Ảnh điệp* là linh vật độc nhất vô nhị của Ảnh các hoàng gia, mỗi ảnh vệ đều có ảnh điệp riêng, nó có thể truy tìm theo một linh vật khác —— truy hồn hương. Lần trước vào cung, Vân Thải Thải đã tặng Phạm Khinh Ba một tá tên lệnh cùng với mấy khối đá truy hồn hương để đề phòng bất cứ tình huống nào, không nghĩ tới lần này thật sự dùng đến.
(*điệp : con bướm)
Càng không nghĩ tới là, người nhìn thấy tín hiệu mà đuổi theo lại không phải là một ảnh vệ bình thường, mà lại chính là một cố nhân của nàng.
“Mĩ Nhân ca ca! Sao lại là ngươi? Ngươi không phải là đang xuống Giang Nam làm việc sao?”
Người vừa tới mỉm cười, “Trên đường trở về vừa vặn nhìn thấ y tín hiệu cầu cứu ngươi phát, liền tới đây nhìn xem.”
Phạm Khinh Ba quá đỗi vui mừng xông đến, “Mau để muội muội kiểm tra một chút ngươi ở xa một mình lâu như vậy có chiếu cố bản thân tốt hay không nào…” Nắm lấy tất cả cơ hội có thể giở trò, nha, đậu hũ của đệ nhất mỹ nhân kinh thành quả nhiên trơn mềm ăn ngon hơn bình thường a!
Người bị đánh lén phi lễ còn chưa kịp phải ứng, đã thấy nữ nhân háo sắc trước mặt này bị xách đi giống như con gà rồi.
“Uy uy, Thư Sinh ngươi làm cái gì vậy!”
Trong lòng Thư Sinh tức giận việc nàng đối với nam nhân xa lạ lại thân thiết như vậy, vì thế ngoài cười nhưng trong không cười dùng lời nói nàng mới nói cách đâu không lâu “kính” lại nàng: “Phạm cô nương, phát hồ tình, chỉ hồ lễ*.”
(*Phát hồ tình, chỉ hồ lễ : Ý nói có tình cảm với người khác phái nhưng vẫn giữ đúng lễ nghĩa)
Lúc này, năm người của Quỷ Cốc dường như rốt cục mới từ trong dung mạo tuyệt mĩ của người vừa tới tỉnh lại, cao giọng quát: ”Người tới là ai?”
Thư Sinh đối với vấn đề này cũng có chút quan tâm, giương mắt nhìn lên, nam nhân đẹp đến kì quái kia khí định thần nhàn* phun ra ba chữ: “Công Dã Bạch.”
(* thoát ý là thong dong bình tĩnh)
Lệ quỷ thần sắc biến đổi, “Đế sư Công Dã Bạch?”
Bên cạnh lập tức có một giọng nữ nhân xen vào bổ sung thêm: “Là đệ nhất mĩ nhân của kinh thành liên tục trong mười lăm năm nay, được các quan lại bầu chọn là đồng liêu được chào đón nhất, các thiếu nữ bầu chọn là phu quân như ý nhất, các quả phụ bầu chọn là đối tượng tình một đem phù hợp nhất, đế sư tiền nhiệm, thái phó (thầy dạy) thái tử đương nhiệm – Công Dã Bạch.”
Các lời phía trước nàng nói, Thư Sinh không có cảm giác gì, nhưng nghe đến câu “phu quân như ý được chào đón nhất” thì hắn bỗng chú ý, lại nghĩ đến Phạm Khinh Ba đã lớn tuổi không tính là thiếu nữ mới trầm tĩnh lại. Lại nghe đến câu “đối tượng tình một đêm phù hợp nhất”, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, tuy rằng Phạm Khinh Ba không phải quả phụ, nhưng nàng trước đó nói một đống lý luận “hưng chi sở chí”, thấy thế nào cũng giống người sẽ đi tìm tình một đêm…
Dù chưa quay đầu lại, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt bao hàm nồng đậm địch ý, Công Dã Bạch bật cười.
“Công Dã Bạch, Quỷ Cốc ta cũng mới triều đình luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, ngươi sẽ không muốn xen vào việc của người khác, phá hỏng quy củ này?”
