“Bất ngờ không bằng vô tình gặp được, sao hai vị không đi lên đây uống chén trà?” Người nói lời này đúng là chủ trì đại hội võ lâm, Lí Thành Hề chủ nhân Lí gia Giang Nam. Hắn và Nam Vô Dược cùng đứng ở trước cửa sổ, vô hình trung làm cho người ta thấy áp lực.
“Tướng công, chàng cảm thấy nếu chúng ta đi thì Nam Vô Dược có thể ra tay hay không?”
“Cái này, phải bắt đầu nói từ cách xử sự làm người trước giờ của người này cho thấy…”
“Vậy chàng cảm thấy nếu ta bị hạ độc thì liệu có thể sống sót thoát ra cùng chàng hay không?”
“Điều này, nương tử, chúng ta lên lầu uống trà đi.”
Sau khi trao đổi vài ánh mắt, Phạm Khinh Ba quay người cười với mọi người, Thư Sinh đỡ nàng cất bước đi vào trà lâu.
Mọi người đều biết, Lí Thành Hề và Công Dã Bạch nổi danh là mỹ nam. Hai người một nam một bắc, một nơi giang hồ một trong triều đình, được xưng là song bích Hoàng triều. Xưa nay ở phòng trà hay quán rượu đều được mọi người say sưa nhắc tới. Đáng tiếc người càng đẹp thường càng có tật xấu làm cho người ta không thế nào đồng tình nổi. Mà vị tật xấu của mĩ nhân phía nam này thì thật rõ ràng, chính là mở to mắt nói dối.
Uống trà? Có quỷ mới tin đám người ai nấy đều có vẻ mặt thù giết cha chưa trả được này tụ cùng một chỗ là chỉ để uống trà thôi nhá!
Lại còn có vài vị nhe răng nhếch miệng đặc biệt nhiệt tình, đừng tưởng rằng nàng không nhận ra, rõ ràng chính là mấy người khách trọ ở cạnh nhà nàng, mỗi ngày đều la hét muốn luận võ với nam nhân nhà nàng ầm ĩđến phát sợ!
Mới bước lên lầu hai đã thấy cả đám người này, Phạm Khinh Ba thầm chửi bới trong lòng, ánh mắt đảo quanh lại ngây ngẩn cả người.
Nữ nhân bị trói ở ghế tựa giữa phòng chính là Đào Kim Kim bị một đám người đuổi giết hôm đó?
Đào Kim Kim giống như bị điểm hết huyệt đạo toàn thân, chỉ còn một đôi mắt đang đảo nhanh như chớp. Lập tức cũng thấy được Phạm Khinh Ba đang sững sờ nhìn mình thì lộ ra niềm vui khi thấy người quen mà hoàn toàn quên mất hoặc là căn bản không thèm để ý việc trước đây nàng và Thư Sinh từng có hành vi thấy chết không cứu đối với mình. Phạm Khinh Ba chớp mắt mấy cái, cũng cười cười không hề ngượng ngập đáp lễ.
“Nàng quen à?” Thư Sinh thấy nàng và nữ nhân trong sảnh đường trao đổi nụ cười thì tò mò hỏi.
“Không nhận ra sao?” Phạm Khinh Ba không biết nói gì nhìn tướng công nhà mình.
Hừ, nam nhân nhà nàng tuy rằng không tính vào dạng tuyệt đỉnh mỹ nam nhưng mà tật xấu kỳ quái cũng nhiều chứ không ít. Từ lúc mới vào cửa vừa rồi đến bây giờ thì trong những người thân thiết tiến lên chào hỏi, hắn chỉ nhớ có đúng Nam Vô Dược và Lí Thành Hề. Chẳng lẽ thật ra cái mà hắn tự phế đi vốn không phải võ công mà là trí nhớ sao?
Thư Sinh bị hỏi ngược lại như vậy thì vẻ mặt trở nên cứng đờ, người này hắn hẳn phải quen seo? Chẳng lẽ là –
”Hàng xóm mới chuyển đến?”
Đúng rồi. Tên này không nhớ được ai trong hơn mười năm hai mươi năm lăn lộn giang hồ của mình, nhưng lại rõ như lòng bàn tay đối với hàng xóm láng giềng ở phường Thanh Mặc. Những người đó chẳng qua cũng chỉ là giả mạo người nhà của nàng trong ngày thành thân rồi ăn chực một bữa cơm. Nếu không phải hắn đã mắc chứng mất trí nhớ có lựa chọn thì chính là… thân sơ có khác*, yêu ai yêu cả đường đi, hắn chỉ tốn tâm tư nhớ đến nàng và tất cả mọi việc liên quan đến nàng.
