Cô vợ Tổng giám đốc xinh đẹp của tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiêu Bính
Chương 817: Không để lại thứ gì
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship
Biên tập: metruyen
Sưu tầm: tunghoanh.com
Sau khi Dương Thần lên thuyền, tìm một căn phòng xa hoa yên tĩnh, gọi người mang đến một quyển sổ, dùng mạng không dây trên thuyền, liên lạc với Solon ở Anh quốc xa xôi.
Mặc dù ở Anh vẫn còn là sáng sớm, nhưng do là quân nhân rèn luyện hàng ngày cũng khiến Solon chẳng mấy chốc liền lên mạng, trong video, một người đàn ông nửa thân người lộ ra cơ bắp khỏe mạnh, mái tóc đỏ hơi lộn xộn, hỏi lễ phép:
- Minh vương các hạ, mặc dù tôi biết ngài nhất định có việc, nhưng thời gian này thật sự khiến người ta khó chịu.
Dương Thần xem nhẹ lời oán trách của người đàn ông, nói:
Vài người già của hội Hồng Kinh ở xung quanh đều nghe thấy câu chuyện ở đây, nhìn với vài phần ưu tư, có người không dám tin, Sắc Vi có thể muốn ra tay thì ra tay đến tàn nhẫn như vậy.
Trong con mắt xinh đẹp của Sắc Vi đột nhiên bắn ra hai tia sáng lạnh lùng:
- Đã ra lệnh liên quan đến mạng sống, bọn họ cũng không đến, lẽ nào những điều ta nói không có hiệu quả sao?
- Đương nhiên không phải vậy, chẳng qua là…
Trần Dung còn muốn khuyên vài câu, nhưng sắc mặt giận dữ của Sắc Vi càng ngày càng lớn, giọng của cô dần dần nhỏ xuống.
Rơi vào đường cùng, Trần Dung đành phải đưa điện thoại cho Sắc Vi.
Sắc Vi nhanh chóng gọi một số điện thoại, thản nhiên nói:
- Vương Đạc, Chu Hạ của khu vực mười sáu, hai mươi ba và Lưu Tử Cường của Bình Nam, toàn bộ già trẻ lớn nhỏ, không để lại một ai…
Sau khi nói xong, Sắc Vi gác máy, ném điện thoại cho Trần Dung.
Những người già xung quanh nghe thấy mệnh lệnh của Sắc Vi, sau lưng đều rùng mình.
Vũ khí tinh nhuệ mạnh nhất của hội Hồng Kinh chính là thân vệ huấn luyện Hải Ưng tuyệt đối trung thành mà trước đây Sắc Vi đã nhờ cậy, đội ngũ này bình thường chỉ nghe lệnh của Sắc Vi, chuyên môn phụ trách chỉnh lý những người cứng đầu và một vài nhân vật phạm pháp khó giải quyết ở các tỉnh khác.
Sắc Vi nếu gọi bọn họ ra tay tra khảo, ba người đó không còn con đường sống, chỉ có điều thủ đoạn sát phạt diệt cỏ tận gốc, khiến những người này vô cùng sợ hãi, nhưng cần nhớ lại, lãnh đạo thực sự của hội Hồng Kinh vẫn không phải là Trần Dung, mà là Tư Đồ Sắc Vi… (truyện được copy từ tunghoanh.com)
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có phần hơi xám của Trần Dung, Sắc Vi nói:
- Thế nào, cảm thấy chị làm quá đáng không?
Trần Dung vội lắc đầu:
- Không… Không dám.
- Nói như vậy, vẫn không hài lòng với cách làm của chị, chỉ có điều không dám ngỗ ngược với chị.
Sắc Vi khẽ hừ lên một tiếng:
- Chị sớm đã nói rõ với em, nếu đã đi trên con đường này, sẽ không có cơ hội quay đầu lại, trừ khi bọn họ mạnh hơn chị, nhưng bọn họ ngu ngốc lựa chọn tình huống không mạnh bằng chị, lại còn không chịu nghe lời, chị không có hứng thú lưu lại những hậu họa ở ngay dưới mắt….
Trần Dung khẽ gật đầu, không dám nhiều lời.
Làm xong những việc này, Sắc Vi cũng không có nhiều xao động, ngược lại cười ha ha hỏi Dương Thần:
- Ông xã, rốt cục anh khiến tất cả mọi người đi vùng biển quốc tế làm gì, có phải đi tìm con người đó không?