Lệ quỷ cau mày, hắn thật sự không muốn trở thành kẻ thù của Công Dã Bạch. Người này ngoại trừ có võ công cao cường, hơn nữa còn là trọng thần trong triều, thêm nữa lại cùng thái sơn bắc đầu của võ lâm là Thành Hề công tử của Lí gia tại Giang Nam có giao tình thân thiết. Đắc tội với hắn, cũng đồng nghĩa với việc đắc tội với triều đình và Giang Nam Lí gia, thế nào cũng không sống nổi.
Công Dã Bạch khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: “Ta đến đây không phải để xen vào việc của người khác. Chính là hiện giờ muội muội của ta bị các ngươi bắt giữ, kẻ làm huynh trưởng đến cứu muội muội, làm sao có thể coi là làm việc rảnh rỗi?”
“Muội muội của ngươi ngươi có thể tự nhiên mang đi, nhưng là Ngân Thư Sinh này, ta phải mang về!”
Nếu sớm biết nữ nhân này phiền toái như vậy hắn nhất định sẽ không mang nàng theo. Lệ quỷ trong lòng hối hận không thôi.
Thư Sinh nghe vậy, bàn tay đang xách Phạm Khinh Ba lập tức buông lỏng, tiến lên nói: “Quỷ huynh đài nói đúng. Đây vốn là ân oán của tại hạ và Quỷ cốc, không liên quan gì đến Phạm cô nương. Đúng lúc tại hạ cũng có lời muốn nói cùng cốc chủ Quỷ cốc, theo các ngươi về cốc cũng tốt.”
Nói xong hắn lại quay lại, chống lại ánh mắt đang mãnh liệt trợn lên của Phạm Khinh Ba, nỗi lòng tràn ngập thoáng chốc nghẹn lại.
Phạm Khinh Ba hai tay khoanh trước ngực, cằm nâng lên, mặt không chút thay đổi nói với hắn, “Ngươi không cần nói với ta rằng, cái gọi là có lời muốn nói cùng cái gì cái gì cốc chủ chính là muốn cùng hắn giảng giải đạo nghĩa quân tử, khuyên hắn tuân thủ lời hứa sẽ không tiếp tục dùng độc.”
Thư Sinh trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ cảm động như vừa gặp được tri âm tri kỷ, “Người hiểu ta, cũng chỉ có Phạm cô nương!”
“Hiểu cái đại đầu quỷ nhà ngươi!” Phạm Khinh Ba nhảy dựng lên, vươn ngón trở mạnh mẽ chọc chọc ngực hắn, “Ngươi là bị điên hay vẫn còn choáng váng? Ngươi cùng người ta giảng đạo lý thì nhân gia nhà người ta sẽ nói đạo lý với ngươi sao? Trên đời này nào có nhiều đạo lý mà giảng như vậy? Ta nghĩ cái gì cái gì cốc chủ kia, nếu ban đầu vốn không nghĩ muốn giết ngươi, nhưng nghe ngươi giảng một đống đạo lí kia xong ngươi tất phải chết!”
Lĩnh ngộ xong những lời này làm hại năm người của Quỷ cốc trong lòng nhất thời cũng dâng lên một cỗ cảm động như vừa gặp được tri âm tri kỉ, chấm chấm nước mắt. Sau đó mới phát hiện thất thố, vội vàng khôi phục vẻ mặt âm trầm, coi như một khắc trước cái gì cũng chưa có phát sinh. ==.
Thư Sinh lần đầu tiên bị mắng không ngóc đầu lên được, nghe thấy nàng nói: “Đã biết sai chưa?” Tuy rằng trong lòng không biết bản thân có gì sai, những vẫn thức thời là trang tuấn kiệt gật gật đầu, lại nghe thấy nàng nói: “Đừng có làm trò đi, nhìn ngươi một bộ nàng dâu nhỏ chịu uỷ khuất như vậy cũng biết ngươi chỉ là khiêm tốn nhận sai chứ đánh chết cũng không thay đổi chủ ý.”
Trong lòng hắn lại yên lăng nói một câu: người hiểu ta, cũng chỉ có Phạm cô nương.”
