(nguyên văn: “tranh giành tình nhân sự kiện hai”, tức là sự kiện tranh giành tình nhân lần thứ 2, vụ thứ nhất chính là Chu Tử Sách vs Thư Sinh đó =.=)
Đang lúc gay cấn lại xuất hiện hai tên Trình Giảo Kim*, khiến cho ngàn lời nhu tình mật ý của Thư Sinh chuẩn bị dâng trào cứ như vậy mà nghẹn lại.
(*Trình Giảo Kim: chỉ người chuyên đi phá bĩnh việc của người khác)
Không những thế, cái người nữ nhân mà một khắc trước còn mảnh mai đáng thương trong ngực mình lại bỗng chốc thay đổi, nhảy ra ngoài vừa chạy tới kéo lỗ tai của người tới vừa chửi ầm lên: “Dám rời nhà trốn đi này, dám rời nhà trốn đi này! Có bản lĩnh thì đi rồi đừng có về a!”
Người đang bị nhéo tai ai ai kêu to, nhưng mà trên mặt lại tràn đầy nụ cười sung sướng thoả mãn —— cái người này đại khái chính là tên cuồng ngược trong truyền thuyết đây mà.
Trong lúc Thư Sinh bị bỏ rơi, vì thân ảnh nhỏ bé đáng yêu không còn trong ngực mà cảm thấy phiền muộn hậm hực, một đôi tay phúng phính đã khoác vào tay hắn.
“Thư lang. . . . . . Chàng không sao chứ?”
Một câu nói mềm mại lại giống như có ma lực, làm cho cả không gian đều bị ngưng trệ. Bất kể là người đang hành hung lẫn người bị hành hung và cả người đang đứng chơi một chỗ đều bị lời này làm cho cứng người, lời nói cũng nghẹn lại nốt. Rõ ràng là tiết trời mùa hè, bọn họ lại không hẹn mà cùng cảm thấy một trận gió thu mang đầy hơi lạnh ào ào thổi qua.
“Thư. . . . . . lang?” Đây là giọng nói ngập ngừng của Phạm Khinh Ba.
“Thư lang.” Đây là giọng nói khẳng định mang theo chút ý buồn nôn của Phạm Bỉnh.
“Hả!” Đây là phản ứng nho nhỏ của Thư Sinh.
Thu Ý nhìn tay mình bị một cỗ lực đạo chậm rãi đẩy nàng ra xa, đến khi nàng hồi phục lại tinh thần, Thư Sinh đã sớm nhảy ra cách nàng năm bước, đứng bên cạnh Phạm Khinh Ba. Nàng cảm thấy hoảng hốt, “Thư lang. . . . . .”
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc kì lạ của chủ tớ nhà họ Phạm, Thư Sinh theo bản năng xua xua tay: “Chuyện này không liên quan đến tại hạ!”
Chủ tớ nhà họ Phạm đồng thời lắc đầu cười khúc khích, Thư Sinh sốt ruột quay đầu nói với Thu Ý: “Thu cô nương, tại họ Thư tên Sinh tự Cần Chi, đối với cô nương không thân cũng chẳng quen, thỉnh cô nương xưng hô đoan chính để tránh người ngoài hiểu lầm.”
Thấy hắn vừa nói vừa thật cẩn thận nhìn về phía Phạm Khinh Ba đang đứng cạnh, cái “người ngoài” trong lời nói của hắn rõ ràng chính là nàng ta, Thu Ý sắc mặt tái nhợt, “Chẳng lẽ lời đồn đó là sự thật sao? Chàng, chàng với Khinh Bạc nữ này . . . . . .” Ánh mắt phẫn hận chuyển qua người bên cạnh, “Phạm Khinh Ba! Ngươi! Ngươi đã đồng ý với ta thế nào!”
“Ách. . . . . .” Đột nhiên bị điểm danh, thực sự Phạm Khinh Ba cũng không hiểu rõ tình huống hiện tại cho lắm, “Ta có đồng ý với ngươi chuyện gì à?” Tạo nghiệp chướng gì a, chẳng lẽ nàng đã vô tình đừa bỡn mà làm tổn thương tâm hồn của một thiếu nữ sao?
Một người hầu hoàn mỹ phải là sổ ghi chép công việc của chủ nhân, lúc này Phạm Bỉnh đã phát huy tác dụng đến cực điểm rồi.
