- Huấn luyện viên, tôi đã xác định rồi, gọi điện cho chúng ta không phải người này. Hẳn là người khác đã moi móc lại thù cũ của tôi và Dạ Ưng. Tôi vốn luôn muốn đi tìm Dạ Ưng, chỉ là công việc ở công ty quá nhiều. Người này có thể nắm được chuyện của tôi, khẳng định không phải một người đơn giản. Còn nữa đó là tôi có một người em họ tên Tiêu Đồng, người gọi điện nói là nó đang trong tay của Dạ Ưng. Nhưng tôi đã hỏi qua y, y nói Tiêu Đồng không có ở đó. Hẳn là đang trong tay của người gọi điện.
Lam Cực nói ra phân tích của mình.
- Anh Lam, anh không sao chứ?
Du Tiểu Thiết đã xông vào.
- Được rồi, chuyện này từ từ về điều tra. Lam Cực, cậu và Du Tiểu Thiết lập tức trở về Yên Kinh đi. À, đưa cả nhà Cao Dao về Yên Kinh luôn nhé. Sắp xếp ở tập đoàn Vân Môn. Bọn họ bây giờ đang đợi tôi, cậu đưa họ về rồi nói bây giờ tôi có việc, xử lý xong công chuyện sẽ về thăm họ.
Lâm Vân nói xong liền đưa số điện thoại của Cam Dao cho Lam Cực, đồng thời gọi điện cho Cam Dao, nói cho cô ta biết bây giờ mình có chút chuyện, trở về Yên Kinh sẽ đi thăm cô.
Thấy Lam Cực và Du Tiểu Thiết đã rời khỏi đây, Lâm Vân lại vội vàng muốn đi thăm Xung Hi. Không biết tên đạo sĩ Lưu Vu kia có phải đã nghi ngờ đến Xung Hi rồi không. Dù sao trong cuộc tụ hội lần trước mình đã rời đi cùng Xung Hi với thân phận Lâm Vân này.
Khi thần thức của Lâm Vân quét thấy Xung Hi, thì phát hiện Xung Hi đang nói gì đó với chị Nam kia của cô. Nói rõ rằng tên Lưu Vu kia chưa tìm đến Xung Hi, phỏng chừng trong hai ngày này, nên hắn cũng ngại không muốn quấy rầy, mà trực tiếp đi Cương Sơn.
Trên Cương Sơn chỗ mà lần trước Lâm Vân ngồi, một đạo sĩ trung niên đang cẩn thận xem xét gì đó, thỉnh thoảng lại bốc đất lên ngửi ngửi, rồi lại ném xuống lại bốc lên nắm khác.
Lâm Vân tự nghĩ thấy buồn cười:
- Ngưu Tị Tử (cách gọi nhạo báng đối với đạo sĩ), đừng có ngửi nữa, chỗ đó lần trước tôi đái vào đấy. Sở thích của ông cũng quá đặc biệt đi.
Lưu Vu trong lòng cả kinh, không ngờ có người có thể đi đến bên cạnh mình mà mình không phát hiện ra. Lão lúc này lui về sau đến hai trượng, mới ngẩng đầu chằm chằm nhìn Lâm Vân:
- Ngươi là ai?
- Tôi là ai? Ông không phải đang tìm tôi sao? Lần trước có hai đạo sĩ hình như một người mặc áo xám, một người mặc áo xanh bị tôi giết ở đây. Ông có phải đang tìm bọn họ 1ffa không?
Lâm Vân nhìn đạo sĩ trung niên lên tiếng cười nhạo. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.comTên đạo trưởng Lưu Vu này là người tu Luyện cao nhất mà cho đến nay Lâm Vân phát hiện được. Nếu hắn không nhìn lầm thì người này đã luyện khí điên phong rồi, hơn nữa trong giai đoạn này đã dừng lại không ít thời gian. Đạo sĩ này phỏng chừng ít nhất cũng sáu mươi tuổi, vậy mà nhìn như chỉ mới bốn mươi, như vậy có chút giống với vị Lữ Phong đạo trưởng mà trước đây mình gặp.
Không biết đây là công pháp gì, theo Lâm Vân được biết thì Luyện Khí kỳ cũng không thể trú nhan (giữ cho dung nhan không bị già yếu), nhưng hắn đã gặp hai người có thể trú nhan.
- Hóa ra chính là ngươi đã giết hai đệ tử của ta, bọn chúng có thù oán gì với ngươi, mà ngươi phải hạ độc thủ như vậy.