“Mặc kệ, dù sao ngươi phải theo chúng ta đi.”
Phạm Khinh Ba đưa ra kết luận như thế, năm người của Quỷ cốc đương nhiên không thuận theo, “Ngân Thư Sinh không thể đi!”
Thư Sinh không muốn liên luỵ đến ng ời khác, lại ngại khí thế của Phạm Khinh Ba, có chút chần chờ, lại bị nàng dùng sức trừng mắt liếc một cái, “Ngươi còn do dự cái gì? Chúng ta phải cùng nhau đi, muốn ở lại —— “
Nhìn thấy trong mắt hắn có đủ chờ mong thẹn thùng cùng cảm động, nàng dừng lại, nghĩ nghĩ một chút vẫn là nói sự thật: “Dù sao ta không cho phép ngươi ở lại!”
“Công Dã Bạch, muội muội của ngươi ta đã trả lại cho ngươi, chuyện Ngân Thư Sinh là việc nội bộ của Quỷ Cốc ta, ngươi sẽ không lật lọng nhúng tay vào không phải sao?” Thanh âm âm trầm khàn khàn của Lệ quỷ dương cao mấy độ, lợi hại vô cùng, trong đêm khuya hoang dã lại càng tăng thêm quỷ dị.
Công Dã Bạch luôn luôn đứng một bên xem kịch nghe thấy thanh âm này cũng không nhịn được nhíu mày, tầm mắt chuyển hướng qua trên người nghĩa muội nhà mình mới nhu hoà xuống được. Hắn gật đầu nói: “Nói cũng đúng. Ta cùng với vị Ngân Thư Sinh này không thân cũng chẳng quen, muốn hắn cùng đi, thật là có chút đuối lý.”
Phạm Khinh Ba nóng nảy, bên kia một tên Thư Sinh ngốc không hợp tác đã đành, bên này lại cả nghĩa huynh phúc hắc cũng không phối hợp, thế này thì diễn thế nào xướng thế nào được? Đang muốn nói cái gì đó, lại nghe thấy năm tên tiểu quỷ phía sau đồng thanh phụ hoạ Công Dã Bạch nói: “Đúng vậy, Ngân Thư Sinh là của chúng ta!” Nổi giận, nàng quay mặt lại, câu đầu tiên chính là một từ thô tục: “Thúi lắm!”
Sau đó lập tức một phen bắt lấy Thư Sinh kếo đến trước mặt Công Dã Bạch đang đứng khoanh tay một bên xem kịch vui. Trước mắt Công Dã Bạch, bưng mặt Thư Sinh, khập khiễng tiến lên hung hăng cắn một ngụm lên môi hắn ——
“Đây là nam nhân của ta, em rể của ngươi! Ra sao, hiện tại không còn tính là không thân cũng chẳng quen rồi chứ?”
Rõ ràng là nói chuyện với Công Dã Bạch, nhưng khoé mắt lại quét về phía năm người của Quỷ cốc: dám đoạt nam nhân của lão nương? Xuy xuy. >”<
Hết thảy việc này phát sinh quá mức bất ngờ, quá mức cấp tốc, làm cho đồng tử trong mắt đương sự sau khi sự việc phát sinh luôn luôn ở trạng thái mở to vô thần và dại ra. Mà năm người của Quỷ cốc đang đứng vây quanh đó cũng bị động tác hào phóng không thua gì một yêu nữ võ lâm này của Phạm Khinh Ba làm cho trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ có Công Dã Bạch là vẫn có thể gặp biến không sợ hãi ứng đối tự nhiên, hắn nhướng mày ra vẻ kinh ngạc nói: “Di, ta làm sao lại nhớ là trong số nam nhân của tiểu muội muội ngươi trước khi ta xuống Giang Nam lại không có người này a?”
Thư Sinh trong trạng thái đờ đẫn nháy mắt thanh tỉnh lại, dùng ánh mắt phẫn nộ lên án: trước kia trừ bỏ Chu cái gì Sách ngươi còn có nam nhân khác?
Mấy tên tiểu quỷ đang trợn mắt há hốc mồm cũng khôi phục ý thức, dùng ánh mắt khiển trách lại lên án: vương bát đản, kẻ bạc tình!