Hắn cẩn thận dò xét …, nhỏ giọng nhắc nhở: “Ta đoán việc Xuân Hạ Thu Đông Ý này nói đến chính là chuyện hứa là không câu dẫn Thư Sinh thì phải, đương nhiên ta thực chắc chắn chủ nhân người lúc đó không đồng ý với nàng mà là lè lưỡi khiêu khích.”
Tốt lắm. Phạm Khinh Ba liếc mắt khen ngợi Phạm Bỉnh, sau đó quay đầu thong dong mỉm cười nói với Thu Ý, “Chưa kể là ta căn bản không đồng ý, trên thực tế ta cũng chưa từng câu dẫn hắn. . . . . .” Đột nhiên nhớ lại đoạn hồi ức rung quan tài nào đó, lời đang nói không khỏi ngừng lại, “Khụ, chẳng cần nói đến câu dẫn hay không câu dẫn gì cả, Thư Sinh vẫn là Thư Sinh, nếu ngươi thích hắn, thay vì cấm đoán tranh giành, sao không trực tiếp nói với hắn?”
Thư Sinh nghe vậy kinh hãi, “Phạm, Phạm cô nương ý muốn nói là, Thu Thu Thu Thu cô nương nàng ấy. . . . . .”
Phạm Khinh Ba một tay bắt lấy người nào đó đang lắp bắp đẩy tới trước, nâng cằm nói với Thu Ý, “Ngươi xem, cái tên này nếu không nói rõ ràng thì sẽ không biết cái gì đâu.”
Giờ phút này Thu Ý làm sao có thể nghe nổi khuyên bảo của Phạm Khinh Ba, nàng đang một lòng nghĩ Khinh Bạc nữ này câu dẫn mê hoặc Thư Sinh còn ở trước mắt hắn nói toạc ra tâm sự của nàng là muốn cho nàng khó xử, hành động này rõ ràng là diễu võ dương oai! Mắt nàng đong đầy nước mắt, nức nở nói: “Thư công tử, chàng không được để nữ nhân này mê hoặc! Đức hạnh* của nàng ta căn bản không xứng với chàng! Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy nàng nói gì rồi đấy, từ trước đến giờ nàng ta chỉ đùa bỡn chàng thôi!”
(*đức hạnh: đạo đức, ở đây thường mang nghĩa xấu)
Này này này, lời nàng vừa nói rõ ràng là khuyên bảo cô gái si tình nên dũng cảm đi tạo nên kỳ tích đó chứ, câu nào là nói nàng đùa bỡn Thư Sinh hả!
“Trêu chọc, đùa bỡn. . . . . .” Tuy rằng thời điểm lẫn địa điểm đều không thích hợp nhưng chàng Thư Sinh vẫn không kìm nổi đỏ mặt, nhớ tới việc nàng làm với hắn trong quan tài. . . . . . Hình như việc ấy đúng là được gọi là đùa bỡn mà. . . . . . Nhưng nếu là loại đùa bỡn này, hắn nghĩ mình thật cam tâm tình nguyện. . . . . .
“Dừng dừng dừng dừng!”
Bên tai truyền đến tiếng quát lớn của Phạm Khinh Ba, hắn xấu hổ cúi đầu xuống, chỉ muốn tìm một cái hang chui xuống, trong lòng lặng lẽ niệm Kim cương kinh, cố hết sức thu hồi hoài niệm đẹp diễm lệ kia. Lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì đôi mắt đã trong sáng như nước, lại nhìn đến hai má cũng đang phiếm hồng của nàng, các hình ảnh diễm lệ lại ngóc đầu dậy tấn công khí thế to lớn mãnh liệt cuồn cuộn. . . . . .
(Min: amen, rốt cục đoạn đầu kia là tả nữ hay nam đây :-ss “thẹn thùng cúi đầu, đôi mắt trong sáng” aaaaaaa, từ ngữ nhạy cảm!!!)
Hai người bốn mắt chạm nhau, bắn ra tia lửa khắp nơi, nhất thời trong mắt hai người chỉ có đối phương tồn tại.
“Này này, ta nói hai người các ngươi phải tự trọng một chút a.”
Một giọng nói trầm thấp như quỷ nhẹ nhàng truyền đến, không hề lưu tình phá nát bầu không khí màu hồng nhạt đang có bọt nước bắn tung toé.
