Phạm Khinh Ba mang thai, điều này đối với Thư Sinh Phạm Bỉnh thậm chí hàng xóm láng giềng cả phường Thanh Mặc mà nói thì không nghi ngờ là một chuyện lớn. Tuy nhiên bên ngoài phường Thanh Mặc thì hiển nhiên mọi người còn có việc khác bận bịu hơn.
Trong triều, Thượng Thư phu nhân Tạ Y Nhân chết bệnh cũng không khiến cho những người chống đối ngừng việc công kích Giải Đông Phong. Chuyện tình đồng giới giữa Công Dã Bạch và Giải Đông Phong lan truyền sôi sùng sục. Nhưng vì hình tượng nhân vật trong truyện quá cao thượng so với đời thường, với nước với vua với triều đình thì có công, với mọi người thì có phúc —— phúc được gặp. Cho nên tất cả bất lợi và lên án đều đổ dồn lên vai nhân vật ngoài đời.
Có người nói, Giải Đông Phong quấy rầy Thá i Phó đương triều, làm xấu kỷ cương phép nước. Hoàng đế đầy hứng thú chạy đi hỏi Thái Phó có bị quấy rầy hay không, Công Dã Bạch đáp rằng: Giải Thượng Thư chưa từng làm khó vi thần. Còn kỷ cương phép nước, là bệ hạ tự làm xấu. Kết quả Hoàng đế chỉ có thể sờ sờ đầu mũi quay lại mắng quần thần nói hươu nói vượn, không hề đáng tin, phỉ báng đồng nghiệp, không hòa thuận đoàn kết gì cả!
Có người không cam lòng, dứt khoát dâng lên cuốn truyện mới 《không bằng không gặp khuynh thành sắc》của Hoan Hỉ Thiên, nói rằng hoàng triều không thịnh hành nam phong*. Nay để Giải Đông Phong có ham mê đặc thù như vậy chiếm địa vị cao thì thật sự có tổn hại cho quốc thể quốc phong quốc dung quốc mạo (đất nước, phong tục, bộ mặt, bề ngoài).
*nam phong: hai nam nhân dâm loạn với nhau
Hoàng đế vừa nghe thì lại vui vẻ, cả đêm xuất cung chạy thẳng tới Thượng Thư phủ đang lo liệu tang sự để hỏi Giải Đông Phong có sở thích đặc thù gì. Giải Đông Phong đáp rằng: không biết việc giả quyết cục diện rối rắm bổ sung đủ lại quốc khố thiếu hụt do mấy chuyện bệ hạ gây ra thì có tính là sở thích đặc thù hay không?
Hoàng đế thật đáng thương … .. Lại bị trúng tên bắn lén đành ngượng ngùng trở về, nhìn thấy đám đại thần liền dừng lại mắng: nhìn khả năng của các ngươi đi! Chỉ cắm đầu vào tiểu thuyết ngôn tình! Hoan Hỉ Thiên có nhiều sách ***** hay như vậy thì ngươi không chịu xem. Lại đi đọc ngôn tình tiểu thuyết gì đó! Sau này ai dám lại mở miệng trước mặt trẫm nói đoạn tụ hay triều kỷ cương phép nước gì đó thì trẫm lập tức tru di cửu tộc hắn! Lại còn đứng ngây ra nữa à! Đi về đóng cửa suy nghĩ ba ngày!
Quần thần yên lặng toát mồ hôi: một câu cuối cùng mới là mục đích của bệ hạ. Chúng ta bế môn đóng cửa suy nghĩ thì ngài liền có thể không cần lên triều đúng chưa.
Bên ngoài triều đình, đại hội võ lâm sôi sục mấy tháng, rốt cục chính thức mở màn. Địa điểm ở tại Tây Sơn.
Đúng vậy, ngươi không hề nghe sai. Chính là Tây Sơn, Tây Sơn mà đế vương tế thiên tế tổ.
Sau khi Đại Đồng đế đưa ra địa điểm này, trong ngoài triều hiển nhiên lại sinh ra một cơn chấn động. Đám nho sĩ đấm ngực dậm chân, các dòng họ lấy cái chết để ép buộc, quân bảo vệ Hoàng thành khóc rỏ máu mắt dâng thư thưa rằng liệt tổ liệt tông chết không nhắm mắt. Nhưng tất cả đều không ngăn cản được sự kiên quyết của Đại Đồng Hoàng đế. Ngài ấn ngọc tỷ một cái, tay vung lên là đủ làm cho thiên hạ rộn ràng nhốn nháo, tất cả nhằm hướng Tây Sơn mà đi.
