Bà nội, xin hãy cho con biết làm thế nào để trở nên mạnh mẽ! — Quân Mẫn Tâm.
Quân Mẫn Tâm đang ôm lò sưởi nhỏ ngẩn người nhìn từng làn khói xanh lượn lờ vấn vít từ lư hương bay lên thì thấy Vân Hoàn và ma ma vội vàng đẩy cửa vào phòng, gió lạnh mang theo bông tuyết tràn vào làm tan đi hương thơm ấm áp.
Vân Hoàn phủ thêm áo choàng bạch hồ cho nàng thở hổn hển nói: “Công chúa mau theo nô tỳ ra cổng thành! Vương Gia, Vương Phi đang quỳ ngoài đó, phân phó nô tỳ nhanh chóng dẫn người đi bái kiến hai vị tiền bối!”.
Tiền bối? Quân Mẫm Tâm khó hiểu, ngoài Khương Hoàng đế và ông nội bà nội, còn có ai có thể để cho phụ thân của nàng đường đường là Tĩnh Vương phải dùng đại lễ quỳ lạy!!???
Đến khi ra tới cổng thành, nhìn thấy vị được gọi là “tiền bối” kia trước mộ phần Đại Tướng quân Hạ Dương, Quân Mẫn Tâm mới rõ ràng tất cả.
Trước cửa thành, hai bóng dáng một nam một nữ đứng sóng vai nhau. Nam tóc trắng hơn tuyết, nữ hồng y như máu. Nàng thấy cha mẹ mình trán chạm đất, cung kính quỳ trên mặt tuyết gọi nữ nhân kia một tiếng "mẫu thân đại nhân".
Quân Mẫn Tâm nhớ mang máng kiếp trước quả thật có gặp bà nội một lần, chỉ là khi đó tuổi còn quá nhỏ, cho nên không nhớ rõ bộ dáng của bà nội, chỉ mơ hồ nhớ bà có một đôi mắt màu tím sắc bén, so với phụ thân còn xinh đẹp hơn vài phần.
Đến nay, người phụ nữ đang đứng trước mộ phần này nhìn qua tướng mạo vẫn còn trẻ đẹp, hồng y tóc đen, đôi mắt màu tím tang thương mà lạnh nhạt, gương mặt tái nhợt giống như tuyết vạn năm. Gió cuốn theo tuyết lay động ống tay áo của bà, tóc đen phấp phới, giống như một con bướm đỏ chỉ muốn giương cánh bay đi.
Vài thập niên tựa như một ngày, hơn nửa đời người qua đi, Quân Liên Thư là một nữ nhân đã họa lên sử sách một nét mực đậm, là một nữ hoàng gây tranh cãi, một người quật cường mà tàn nhẫn, một nữ nhân vô tình mà cũng si tình. Người phụ nữ trước mặt, vẫn xinh đẹp rung động lòng người như cũ.
Sau vài tiếng ho nhẹ, thanh âm trầm thấp uyển chuyển của Quân Liên Thư truyền đến, không giận tự uy: “Người Xích Liên sơn trang tại Lạc Hà sơn chúng ta chẳng qua là chưng cất mấy vò rượu, nên tới cửa thành viếng thăm mộ cố nhân, các ngươi gióng trống khua chiêng như vậy là muốn làm cái gì? Tĩnh Vương, thân là một tội nhân mất nước mà lại để ngươi quỳ xuống như vậy là làm nhục ngươi. Đứng lên đi!”
Tĩnh Vương và Vương Phi đứng lên, nhưng lại hướng về nam nhân bên cạnh Quân Liên Thư quỳ lạy, cung kính nói: “Á phụ Đại nhân.” (Cha ruột của Quân Tuyết Lâu không phải Minh Nhan, mà là một nam nhân từng là chồng của Quân Liên Thư tên là Phong Chiêu, cho nên Tuyết Lâu gọi Minh Nhan là 'á phụ', hàm ý như một thân phụ bình thường tôn quý. Sau khi Ly quốc diệt vong, Phong Chiêu cưới An Bình công chúa tên Lạc Tập Tụ của Đại Khương, đây là một tình tiết. Sau đó Phong Chiêu cùng An Bình công chúa sinh được một nữ nhi, tên là Lạc Ly).
Nam nhân áo trắng chính là Vương Gia câm — Minh Nhan, sau khi bị thương trên chiến trường thì mất đi giọng nói, cũng là nam nhân duy nhất mà cả đời nữ hoàng quật cường, tàn nhẫn Quân Liên Thư yêu.