Dương Thần lắc đầu:
- Vẫn chưa xác định được vị trí cụ thể, nhưng sở dĩ anh đi đến vùng biển quốc tế, chỉ có điều muốn chấm dứt việc này ở bên đó, gần với bờ, điều kiện không thích hợp…
Sắc Vi có vài phần mê muội, sẵng giọng:
- Sẽ thừa nước đục thả câu, thôi đi, dù sao anh nhất định sẽ có cách, em coi như người phụ nữ ngốc nghếch bên cạnh anh là được rồi.
Hai người cùng nói chuyện một lát với mấy người lớn tuổi, bởi rất nhiều người biết được Sắc Vi lại bắt đầu sát giới, đều ở trạng thái bất an, vì vậy có rất nhiều ý kiến cố ý khen ngợi.
Cuối cùng, sắp được nửa tiếng đồng hồ, Dương Thần nhận được điện thoại của Solon.
- Minh vương các hạ, điều ngài dựa đoán hoàn toàn chính xác, đích xác ở khu vực vùng biển quốc tế ở bên ngoài Trung Hải, một nơi trước đây Tư Đồ Minh Trạch đã dùng số tài chính lớn để thuê ba đội ngũ lính đánh thuê Burang, hiện tại có hai đội lính đánh thuê đang bảo vệ, ở một trục hạm với một con thuyền loại nhỏ trên vùng biển quốc tế, vệ tinh của chúng tôi đã tìm thấy, lão đang chạy về phía nam, lão đang chạy trốn, tốc độ di chuyển là tốc độ tối đa mười tám tiết, tốc độ của du thuyền của ngài đang tiến lên phía trước là không thể đuổi kịp, nhưng nếu có nhu cầu, có thể nhờ hội Bát Kỳ ở cơ sở của tỉnh Xung Thằng Nhật Bản, để bọn họ điều mấy chiếc tàu chiến đi qua vùng biển quốc tế, tiến lên trước chặn lại, trong một tiếng, ngài có thể đuổi kịp. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Dương Thần hài lòng nói:
- Nếu đã như vậy, anh thay tôi liên lạc với Bát Nhã, để cô ấy đi giải quyết đi, tuy nhiên ngăn lại là được rồi, không cần ra tay, sau đó anh gửi cho tôi tọa độ chặn đường dự tính, tự bản thân tôi sẽ đi giải quyết.
Solon xác nhận, lập tức làm theo.
Dương Thần sau khi nhận được tọa độ, để cho thuyền trưởng tăng tốc độ tối đa hai mươi hai tiết, chạy về hướng đó.
Vừa lúc tới thời gian buổi trưa, Dương Thần cũng không nóng vội, cùng với Sắc Vi đi vào nhà ăn để dùng cơm trưa, nhưng thật vừa lúc giết thời gian truy đuổi.
Những người già của hội Hồng Kinh ở trên thuyền mặc dù không biết rõ Dương Thần rốt cục định làm gì, nhưng từ miệng của Tiểu Triệu và một số người lớn tuổi sau khi biết được câu chuyện của Dương Thần, đều rất cẩn thận ở bên xem chừng, không dám tỏ ra điều gì không hài lòng.
Khoảng một giờ sau, khi Dương Thần đã cơm no rượu say, thuyền trưởng cũng báo cáo lại, trước mắt đã xuất hiện khu trục hạm với chiếc thuyền nhỏ cần đuổi theo, đồng thời có bốn thuyền quân hạm treo cờ hội Bát Kỳ Nhật Bản, đang vây chặn lại.
Khi du thuyền tiến vào phạm vi vây hãm, cảnh tượng trục hạm ở đối diện cũng dần dần hiện ra rõ ràng.
Trời và biển xanh một màu, ánh mặt trời chói chang.
Ở trục hạm các khẩu pháo đã được chuẩn bị sẵn sàng, ở trong tư thế chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể liều chết.
Trên boong tàu, mười mấy tên lính Burang đánh thuê vác súng lên vai, đạn đã lên nòng, vẻ mặt nghiêm nghị, tràn đầy sát khí dũng mãnh không sợ chết.
Đứng ở xung quanh vòng quay là một gã tóc hoa râm, khoảng hơn sáu mươi tuổi, người đàn ông đó đang chắp hai tay sau lưng, một bộ quần áo rộng thùng thình đang bay phần phật trước gió, đứng rất ngang nhiên.