Nói đi phải nói lại, Phạm Khinh Ba từ sau khi mang thai đã bị hai người Thư Sinh Phạm Bỉnh ra lệnh cưỡng chế phải ở trong nhà không được ra khỏi cửa. Hoan Hỉ Thiên không người trông nom nên Giải Đông Phong đương nhiên không vui. Thư Sinh ngẫm nghĩ thì cũng hiểu được đạo lý nên không thể nào nói nổi, hắn liền quyết định chính mình thay vợ đi làm chưởng quầy, nhưng việc này lại làm Phạm Khinh Ba kinh sợ.
Đừng nói hiện ở bên ngoài đang loạn lạc, bất cứ lúc nào cũng có một đống nam nhân đến muốn kéo hắn tham gia đại hội võ lâm. Bất cứ một nữ nhân nào . . . nếu hắn bị trêu ghẹo thì làm sao bây giờ? Đơn giản mà nói thì đồ ngốc này đến nay còn chưa biết lai lịch Hoan Hỉ Thiên, nhiều nhất chỉ là đọc qua vài quyển sách nàng viết về ngôn tình thuần túy. Nếu như cho hắn biết những cuốn sách XXOO hay ho như thế, nghĩ theo hướng tốt thì có lẽ hắn chỉ từ đó cấm cửa nàng bước vào Hoan Hỉ Thiên nửa bước, còn nghĩ theo chiều hướng xấu thì hắn sẽ đọc tất tật những quyển sách **** hay ho này, sau khi thông hiểu đạo lí suy một ra ba thì nàng liền vĩnh viễn mất quyền chủ đạo trên giường a!
Điều nào thì cũng đều có hại cho nàng! Không được, phải giữ hắn lại.
“Tướng công, người ta một mình ở nhà cô đơn vắng vẻ . . .” Phạm Bỉnh đứng bên cạnh Phạm Khinh Ba vừa mạnh mẽ nghển cổ lớn tiếng “Còn có ta, còn có ta” lại vừa nhìn Thư Sinh một cách yếu đuối đáng thương.
Thư Sinh bị làm nũng như vậy thì chân liền mềm nhũn, chủ nghĩa trượng phu tràn đầy trong lòng bành trướng kịch liệt, làm cả người nhẹ nhàng thư thái. Hắn mạnh mẽ ôm lấy nàng, vừa an ủi vừa tự trách. Hắn hoàn toàn quên đi ý nghĩ của mình trước đó một khắc, một lòng chỉ nghĩ tới ngồi không trong nhà bên vợ suốt ngày.
Phạm Bỉnh bị vứt sang một bên đứng xem thấy thế là đủ rồi. Trong lúc bái phục chủ nhân thì một lần nữa hắn hoài nghi chính mình trước đây giữ phỏng đoán ác ý với các hành vi của Thư Sinh liệu có phải là đánh giá hắn quá cao không? Ngốc đến như vậy, mong sao tiểu chủ nhân không giống hắn ta.
Nghĩ đến sắp sửa có một tiểu chủ nhân, Phạm Bỉnh lại không nhịn được mà đứng cười khúc khích.
Chủ nhân đắm đuối với họ Thư xem như kết cục đã định rồi, thế là một đời lừng lẫy của nàng đã bị hủy hoại trong phút chốc, hắn không có sức lay chuyển. Còn may hiện tại có tiểu chủ nhân, họ Thư vừa khác người vừa ngốc nghếch, tính đi tính lại thì trong nhà chỉ còn hắn có thể gánh vác trọng trách, vừa trung thành, đáng tin, thông minh lại quả cảm nhiệt tình. Quả nhiên cái nhà này vẫn là không thể thiếu hắn a, ha ha ha ha ha ha ha!
Hai người Thư Sinh và Phạm Bỉnh thì một hồi hộp vì vợ yêu, một người chú ý đến sinh mệnh nhỏ. Cả hai không hẹn mà cùng tiến thêm một bước tăng cường hành động quản chế với Phạm Khinh Ba làm cho Phạm Khinh Ba khổ không thể tả. Nàng hận chính mình ngày đó tại sao lại ngay trước mặt bọn họ mà nói ra hai chữ “hỉ mạch”.
