Cam dao có chút kinh ngạc nhìn Lâm Vân. Không biết vì sao hắn đột nhiên lại hỏi về tiền lương. Nhưng nàng vẫn trả lời vấn đề của Lâm Vân:
- Tôn Khởi Bình, 2600 nguyên. Hồ Thanh, 1800 nguyên. Kỷ Lam, 2300 nguyên. Em là 2200 nguyên. Còn tiền lương của Lâm quản lý là do công ty Phần Giang trả.
Lâm Vân nghe xong trầm ngâm một lát nói:
- Từ nay về sau, tiền lương của mọi người đều tăng thêm một khoản. Bắt đầu luôn từ tháng này, vẫn do Cam Dao quản lý.
- Tăng bao nhiều?
Mấy người ngồi đây nghe thấy là tăng lương, đều rất là hưng phấn. Bởi vì Cam Dao là người quản lý tiền lương, nên nàng hỏi luôn.
- Ừ, hiện tại mới chỉ là giai đoạn đầu, tài chính của công ty cần được đầu nhập nhiều hạng mục. Cho nên chỉ tăng một ít thôi, mọi người cố gắng làm việc, về sau sẽ tiếp tục tăng thêm…
Trong đầu Lâm Vân đang tính toán nên tăng bao nhiêu mới phù hợp.
Mọi người nghe nói chỉ tăng ít, hơi có chút thất vọng. Tuy nhiên, tăng một ít còn hơn không tăng đồng nào. Bình thường, ngẫu nhiêu cũng có lúc tăng lương, chỉ là một năm xảy ra một lần mà thôi. Mà tăng lên nhiều lắm chỉ vài chục nguyên tới mấy trăm nguyên mà thôi. Tăng ngoài một trăm, coi như là không sai.
- Tạm thời tiền lương của mỗi người sẽ tăng gấp đôi. Đến khi sản phẩm của chúng ta đưa ra thị trường thì lại thêm.
Lâm Vân lo lắng nửa ngày, liền đưa ra quyết định này.
- Cái gì?
Vài người ở đây đều sững sờ. Có chuyện tăng tiền lương như vậy?
- Lâm quản lý?
Cam Dao còn tưởng rằng lâm Vân không biết giá trị thị trường. Tuy tiền lương tăng gấp đôi, nàng cũng rất cao hứng. Nhưng nếu Lâm quản vì không biết giá trị thị trường mà đưa ra quyết định đó, thì chính là hại hắn. Huống hồ, tăng lương chỉ là tăng một số tiền mà thôi, có ai như hắn, tăng gấp đôi lên đâu.
Thấy biểu lộ chần chờ của Cam Dao, Lâm Vân lập tức minh bạch. Lần này mình tăng lương có vẻ hơi nhiều. Phỏng chừng nàng lo lắng mình nên mới như vậy. Nhưng hắn cảm thấy, tiền lương ba, bốn ngàn nguyên cũng không phải là cao a.
Khoát tay ngăn mọi người lên tiếng
- Cứ quyết định như vậy đi, từ nay về sau, tiền lương và tiền thưởng sẽ dựa vào thành tích của mỗi người.
Mọi người thấy Lâm quản lý thực sự tăng tiền lương lên gấp đôi, có ai lại mất hứng? Hồ Thanh thậm chí nghĩ mình là một nhân tài, vì đã đưa ra quyết định chính xác.
- Cam Dao, em chuẩn bị cho anh một chi phiếu ba trăm nghìn nguyên, anh muốn dùng số tiền đó để làm tiền đặt cọc mua máy móc. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYYLâm Vân thấy mọi chuyện đã phân phó xong, yêu cầu Cam Dao chuẩn bị chi phiếu. Tờ chi phiếu này chính là chuẩn bị đưa cho lão Hàn. Dù sao ông ấy cũng đã giúp mình không ít.
Cam Dao rất nhanh đưa chi phiếu tới. Lúc này Lâm Vân mới phát hiện, tên chủ chi phiếu chính là mình.
- A, do khi anh đến, người bảo hộ của công ty đã rời đi. Cho nên em chỉ phải dựa theo ý tứ của Đường tổng, coi anh như người bảo hộ hiện tại của công ty.
Cam Dao thấy Lâm Vân có chút kinh ngạc nhìn mình, vội vàng giải thích. Chuyện này nàng vốn định nói sớm cho hắn, nhưng lại quên mất.
- Đã như vậy, làm người bảo hộ cũng không sao.
Trong lòng Lâm Vân tự nhủ, chắc chắn đây không phải là ý của Đường Tử Yên, mà là ý của Tô Tịnh Như. Chỉ có nàng ấy mới có quyền cho phép Cam Dao làm như vậy.
- Lâm quản lý, hôm nay anh có trở về phòng 1d41 trọ không?
Cam Dao đưa chi phiếu cho Lâm Vân, không biết vì sao đột nhiên hỏi câu này. Có thể vì nàng lo lắng cho Lâm Vân, hoặc bởi vì những món ăn mà Lâm Vân nấu? Đến chính nàng cũng không rõ ràng lắm.
- A, hiện tại anh vẫn còn chút việc bận, chưa về được.
Lâm Vân cầm lấy chi phiếu, thuận miệng trả lời Cam Dao.
Lâm Vân nhận được chi phiếu, liền mang theo Kỷ Lam về tới nhà xưởng của Hàn Phúc Nguyên. Kỷ Lam thấy Lâm Vân rõ ràng ở nhà máy này tự tay gia cố máy móc, trong lòng rất là kinh ngạc. Nhưng gia cố máy móc đâu cần một mực ở chỗ này? Chẳng lẽ còn muốn giám sát sao? Tuy nhiên, Kỷ Lam sẽ không hỏi những điều mà không cần hỏi.