Phạm Khinh Ba vòng vo chuyển tầm mắt nế tránh khỏi ánh mắt của Thư Sinh, có chút không tự nhiên quay mặt, chạm ngay phải đôi mắt nhỏ tràn ngập ai oán của Phạm Bỉnh, khụ khụ hai tiếng rồi ngượng ngùng sờ sờ mũi hỏi, “Hử, Thu Ý cô nương đâu rồi?”
“Ngay tại lúc hai người liếc mắt đưa t ình, nàng nói Ngươi! Các ngươi! Các ngươi thật quá đáng! Ta hận các ngươi!” Phạm Bỉnh bắt chước giọng nói khóc không thành tiếng của Thu Ý trước khi dời đi và điệu bộ khó có thể chấp nhận của nàng, diễn sau lại khôi phục bộ mặt không chút thay đổi, “Như vậy đấy, sau đó liền chạy đi.”
Trong lòng Phạm Khinh Ba không hiểu sao có chút áy nát, nhưng nàng luôn luôn biết làm thế nào để bản thân mình thoải mái nhất, cho nên rất nhanh áy náy này phải chuyển lên người người khác. Nàng nhanh chóng đến đứng cạnh Phạm Bỉnh, nhìn Thư Sinh rồi học điệu bộ giống Phạm Bỉnh lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý thở dài: “Ngươi xem người đi, đúng là tự tạo nghiệp chướng.”
Thu Sinh hoàn toàn không biết mình đang ở tình huống gì, “Chuyện gì mà liên quan tới tại hạ a?”
Phạm Bỉnh hừ lạnh một tiếng, dựa sát vào Phạm Khinh Ba, bắt đầu hùa theo trợ giúp: “Chủ nhân ngươi nhìn rõ rồi chứ? Đã thấy phải ta nói là sự thật chưa? Tên thư sinh này là sói đội lốt cừu, ăn tươi nuốt sống người ta! Cái gọi là lòng chim dạ thú lừa gạt dân nữ mang tiếng dâm loạn mà nhân gian nói chính là hắn!”
“Ừm, một ngày không gặp, phát bệnh a vốn từ của ngươi lại nhiều thêm.”
Phạm Bỉnh sửng sốt, lập tức hai mắt toả sáng, “Thật sự thật sự sao?” Không còn mang danh người theo đuôi a.
“Thật sự thật sự, không bao lâu nữa ngươi có thể vượt qua chủ nhân ngươi rồi.” Phạm Khinh Ba không chút tiếc rẻ bản thân để khích lệ.
“Vậy còn họ Thư thì sao?” Nói đến đây, hắn mới đột nhiên nhớ tới lúc nãy mình đang nói đến cái gì, vẻ mặt bắt đầu buồn bực, “Chủ nhận người lại nói sang chuyện khác!” Nghe thấy tiếng cười khúc khích, ánh mắt giết người phút chốc đều hướng về phía Thư Sinh.
Thư Sinh vội vàng nhịn cười, nhẹ nhàng trấn an nói: “Phạm Tiểu ca, tại hạ và Phạm cô nương đã có hôn ước, sau này chúng ta chính là người một nhà .”
“Ai là người một nhà với ngươi?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng Phạm Bỉnh lập tức phát hiện chủ nhân nhà mình cũng đồng thanh trăm miệng một lời, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn nàng, lại thấy nàng bĩu môi nói: “Ta họ Phạm, phát bệnh cũng họ Phạm, nhà họ Phạm chúng ta từ khi nào có người họ Thư chứ?”
Phạm Khinh Ba thoáng nhìn Phạm Bỉnh vẻ mặt đang kích động, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, đập đập cái ót của hắn mấy cái, “Còn ngươi nữa, không có việc gì làm liền mắc chứng mơ mộng hão huyền, vô lý tự dưng đi nhằm vào người ta chỉ trích, bị mắng lại còn dám tức giận? Còn dám rời nhà trốn đi? Còn không mau xin lỗi Thư Sinh? Đừng để người ta nói người nhà họ Phạm không có gia giáo.”
Nói xong nàng đẩy hắn một cái, sau đó xoay người đi vào nhà.