Một ngày kia, khi mặt trời lên cao ba sào, Phạm Khinh Ba lười biếng tỉnh dậy. Hơi bất ngờ nàng không thấy hai kẻ dở hơi trong nhà trước sau xông tới hầu hạ, sau đó vừa quay đầu liền bị dọa đến hoảng sợ. Ở trước giường treo một tấm bảng viết khổ chữ to, như thể sợ nàng không trông thấy vậy. Nó cứ thế chiếm hết tầm mắt của nàng.
“Vi phu ra ngoài một lát, sau khi nương tử tỉnh lại đừng hành động thiếu suy nghĩ. Nếu có việc thì Thủ Hằng phục vụ. Nếu như thổi trúc vi phu lập tức trở về”.
(Min đoán trúc đó giống như là cái còi nhỏ nhỏ của mình ý, có điều nó được làm bằng trúc ^^)
Nàng yên lặng cúi xuống nhìn thoáng qua cây trúc treo trước ngực, là thứ mà hai ngày trước Thư Sinh đã đưa. Thấy hắn có điệu bộ vừa căng thẳng lại vừa chờ mong như hiến vật quý, hơn nữa trên thân trúc có khắc hoa văn thấp thoáng giống như ở sổ sách thư gia và trên vòng tay bạc, thật không đoán được đây là trò quỷ gì của hắn.
Đây là lễ vật thứ hai mà Thư Sinh tặng nàng từ khi biết nhau tới nay. Nếu như nói cái thứ nhất là vòng tay đã làm cho nàng cảm động đến mức lấy thân báo đáp, vậy cái thứ hai này làm cho nàng rối rắm đến muốn đập đầu xuống đất.
Đương nhiên, dụng tâm và thành ý của hắn đều đáng giá khen ngợi. Nhưng mà, nhưng mà tạo hình của cây sáo này liệu có phải rất kỳ quái hay không?
Ngươi làm hai ống trúc có âm thanh không giống nhau, một cái dùng để gọi Phạm Bỉnh một cái dùng để gọi lão công thì coi như xong. Ngươi biến thành thẳng hàng không được sao mà phải xếp thành hàng ngang! Hàng ngang thì hàng ngang, sao ngươi lại vẫn còn đặc biệt tìm hai cây không giống nhau. Cái ngắn ở trên, cái to ở dưới.
Vật hộ thể này nhìn từ góc độ nào cũng đều là giản thể của chữ “Nhị*” !
(Nhị 二: ngoài nghĩa là số hai thì nó còn có nghĩa là “khác thường”)
Mà tên Thư Sinh lại cố tình dùng vẻ mặt vừa ân cần vừa chờ mong vừa căng thẳng nhìn nàng chăm chú, lời chê trách của nàng khi lên đến miệng liền biến thành “Khá đặc biệt đó, mua ở đâu a?” Quả nhiên mắt hắn sáng lên, xấu hổ mà cố gắng dấu vẻ đắc ý thừa nhận đó là do chính hắn làm. Nàng còn có thể nói gì, chỉ có thể nhân tiện khen hắn hai câu . . . Thuận tiện xin chút đậu hũ coi như đền bù cho mình.
Mỗi ngày nhìn chữ “nhị” này, Phạm Khinh Ba chỉ có thể an ủi là hắn không dùng chữ nào khác ngoài chữ phồn thể, nên không có ai cười nàng đâu.
Bụng kêu lên òng ọc. Phạm Khinh Ba nhảy xuống giường, mở cửa lại bị dọa phát sợ. Một cuộn giấy đang mở ra trước cửa, lần này ngược lại không có chữ. Tất cả đều là bức họa với đường nét đơn giản. Có bốn ô vuông, vừa nhìn liền biết chính là kiệt tác của Phạm Bỉnh.
Ô thứ nhất: cơm trong bếp —— vẫn hiểu được đôi chút.
Ô thứ hai: ta ra ngoài —— bạn trẻ, ai dạy bạn chuyện không xấu hổ thế này, dựa vào ngoại hình của Công Dã Bạch để tự vẽ mình?
Ô thứ ba: chú ý giữ gìn thật tốt —— giết! Cái cục thù lù ngồi chết dí ở trên ghế kia là gì? Phát Bệnh ngươi đi chết đi!