Qua bao năm tháng, dung nhan tuấn mĩ lưu lại không ít phong sương, nhưng ông vẫn bình thản như vậy, không mảy may nhiễm một chút ồn ào náo động nơi trần thế, nụ cười yếu ớt dịu dàng, giống như trích tiên thánh khiết nơi Tuyết Vực. Ông nở một nụ cười với phu thê Tĩnh Vương, đỡ bọn họ đứng dậy.
Nụ cười kia giống như hoa tuyết tầng tầng nở rộ, phong hoa tuyệt thế năm đó không giảm chút nào.
Bà nội đứng sóng vai cùng với Minh Nhan, giống như một bức tranh thủy mặc duy mĩ, tinh xảo, hài hòa.
Quân Mẫn Tâm nhìn đến ngây người, không ngờ lại đối diện với tầm mắt Quân Liên Thư.
Mẫn Tâm cả kinh, ánh mắt kia sâu không thấy đáy. Con ngươi màu tím yêu mị sắc bén đó tựa như có thể nhìn thấu sự tầm thường hèn nhát của mình. Nàng chưa kịp phản ứng thì hai chân đã mềm nhũn, nàng kinh ngạc, hoảng sợ quỳ xuống! Một bộ dáng hoàn toàn khuất phục.
Điều này không liên quan tới sự thành bại của một vị anh hùng, Quân Mẫn Tâm hiểu, đây chính là khí thế của một vị vua!di♧ễٿnٿđà♪n❉lê●q☽uý✯đô☂n
Một cỗ nhiệt huyết chưa bao giờ có xông lên đầu nàng, nàng nhìn Quân Liên Thư, lấy hết dũng khí nhỏ giọng kêu: “Bà nội…”
Quân Liên Thư nghiêng đầu, hơi kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt dưới tấm áo choàng bạch hồ, khẽ ngẩn người, âm thanh lạnh nhạt mà cao quý: “Ngươi là con gái của Tuyết Lâu?”
Tĩnh Vương khẽ mỉm cười: “Chính là cháu gái của người, tên Mẫn Tâm, năm nay bảy tuổi.”
Nét mặt Quân Liên Thư không thay đổi khẽ liếc nhìn Quân Mẫn Tâm nói: “Tĩnh Vương, đỡ nàng dậy đi, tuyết lạnh."
Bà dùng ống tay áo kín đáo che đi vài tiếng ho khan, lại hỏi: “A Nhan muốn đi thăm Phong Chiêu, hiện nay hắn ở trong cung?”di☼ễٿn۩đà♪n♣lê❂q✫ uý☮đô✣n
“Chưa từng. Hai năm trước, Ly Nhi muội muội xuất giá, phụ thân và An Ninh Công chúa cùng theo tới phương Nam.” Tĩnh Vương thay nữ nhi phủi sạch sẽ tuyết trên đầu gối, cúi đầu cung kính nói: “Chỉ là khi khí trời trở nên ấm áp, phụ thân và Công chúa sẽ luôn trở lại ở vài ngày, không bằng mẫu thân và á phụ ở đây cùng với hài nhi hai ba tháng, đợi đầu xuân phụ thân trở lại không hẳn là không thể.”
“Không cần." Yên lặng trong chốc lát, Quân Liên Thư dùng thanh âm nhàn nhạt nói: “Từ khi Ly quốc đại bại, hôm đó lửa đốt kinh thành ta đã thề không bao giờ bước vào cửa thành một bước."
Minh Nhan ra dấu tay, bộ dạng có chút buồn bã.
Minh Nhan không thể nói chuyện, chỉ có Quân Liên Thư là hiểu ý tứ của ông, mặt mày ôn hòa nói: “Đúng vậy, thật đáng tiếc, sợ là không được nhìn thấy hắn nữa. Nếu A Nhan luyến tiếc, vậy cùng Tuyết Lâu đi xem trong cung một chút đi. Tuy nói là đã từng sửa chữa qua, nhưng vẫn có thể nhìn ra bóng dáng Đại Ly cung năm đó."
Thấy Minh Nhan có chút lo lắng, muốn nói lại thôi, Quân Liên Thư vội nói: “Thiếp sẽ không đi, để tiểu tôn nữ ở nơi này cùng với thiếp." Bà chỉ chỉ Quân Mẫn Tâm, mười đầu ngón tay trong suốt trong ngày đông lộ ra vẻ tái nhợt.
Lông mày Minh Nhan giãn ra, cúi đầu khẽ hôn lên môi Quân Liên Thư, cánh môi khẽ đóng mở, tựa như đang nói gì đó. Quân Liên Thư ngẩn ra, ngay sau đó sáng tỏ cười nói: “Thiếp cũng yêu chàng, A Nhan.”
Sau khi nghe xong, Minh Nhan im lặng cười, giống như một đứa nhỏ ngây thơ được kẹo.
