CD Nguyên mở cửa để tôi bước vào trong xe, rồi đóng lại nhẹ nhàng. Anh cho phép tôi ngồi cạnh, chứ không buộc tôi ra băng ghế sau, vị trí trang trọng nhưng xa cách. Chi tiết nhỏ nhặt làm tôi thở mạnh, đầu óc lâng lâng. Thật dễ chịu khi được thả người ngồi lút sâu trong tấm nệm da êm ái, máy lạnh mát dịu và bên cạnh là người đàn ông đẹp và quyền lực mà ta mơ ước từ lâu. Xe đi chơi lòng vòng, không điểm đến rõ rệt. Tôi đưa mắt nhìn nội thất xe thật nhanh. Không chê vào đâu được, từ lớp da thuộc màu vàng nhạt bọc quanh vô-lăng, lọ nước hoa nhỏ cho đến dàn máy hát sang trọng, với những nút vặn mà kền sáng mờ. Trước đây, tôi từng ngồi trong xe Peter Yeo. Chiếc xe đắt tiền và tiện nghi không kém xe của Nguyên, nhưng tôi cảm thấy mình bị bao quanh bởi những đồ vật thù địch. Peter nói rất ít, chăm chú vào tay lái. Những câu trao đổi nhát gừng của ông ta chỉ cho tôi nhìn thấy rất rõ vị thế của mình, một kẻ dưới quyền đang run rẩy cầu cạnh, một con thú nhát sợ đang chờ đợi được người chủ ban ơn. Ngay cả khi ông ta âu yếm và chiếm đoạt tôi trong căn phòng sạch tinh như vô trùng, tôi cũng chẳng hề cảm thấy một chút dịu dàng thoáng qua.
Với CD Nguyên, mọi việc hoàn toàn khác. Anh lịch sự và ân cần. Có lẽ không có gì xoá mờ trong tôi ký ức cái đêm tôi theo xe cứu thương đưa anh vào bệnh viện vì cú đánh chấn thương đầu. Mặc dù lục ra cái di động có đầy đủ số điện thoại trong túi áo, tôi có thể gọi điện ngay để người nhà của anh đến lo toan, nhưng khi bác sĩ báo kết quả chụp X-quang cho thấy vết thương không quá nguy hiểm, tôi đã trì hoãn. Tôi muốn, người đầu tiên CD Nguyên nhìn thấy phải là tôi. Rất nhiều lần sau này, khi đang làm việc hay đi trên đường, tôi bỗng thẫn thờ nhớ đến bàn tay siết nhẹ tay tôi khi CD Nguyên cựa mình tỉnh lại sau chặp hôn mê. Cúi xuống nhìn anh và để anh nhìn rõ mặt, trong đôi mắt khép hờ yếu ớt ấy, tôi nhận ra một tia sáng trìu mến. Tia sángkhiến tôi trở nên can đảm và mạnh mẽ hẳn. Rồi anh lại lịm đi. Gần sáng, tôi mới gọi điện thoại về nhà CD Nguyên. Với tốc độ khó ngờ, Trâm, chị gái anh đến ngay phòng cấp cứu. Chị ta thuộc type phụ nữ khó chịu:. Dáng vẻ sang trọng kiêu kỳ của một người học thức và giàu có, biết rõ những lợi thế của mình, luôn luôn nhìn ra điểm yếu của kẻ khác. Ngay tức khắc, Trâm yêu cầu y tá chuyển em trai sang phòng dịch vụ đắt tiền nhất. Tôi lóng ngóng đi theo sang dãy phòng đặc biệt. Dù Trâm không nói ra, nhưng rõ ràng, tôi cảm thấy chị ta đang rất hoảng sợ. Không hẳn vì đứa em trai bị thương, mà chừng như chị ta biết rõ nguyên cớ bí mật của cú đánh tàn bạo. Tuy vậy, chị ta khoả lấp mau chóng các biểu hiện bất an sau lớp mặt nạ lạnh lùng. Liếc nhìn bộ quần áo tồi tàn của tôi bằng đôi mắt cận thị hơi nheo nheo, chị ta bảo tôi có thể về nhà nghỉ ngơi. Tôi bước đến gần hơn chiếc giường trải nệm sạch tinh, trên đó CD Nguyên vẫn nằm thiêm thiếp sau mũi tiêm của bác sĩ trực. Thật sự tôi muốn ở lại. Một vài tiếng còn lại trong đêm có sá gì. Tôi cần an tâm rằng CD Nguyên không có gì nguy ngập nữa. Tôi có thể chờ đến sáng khi anh hoàn toàn hồi tỉnh mà… Một giọt nước mắt khổ sở bất lực chảy ra khỏi mắt tôi. Tôi đưa tay áo chùi thật nhanh. Khi tôi đang lóng ngóng, chưa biết tính sao, người chị gái thình lình quay phắt lại:
-Cô có nhìn thấy kẻ nào ra tay đánh em trai tôi không?