Phạm bỉnh không ngốc, hắn nghe ra ý của nàng đã phân biệt ai là người nhà ai là người ngoài, vì thể ai oán uỷ khuất cả ngày hôm nay lẫn sợ hãi bị vứt bỏ cùng tuyệt vọng bỗng chốc tan thà nh hư không, hắn mừng rỡ cúi đầu xin lỗi Thư Sinh: “Xin lỗi người ngoài, người nhà họ Phạm xin lỗi ngươi, hẹn gặp lại người ngoài sau!” Rồi sau đó ‘lạch bạch lạch bạch’ đuổi theo bước chân của Phạm Khinh Ba.
“A a chủ nhân! Người không phải nói ra ngoài sẽ mang cá đậu phụ về cho người ta sao nha!”
“Lừa ngươi thôi.”
“Ô ô ô chủ nhân người không thể làm cho tâm hồn thiếu niên mỏng manh dễ vỡ bị chà đạp tổn thương như ——”
“Nấu cơm đun nước giặt quần áo quét rác, tốc độ một chút.”
“Tuân lệnh!”
“Tuân lậnh thì lập tức buông chân ta ra mà đi làm việc đi tên hỗn đản này!”
“Người ta đã cả ngay nay chưa có ôm đùi chủ nhân để bày tỏ tình cảm tôn trọng cùng kính yêu sông như nước sông Hoàng Hà tràn đê không thể vãn hồi mà ô ô ô. . . . . .”
“. . . . . .”
“Chủ nhân, nếu người ta thật sự mất tích, người sẽ làm sao?”
Phạm Khinh Ba vẻ mặt như khúc gỗ, từ đáy lòng nói ra bốn chữ: “Giết, heo, ăn, mừng.”
. . . . . .
Phạm gia rốt cục cũng khôi phục lại náo nhiệt như xưa, mà cừa nhà họ Thư đối diện vẫn trước sau như một, vẫn là một sự tĩnh lặng như vậy. Đáng tiếc sự tĩnh lặng chỉ là ngôi nhà, còn về phần người trong nhà thì. . . . . . Thư Sinh sau khi trở về nhà lập tức tự nhốt mình tại thư phòng, đi qua đi lại, suy nghĩ trầm ngầm sâu xa. Rốt cục mãi đến lúc đèn hoa rực rỡ(trơi tối), trong nhà họ Thư truyền đến một tiếng đập bàn: “Thì ra là thế!”
Xôn xao một tiếng, cửa thư phòng được mở ra, Thư Sinh điểm mũi chân một cái, nhảy ra ngoài cửa, đứng ở cửa nhà họ Phạm, gõ cửa.
“Ai thế?” Giọng của Phạm Bỉnh.
“Là tại hạ. Tại hạ có chuyện muốn nói với Phạm cô nương.”
Giọng nói bên trong ngừng một lúc, sau đó lập tức truyền ra tiếng thở mà giọng nói hổn hà hổn hển của Phạm Bỉnh, “Muộn rồi, chủ nhân nhà ta không tiếp khách, người quay về đi.”
“Từ từ đã, Phạm Tiểu ca, tại hạ thật sự có chuyện quan trọng phải thương bàn bạc với Phạm cô nương!”
“Thật sự rất quan trọng sao?”
“Thật sự!”
“Vậy thì tốt quá!”
Nghe nói như thế, Thư Sinh lòng tràn đầy hy vọng nghĩ hắn sẽ mở cửa, ai ngờ nghênh hắn là ba ba hai tiếng —— cửa bên trong đồng loạt bị đóng kín, sau đó là tiếng Phạm Bỉnh huýt sáo vui vẻ chạy đi. Bất kể Thư Sinh có gõ cửa thế nào, bên trong cánh cửa cũng không có chút gì đáp lại, ngược lại lại quấy nhiễu hàng xóm —— “Bên ngoài đang gọi hồn ai sao? Ầm ĩ muốn chết!”
Thư Sinh yên lặng lui về phía sau hai bước, trừng mắt nhìn tường.
Trong khi đó, Phạm Khinh Ba cơm nước tắm rửa xong, đang giặt quần áo ở sân sau, nghe thấy tiếng bước chân cũng không quay đầu lại nói: “Phát bệnh ngươi lại tới nữa, đã nói với ngươi người chỉ cần giặt chăn đệm áo khoác áo choàng là được rồi, những cái khác ta có thể tự giặt.”
“Phạm cô nương.”
“A!” Phạm Khinh Ba nghe thấy giọng của Thư Sinh, sống lưng lập tức cứng đờ, “Ngươi ngươi ngươi, sao ngươi lại ở đây?”