Lâm Vân giao ba cỗ máy xử lý lá trúc ngọt cho Kỷ Lam. Lại lấy một chồng giấy thuyết minh đưa cho nàng. Rồi nói cho nàng ấy biết, ngày mai mình sẽ tới nhà máy sản xuất trang phục của công ty hướng dẫn nàng sử dụng.
- Lâm quản lý, đây là những máy móc gì?
Kỷ Lam thấy ngay cả cái tên máy, Lâm Vân cũng không nói, chỉ đành phải hỏi.
- Ừ, cứ gọi nói là Áp Diệp Cơ (Máy ép lá) là được. Hẹn ngày mai gặp lại.
Lâm Vân nói xong, lại nhờ Hàn Phúc Nguyên thuê xe tải, trợ giúp Kỷ Lam chở chỗ máy móc này trở về nhà máy sản xuất trang phục Hồng Tường.
Thấy máy sản xuất cuối cùng cũng được chuyển đi, Hàn Phúc Nguyên rốt cuộc không nhịn được hỏi:
- Lâm lão đệ, ngươi chế tạo những cái máy này để làm gì? Ta thấy ba chiếc máy đều được thiết kế khác nhau. Chẳng lẽ là để sản xuất quần áo sao?
- Ba cái máy vừa chở đi kia chỉ là để xử lý một loại nguyên liệu mà thôi. Ngoại trừ dùng để xử lý nguyên liệu sẩn xuất trang phục, nó còn có thể làm được những việc khác. Những điều này ta đều có bản thuyết minh. Đến lúc đó cũng cho Hàn lão ca một phần. A, tờ chi phiếu này, Hàn lão ca nhận đi.
Lâm Vân rất là cảm kích Hàn Phúc Nguyên. Có thể nói, không có ông ấy hỗ trợ, mình cũng không thể làm tốt được mấy cỗ mày này.
Hàn Phúc Nguyên vội vàng từ chối. Nhưng Lâm Vân vẫn nhất quyết muốn ông ta nhận lấy. Tuy mình đã dạy cho Hàn Phúc Nguyên rất nhiều kiến thức, nhưng những kiến thức này, hắn chỉ coi là bình thường. Có lẽ, kiến thức mà hắn dạy, đối với Hàn Phúc Nguyên mà nói, vô cùng quý báu. Nhưng Lâm Vân không muốn người ta chịu quá nhiều thiệt thòi. Mặc dù Hàn Phúc Nguyên đã chiếm được từ hắn rất nhiều thứ quý giá.
Không từ chối được, Hàn Phúc Nguyên đành phải nhận tờ chi phiếu. Tuy nhiên, ông ta quyết định tìm một cơ hội nào đó, trả lại cho Lâm Vân. Dù sao, những người mình liên lạc toàn là bằng hữu cũ, cũng không tốn kém bao nhiêu. Tốn kém nhiều nhất chỉ là thiết bị trong nhà xưởng và một ít tài liệu mà thôi.
- Hàn lão ca, ta chế tạo những thứ này, ngươi có thể tự mình nghiên cứu, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Tuy những vật này truyền ra ngoài, không có ảnh hưởng xấu gì tới ngươi. Nhưng lại có khả năng gây phiền toái cho ta. Hàn lão ca cũng biết ta không phải là người thích phiền toái. Vạn nhất, nếu có người hỏi tới, ngươi cứ nói là do mình làm. Hàn lão ca thấy thế nào?
Mặc dù Lâm Vân biết Hàn Phúc Nguyên sẽ không tùy tiện tiết lộ những tư liệu kỹ thuật này ra ngoài, nhưng vẫn cẩn thận nhắc nhở ông ta.
- Lâm lão đệ yên tâm, ta sẽ chú ý.
Hàn Phúc Nguyên làm gia công máy móc nhiều năm như vậy, đương nhiên biết giá trị của những thứ Lâm Vân chế tạo.
Qua thời gian dài đi theo Lâm Vân học tập rất nhiều tri thức từ máy móc, điện tử, thậm chí một ít kiến thức vụn vặt gì đó, trong nội tâm của ông ta, đã coi Lâm Vân như thần nhân. Sống đã lâu như vậy, nhưng ông ta còn chưa từng gặp ai có nhiều kiến thức như hắn. Biết nhiều còn chưa tính, về thực hành hắn cũng là chuyên gia trong chuyên gia.
Lâm Vân nhờ Hàn Phúc Nguyên hỗ trợ thêm vài việc. Còn mình thì tiếp tục bắt tay vào chế tạo tiếp hai loại máy còn lại. Bởi vì linh kiện chủ chốt không thể đạt tiêu chuẩn, Lâm Vân đành phải thiết kế ra mạch mới bù vào đấy.
Ngày hôm sau, Lâm Vân đi tới nhà máy sản xuất trang phục, rồi dạy cho Kỷ Lam làm như thế nào sử dụng máy Áp Diệp Cơ. Hơn nữa còn dạy nàng cách bảo dưỡng máy móc. Cái máy gia công lá trúc ngọt này, khi bỏ tài liệu vào, chỉ có 5% trong đó là có tác dụng, còn lại đều là chất thải cần xử lý.
Sau khi lá trúc ngọc được gia công bằng máy móc, sẽ trở thành những tấm mỏng màu vàng nhạt. Lâm Vân dặn dò Kỷ Lam chuyên môn làm một đống hộp nhựa để bào tồn cho việc sản xuất lần sau.