Đạo sĩ trung niên tựa hồ như không nghe thấy tiếng cười nhạo của Lâm Vân.
- Ông chính là Lưu Vu đúng không? Nói đi, ông muốn gì?
Lâm Vân tuy là nói như vậy, nhưng hắn đã không có ý để cho lão Lưu Vu này rời đi. Bất luận như thế nào, hắn cũng phải gánh chút trách nhiệm với Xung Hi. Một khi lão Lưu Vu này rời khỏi nơi đây, người xui xẻo kế tiếp khẳng định chính là Xung Hi.
Đối với Xung Hi, Lâm Vân ấn tượng không tệ. Tuy là một người đẹp lạnh như băng, nhưng thứ nhất "Tuyết Liên Tử" của mình đang ở trong nhà của cô ta, thứ hai khi mình bị thương, cũng là người con gái này đã chăm sóc mình mấy ngày. Người con gái này đối với người khác thì lạnh lùng, nhưng đối với mình thì cũng không tệ.
Hắn thậm chí còn suy nghĩ sẽ cho cô một viên "Tiên Nhan Đan" của mình để lấy "Tuyết Liên Tử" của cả nhà cô. Tuy Tuyết Liên Tử mà hắn lấy được này, hoàn toàn là dựa vào bản lĩnh của hắn, nhưng hắn cũng không thể nói là hắn không có quan hệ gì với Xung Hi. Không nói thứ này vốn là của Xung gia, còn nữa đó là tin tức của hắn cũng có được từ chỗ Triệu gia gia kia của cô, làm người không thể mất gốc được.
- Không sai, ta chính là Lưu Vu, ngươi đã giết hai đệ tử Luyện Khí tầng bốn của ta cũng không tệ nhỉ? Hôm nay ngươi giết người thì đền mạng đi.
Lưu Vu nói rồi giơ tay lên, một thanh lưu quang bảo kiếm không chút dấu hiệu lao về phía Lâm Vân.
Lâm Vân gật gật đầu, từ sau khi hắn đến đây, đây là nhân vật đầu tiên tu chân đạt đến Luyện Khí tầng mười hai. Tuy nhiên Luyện Khí điên phong đối với hắn vẫn chưa có bất kỳ uy hiếp gì.
Lưu quang bảo kiếm chỉ bay vào không trung còn chưa rơi xuống người Lâm Vân, thì Lưu Vu thất sắc kinh hãi, thanh bảo kiếm này không ngờ đã mất liên hệ với lão. Trong lòng biết không tốt, hôm nay có thể đá trúng tấm sắt rồi. Đừng nói báo thù cho đệ tử, mà ngay cả mình hôm nay cũng khó rời khỏi đây.
Người có thể làm mất đi liên hệ giữa mình và bảo kiếm, tuyệt đối không phải là kẻ mà lão có thể chọc vào. Sư phụ của lão trước khi qua đời đã nói qua, làm một Luyện Khí sĩ, nếu đối phương có thể làm mất đi liên hệ giữa mình và binh khí của mình, vậy thì có thể chạy xa bao nhiêu thì chạy xa bấy nhiêu.
Lưu Vu không nói hai lời, quay người bước đi. Tuy nhiên khi lão ngẩng đầu lại nhìn thấy Lâm Vân vừa mới đứng đối diện với mình, sau khi mình xoay người vẫn đứng đối diện với lão.
Tâm tư của Lưu Vu lập tức trầm xuống:
- Ngươi cũng là Luyện Khí sĩ? Hay là Luyện Khí sĩ cao cấp?
Lâm Vân lạnh lùng cười,
- Lưu Vu đạo trưởng, tin tôi bây giờ muốn giết ông dễ như trở bày tay, tôi nghĩ ông cũng biết. Nếu ông trả lời tôi mấy vấn đề, tôi có khi sẽ suy xét có giết ông hay không.
- Được, ngươi hỏi đi.
Phản ứng của Lưu Vu nằm ngoài dự liệu của Lâm Vân. Vốn hắn còn cho rằng phải thông qua một vài thủ đoạn mới có thể khiến cho tên Lưu Vu đạo trưởng này đi vào khuôn khổ, không ngờ lão Lưu Vu đạo trưởng này lại thức thời như vậy.