*thân sơ có khác: tức là mức độ quen thân hoặc xa lạ khác nhau, ở đây là so sánh giữa người giang hồ là lạ và hàng xóm phường Thanh Mặc là thân
Tuy rằng có hơi không biết xấu hổ với sự suy đoán này, nhưng vẫn làm cho tâm tình Phạm Khinh Ba cực tốt. Nàng giơ tay cuồng nhiệt xoa gương mặt trắng nõn của Thư Sinh một trận. Không nhớ rõ nữ nhân khác là tốt nhất, nàng mới không cần nhắc nhở hắn.
Ai ngờ chỉ một động tác thuận tay như vậy lại rước lấy một tràng hít hà.
Nam nhân dưới tay nàng lại đỏ mặt, hàng lông mi dài rung rung quả là mê người không nói nên lời.
Đương nhiên, theo phản ứng của mọi người như thể bị sét đánh thì xem ra, nơi này hẳn là chỉ có riêng nàng cảm thấy mê người.
“Khụ, Thư đại hiệp, Thư phu nhân, mời sang bên này.”
Tiếng của Lí Thành Hề đã thành công lôi kéo sự chú ý của Phạm Khinh Ba. Thực đẹp trai, ngó từ xa thì là vẻ đẹp siêu thoát như đám mây bồng bềnh, nhìn gần lại thì là vẻ đẹp tinh tế thanh cao. Khí chất tất nhiên là siêu phàm nổi bật giữa mọi người, lại còn giọng nói cực kỳ dễ nghe hiếm thấy. Chậc chậc chậc chậc, không hổ là — ặc! Mới chớp mắt một cái, gương mặt mỹ nam Giang Nam đã biến thành vẻ mặt trắng bệch sa sẩm đầy âm khí của Thư Sinh.
“Nương tử, không được nhìn khinh bạc như vậy.”
Trong đám người mơ hồ có tiếng cười trộm. Phạm Khinh Ba đương nhiên không biết, còn Thư Sinh thì nghe được vô cùng rõ ràng. Nhưng giờ phút này hết thảy mọi thứ cũng không quan trọng, giáo dục nương tử kiềm chế giữ lễ lại biết nghe phu quân mới là điều quan trọng nhất cần làm!
Những lúc Thư Sinh lên cơn khác người, Phạm Khinh Ba từ trước tới giờ luôn khinh thường không thèm cãi với hắn. Nàng liền dụi mặt vào bả vai hắn, thuận thế dựa vào trong lòng hắn mà nhẹ nhàng trấn an: “Biết rồi, về sau ta chỉ khinh bạc chàng, thế được chưa?”.
Phạm Khinh Ba tự cho là nói rất khẽ nên không ngại. Nàng không biết người giang hồ thật sự rất thính tai, những lời cợt nhả này lọt vào tai bọn họ lại gây ra một trận ho khan hít hà. Dù là từng ở tại nhà hai người này một thời gian, quen nhìn bọn họ vừa lúc trước ông nói gà bà nói vịt thì ngay sau đó lại phun ra những lời buồn nôn làm trò thú vị cho đám khách thuê nhà. Nhưng giờ phút này bọn họ cũng là nhịn không được mà nổi da gà nhất loạt.
Thư Sinh ôm giai nhân trong ngực nên đâu còn lo lắng chuyện khác, theo bản năng hắn đỏ mặt đáp: “Được”. Ngẫm lại thấy không đúng lắm nên sửa thành “Nương tử hồ đồ, có đối với vi phu thì đương nhiên không tính là khinh bạc”.
“Tướng công nói rất đúng.” Phạm Khinh Ba trong lòng cười thầm, ngoài miệng lại ngoan ngoãn đáp.
Đang mải nói chuyện thì Lí Thành Hề đã dẫn bọn họ đến ngồi xuống cạnh cửa sổ bên tay phải Nam Vô Dược.
Mà sự chú ý của mọi người cũng theo bước chân của Lí Thành Hề dần chuyển dời về phía giữa đại sảnh đường. Dưới sự chủ trì của một ông lão trong trang phục đạo sĩ, công việc bị gián đoạn lại tiếp tục tiến hành. Mộ t nam nhân có vẻ tức giận lật một chồng sách liệt kê từng hành vi đẫm máu của yêu nữ Đào Kim Kim.