Hai phía đều là địch khiến Phạm Khinh Ba đành phải đem tầm mắt hướng về phía Công Dã Bạch: uy, bịa đặt lời đồn phỉ báng muội muội, cũng có người làm ca ca như vậy sao!
Công Dã Bạch không hề ngượng ngùng đối với muội muội yêu cười ha ha, lại nâng tay khẽ vuốt lại mái tóc rối tung của nàng. Chơi đã rồi, nên dừng tay thôi, vị nghĩa muội này không phải là kẻ dễ bắt nạt a. Hắn thanh thanh cổ họng, đối với năm nguời của Quỷ cốc thập phần có lỗi nói: “Thật không phải, các ngươi xem, vị Ngân Thư Sinh này là nam nhân của muội muội ta, không thể theo các ngươi đi được.”
Lệ quỷ trong mắt hiện lên sát ý, “Vậy đừng trách chúng ta không khách khí!” Nói xong đã nhu thân đánh về phía hắn.
“Cẩn thận bao tay của hắn có độc!” Phạm Khinh Ba cùng Thư Sinh trăm miệng một lời nhắc nhở.
Công Dã Bạch như có như không cười, lại tránh khỏi mấy chưởng, một bên cùng Lệ quỷ so chiêu một bên đề phòng bốn người còn lại tập kích hai ngươi kia. Trong lúc nhất thời, cát bụi ở giữa rừng hoang bay lên mù mịt, chưởng phong phần phật, cỏ cây cũng vì vậy mà gãy rụng khắp nơi.
Trong hỗn loạn, Phạm Khinh Ba nhặt được trúc tiếu* Công Dã Bạch tung ra, nhẹ nhàng thổi một cái, một con bướm trắng bay đến. Nàng vội vã kéo Thư Sinh theo hướng con bướm mà chạy.
(* tiếu theo QT nó là cái còi, đây chắc là một cái tu huýt bằng trúc)
“Phạm, Phạm cô nương, chúng ta đây là đi nơi nào?”
“Mĩ Nhân ca ca để chúng ta đi trước, ảnh điệp hẳn là sẽ mang chúng ta đến nơi an toàn.”
Vừa dứt lời, cả người nàng cảm giác được có một sức mạnh kéo lại, bước chân bắt buộc phải ngừng lại, quay đầu chỉ thấy Thư Sinh một mặt nghiêm túc nói, “Lệnh huynh vì muốn cứu chúng ta mà phải giao chiến cùng người ta, chúng ta sao có thể sợ chết bỏ hắn lại một mình? Đây thật sức là không có đạo nghĩa!”
Nàng có chút mệt mỏi, “Vấn đề là ngươi lại tự phế võ công lại còn thân trúng kịch độc mất máu quá nhiều, ta lại không có võ công, trở về trừ bỏ bị người ta bắt lấy uy hiếp Mĩ Nhân ca ca còn có thể giúp được cái gì đây? Gánh nặng giống như chúng ta tồn tại, chỉ có tự động biến mất mới là trợ giúp tốt nhất đối với Mĩ Nhân ca ca.”
Hắn suy nghĩ một lúc, vẫn là cảm thấy không tốt. “Không bằng Phạm cô nương ngươi đi trước, tại hạ trở về xem.”
Nàng hoàn toàn không có cách, đối hắn vẫy vẫy tay, chờ hắn cúi đầu xuống, hôn vào môi hắn một cái, vừa lòng khi nhìn thấy hắn lại thành hoá thạch, ngay sau đó lại tiếp tục kéo hắn chạy trốn. Chạy một lúc, khi hắn tỉnh táo lại lại bắt đầu cản nàng, nàng lại sử dụng trò cũ, hiệu quả rất tốt, tiếp tục chạy trốn. =.= túm lại là hôn mí cái vậy?
Cứ như thế lặp đi lặp lại, lần nào cũng dùng được.
Làm cho Thư Sinh ở một lần cuối cùng tỉnh táo lại, bọn họ đã ở trên đường lớn, ảnh điệp dẫn bọn họ đi tới bên cạnh xe ngựa của Công Dã Bạch.