- Nói cho tôi biết ông đến từ đâu. Luyện Khí sĩ giống như ông còn bao nhiêu? Các ông có phải đều chạy loạn khắp nơi trong dân gian không, còn nữa các ông tu luyện như thế nào vậy? Tu luyện ở đâu, người tu luyện cao nhất là ai?
Lâm Vân không uy hiếp thêm. Hắn biết lão Lưu Vu này hắn giết rất đơn giản, nên không cần tiếp tục những lời uy hiếp nữa.
Lưu Vu cung kính làm lễ với Lâm Vân rồi mới nói:
- Tôi nghĩ tiền bối hẳn cũng là Luyện Khí sĩ giống như tôi, nhưng tiền bối có lẽ không đi ra từ Côn Luân sơn. Dựa theo thuyết pháp của sư phụ tôi, đó là bây giờ bên ngoài Côn Luân sơn đã không còn tu sĩ cao cấp hơn nữa rồi. Cho nên nhìn thấy tiền bối tôi rất là kinh ngạc. Côn Luân sơn có một nơi gọi là Tử Vong Cốc (vực chết), cũng gọi là Địa Ngục Môn (cửa địa ngục), đây chỉ là một đại môn đi vào tiên cảnh của Côn Luân sơn mà thôi. Nơi đây luôn có Luyện Khí sĩ trông coi, không cho phép bất kỳ người nào vào. Tất cả những người đi vào Tử Vong Cốc trong Côn Luân sơn đều bị Luyện Khí sĩ trông coi bắn chết.
Lâm Vân chặn ngang lời của Lưu Vu:
- Sư phụ ông làm sao biết ngoài Côn Luân sơn ra sẽ không còn Luyện Khí sĩ nào nữa? Còn nữa có phải bây giờ ông đang canh ở Địa Ngục Môn? Ông muốn nói với tôi là ông tu luyện ở đây chứ?
Lưu Vu một lần nữa cung kính nói:
- Đúng vậy tiền bối, bởi vì từ Tiền Tần trở về sau, thiên địa linh khí tán loạn, ngoại trừ Côn Luân Tiên cảnh, thì tuyệt đối không còn bất kỳ nơi nào có thể tu luyện lên trên Trúc Cơ. Về sau dần dà những Luyện Khí sĩ bên ngoài dần dần diễn hóa thành cổ võ thế gia, cùng với một số ẩn thế môn phái của nội gia công pháp. Tôi là đệ tử Côn Luân hiện tại canh giữ ở Địa Ngục Môn. Đời trước là sư phụ tôi, mỗi một Luyện Khí sĩ canh giữ ở Địa Ngục Môn đều có thể được thu nhận hai đồ đệ, nhưng Luyện Khí sĩ canh giữ ở đây không được vượt quá bốn người. Sư phụ tôi đã thu nhận tôi và Lưu Khai. Lưu Khai đã trốn khỏi Côn Luân sơn trước khi sư phụ tôi sắp chết. Nghe nói y ra ngoài mở một môn phái mới, đã thu nhận mấy
đệ tử. Cho nên thế hệ này người bảo vệ Địa Ngục Môn chính là tôi, cùng với hai đệ tử của tôi. Hơn một tháng trước, tôi phái hai đệ tử đi tìm tung tích của Lưu Khai, tin tức có được là Lưu Khai đã chết, hơn nữa hai trong số đệ tử của y là Lữ Phong và Lữ Phi đã chết rồi…
Lưu Vu vội vàng nói:
- Chúng tôi đương nhiên muốn vào Côn Luân sơn Tiên cảnh để tu luyện, nhưng lại không có phúc duyên này. Côn fc3 Luân sơn Tiên cảnh mỗi khi tròn một trăm năm thì tổ sư sẽ ra ngoài, dẫn theo một đệ tử có Luyện Khí kỳ cao nhất bảo vệ Địa Ngục Môn đi vào, những lúc khác thì không cách nào mở ra. Chúng tôi sở dĩ nguyện ý canh giữ ở đây, là hi vọng tới lúc nhìn thấy tổ sư đi ra, và có thể được tổ sư dẫn vào Tiên cảnh. Nhưng những đệ tử chạy trốn, tổ sư ra ngoài sẽ sát giới cả loạt. Côn Luân tổ sư không cho phép Luyện Khí sĩ cao cấp trà trộn vào nhân gian. Tôi thăm dò tung tích của đám đệ tử của Lưu Khai cũng là đem tin tức đệ tử chạy trốn báo cho tổ sư biết, để giảm bớt thời gian tổ sư tìm kiếm những đệ tử này.