Ô thứ tư: có việc thì thổi trúc —— không còn sức để chửi tục nữa . . . bởi vì trên tranh chỉ có một chữ “nhị” thật to . . .
Vứt hai tờ giấy ra đằng sau, Phạm Khinh Ba bước dài đi về phía trước. Viết cái con khỉ gì, hai người này đều cho là c một người sẽ ở nhà nên yên tâm ra ngoài. Cuối cùng nàng cũng được tự do rồi, đương nhiên muốn khôi phục cuộc sống của người bình thường. Nàng muốn đi ra ngoài tản bộ dạo phố, nàng muốn đến nhà Ngũ tỷ la cà hỏi qua một chút về xem tiến triển tình cảm với con sâu dâm đãng họ Kim thế nào rồi. Nàng còn muốn đến nhà tẩu tử họ Trần để tán gẫu nói chuyện phiếm việc in truyện ngắn . . . Đương nhiên việc cấp bách là ăn no một bụng.
Ăn xong sẽ hăng hái ra ngoài.
Đi nhà phía đông, sang nhà phía tây, cũng không biết là tất cả mọi người đều bận quá hay là nàng rất nhàn. Tìm ai cũng không thấy, hỏi thì người nào cũng không rảnh. Sự cô đơn trống rỗng lạnh lẽo mà ban đầu nàng thuận miệng nói hình như bây giờ có vẻ đã thành sự thật. Ôm cái bụng tròn căng vừa ăn no đi ở trên đường, Phạm Khinh Ba dần dần nhớ ra đại hội võ lâm đã bắt đầu rồi. Tất cả mọi người đều không sợ chết kéo nhau đi xem náo nhiệt rồi sao?
Lại lần nữa nàng khẳng định ham thích mạo hiểm của mình quả nhiên đã dùng quá nhiều ở kiếp trước rồi. Loại sự kiện chỉ thấy ở trong sách như đại hội võ lâm đang diễn ra ngay trước mắt, nhưng nàng lại chả có hứng thú là bao. Có lẽ là bởi vì đã sớm biết mệnh trời nên lại càng thêm quý trọng thân mình. Triều đình hay võ lâm, những nơi có độ nguy hiểm cao có lẽ tránh càng xa càng tốt. Nàng không có chí lớn, chỉ muốn cày cấy cho tốt khoảnh ruộng nhà mình thôi.
Trêu chồng yêu, đánh Phát Bệnh, những việc này so với đi xem người ta chém chém giết giết lại không thú vị hơn nhiều à?
Hơn nữa, hai kẻ dở hơi nhà nàng rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi? Không đi tham gia vào chuyện giang hồ mới phải. Aizz, hai tên này trước kia không phải luôn bất hòa sao? Khong phải bất kể nàng nói như thế nào thì Phát Bệnh đều thấy Thư Sinh chướng mắt sao? Từ lúc nào lại hiểu nhau như vậy? Hay là bởi vì nàng có cục cưng chăng? Hừ hừ, quả nhiên nàng không đáng giá bằng con. Hừ hừ, đúng là câu “mẹ quý nhờ con” gì gì đó trong truyền thuyết . . .
A a a a, lại cứ ăn không ngồi rồi như vậy nữa thì chắc nàng sẽ bước tới con đường không lối về của phụ nữ có thai chuyên đa sầu đa cảm xuân sầu thu buồn mất thôi. . .
Vào lúc Phạm Khinh Ba nhàm chán đến chết chuẩn bị bước vào giai đoạn tâm thần phân liệt thì một giọng nói thiếu niên đầy lo lắng vang lên ở phía trước.
“Thư phu nhân! Thư phu nhân!”
Tiếng nọ tiếp tiếng kia, càng ngày càng gần.
Nàng nheo mắt, nhận ra thiếu niên chạy đến trước mặt là kẻ học việc ở Hồi Xuân y quán “Ngươi tìm ta?”
Thiếu niên chạy đến cả người sũng mồ hôi, thở hồng hộc mà nói: “Đúng là đi tìm phu nhân! Mau đi theo ta đến y quán, sắp có tai nạn chết người !”
Phạm Khinh Ba không rõ nguyên do “Y quán gặp tai nạn chết người thì tìm ta làm gì? Ta không biết y thuật.”
“Không phải!” Thiếu niên kéo nàng vừa đi vừa nói chuyện, lại vừa khoát tay vừa lắc đầu, khó khăn lấy lại hơi thở mới phun ra đủ câu “Không cần biết y thuật, chỉ cần dẫn Thư phu tử và tiểu Phạm đi là được rồi!”