-Chỉ loáng thoáng thôi, chị ạ! – Tôi nói dối, khẽ khàng. Không, tôi không thể chỉ dẫn cho người đàn bà khó chịu này manh mối thật sự, là Lim. Tôi đang chơi một trò đánh cuộc mà những ưu thế đang đứng về phía tôi.
-Nếu cô nhớ lại điều gì, một chi tiết khả nghi bất kỳ nào đó, hãy báo cho gia đình chúng tôi trước tiên, được không?
Tôi gật nhẹ, đưa tay kéo lại góc chăn hơi tụt xuống khỏi vai Nguyên. Nhưng chị gái của anh nhanh tay hơn, làm trước.
-Cảm ơn vì những gì cô đã làm cho em trai tôi! – Chị ta nói khẽ, bằng giọng trầm trầm bình thản trở lại – Cô biết đấy, tôi vừa về nước tuần trước. Cậu em tôi ở Việt Nam chỉ có một mình. Nếu không có tôi ở đây, tình hình kiểu này thật đáng ngại. Kể ra trong cái rủi, vẫn còn điều may…
-Ý chị nói rằng những chuyện kiểu này vẫn có thể xảy ra lần nữa ư? – Tôi tò mò. Phía sau tai nạn, rõ ràng có điều gì uẩn khúc.
Người phụ nữ đột nhiên nhìn thẳng vào tôi, mắt thoáng qua tia cảnh giác. Rồi như một diễn viên chuyên nghiệp, chị ta khoác lên vẻ lạnh lùng bất khả xâm phạm:
-Cô về được rồi đấy. Về và ngủ đi nào. Một lần nữa, tôi rất biết ơn cô. Mà này, cô tên là gì nhỉ?
Tôi nói tên và công việc đang làm ở Red Sun, lòng tràn đầy cảm giác chua chát. Vậy đấy, khi vai trò của tôi ở đây đã hết, thì tôi phải đi. Những người như Trâm đâu cần biết cảm xúc bên trong kẻ khác. Trong tôi, niềm tức giận và căm hờn trào lên, như muốn thiêu cháy miệng lưỡi. Giá như tôi có thể nói thẳng vào mặt người phụ nữ kiêu kỳ kia là tôi căm ghét chị ta, chẳng có gì của chị ta liên quan đến tôi cả. Tuy nhiên, tôi nhẫn nhịn. Tôi quay lưng đi về phía cửa. Trâm chạy theo tôi, nhét vào tay tôi mấy tờ giấy lành lạnh, loạt xoạt. Ôi, ước gì tôi có thể ném nắm giấy bạc ấy xuống sàn gạch, kiêu hãnh quay đi. Nhưng một lần nữa, tôi thực hiện nốt động tác hiền lành và khiêm cung giả hiệu: “Ồ, chị đừng làm thế! Em không thể nhận. Bất kỳ ai vào hoàn cảnh của em cũng làm như vậy thôi”… Người phụ nữ thoáng mỉm cười. Tôi bước đi trên hành lang bệnh viện, ra cổng. Ánh đèn trắng hắt bóng tôi đổ dài. Chưa bao giờ, tôi cô độc như lúc ấy. Và cũng chưa bao giờ, tôi khao khát bay lên, vươn lên những nấc thang cao hơn trong xã hội như lúc ấy. Bây giờ, tôi nhịn nhục. Nhưng rồi có lúc, tôi sẽ trả thù những kẻ đã khinh rẻ, xem thường tôi.
Mấy ngày sau đó, tôi giữ liên hệ mật thiết hơn với Lim. Có một buổi tối, Lim gọi tôi chạy hộc tốc đến quán bar. Nhưng hình như cô nhóc ấy nhìn nhầm người, không tìm ra đúng thủ phạm. Qua những gì chị Trâm nói ra, tôi ngờ ngợ kẻ ra tay đập đầu Nguyên là một người mà gia đình họ quen biết, một thế lực ghê gớm nào đó mà chính bản thân họ ngần ngại không thể gọi tên. Thậm chí, ngay cả ngờ vực để báo nhà chức trách, họ cũng không dám. Không sao, từ từ, tôi sẽ lần ra manh mối. Một khi biết điểm yếu của gia đình CD Nguyên, tôi sẽ chi phối được bà chị đáng căm ghét nọ.
