
“Không.” Tôi ngoáy mũi.
“Ha ha ha” A Hòa cười lạnh.
“Nhưng tình yêu có thể miễn cưỡng mà, phải không?” Tôi thuận miệng lẩm bẩm.
Vừa dứt lời thì cả đám cười lớn, bò lăn cả ra mà cười.
Không phải sao, có một trăm cách khác nhau để đánh mất tình yêu, thì tự nhiên cũng có một trăm cách để tiếp cận tình yêu.
Trong một tác phẩm của tôi tên là “Tình yêu, hai tốt ba xấu” có lời mở đầu như sau: “Tình yêu, có thể là biến số khó kiểm soát nhất trong cuộc đời, nhưng đó cũng chính là chỗ làm say đắm lòng người của nó.”
Nhưng tình yêu là gì? Nếu như có người nào đó nói cho bạn đáp án của câu hỏi ngàn đời này, thực chất đó chỉ là một cảm nhận đã qua của chính anh ta, hoặc là đang cố tình ra vẻ đau thương để dụ dỗ bạn mà thôi.
Tình yêu là hình ảnh cuộc đời được thu nhỏ lại của rất nhiều người. Đáp án có lãng mạn, có cuồng nhiệt, có khắc cốt ghi tâm, có nhẹ nhàng xúc động, có thề nguyền sống chết, có phản phúc bội bạc; có chín muồi, có gần chín muồi.
Đáp án mà mỗi người muốn tìm cũng không giống nhau bởi vì mỗi linh hồn đều có chỗ độc đáo riêng.
Đáp án cuối cùng mà mỗi người nhận được cũng không giống nhau, bởi vì tình yêu còn cần đến sự may mắn nữa.
Trước hai mươi tuổi, tôi một mực tin tưởng rằng chỉ cần cố gắng hết sức là có thể giành được tình yêu. Sao mà ngây thơ quá.
Sau hai mươi tuổi, tôi nhận ra rằng hầu hết các mối tình đã được định sẵn kết quả ngay từ lúc mới bắt đầu rồi. Hầu như tất cả mọi người đều dựa vào ấn tượng đầu tiên trong tiềm thức để chấm điểm cho “cơ hội yêu thương” của người bạn khác giới, rồi từ đó đưa ra quyết định.
Nhưng tình yêu ngoại trừ may mắn ra thì còn đòi hỏi biết bao nỗ lực bù đắp, tràn đầy mồ hôi và nước mắt trong đó. Thế cho nên dáng vẻ của tình yêu mới có thể động lòng người như thế.
Không có ai có thể giúp định nghĩa tình yêu của chính bạn được
Các vị thầy bói đi chết hết cả đi.
Những người tư vấn chuyên mục Gỡ rối tơ lòng cũng đi chết hết cả đi.
Tất cả những người dốc sức khuyên bạn lúc nào nên nói lời yêu thương và lúc nào không nên, cũng đi chết hết cả đi.
Hãy dũng cảm tin vào chính cảm giác của bản thân, hãy lao vào tình yêu khi vẫn còn tuổi thanh xuân!
************
Cuộc sống những năm cấp ba trôi qua rất êm ả, trừ những lúc học thêm, hầu như tối nào tôi cũng ở lại trường học bài.
Ngày nghỉ cuối tuần, Thẩm Giai Nghi thỉnh thoảng sẽ học bài ở Trung tâm Văn hóa để thay đổi hoàn cảnh. Sau khi biết được tôi liền luyện thành một thói quen, cứ sáng sớm lại tới xếp hàng ở cổng chính Trung tâm Văn hóa để giành chỗ ở phòng đọc sách. Chúng tôi trao đổi đề thi cho nhau, chia sẻ vở ghi chép những môn học chung, đánh cược điểm thi cuối tháng hết lần này đến lần khác.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, chị của Thẩm Giai Nghi đã thi đậu đại học và chuyển lên học ở Đài Bắc. Kể từ đó, buổi tối học bài ở trường tôi lại càng để ý đến hình bóng cô đơn của Thẩm Giai Nghi.
Một mùa hè nữa lại đến, lần thứ hai chúng tôi đến Tín Nguyệt Hành tham gia trại hè Phật học dành cho thiếu nhi. Lần này tôi không còn phụ trách nhóm nào nữa mà thành chân tạp vụ rửa bát và phân phát đồ ăn. Thằng bạn Lý Phong Danh sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với tôi cũng phụ trách rửa bát, rửa mãi rửa hoài đến mức nó yêu luôn cô bé Thục Huệ cùng rửa bát với bọn tôi, trở thành tên khốn kiếp đầu tiên trong đám bạn thân có bạn gái.
