- Vậy thì…Nhờ anh.
Hiện tại trong lòng Dương Vân rất loạn. Thấy nam tử kia nói y là thầy thuốc, lại có thể trị liệu cho Lang Thang. Liền vịn Lang Thang lên, để cho nam tử kia chữa bệnh.
Người nam tử mỉm cười, lấy một hộp kim châm từ trong túi ra. Dương Vân thấy y còn mang theo kim châm trên người, thì càng yên tâm. Không phải thầy thuốc thì ai mang theo kim châm đi làm gì. Bất quá, nghĩ tới người này sắp cắm kim châm lên người của Lang Thang, thì lại bắt đầu lo lắng.
- Lang Thang, cậu đừng lo lắng, đợi chữa trị tốt cho cậu thì chúng ta lại chậm rãi nghĩ. Nghe lời tỷ tỷ nhé.
Trong bất tri bất giác, Dương Vân đã coi Lang Thang là em trai của mình.
Nghe Dương Vân nói vậy, mấy người xung quanh mới biết, nguyên lai hai người này là chị em.
Người nam tử chính đang muốn đâm kim châm vào huyệt Ấn Đường của Lang Thang, thì Lang Thang đột nhiên mở mắt. Hắn nhìn thấy nam tử kia đâm kim châm vào mình, liền giơ tay tóm lấy, rồi kéo tay của y ra đằng sau. Đang lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì Lang Thang đã ấn người nam tử kia xuống mặt bàn, khiến y không có cách nào nhúc nhích.
Lúc này Dương Vân mới kịp phản ứng:
- À.
Lang Thang nghe vậy liền buông lỏng tay.
- Lai Quốc, anh không sao chứ.
Nữ nhân đi theo nam tử kia đương nhiên nhìn thấy quá trình từ lúc bị bắt đến lúc được thả ra của bạn trai mình. Thấy anh ấy vẫn còn ngây người, liền bước lên phía trước hỏi.
- Anh không sao.
Nam tử này nói xong, liền vươn tay nói với Lang Thang:
- Tôi là Tống Lai Quốc, là thầy thuốc làm trong viện trung y Trung Ninh.
Dương Vân lo lắng thái độ của Lang Thang lại giống như đối với Triệu Phổ lúc ở siêu thị kia, đang muốn nhắc nhở hắn , thì đã trông thấy Lang Thang cũng giơ tay nói:
- Tôi tên là Lang Thang, trước mắt chưa có việc làm.
Nữ tử đi theo Tống Lôi Quốc kia nghe thấy vậy, cái miệng kéo kéo. Trong lòng tự nhủ,, đương nhiên ngươi không có việc làm rồi. Có việc làm mà có thể mua nổi xe Porsche mới là lạ.
“Lang Thang?”
Tống Lai Quốc nghe thấy cái tên này liền cảm thấy quái dị. Tuy nhiên biểu lộ bên ngoài vẫn bình thường, chỉ lấy một tờ danh thiếp đưa cho Lang Thang rồi nói:
- Đây là danh thiếp của tôi.
Lang Thang nhận lấy danh 1d98 thiếp của Tống Lai Quốc, bỏ vào túi rồi nói:
- Tôi không có danh thiếp cũng không có điện thoại.
Tống Lai Quốc và nữ tử bên cạnh lập tức biết Lang Thang không muốn liên hệ với bọn họ. Đang định nói chuyện thì Dương Vân đã nói:
- Lang Thang xác thực không có điện thoại và danh thiếp, cậu ấy không lừa hai người đâu.
- Vậy thì không biết tối nay tôi có vinh dự mời hai người ăn cơm không?
Tống Lai Quốc rất khách khí mời Lang Thang.
Dương Vân không có ý tứ nói:
- Thực xin lỗi, tối nay tôi và Lang Thang còn có việc.
Nghe Dương Vân nói như vậy, Tống Lai Quốc tựa hồ như rất đáng tiếc nói:
- Vậy hai người nhớ gọi điện thoại cho tôi nhé. Hoặc là tới viện trung y tìm tôi cũng được.
Lúc này nữ nhân viên kia đã lái xe Porsche đi ra, các thủ tục cũng làm xong. Dương Vân thấy thời gian không còn sớm, liền chào từ biệt Tống Lai Quốc rồi kéo Lang Thang vào trong xe, lái xe rời đi.
- Lai Quốc, sao anh khách khí với tên Lang Thang kia như vậy? Chẳng lẽ vì hắn có nhiều tiền sao?
Đợi Dương Vân và Lang Thang đã đi xa, cô gái kia mới nhịn không được hỏi.
- Đương nhiên là không phải. Tuy anh không phải người có nhiều tiền, nhưng vẫn có thể lấy ra được vài triệu. Em ở với anh lâu như vậy rồi, chắc cũng biết thân thủ của anh chứ.
Tống Lai Quốc nhìn cô gái nói.
- Đương nhiên là biết, thế thì sao, A…
Cô gái này nói tới đây,, giống như nghĩ ra cái gì đó.