Tĩnh Vương cũng không nhịn được cười nói: “Mẫn Nhi, phụng bồi bà nội cho tốt.” Rồi nói với Minh Nhan : “Á phụ, mời theo hài nhi."
Mặc dù bên ngoài Quân Liên Thư vẫn giữ bộ dáng vài chục năm trước, nhưng chung quy bà cũng đã già rồi. Minh Nhan vừa đi, bà liền ho khan liên tục, dường như muốn ho ra cả lục phủ ngũ tạng. Bà che miệng ho kịch liệt, nhưng thanh âm lại đè nén trong lồng ngực, thân thể quật cường đứng thẳng.
Thân thể Quân Liên Thư hơi run rẩy, từng tia đỏ thẫm từ kẽ ngón tay bà chảy xuống, nhỏ giọt trong tuyết, đỏ chói mắt.
Quân Mẫn Tâm thấy vậy thì cực kì đau lòng. Nàng biết bà nội không chịu ho ra tiếng, là bởi sợ Minh Nhan ở phía trước nghe được sẽ lo lắng.
Quân Liên Thư vẫn nhìn bóng lưng Minh Nhan ở phía trước, đôi mắt lạnh lùng tràn đầy quyến luyến và thâm tình.
Dựa theo trí nhớ mơ hồ kiếp trước, nàng từ từ thở dài trong lòng: “Bà nội sống không quá mùa xuân năm sau rồi.”
Chỉ có điều, nữ nhân mạnh mẽ và quật cường này cho dù có chết, cũng là kiêu ngạo mà chết? Quân Mẫn Tâm chợt nghĩ, nếu ông trời đã cho nàng cơ hội sống lại một lần, tại sao nàng không thể giống bà nội, kiêu ngạo sống trên đỉnh thế giới? Dù chỉ như sao băng vừa hiện, ngay cả khi ánh sáng mất đi, ít nhất nàng đã từng nở rộ rực rỡ, ít nhất nàng không giống kiếp trước chết một cách bẩn thỉu khuất nhục!
Chưa từng có kích động như vậy, giống như tại thời khắc sống chết nàng đã có lựa chọn! Quân Mẫn Tâm 'phịch' một tiếng quỳ xuống nền tuyết mềm mại lạnh lẽo, thanh âm thanh thúy khí phách nói:
“Bà nội, xin nói cho con biết làm thế nào để trở nên mạnh mẽ!”
Quân Mẫn Tâm bảy tuổi quỳ rạp trên tuyết, lông bạch hồ ấm áp vuốt ve khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của nàng, nước mắt thấm vào lạnh như băng. Gió nhẹ lướt qua, im ắng yên tĩnh.
Không ngờ, Quân Liên Thư chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái nói: “Ta là một vị vua mất nước, có thể có gì tốt để nói? Huống chi, tính tình ngươi như vậy, căn bản không thích hợp quân lâm thiên hạ[1]”.
Căn bản không thích hợp quân lâm thiên hạ, căn bản không thích hợp làm người mạnh nhất! Ngươi nhất định chỉ có thể ngày càng mềm yếu, chỉ có thể tiếp tục hèn mọn kéo dài hơi tàn!
Một câu nói dập tắt dũng khí không dễ dàng tích góp được của Quân Mẫn Tâm, nàng tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn nữ nhân áo đỏ cao cao tại thượng, nước ở khóe mắt kết đọng thành sương hoa.
“Ngươi rõ ràng chỉ là một đứa bé, tại sao tất cả trong mắt đều là oán hận và tuyệt vọng?” Quân Liên Thư giật mình, khom lưng đỡ Quân Mẫn Tâm dậy, bên trong đôi mắt màu tím thâm trầm là sự yên tĩnh, bà hờ hững nói:
“Quân Mẫn Tâm, ngươi nhớ, đôi mắt có thể tiết lộ mọi suy nghĩ trong nội tâm, nếu muốn trở nên mạnh mẽ, đầu tiên là che giấu cảm xúc của chính mình. Mà ngươi, ngay cả việc cơ bản nhất cũng không làm được." Quân Liên Thư ho nhẹ mấy tiếng, nhìn đôi mắt to tròn dịu dàng của tiểu cô nương trước mắt, khàn giọng lạnh lùng nói:
“Đôi mắt dịu ngoan mà tuyệt vọng như vậy không thích hợp làm người Quân gia, người của Quân gia cho dù là hạ nhân hèn mọn suy bại nhất cũng ưỡn ngực như một Vương giả. Quân Mẫn Tâm, nếu như có một ngày cho dù lâm vào nghịch cảnh gian nan nhất, ngươi vẫn có thể tự tin cao ngạo như một nữ vương, vậy ngươi đã tài trí hơn người rồi.”