Sau đó, lại một mùa hè nữa trôi qua.
Chúng tôi lại cười hì hì, tiếp tục đánh cuộc điểm số trong kỳ thi thử, bắt đầu năm lớp mười hai bận bù đầu bù óc.
Dưới ánh sáng rực rỡ của tình yêu, nhờ chăm chỉ học hành nên thành tích học tập của tôi luôn giữ vững trong Top 30 toàn trường. Nhưng bởi vì thiên phú học hành của tôi đã thiêu đốt đến cực hạn, tôi dần dần nhận ra rằng, tôi vĩnh viễn không cách nào có thể lọt vào Top 10 toàn trường được (trừ phi 20 tên phía trước đều chuyển trường hết ráo), cũng có nghĩa là tôi không thể thi vào Học viện Y khoa Từ Tế như lời Thẩm Giai Nghi đã nói. Không sao, nếu đã không có duyên với ngành đó, thì tôi đổi mục tiêu phấn đấu sang Khoa Thiết kế Công nghiệp của trường Đại học Thành Công cũng được.
Qua một năm chỉnh sửa kế hoạch tình địch, tôi xác nhận đối thủ cạnh tranh chủ yếu chỉ còn lại một mình A Hòa.
“Nói thật nhé, mày có dám chắc sẽ thắng nổi A Hòa không?” Hứa Bác Thuần ngồi trước máy điện tử chơi trò Quyền kích dũng mãnh.
“Sao tao có thể thua cơ chứ?” Tôi điên cuồng nhấn nút thật nhanh hòng phát ra Cú đấm sao băng.
“Theo tao được biết thì chị của A Hòa đang giúp nó nghĩ cách, ví dụ như mua quà sinh nhật, hoặc là làm thế nào để bắt chuyện với con gái, nghe có vẻ rất đáng tin đó.” Hứa Bác Thuần cũng liều mạng nhấn phím giống tôi.
Hai nhân vật trên màn hình trò chơi điện tử đang sống mái với nhau hết sức kịch liệt.
“Đúng vậy, so với người chị vốn hiểu rõ con gái của thằng A Hòa thì quân sư Hứa Bác Thuần của tao chả là cái đinh gì.” Tôi nhíu mày, nhìn nhân vật của mình trong nháy mắt đã bị đánh bay. Nhưng trong lòng tôi thầm có tính toán.
Không sai, độc lập tác chiến đúng là rất hào hùng, nhưng tỉ lệ thất bại lại cao đến mức tôi không thể nào thừa nhận nổi. Thua một cách hào hùng sao có thể bằng bày bố thiên la địa võng để giành thắng lợi cơ chứ.
Tối hôm đó, sau khi đạp xe về nhà, tôi đã lấy hết dũng khí, viết một lá thư cho chị của Thẩm Giai Nghi, dán tem lên rồi gửi đến địa chỉ trường học của chị ấy. Nội dung bức thư cũng không có gì khác ngoài việc thẳng thắng thừa nhận mình thích Thẩm Giai Nghi, mong nhận được sự trợ giúp thông tin từ chị ấy.
“Chị của tình địch hỗ trợ thì có gì hay ho chứ, anh đây có con mẹ nó chị gái của Thẩm Giai Nghi đích thân giúp đỡ nè!” Tôi hít một hơi thật sâu, đem lá thư nhét vào thùng.
Cầu trời cho mong ước của tôi thành sự thật, ít nhất là chị Thẩm không tố cáo tôi, kể chuyện tôi lén lút nhờ chị ấy làm quân sư.
Nhưng vậy cũng chưa đủ.
Tôi gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuyên, bạn thân của Thẩm Giai Nghi và tôi năm cấp hai, giờ đang học trung cấp nghề năm năm ở Gia Nghĩa, cố sống cố chết năn nỉ Diệp Ân Tuyên làm tai mắt giúp tôi, tiết lộ những tâm tư thầm kín mà Thẩm Giai Nghi chưa bao giờ nói cho tôi biết.
“Được thì cũng được… nhưng như vậy thì có vẻ không phải với Thẩm Giai Nghi rồi.” Diệp Ân Tuyên khổ sở nói.