Thư Sinh trong lòng đã sớm dự tính nàng sẽ hỏi thư thế, bèn cười, “Tại hạ rốt cục cũng hiểu cô nương vì sao không chịu gả cho tại hạ.”
Phạm Khinh Ba nghe vậy không hề thả lòng mà có chút hồ nghi nhăn mi, “Rốt cục ngươi hiểu được cái gì?” Trực giác nói cho nàng biết, dù cho hắn có đoán được cái gì thì cùng với nguyên nhân thật sự tuyết đối cách xa ngàn dặm.
“Mới vừa rồi cô nương nói mình và Phạm Tiểu ca mới là người một nhà, còn nói Phạm gia không có người nào họ Thư, cho nên ——”
Phạm Khinh Ba định nói gì đó, lại nghe Thư Sinh lanh lảnh ngắt lời nói: “Cho nên cô nương kỳ thật là muốn tại hạ ở rể!”
Ngã lộn cổ! Nàng thiếu chút nữa thì cắm đầu xuống chậu giặt quần áo!
“Mặc dù đang là Thư gia nhất mạch độc đinh*, hơn nữa trong nhà chưa từng có tiền lệ ở rể, nhưng việc gì cũng có thể bàn bạc. . . . .”
(*tức là nối dõi con trai duy nhất của dòng họ)
Nàng không nhịn được nữa, dứng phắt dậy, quay lại tặng cho Thư Sinh một dấu chữ X to tướng: “Sai sai sai! Ta không gả bởi vì chúng ta không thích hợp! Ngươi nghĩ rằng ta không muốn nam nhân sao? Ta sống ở hai thế giới đều đã nhiều năm là hổ sói hung ác, ta đã sắp chết khô làm sao có thể không muốn chứ? Mấu chốt là chúng ta không hợp a!”
So với kích động của nàng, Thư Sinh bình tĩnh hơn, “Sao lại không hợp?”
“Sao cũng không hợp!” Nàng trừng mắt.
Thân là một phu tử, Thư Sinh rất có kiên nhẫn, “Ví dụ xem?”
“Từ thân phận đã không thích hợp!”
Một người là phu tử dạy học chính trực nhiêm minh, một người là tên bán sách nóng đáng khinh, sao mà hợp nhau được?
Ai ngờ Thư Sinh cũng không nghĩ như vậy, ánh mắt hắn xao động, nghiêng đầu khó hiểu nói: “Tại hạ là người dạy học, cô nương là người bán sách, chẳng lẽ không phải môn đăng hộ đối ông trời tác hợp sao?”
. . . . . . Người này không phải cũng từng mua sách của Hoa Hỉ Thiên sao, sao có thể nói lời khờ dại thế nhỉ?
Phạm Khinh Ba ngửa mặt lên trời rồi nhìn hắn xem thường, sau đó nâng tay mãnh liệt đấm ngực, muốn giải thoát một số ác khí trong lồng ngực.
Bỗng thấy sắc mặt Thư Sinh đột nhiên biến đổi, thất thanh cả kinh kêu lên: “Phạm cô nương tay nàng!”
Nàng lập tức dừng tay, cứng ngắc cúi đầu xuống, thấy trên tay mình còn đang cầm một cái yếm đang giặt dở đã quên buông từ lúc nãy. Đương nhiên nàng biết điều khiến T hư Sinh biến sắc chắc chắn không phải vì điều này, mà là —— khi nàng giặt quần áo sẽ xắn tay áo lên lộ ra cánh tay chết tiệt kia. Dưới ánh trăng, cánh tay trong suốt lại quỷ dị.
Tâm tình một khắc trước còn đang vì không cự tuyệt được hôn nhân mà bực bội không chịu nổi lập tức bình thường lại một chút, suy nghĩ suy nghĩ, dần dần bình tĩnh lại, bĩnh tĩnh như cát bụi. Lại như ánh trăng yên tâm bình thản,mặc dù có điểm buồn bã, cũng có chút lạnh lùng, nhưng cũng không coi là gì. Trong đầu thậm chí còn có một giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ nói: aizz, trước kia uổng phí nhiều công sức như vậy, sao ta lại không nghĩ đến cách này có thể doạ hắn lùi bước chứ?
Phạm Khinh Ba không chút để ý kéo tay áo xuống, dùng giọng điệu tuỳ ý nhất nói: “A, dọa đến ngươi, thật sự là ngượng ngùng.”