Quân Mẫn Tâm tuy yếu ớt nhưng lại vô cùng thông tuệ, nói một chút liền hiểu. Nàng thấy giọng nói bà nội dần dần dãn ra, chém đinh chặt sắt nói: “Vậy một kẻ mạnh cần những gì?”
Quân Liên Thư liếc nàng một cái, tử nhãn như yêu hỏi ngược lại: “Ngươi sẽ giết người?”
“Sẽ không!”
“Có từng lãnh mười vạn binh hành quân ngàn dặm?”
“Chưa từng.”
“Có thể khống chế bách quan, bày mưu lập kế?”
“Không thể…”
Quân Liên Thư thản nhiên cười, lạnh giọng hỏi: “Vậy ngươi biết cái gì?”
Mặc dù gió lạnh nhưng trên trán Quân Mẫn Tâm đã rịn ra một tầng mồ hôi. Dưới ánh mắt bức bách của Quân Liên Thư, nàng luống cuống, lo sợ không yên, một lát sau mới không còn lo lắng nói:
“Mẫn Tâm có thể đàn tỳ bà, đàn rất êm tai.”
“Trong tiếng tỳ bà của ngươi có thiên quân vạn mã?” Quân Liên Thư không nhìn ra hỉ nộ, vẫn lạnh nhạt như cũ nói: “Ngươi là người nhu nhược, tất nhiên không thể lấy cương chinh phục thiên hạ, mà phải học lợi dụng, để người khác quyết một lòng vì ngươi mà chiếm lấy giang sơn thiên hạ. Lấy thiên hạ làm bàn cờ, lấy tướng hiền sĩ làm quân cờ, tung hoành giữa thiện và ác, giết người vô hình, lập mưu tính kế quyết định thắng bại, đây cũng là cường giả trí khôn[2].”
Quân Mẫn Tâm ngạc nhiên đến ngẩn người. Yên lặng hồi lâu, chỉ có hàn phong nức nở nghẹn ngào.
“A Nhan trở lại.” Không biết qua bao lâu, Quân Liên Thư lại ho kịch liệt mấy tiếng, giơ tay áo lau đi vết máu đỏ thẫm trên môi nói: “Ta mệt mỏi.”
Quân Mẫn Tâm quay đầu nhìn lại. Ở phía xa, phụ thân, mẫu thân cùng với Minh Nhan đang đi về hướng này. Suy tư chốc lát, nàng đi tới trước mặt bà nội ngồi xổm xuống, thổi tuyết lên che đi vết máu loang lổ dưới chân bà.
Trong lòng Quân Mẫn Tâm biết, nhất định bà nội không muốn để cho Minh Nhan vì thân thể bà mà lo lắng.
Thấy hành động này của nàng, gương mặt Quân Liên Thư khẽ động, đôi môi giật giật nói: “Nha đầu, ngươi có biết vì sao năm đó ta thua không?”
Quân Mẫn Tâm lắc đầu, chờ bà nội nói ra đáp án.
“Khi đó ta giống như một thanh đao bén nhọn, không hiểu được thu liễm tài năng, chính vì vậy mà làm cho người khác bị thương, cũng làm cho chính ta bị thương. Thật lâu về sau ta mới hiểu được, kẻ cương liền gãy, chỉ có chí thiện chí nhu mới có thể vĩnh viễn tồn tại. Mà trên người ngươi có thứ ta không có…”
Bà nở một nụ cười như có như không, gần như trong suốt: “Nhân mà không yếu, ngoan mà không tuyệt, công vu tâm kế, chúng tinh ủng nguyệt, đây mới là vương đạo![3] Ta là một người sắp chết, những điều này đều đã nói cho phụ thân ngươi, ngươi muốn trở nên mạnh mẽ thì đi thỉnh giáo phụ thân ngươi. Hắn là người thất khiếu linh lung, chắc chắn sẽ cho ngươi một đáp án tốt.”
Mẫn Tâm ngẩn ra, sau đó cảm kích nói: “Mẫn Tâm hiểu, bà nội”.
Lúc này, Minh Nhan cùng phu thê Tĩnh Vương đi tới.
Quân Liên Thư đặt tay mình vào tay Minh Nhan, hai mắt nhìn về phương xa nói: “A Nhan, chúng ta về nhà."
Minh Nhan lộ ra nụ cười an tĩnh, ôn hòa, tóc dài thắng tuyết, bàn tay thon dài ấm áp xoa đầu Quân Mẫn Tâm, làm một dấu tay với Tĩnh Vương và Vương Phi, sau đó xoay người đi vào trong tuyết.
Đi được vài bước, Quân Liên Thư quay đầu lại nói: “A Nhan nói, các ngươi sinh được một nữ nhi tốt.”