Phạm Khinh Ba cuối cùng cũng hiểu nhóm người này đang làm gì. Nếu là trong sảnh đường mà nữ nhân nhu mì hóa thành lão mù Kim Mao thì thật ra có thể dùng bốn chữ để hình dung rõ ràng tình cảnh trước mắt này — đại hội đồ sư (giết sư tử - Kim Mao ở đây chỉ Kim Mao sư vương – nhân vật tóc bạch kim giống sư tử trong Ỷ Thiên Đồ Long ký của Kim Dung, đại hội đồ sư trong truyện đó là để bàn về kế giết Kim Mao sư vương).
Bên kia phòng thì lên tiếng phê phán hoạt động của yêu nữ được tiến hành với khí thế hừng hực, bên này phòng có mấy người thoạt nhìn thật nhàn nhã cũng đang tán gẫu việc nhà.
”Nghe đại danh Thánh thủ đã lâu, hôm nay rốt cục may mắn được gặp.” Phạm Khinh Ba cực kỳ tự tin đối với nam nhân nhà mình. Tất cả mọi người ở đây không thành vấn đề, duy nhất làm người ta kiêng kị chính là vị Thánh thủ y độc song tuyệt* này. Dù sao nói chuyện phiếm cũng là nói chuyện phiếm, không bằng tìm cách lôi kéo tranh thủ làm quen để trở thành hòa bình vẫn hơn. “Chà, thế nào mà không thấy Cửu Cô Nương?”
*y độc song tuyệt: giỏi về cả y lẫn độc
Nam Vô Dược rốt cục dừng động tác uống rượu mà nhẹ nhàng nói bâng quơ: “A Cửu có thai nên không tiện đến”.
“Hả?” Cửu Cô Nương mang thai? Hẳn là chuyện mới phát sinh gần đây rồi? Vậy mà các quán trà lớn vẫn không nghe thấy phong phanh. Một lát ngây người qua đi, Phạm Khinh Ba cười rạng rỡ ôm quyền chúc tụng “Chúc mừng chúc mừng!”.
Lúc này, Thư Sinh vẫn im lặng cũng mở miệng “Chúc mừng sư huynh”.
Sư, sư huynh?!! Phạm Khinh Ba quay ngoắt đầu kinh ngạc nhìn Thư Sinh vẫn bình tĩnh.
Trong mắt Nam Vô Dược thoáng qua một vẻ khác thường cực nhanh rồi lập tức khôi phục lại bình thường. Hắn nhíu mày cười nói: “Sư huynh? Ha ha, khó được nghe sư đệ nhận sư huynh này trước mặt người khác nha. Thật sự là lâu rồi không gặp, sư phụ ông ấy…?”.
Thư Sinh hơi hơi cụp mắt che dấu đi gợn sóng bên trong: “Hành tung của sư phụ vẫn mơ hồ, chỉ thi thoảng có thư”.
Mà Phạm Khinh Ba cuối cùng cũng phục hồi tinh thần sau cơn chấn động, mừng rỡ nói: “Thì ra hai người là sư huynh đệ?! Ôi sư huynh! Bất ngờ không bằng tình cờ gặp –” những lời này thực quen tai, nhưng mà quên đi “Sao không đến nhà bọn muội chơi, ngồi uống chén trà, ôn chuyện cũ cả ngày rồi nói thêm một chút chuyện xấu của sư phụ?” Tóm lại, cứ mau rời khỏi chốn thị phi này là được rồi!
Nam Vô Dược cười chế nhạo mà nhìn nàng một cái “A Cửu nhà ta đã dặn, nhận tiền của người giúp người trừ họa, đầu xuối đuôi lọt thì mới có khách quen. Ta đã nhận số tiền lớn này để làm y sư mở đầu đại hội võ lâm thi đương nhiên không thể nói đi là đi”.
Phạm Khinh Ba lập tức thở hắt ra, buông thõng vai xuống, đưa tay rót trà thì lại bị ngăn cản.
Thư Sinh nắm chén trà trong tay nàng, ngẩng đầu với vẻ mặt thận trọng mà hỏi Nam Vô Dược: “Sư huynh, mang thai không nên uống trà, có đúng không?”.