Vì thế vấn đề lại tới nữa, sự thật chứng minh, b n họ thật là người của hai thế giới khác nhau.
Phạm Khinh Ba mang theo tâm trạng hưng phấn khi vừa thoát được kiếp nạn đi lên xe ngựa, thầm nghĩ phải mau mau rời khỏi cái nơi quỷ quái này, Thư Sinh lại kiên trì muốn ở lại chỗ này chờ. Nàng muốn thuyết phục hắn, có lẽ Mĩ Nhân ca ca đánh xong quỷ sẽ theo đường nhỏ trở về thành, nhưng hắn kiên trì muốn ở lại đợi. Hắn cho rằng, bỏ bạn một mình sống chết đã là không đúng, hiện tại ngay cả chờ đợi cũng không làm được càng thêm không bằng cầm thú.
Đây dường như có thể xem như lần đầu tiên bọn họ xảy ra tranh cãi, ách, trừ việc hắn kiên trì muốn thành thân với nàng ra.
Nàng rốt cục lĩnh giáo được hắn cố chấp đến mức nào, có lẽ nên kiên trì nguyên tắc. Tóm lại, quyết định không gả cho hắn của nàng quả nhiên chính xác.
Một người là con mọt sách trọng nguyên tắc lễ giáo đạo đức một cách mãnh liệt, một người là nữ nhân hào phóng trong mắt người của thời đại này thì là loại tuỳ tâm sở dục* không tuân thủ lễ giáo, nói chuyện yêu đương may ra còn có thể nảy sinh, nhưng thành thân sinh hoạt cùng nhau tuyệt đối là một bi kịch, ghét nhau chỉ là chuyện sớm hay muộn.
(*thích làm theo ý mình)
Thư Sinh tại đây lại cố tình giống như phương diện kiên trì của Mao gia gia: kết hôn không vì mục đích yêu đương đều là đùa giỡn lưu manh.
Cho nên, cho dù hắn kiên trì, sáng sủa lạnh lùng thật khiến cho nàng động tâm, nhu nhược thẹn thùng lại thật khiến nàng thương tiếc, môi hôn lên cảm giác càng thật tuyệt vời… Nhưng là cũng chỉ có thể, dừng ở đây.
Cứ như vậy, vừa thất thần vừa tranh chấp, thời gian lặng yên trôi qua.
Qua nửa này, tình hình Công Dã Bạch trở về nhìn thấy chính là một nam một nữ, nam đứng ở ven đường, nữ ngồi trên xe, ngạnh cổ cãi nhau.
“Chậc chậc, thật sự là kịch liệt.”
Phạm Khinh Ba cũng không quay đầu lại nói: “Đúng vậy, tên ngốc này cố chấp đến đòi mạng, ta thật muốn bóp chết hắn!”
“Nga không không, ta nói kịch liệt là chỉ… môi của các ngươi.”
Tranh cãi giữa hai người đột nhiên im bặt, ánh mắt không tự chủ được dừng ở trên môi đối phương, rõ ràng, đó là vì bị chà đạp mà sưng đỏ. Oanh một tiếng, những nơi không bị quần áo che mất của Thư Sinh đều đỏ lên, thẹn thùng. Tiếp theo, những nơi không bị quần áo che mất của Phạm Khinh Ba cũng đều đỏ, bị lây bệnh a.
“Ha ha ha ha ha ha ha…”
Nửa đêm, trên đường lớn, một chuỗi tiếng cười vang tận mây xanh chợt vang lên.
Công Dã Bạch mỗi tay một người, đem một đôi nam nữ phát xuân tình nhộn nhạo đang ngây ra như phỗng nhìn nhau nâng lên, quăng vào xe ngựa. Hắn trong nháy mắt cởi bỏ dây cường cột trên cây, nhàn nhã đánh xe ngựa, hướng nội thành mà đi. Thỉnh thoảng, còn có thể nghe thấy trong xe truyền ra những đoạn đối thoại làm cho người ta ôm bụng cười.
“Ách, cái kia, ngượng ngùng, ta không phải cố ý ——” hôn ngươi sưng cả miệng.
