Ôm một người rất bất tiện, bởi vậy, vì bảo vệ tính mạng, Bắc Xuyên Hạ Tử quăng Oa Oa đi.
"Không ——" giọng Oa Oa nho nhỏ, như không thể nghe thấy.
Huỵch ——
Thân thể nhỏ nhắn ngã xuống cầu thang, lưu lại từng vết máu. . . . . .
Toàn thân đau nhức mệt rã rời, đang ăn mòn cô.
Trước mắt tối lại, trắng một lúc, không phân biệt được bên nào là đông, bên nào là tây.
Bắc Xuyên Hạ Tử thân thể ổn định, quay đầu lại, nhìn thấy Oa Oa giống như con búp bê vỡ, toàn thân đẫm máu, kinh hãi không biết làm sao, vội vàng chạy ra ngoài.
Tuyệt đối không thể để cho Dập Diễm biết chuyện này là cô làm!
Tuyệt đối không thể!
"A ——" cô ôm đầu, chật vật nhảy lên đi ra ngoài.
"Đừng. . . . . ." Oa Oa giơ tay, như muốn bắt được cô ấy, nhưng mà phí công, không thể làm được!
Diễm. . . . . . Mau tới, mau tới cứu em. . . . . .
Môi mấp máy, cuối cùng nói không ra chữ .
Diễm. . . . . .
Diễm. . . . . .
Anh mau tới. . . . . .
Cô sắp chịu không nổi rồi, cũng không chịu nổi đau đớn đến thắt ruột thắt gan.
Cô rên rỉ, ho khan, ho rất dữ dội làm cô không thở đuợc, người cong thành hình con tôm.
Ra sức ho, ho ra rất nhiều máu. . . . . .
Cô rất đau đớn, thật là khó chịu!
Ai tới cứu cứu cô?
Diễm, anh đang ở đâu? Vì sao còn chưa đến?
Cô còn có rất nhiều việc chưa kịp làm, còn có rất nhiều, rất nhiều lời chưa kịp nói với Diễm, còn có rất nhiều, rất nhiều. . . . . .
Nhưng, khi nào "Rất nhiều" của cô mới có thể thực hiện?
Ho đến phổi đều muốn nổ tung, ho đến lúc không còn máu chảy ra, ho đến trước mắt của cô là một mảng mông lung.
Nhưng mà, cô gọi tên anh hàng trăm lần nhưng vẫn không xuất hiện.
Thật không cam lòng . . . . . .
Nếu như tới kịp, cô nhất định phải chính miệng nói với Diễm: cô yêu anh.
Nếu như tới kịp, kiếp sau cô muốn tiếp tục yêu anh.
Nếu như tới kịp, cô với Diễm sẽ sinh ra thật nhiều bé con, sau đó, nhìn bọn nó cùng nhau lớn lên, thành người.
Nếu như còn kịp. . . . . .
Không muốn nói nữa, không có thời gian suy nghĩ, trong nháy mắt bong tối bao trùm cô.
Từ đó, thế giới của cô chỉ còn lại có một màu tối đen. . . . . .
*
Cùng lúc đó, Ân Dập Diễm đột nhiên mở hai mắt ra, hô hấp có chút gấp gáp, trên trán trán đầy mồ hôi lạnh.
Anh ôm ngực, đã xảy ra chuyện gì sao?
Vì sao anh lại cảm thấy bất an như vậy?
Trong lòng đột nhiên đau xót, ánh mắt mê mang dần dần trở nên rõ ràng, anh từ trong mộng tỉnh lại.
Hóa ra anh vừa ngủ thiếp đi trong cuộc họp.
Hơi yên lòng một chút, nhưng mà . . . . . Trong mộng cô gọi anh, giọng nói này sao thê thảm vậy.
Bất chấp trong phòng họp có mười cán bộ cao cấp, anh áo khoác, mở cửa ra ngoài.
Hà thư kí biến sắc, gọi anh : "Tổng giám đốc, ngài muốn đi đâu?"
Ân Dập Diễm lạnh lùng nhìn anh ta một cái: "Tôi muốn đi đâu còn phải xin phép anh sao? Cuộc họp kết thúc."
Hà thư kí xấu hổ sờ mũi, quay đầu nói với các cán bộ: "Tổng giám đốc nói kết thúc cuộc họp."
Đi qua hành lang dài, đi thang máy dành riêng của Tổng giám đốc xuống đến lầu một, Ân Dập Diễm rốt cuộc không kìm nén được tâm tình bất an lạ thường, tự mình lái xe trở lại thành phố Z.