Phạm Khinh Ba mặt trắng bệch, không khỏi bước nhanh hơn “Bọn họ đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không phải bọn họ gặp chuyện không may! Mà là tiên sinh nhà ta!”
Hồi Xuân y quán.
Trong đại sảnh đường, có nhân sĩ giang hồ xếp hàng chạy chữa, có lão đại phu ngồi trên ghế chẩn bệnh, những thứ này đều thuộc về bình thường. Không bình thường chính là bất kể bệnh nhân hay đại phu thì trên mặt mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng, mặt tái nhợt hoảng sợ. Mà kẻ đầu sỏ gây nên tất cả chuyện này đương nhiên chính là hai nam nhân đứng ở hai bên phải trái của lão đại phu, ai nấy đều cầm cuốn vở đang viết viết vẽ vẽ.
“Xin hỏi đại phu, phụ nữ có thai ngày thứ nhất tháng thứ ba phải chú ý những thứ gì?” Đây là Thư Sinh khiêm tốn thỉnh giáo.
“Lão phu đang vội . . .” Con mẹ nó ngươi có thể im lặng hay không! Lão tiên sinh là người văn minh nên rốt cuộc nửa câu sau vẫn không nói thành lời.
“Ngài vội việc ngài, không sao, chúng ta không ngại”. Phạm Bỉnh rất biết lòng người mà cười cười với lão tiên sinh. Thật sự, bọn họ không ngại việc ông ta khi trả lời vấn đề của mình sẽ bị phân tâm lúc trị thương cho người ta đâu mà.
Lão tiên sinh bị ngẹn họng đến nỗi thành nội thương không thôi, mặt lại tái đi vài phần. Ai cần các ngươi không ngại, là Lão Tử để ý có được hay không!
“Đại phu?” Thư Sinh một lần nữa lặp lại câu hỏi của mình.
Lão tiên sinh giật giật mở miệng: “Phải ăn kiêng, ăn rau và hoa quả nhiều hơn, đảm bảo giấc ngủ, kiên trì nghỉ trưa”.
Thư Sinh gật đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy ngày hôm sau thì sao?”
Lão tiên sinh nhẫn nhịn mở miệng: “Cũng như ngày thứ nhất.”
Thư Sinh nhíu nhíu mày rồi lại tiếp tục hỏi: “Vậy còn ngày thứ ba?”
Lão tiên sinh khống chế không nổi ấn mạnh ngón tay đang đặt tại vết thương trên người người bị thương. Người bị thương kêu lên oe óe, cái gọi là sợi dây lý trí trong đầu lão tiên sinh rốt cục bị cắt đứt “Con mẹ nó ngươi có cần phiền như vậy hay không? Không mỗi ngày hỏi một lần thì sẽ chết sao!!!!!”
Thư Sinh và Phạm Bỉnh liếc nhau mà cùng cau mày. Lão tiên sinh này tính tình ghê gớm thật, nhưng mà bọn họ vẫn còn rất biết nguyên tắc, hiện giờ thầy thuốc là lão đại đương nhiên hắn định đoạt, bọn họ không hề hiểu biết gì về phương diện này nên chỉ có thể gật đầu nghe theo rồi thay đổi cách hỏi: “Vậy ngày thứ năm?” Không thể một ngày hỏi một lần, vậy thì hỏi cách ngày đi, bọn họ rất phối hợp với nhau.
“A —— ” lão tiên sinh phát điên .
Vừa vặn chạy tới đằng sau đám người vây xem, Phạm Khinh Ba không nhịn được mặt mày giật giật “Bọn họ như vậy đã bao lâu?”
Thiếu niên đưa nàng tới mặt cứng lại một cái: “Bắt đầu hỏi từ ngày thứ nhất tháng thứ hai mang thai.”
Phạm Khinh Ba gần như xấu hổ vô cùng, không biết hiện giờ nàng nói không biết hai tên kia có còn kịp không . . .
“Nương tử, sao nàng lại tự ra ngoài! Không phải vi phu đã dặn nàng không nên hành động thiếu suy nghĩ sao!”
“Chủ nhân, làm thế nào lại tự ra ngoài! Có chuyện gì thổi trúc là được mà!”
Không kịp nữa rồi.