- Đúng vậy, bình thường đối phó với bảy tám người, anh còn chưa để vào mắt. Nhưng vừa rồi người Lang Thang kia chỉ dùng một tay là có thể khiến anh không động đậy được. Như vậy em đủ biết rồi đấy. Người này tuyệt đối là một cao thủ trong số các cao thủ. Nếu như anh không nghĩ sai, thì ngay cả sự phụ Liên Đức cũng không phải là đối thủ của hắn.
Tống Lai Quốc sắc mặt tỉnh táo nói.
- A, anh nói hắn còn lợi hại hơn cả sư phụ Liên Đức à?
Cô gái này hiển nhiên là không tin. Ở trong suy nghĩ của cô ta, không có ai là lợi hại hơn sư phụ Liên Đức.
- Đúng vậy, chỉ là một cao nhân như thế, lại không thể được quen biêt.
Tống Lai Quốc vẫn còn đáng tiếc nói.
- Không phải anh đã cho hắn điện thoại sao? Hắn có bệnh hôn mê, nói không chừng ngày nào đó lại tới tìm anh.
Cô gái này hiển nhiên là lạc quan hơn Tống Lai Quốc rất nhiều.
- Ài, tùy vào vận khí vậy. Thôi, chúng ta tiếp tục đi xem xe.
Tống Lai Quốc nói xong, liền tiếp tục cùng cô gái kia chọn xe trong gara.
- Lang Thang, vừa rồi cậu làm tôi sợ muốn chết. Rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tuy đây là lần đầu tiên Dương Vân lái một chiếc xe Porsche, nhưng nàng không để ý điều này, mà chỉ quan tâm tới việc Lang Thang vừa hôn mê hồi nãy.
- Tôi cũng không biết, tôi chỉ cảm thấy cái tên Vân có quan hệ gì đó với tôi.
Lang Thang nói xong lại nhíu mày.
Dương Vân sợ Lang Thang lại suy nghĩ miên man, vội vàng nói:
- Lang Thang, xe này tốt đấy, cậu muốn thử lái không?
- Không cần đâu, tôi không quen lái xe lắm. À, Tiểu Vân, có phải lúc trước cô thấy tôi ở chỗ kia phải không? Tôi muốn tới đó nhìn xem.
Chiếc xe đang đi qua trường cấp ba Trung Ninh.
- Không phải là tôi phát hiện ra cậu, mà là Hạ Tinh. Chúng ta đi xem nhé. Tôi cũng định vào trường hỏi xem Hạ Tinh vì sao một tuần rồi không tới thăm cậu. Chỉ là không biết con bé đã tan học chưa.
Dương Vân nói xong, đỗ xe ở ven đường.
Một chiếc xe Porsche mới tinh đỗ ở gần cửa trường học, đương nhiên là dẫn tới rất nhiều người chú ý. Thậm chí có vài học sinh còn cầm điện thoại để chụp ảnh chiếc xe.
Tuy Dương Vân không coi trọng việc xe cộ lắm, nhưng nhìn thấy có nhiều người chụp ảnh xe của mình như vậy, cũng thấy cao hứng. Bỗng nhớ tới Lang Thang, vội vàng nhìn xung quanh thì phát hiện Lang Thang đang đứng ở chỗ lúc trước.
Dương Vân sợ Lang Thang nghĩ nhiều, vội vàng đi tới kéo áo Lang Thang.
Lang Thang quay đầu lại nhìn Dương Vân, nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo rằng hắn không sao. Dương Vân thấy Lang Thang không có việc gì, liền đứng ở bên cạnh chờ hắn. Dương Vân nhìn ánh mắt của Lang Thang chăm chú như vậy, mới cảm giác được sự yên lặng chính thức là như thế nào.
Nhớ tới lần nàng từng hỏi Hạ Tinh, vì sao đối xử với Lang Thang tốt như vậy, Hạ Tinh đã nói với nàng rằng:” Cô Dương, nếu là người lang thang khác, em nhiều nhất chỉ mua thức ăn mà thôi. Nhưng Lang Thang lại tạo cho em một cảm giác rất tĩnh lặng. Mỗi lần em ở cùng Lang Thang, em đều cảm thấy vui vẻ và thoải mái vô cùng. Cảm giác buồn tẻ vì học hành cũng trở phai nhạt rất nhiều. Em thực sự thích ở bên cạnh anh Lang Thang. Ở bên cạnh anh ấy em cảm thấy rất yên bình.”
Dương Vân lại chưa bao giờ có cảm giác như vậy. Thậm chí nàng cho rằng Hạ Tinh ăn nói linh tinh, chứ mục đích chính là muốn giúp Lang Thang mà thôi. Không khỏi buồn cười với tâm tư của cô bé. Nhưng hôm nay nàng mới chính thức cảm thấy sự yên lặng trên người hắn. Đây quả thực là một cảm giác thoát trần gì đó. Vừa thoải mái, vừa yên bình, lại có một sự nhớ nhung nhàn nhạt.