Chiếc xe hơi của CD Nguyên rẽ sang một con đường nhỏ rợp bóng cây xanh. Anh ngoảnh sang, lên tiếng, cắt đứt dòng chảy những ý nghĩ miên man trong đầu tôi:
-Em mệt ư? Hay em căng thẳng phác thảo kế hoạch cái job hội nghị khách hàng đột xuất cho J&P mà Peter Yeo vừa giao phó?
-Em muốn làm thật tốt cái job này – Tôi vin ngay vào câu nói của anh –Ngoài khoản tiền khá lớn mà Red Sun thu được, đây còn là cơ hội thử thách với những người trẻ như em. Em tin nhân viên các bộ phận Red Sun sẽ vào việc ổn hết. Em nghĩ, trước tiên là phải có một phác thảo gây hứng khởi, sau đó mọi việc sẽ vận hành tốt.
-Em hãy làm việc trực tiếp trước với bên copywriter của phòng thiết hế và sáng tạo. Họ sẽ đưa ra nhiều ý tưởng đấy. Và dựa vào đó, em có thể chọn lọc lại, tìm ra phương án tốt nhất. Mà như thế, lại đỡ phải suy nghĩ quá nhiều! – Trong giọng CD Nguyên, có sự quan tâm và lo lắng cho tôi thật sự.
-Vâng, em sẽ làm theo lời anh dặn! – Tôi đáp ngoan ngoãn. Thật ra, tôi đã nghĩ tới điều đó ngay từ khi nhận job theo lệnh của Peter Yeo.
-Em biết đấy, Ms. Bảo đang mất dần tín nhiệm ở công ty. Em sẽ là lựa chọn số một cho sự thay thế. Chị ta từng có quan hệ mật thiết với Mr. Yeo. Nhưng điều đó không cứu vãn được gì. Năng lực thật sự luôn vượt trội lên so với những mưu mô, dù rất được tính toán kỹ.
-Các nhân viên phòng Sales như em luôn coi trọng Ms. Bảo! – Tôi khôn khéo.
CD Nguyên gật gù, bỗng đề cập một cái tên tôi không muốn nghe lúc này:
-À, em hãy gặp Lim. Cô nhóc là bạn thân của em, phải không? Cô ta cư xử hơi ngốc nghếch, nhưng nhiều ý tưởng của cô nhóc đáng giá ngàn vàng. Một dịp nào đó, anh sẽ nói chuyện nhiều hơn với cô bé sinh viên nít ranh buồn cười ấy!
Tim tôi đập nhanh trong lồng ngực. Không thể để cho điều ấy xảy ra được. Đầu móng tay tôi cấu mạnh vào nệm ghế xe. Hít mạnh một hơi dài, tôi nói nhanh:
-Em sẽ gặp Lim. Nhưng không chắc cô ấy giúp được em đâu. Dạo này Lim rất bận rộn bài vở trên trường. Chưa kể cô ấy đang có người yêu. Một mối tình sôi động…
-Yêu? Cô nhóc ấy mà biết yêu sao? – CD Nguyên có vẻ chú ý chuyện này.
-Tại sao anh ngạc nhiên về điều ấy? Lim học thiết kế, môi trường sáng tạo là nơi rất dễ nảy sinh các quan hệ phóng khoáng – Tôi bịa đặt không còn chớp mắt. Câu chuyện tôi dựng ra thật hay ho – Hôm rồi, em ghé bar nơi Lim chơi nhạc, em thấy cô ấy ra về với một chàng trai có bộ dạng kỳ quặc. Họ ôm nhau trên xe máy, chạy ngoằn ngoèo trong bóng tối như những người say rượu và dùng thuốc kích thích.
-Ý em nói họ qua đêm cùng nhau ư? – Anh thoáng cau mày khó chịu.
-Tại sao lại không chứ? – Tôi lấy giọng bình thản. Nhưng, khi nói ra điều ấy, hình ảnh tôi chuếnh choáng say rượu và ngã xuống cái giường trải nệm lông chim của Peter Yeo đột nhiên ập về. Lòng tay tôi toát mồ hôi lạnh. Tôi kinh hãi chính mình.
-Không quan tâm đến người ngoài nữa. Nào, bây giờ em muốn chúng ta đi ăn mừng anh hồi phục sức khoẻ ở đâu? Chỗ nào yên tĩnh và các món ngon một chút. Đã lâu, theo lệnh bác sĩ, anh toàn ăn những thứ chán ngắt – CD Nguyên mỉm cười, cho tôi quyền lựa chọn.
Tôi thử nói tên nhà hàng trên tầng thượng của trung tâm thương mại, nơi Peter Yeo đã dẫn tôi đến. Đó là nơi sang trọng duy nhất mà tôi từng đặt chân vào. CD Nguyên vẫn chăm chú con đường phía trước, hơi nhún vai:
-Chỗ ấy bình dân quá. