Hoàng Mạn Văn lại nói: “Tĩnh Hàm, con là nhân vật của công chúng, dù cho bây giờ đã kết hôn nhưng cũng không giống như người bình thường. Ngày thường phải chú ý nhiều chút biết không? Bằng không ảnh hưởng không tốt.”
Bạch Ngưng dừng một chút, nói: “Con hiểu rồi, mẹ.”
“Được rồi, vậy mẹ cũng không nói nữa, khi khác gặp lại.”
“Vâng, con chào mẹ.”
Bên kia cúp điện thoại.
Tay Bạch Ngưng từ từ rũ xuống, đưa điện thoại di động tách ra khỏi tai.
Người phụ nữ kia, Vu tiểu thư, bởi vì bị đám kí giả chụp ảnh hai lần, cho nên lùi hạn ký kết hợp đồng cùng Ngôn Lạc Quân. Mà bọn họ, đổ trách nhiệm này lên đầu cô.
Nhưng hai lần cô đều không ngờ tình huống lại biến thành như vậy.
Công ty hai nhà hợp tác, sao có thể vì chuyện nhỏ này mà chịu ảnh hưởng? Ai biết Vu tiểu thư kia nghĩ thế nào, trước kia Ngôn gia và Vu gia có quan hệ gì?
Dù như thế nào, bây giờ không thể nói với mẹ Ngôn Lạc Quân được nữa, không còn cách nào cả.
Buổi tối ăn xong cơm vừa trở về phòng, nghe được trên tầng truyền tới tiếng đứa bé khóc. Cô đi theo tiếng khóc lên tầng, đi tới một căn phòng trẻ con trang trí ấm áp đáng yêu .
Bên trong phòng, Bác Thẩm đang ôm đứa bé dỗ dành, thấy cô đến cửa, liền nói: “Phu nhân, thật xin lỗi, tôi mới hòa sữa bột chậm một chút, tiểu thư không chờ được nên mới khóc. Có thể đang tức giận nên khóc đến bây giờ, cũng không chịu ăn.”
Bạch Ngưng từ từ đi tới trước mặt bà, nhìn đứa bé kia, tóc mềm mại, da trắng noãn như ngọc, cái mũi khéo léo đáng yêu, miệng hé ra, nắm quả đấm nhỏ khóc lớn. Nước mắt trong suốt cũng dọc theo khuôn mặt trượt đến lỗ tai tóc mai, làm cho người ta nhìn mà đau lòng.
Nhớ tới mình không phải là người ngoài mà là mẹ đứa bé này, cô nói: “Bác Thẩm, nếu không để tôi ôm một lát.”
Bác Thẩm không khỏi giương mắt nhìn cô, dường như là sửng sốt, đưa đứa bé về phía cô nói: “Được, được, có lẽ phu nhân ôm con bé sẽ không khóc.”
Chú ý tới thần sắc vừa rồi của Bác Thẩm, Bạch Ngưng cũng thầm nghi ngờ, nhưng không nghĩ ra mẹ ôm con thì có gì kỳ lạ. Hứa Tĩnh Hàm rốt cuộc là một người mẹ như thế nào? Đứa bé mới hai ba tháng, cô không cần cho nó bú sữa, cũng không cần chăm, thậm chí ngay cả nói muốn ôm đứa bé cũng làm cho người ta sửng sốt, tại sao?
Bạch Ngưng cẩn thận nhận lấy đứa bé, nhưng không biết làm thế nào dỗ đứa bé như người ta, chỉ ôm nhẹ nhàng nựng, mỉm cười nhìn đứa bé.
Dường như nhận ra là đổi người, đứa bé từ từ mở mắt ra, mắt hạnh thật to nhìn cô chằm chằm, thấy cô cười, cũng khe khẽ cười.
Bác Thẩm vui mừng nói: “Tiểu thư nhận ra mẹ nên phu nhân ôm một cái liền không khóc nữa.”
Bạch Ngưng cười cười, nhìn sữa bột trên bàn, nói: “Bây giờ tới đút cho con bé ăn đi.”
“Được, phu nhân ôm đi để tôi bón.” Bác Thẩm nói.
Hai người ngồi xuống bên cạnh bàn, Bạch Ngưng ôm đứa bé, Bác Thẩm bón cho đứa bé ăn từng miếng từng miếng cháo sữa bột.
Ăn xong sữa bột, Bác Thẩm lau miệng cho đứa bé, nói: “Phu nhân mệt chưa? Để tôi ôm cho.”
Bạch Ngưng nhìn đứa bé đang toét miệng cười với cô, nói: “Không sao, để tôi ôm đi, con bé còn nhỏ như vậy không nặng.”
“Vậy thì tốt, tiểu thư cũng thích cô ôm, lúc nào mệt thì đến lượt tôi.” Bác Thẩm vội vàng nói.
Bạch Ngưng suy nghĩ một chút, mới hỏi: “Vậy bây giờ tôi ôm bé xuống tầng dưới được không?”
“Được, được, tôi cùng đi với cô xuống.”
Khi Ngôn Lạc Quân trở về, Bạch Ngưng đang ngồi ở trên sofa phòng khách, cầm một cái trống màu đỏ lắc đùa với bé con trong ngực, hai mẹ con cười rất vui vẻ. Cảnh tượng này khiến cho anh đứng ở trước sô pha nhìn thật lâu.
Dường như cảm thấy điều gì, Bạch Ngưng ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
Cô ôm lấy đứa bé, đứng lên, đi lên tầng.
Vẻ mặt Ngôn Lạc Quân vừa mới nhiễm chút ấm áp cũng lập tức biến đổi, dường như phủ thêm một tầng mây mù.
Giao đứa bé cho Bác Thẩm xong trở về phòng nhìn thấy một máy máy vi tính trên bàn, lại nghĩ tới đứa nhỏ đáng yêu vừa rồi. Cô mở máy vi tính ra, đánh ra mấy chữ “Con gái của Hứa Tĩnh Hàm” bắt đầu tìm kiếm.
Rất nhanh, cô liền tìm được ngày sinh, bệnh viện ra đời của bé con, còn có nhũ danh của bé: Hinh Hinh.