“Tại hạ hiểu rõ! Đây không phải là lỗi của một mình Phạm cô nương…” Dù sao một cây làm chẳng nên non.
“Ngô, ngươi hiểu rõ là tốt rồi.” Đối thoại này đi theo hướng không ổn a.
Xấu hổ, lặng im.
“Đúng rồi, nói ngươi là nam nhân của ta gì gì đó ——” đều là kế sách ứng phó tạm thời, ngươi ngàn vạn lần đừng tưởng thật.
“Tại hạ hiểu rõ! Phạm cô nương có nỗi khổ tâm.”
“Ân, ngươi hiểu rõ thì tốt rồi!” Khó được khi người này có thời điểm khơi thông mọi chuyện tốt như vậy a.
“Hiểu rõ thì hiểu rõ, nhưng là tại hạ đã tưởng thật.”
“…” Thu hồi cái câu vừa độc thoại một khắc trước.
“Bởi vậy cho nên ngày thành hôn của chúng ta vẫn là định vào cuối tháng chứ?”
“…” Uy uy, câu đối thoại này thế nào lại thấy quen tai như vậy!
Nằm ngay đơ, giả chết.
“Ngô, còn có việc này, tại hạ không biết có nên nói hay không.”
“Kỳ thực tại hạ thật vui vẻ, ngươi cùng Công Dã công tử là huynh muội.”
“Bất quá chung quy nam nữ thụ thụ bất thân, ngô, vẫn là không nên vượt rào.”
“…” Liên quan tới ngươi đánh rắm! ặc… té ghế!
Tiếng bánh xe ca ca vang lên, xe ngựa từ từ đi tới, hướng đến phương mặt trời mọc mà đi. Mà ở hướng ngược lại, bước chân của năm người Quỷ cốc bại dưới tay Công Dã Bạch cũng thong thả như vậy, nhưng chẳng phải nhàn nhã.
“Lệ quỷ đại nhân, chúng ta liền quên đi nhu vậy sao?”
“Đương nhiên không! Công Dã Bạch vảo vệ được hắn nhất thời, không vảo vệ được hắn nhất thế!” (tức là bảo vệ được một lúc, không bảo vệ được cả đời – thấy để thế kia hay hay!)
Lời nói âm hiểm vừa nói xong, miệng còn chưa kịp khép lại, đột nhiên cảm giác được cái gì đó xé rách không gian mà đến, bất ngờ không kịp phòng bị, liền chui vào yết hầu hắn, vừa vào miệng lập tức tan ra. Lệ quỷ cảm thấy một trận choáng váng hoa mắt, ngã xuống.
“Người nào!”
Bốn người còn lại vừa mở miệng, chỉ cậy một thân hình quỷ mị xẹt qua, bọn họ những cũng không hề phòng ngự mà bị ép nuốt viên thuốc, ngã xuống. Họ dùng sức chống mắt, lại không chống đỡ được ý thức và tầm mắt dần dần càng mơ hồ.
Cuối cùng, bọn họ chỉ nhìn thấy một con bướng trắng nhẹ nhàng bay lên, cùng với một cái thân hình thiếu niên mơ hồ.
Thanh âm của thiếu niên mang theo một chút trưởng thành khàn khàn, lại lộ ra một cỗ khôn khéo.
“Ngủ đi, ngủ đi, tỉnh lại sau các ngươi sẽ đã quên hết thảy buồn rầu cùng vui vẻ, thậm chí quên chính tê n bản thân, đương nhiên cũng không khả năng nhớ được ta, ta ra sao ngược đãi các ngươi… Đừng nói ta không phúc hậu dùng rượu say ngàn đời đối phó các ngươi, ai cho các ngươi dám can đảm bắt nàng kháp* nàng khi dễ nàng, không thể tha thứ nhất chính là…”
(*kháp : bóp -> nói đến đoạn Lệ quỷ bóp cổ Khinh Ba tỷ, dịch ra nó k hay =.=)
Vài tên vương bát đản các ngươi cư nhiên giúp cái tên Thư Sinh âm hiểm giả dối một lòng muốn cướp bị trí của ta chế tạo cơ hộ cùng chủ nhân ân cần!