Nam Vô Dược lắc la lắc lư vì đang vội vàng rót rượu cho bản thân nên hơi vô ý, rượu tràn ra ngoài khiến mùi thơm tỏa ra bốn phía. Nghe thấy câu hỏi của Thư Sinh thì liếc mắt lườm Phạm Khinh Ba một cái rồi lười biếng đáp: “Đúng. Đệ muội thể chất âm hàn thì càng không thể chạm vào vật lạnh”.
Phạm Khinh Ba gật gật đầu, buông chén trà ra rồi hỏi “Vậy uống nước thì có thể chứ?”.
“Không được.” Thư Sinh sờ sờ ấm nước rồi lắc đầu “Nước cũng lạnh”.
Phạm Khinh Ba nhăn mặt, người ta nói lạnh là chỉ dược tính là để chỉ không ấm sao? “Ta khát nước thì làm sao bây giờ?”
Thư Sinh nghĩ nghĩ “Vậy chúng ta về nhà cũng được”.
“Đúng vậy, việc xét xử Đào Kim Kim cũng không liên quan đến chúng ta, chi bằng về nhà.”
Chỉ là, chỉ là Phạm Khinh Ba đang liên tục gật đầu thì đột nhiên cứng đờ — nàng không lên tiếng thì người nói chuyện là ai? Nàng quay ngoắt đầu, khóe miệng bắt đầu giật giật mà nhìn mấy vị thuê nhà mình: “Vợ chồng chúng ta nói chuyện thì có liên quan gì đến các ngươi, cứ đi mà lo mở đại hội võ lâm của các ngươi đi!”.
Một hai vị khách thuê nhà không biết từ khi nào đã đi đến đây, mắt sáng rực như chỉ lo người ta không biết ý đồ của bọn họ.
“Ta bảo này — “
“Hư!” Khách thuê nhà A vừa mở miệng đã bị Phạm Khinh Ba ngắt lời “Nhìn kìa lão đạo sĩ kia đang lườm ngươi đấy!”
Xem ra lão đạo sĩ kia có địa vị cực cao, mấy vị khách thuê nhà nghe nàng nói như vậy đều ngậm miệng. Phạm Khinh Ba vừa lòng mỉm cười, nàng không thấy khuôn mặt run rẩy của lão đạo sĩ bị vu oan kia vì ông ta đang đưa lưng về phía nàng. Nàng nghĩ thầm xem chừng đi là không được rồi, vậy dứt khoát coi như xem một vở tuồng kịch vậy.
Chỉ thấy trong sảnh đường, một giọng mang ngữ khí oán hận đang đọc những điều mà Đào Kim Kim đã phạm. Mọi người trong võ lâm đều căm phẫn, ai cũng muốn đem giết cho nhanh. Trái lại người bị hại Đào Kim Kim cũng nghe say sưa, khi thì nhíu mày giống như muốn phản bác, khi thì mờ mịt chả hiểu, khi thì đắc ý, khi thì lại khôi phục điệu bộ chán nản vô nghĩa… không có chút cảm giác căng thẳng của một người bị tên đao phủ uy hiếp. Phạm Khinh Ba không nhịn được mà phải bội phục nàng ta.
Phong thái lạnh nhạt thong dong này hoàn toàn là khí phách của vai nữ chính nha! Thấy thế nào cũng phải có một nhân vật nam chính tới cứu nàng vào lúc như thế này.
“Tháng tư năm Nguyên Tộ thứ ba, ả mê hoặc mấy tên đệ tử Thiên Môn tự giết lẫn nhau. Tháng năm, nhúng chàm Thần Y công tử của Thần Kiếm sơn trang không thành. Trung tuần tháng năm, xâm nhập đồng thời hạ độc hại mấy vị hiệp khách thiếu niên. Tháng sáu…”
Đợi chút, cái t ên kể tội này đọc lâu như vậy, sao mà trong mười điều thì có tới tám điều là nàng ta cưỡng gian rồi giết chết thiếu hiệp đàng hoàng thế nhỉ?
Phạm Khinh Ba thầm nghĩ trong lòng, nữ chính như vậy khiến cho đến nàng đây vốn tự nhận đọc sách vô số viết sách vô số cũng không dám dễ dàng đụng chạm. Đừng nói khả năng chấp nhận của độc giả thời đại này, rõ ràng là nam chính này phải chịu áp lực khá lớn đây!