“Có gì mà không phải chứ? Mà làm gì có chuyện gì không phải chứ? Tóm lại, Thẩm Giai Nghi có thích tớ hay không thật ra không liên quan đến cậu, cậu không cần phải nói giúp tớ đâu. Cậu cảm thấy Thẩm Giai Nghi giống mấy cô gái thích được nịnh nọt sao?
“Vậy tớ phải làm gì?” Diệp Ân Tuyên có vẻ rất miễn cưỡng.
“À, chỉ là cung cấp cho tớ thêm ít chuyện bí mật của Thẩm Giai Nghi, còn lại tớ có thể tự lo được mà!” Tôi cười ha hả đáp, nhưng lòng bàn tay cầm điện thoại đã toát cả mồ hôi lạnh.
Một tuần lễ sau, đã có thư trả lời của chị Thẩm, nội dung bức thư làm tôi vui mừng không dứt.
“Chị không thể khuyên em gái của chị nên thích ai, nhưng chị thích sự thẳng thắn của em. Mong em thường xuyên viết thư cho chị. Cố gắng lên nha!” Chị Thẩm trả lời như vậy làm bàn tay đang cầm bức thư của tôi tràn đầy năng lượng.
Như vậy, tôi đã có hai người gần gũi với Thẩm Giai Nghi làm quân sư hỗ trợ, cũng nhờ họ cung cấp thông tin mà tôi đã dần hiểu được, địa vị của tôi trong lòng Thẩm Giai Nghi rất đặc biệt, không phải là bạn thân bình thường, nhưng cũng chưa chạm đến hai chữ “yêu thích” kia.
Nhưng dù sao cũng rất đặc biệt. Đặc biệt đến mức không thể định nghĩa rõ ràng.
Tôi chỉ muốn tiến thêm một xíu nữa, một xíu nữa thôi.
“Để cho Giai Nghi biết mình có tình cảm đặc biệt với cô ấy, có vẻ cũng được ấy nhỉ?” Tôi ngồi trên ban công lẩm bẩm một mình, nhìn bầu trời đêm bị những sợi dây cáp truyền hình cắt thành nhiều mảnh.
Thích một người không có một lịch trình cụ thể nào cả, cũng không chắc chắn lúc nào là thích hợp nhất để cho người trong lòng biết đến tâm ý của mình.
Thử nghĩ một chút mà xem, dựa vào cuốn sổ ghi chép những chủ đề có thể nói đến, thời gian tán chuyện của tôi và Thẩm Giai Nghi càng lúc càng dài hơn, đã có thể kéo dài tới ba bốn giờ đồng hồ. Ba bốn giờ cơ đấy! Buôn chuyện ăn ý đến mức độ này, hẳn là cũng ngầm biểu thị rằng… tôi còn có thể đặc biệt hơn cả đặc biệt một chút nhỉ?
Lần này, dẹp hết những tính toán gian trá qua một bên, phải dựa vào trực giác mà làm thôi. Tôi nhìn vô lời bài hát ghi trong cuốn sổ, là bài hát tôi viết riêng cho Thẩm Giai Nghi, xem ra đã sắp được hát lên rồi.
***************
Đích đến của chuyến du lịch tốt nghiệp cấp ba là Khẩn Đinh. Năm nào cũng giống nhau, chẳng có gì mới mẻ cả.
Buổi dạ hội ngày đầu tiên, nhà trường thuê toàn bộ khu hội trường của Trung tâm Sinh hoạt Thanh niên Khẩn Đinh, tất cả các lớp đều có thể đăng ký lên sân khấu biểu diễn văn nghệ, do có điểm danh cho nên không ai dám tự tiện ra ngoài hội trường đi chơi đêm. Toàn bộ mấy trăm người bị nhét chung vào một chỗ, ủ rũ nghe ca nhạc.
Như vậy lại hay, càng nhiều người thì càng hợp ý tôi.
“Kha Đằng, mày nghĩ kỹ lại đi.” Hứa Bác Thuần băn khoăn, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở tôi.
“Sao cơ?” Tôi vỗ vỗ mặt. Dùng sức vỗ thật mạnh vô mặt.
“Nếu làm như lời mày nói thì cũng giống bọn Liêu Anh Hoành, Tạ Mạnh Học và A Hòa mà thôi.” Hứa Bác Thuần nhìn chằm chằm vào tôi.
“Cứ coi như tao thiếu kiên nhẫn đi. Tao chính là loại người như vậy, là mấy tên khốn kiếp nếu đã thích ai đó thì hận không thể thông báo cho toàn bộ thế giới biết ấy.” Tôi vung tay, tự cổ vũ chính mình.