“Tuy rằng nói lòng hiếu kỳ của ta đã không còn bao nhiêu, nhưng xem người ta lâm vào tình cảm này vẫn không nhịn được có chút chờ mong nam chính xuất hiện…” Phạm Khinh Ba thì thào tự nói.
“Nam chính gì cơ?” Thư Sinh hỏi.
“Đào Kim Kim ý, chàng không biết là sẽ có anh hùng cái thế thất thải tường vân tới cứu nàng ta sao?”
Mọi người thầm toát mồ hôi, chưởng quầy ơi, cô đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi đó. Tiên đế ba phen bốn bận muốn cấm tiểu thuyết ngôn tình đúng là có đạo lý.
“Anh hùng cái thế sao…”
Thư Sinh hơi hơi thờ ơ xoay xoay chén trà, đột nhiên ngước mắt nhìn về người đầu trò phía trước. Nam Vô Dược đang ôm bầu rượu uống đến bất kể trời đất, uống sạch mấy bình rượu cũng không để ý, để mặc cho rượu chảy thành dòng.
Trong sảnh đường tiếp tục kể ra tội lỗi chồng chất của Đào Kim Kim, bên này rốt cục có người ngồi không yên.
“Loại này việc nhỏ cũng phải khai hội, người Trung nguyên các ngươi thực là phiền toái.” Một võ giả dáng vẻ ngoại tộc lẩm bẩm, thấy thu hút được tầm mắt của Phạm Khinh Ba thì cười hắc hắc, vuốt cái đầu trọc lóc mà nói: “Phạm chưởng quầy hiểu chứ? Ta từ quan ngoại đến, không liên quan gì đến đại hội võ lâm đáng vứt đi này của Trung nguyên. Chủ yếu ta tới chính là để tìm nam nhân của cô. Nói theo kiểu người Trung nguyên các người là gì ấy nhỉ, hâm mộ mà đến, hâm mộ mà đến!”.
“Vị này là?” Thư Sinh mất trí nhớ có chọn lọc nghiêng đầu hỏi.
“Đao Khách Tra Lãng ở Quan Tây.” Phạm Khinh Ba nhớ hắn, tên duy nhất có trình độ văn hóa thì còn thấp hơn Phạm Bỉnh. Vì thế nên Phạm Bỉnh vẫn còn rất vênh váo, đi đường đều vẫn cứ mặt hếch lên trời, chỉ còn thiếu nước vấp ngã.
Tuy rằng nàng hoàn toàn không rõ người ngoại tộc lần đầu tiên đến Trung nguyên thì sẽ giỏi thành ngữ đến mức độ nào.
“A.” Thư Sinh đột nhiên lên tiếng, tầm mắt quay về phía Tra Lãng dường như hơi đăm chiêu.
Tra Lãng nghe tiếng mở trừng hai mắt “Hay là Ngân Thư Sinh cũng từng nghe tới tại hạ?!”
Thư Sinh trầm ngâm “Đúng là ở nơi nào đó đã nghe qua…”
Tra Lãng kích động khiến vẻ mặt dữ tợn run run. Bàn tay vỗ vài cái bộp bộp vào gáy, sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt mà cười to: “Không nghĩ tới tiếng tăm lừng lẫy của ta đã truyền khắp Trung Nguyên. Ngay cả Ngân Thư Sinh đối với ta cũng ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu ! Ha ha, ha ha!”.
Dùng từ còn kinh dị xuất thần nhập hóa hơn Phạm Bỉnh… Phạm Khinh Ba đỡ trán. Quan Tây Đao Khách à xin ngài hãy bảo trọng.
Quả nhiên Thư Sinh nhăn mặt khẽ giơ tay phải mà hô: “Tra tráng sĩ, ngài tạm thời hãy ngồi xuống”.
Nhìn điệu bộ này của hắn, mấy vị khách thuê nhà biết rõ tính cách đều yên lặng lui về sau vài bước. Chỉ có Tra Lãng này không biết giang hồ Trung nguyên hiểm ác thế nào nên vẫn còn vui rạo rực mà ngồi xuống, lòng tràn đầy khấp khởi cho rằng Ngân Thư Sinh muốn cùng hắn nghiên cứu võ học sâu xa. Ai ngờ hắn ta vừa mở miệng thì câu đầu là: “Vị tráng sĩ, tiếng tăm lừng lẫy không phải là dùng như thế…”.