Tôi cầm mấy tờ giấy ghi lời bài hát “Anh vẫn ngày ngày nhớ đến em” được photo sẵn, phát cho hai mươi mấy thằng con trai đã tập dượt thành thạo rồi kêu bọn chúng lên sân khấu. Cả đám ngơ ngơ ngác ngác chẳng hiểu gì cả, lúc lấy lại tinh thần thì đã đứng vây quanh mấy chiếc micro, chỉ còn chờ tôi ra hiệu lệnh.
Trong hội trường khá giống với đấu trường La Mã cổ đại, người chủ trì đang chờ tôi cất tiếng, tất cả khối cấp hai, cấp ba toàn trường đều nhìn vào tôi. Tôi nhíu mày, hít thật sâu, đem toàn bộ sự tự tin bẩm sinh đẩy lên mức cao nhất.
Tôi nhìn thấy Thẩm Giai Nghi đang ngồi bên dưới, ánh mắt hờ hững thoáng qua bên người cô ấy.
“Bây giờ, tôi muốn tặng cô gái tôi thầm mến một bài hát do tôi sáng tác. Hi vọng vào một ngày nào đó của nhiều năm sau, cô ấy vẫn có thể nhớ rằng, từng có một người con trai như vậy, từng làm một việc như vậy, bởi vì vô cùng vô cùng thích cô ấy.” Tôi vỗ vỗ đám con trai đang kinh ngạc không ngớt bên cạnh, nói: “Bắt đầu thôi, những người hầu trung thành tận tụy của ta!”
Cả hội trường náo động một hồi. Chúng tôi bắt đầu hát, dùng các âm điệu cao thấp khác nhau để thay thế cho việc không có nhạc nền, hiệu quả coi như cũng tạm ổn.
Anh, chưa bao giờ biết, vì sao một kẻ điên cuồng như anh, lại gặp được một cô gái tuyệt vời như thiên sứ là em.
Mà anh, cũng không hiểu vì sao, hai bên góc học tập viết đầy tên em, cũng không biết là ai đã khiến cho anh điên cuồng gào thét giữa đêm khuya. Anh nhớ em, nhớ em nhớ em nhớ em…
Thẩm Giai Nghi nghe được một nửa liền bắt đầu thầm thì với cô bạn gái bên cạnh.
Tôi thầm sợ hãi trong lòng.
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Giai Nghi xoay người rời khỏi, không biết chạy đi đâu mất. Bóng dáng kia rời đi làm cho tâm hồn tôi ngơ ngẩn.
Vậy là coi như tỏ tình thất bại rồi sao? Bởi vì tôi thổ lộ nên Thẩm Giai Nghi rốt cuộc cũng xếp tôi vào cái nhóm “Dùng tình cảm trưởng thành sớm ngăn cản cô ấy học tập” kia sao? Hay là Thẩm Giai Nghi vốn hay xấu hổ, rốt cuộc cũng không thể đối diện với phương thức tấn công mạnh mẽ này?
Sau buổi tiệc, trước khi đi chơi đêm, mọi người đi tìm Thẩm Giai Nghi để chụp ảnh chung. Một đám con trai thầm mến Thẩm Giai Nghi tụ tập một chỗ, giơ bàn tay ra dấu thắng lợi. Vì tôi vừa tỏ tình nhưng không nói rõ đối tượng là ai, mọi người đều có ý đồ chen lấn đứng cạnh Thẩm Giai Nghi, nhìn về phía ống kính để lưu lại một bức ảnh mang tính lịch sử.
Về phần tôi, tôi chỉ dám nhìn chằm chằm vào ống kính nở nụ cười ngốc nghếch, hoàn toàn không dám đối diện với ánh mắt của Thẩm Giai Nghi.
Đèn flash chớp lên.
“Bài hát đó mày viết cho ai thế?” A Hòa cười hì hì nhìn vào ống kính, miệng lại thầm thì vào tai tôi.
“Thì, cho cô gái tao thích thôi.” Tôi mỉm cười, lảng tránh không nói ra đáp án cụ thể.
“Ai vậy?”
“Phật dạy, không thể nói.”
“….Vậy thì, cùng nhau cố gắng nhé?” A Hòa giơ hai ngón tay thành hình chữ V.
“Ừ, cùng nhau cố gắng.” Tôi ngoáy mũi.
Lạy giời lạy phật, hi vọng Thẩm Giai Nghi không bị con dọa sợ chạy mất dép !