Kế tiếp bắt đầu mở miệng nói từ cách dùng danh từ đến cách dùng thành ngữ, lại nói thêm cả cách dùng từ khiêm tốn và kính trọng.
“Lễ nghĩa quân tử mà nói, có hai nội dung quan trọng là khiêm tốn và kính trọng người khác. Cái gọi là khiêm tốn…”
Tra Lãng ngay từ đầu mặt dại ra, sau đó muốn nói xen vào mà không được, muốn ra tay cũng không thể. Cuối cùng cơ hồ miệng sùi bọt mép mà ôm đầu hô “Ta nhận thua ta nhận thua” rồi nhảy ra ngoài cửa sổ giống như bị điên, gào thét chạy đi. Mọi người xem thế là đủ rồi.
Thư Sinh đứng dậy, khoanh tay nhìn theo hướng hắn rời đi, mắt lộ vẻ khen ngợi, vuốt cằm nói: “Cổ nhân nói, biết sai có thể sửa là cực kỳ tốt. Tra tráng sĩ biết sai mà cực kỳ bi thương, quả là người lương thiện từ đáy lòng”.
Mọi người yên lặng mắt trợn trắng, người ta là bị ngươi nói tràng giang đại hải đến nỗi cực kỳ bi thương có được không!
“Tướng công tuyệt quá, mời tướng công uống trà!”
Phạm Khinh Ba cố nén nụ cười đưa trà lên, kỳ thật trong lòng thực sự muốn nói là: tướng công thể hiện sự khác người rất là uyển chuyển!
Thư Sinh được khen như vậy trong lòng biết bao thoải mái, đôi mắt vốn như dòng suối mát chợt lóe sáng, như viên đá ném xuống ao làm tỏa ra khắp mặt nước những chấm nhỏ lấp lánh. Hắn tiếp nhận chén trà, nhấp một ngụm, ở trước ánh mắt nóng bỏng của nương tử nhà mình thì gò má hơi nóng lên ngượng ngùng nói: “Dạy học cho người vốn là chức trách của vi phu, không có gì hay đáng để khen”.
Mọi người tiếp tục trợn trắng mắt. Thế này đã là quá lắm rồi, Phạm chưởng quầy cô cũng đừng lửa cháy đổ thêm dầu để cổ vũ hắn thế chứ!
Thư Sinh bất giác biến đổi khác thường, hãy còn uống trà thì đột nhiên dừng động tác lại như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén. Hắn buông chén trà cái bộp mà đứng lên.
Động tác này hơi mạnh làm đại hội xét xử trong sảnh đường không thể không dừng lại
Thậm chí Nam Vô Dược cũng buông bầu rượu xuống, nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Thư Sinh với ánh mắt thâm sâu khó đoán.
Bàn tay dấu ở dưới bàn nhẹ lật, ngón tay xiết lại sẵ n sàng tung chưởng..
Trở thành tiêu điểm ánh mắt của mọi người, Thư Sinh trầm ngâm sau một lúc lâu, rốt cục đấm hai tay vào nhau cái rộp mà nói chắc chắc: “Ta nhớ ra nghe tên Tra tráng sĩ kia ở đâu rồi!”. Hắn quay sang phía Phạm Khinh Ba đang đần mặt không hiểu nhìn mình “Nương tử, Thủ Hằng có nói Tra tráng sĩ này đã ba ngày không trả tiền thuê nhà”.
Vừa dứt lời, rầm rầm rào rào một trận, mọi người hộc máu, chống đỡ hết nổi mà ngã xuống.
Phạm Khinh Ba thiếu chút nữa bị người ngồi đối diện phun máu tươi vào thì hoảng sợ, bị Thư Sinh ôm vào trong lòng, nhịn không được líu lưỡi: “Có nhất thiết phải hóa thành hí kịch như vậy không? Thật sự phun máu sao? Hay là tự mang sốt cà chua đó? A?”
Bàn tay to của Thư Sinh nhẹ nhàng vỗ trên lưng nàng, chầm chậm trấn an nàng đang nói năng lộn xộn. Rồi sau đó nàng nghe được giọng nói của hắn vang lên trên đầu mình, rõ ràng là giọng điệu bình thản tựa như thường ngày có thể nghe ra sự tức giận không hề che dấu.
“Hừ, các hạ dọa nương tử của tại hạ sợ rồi.”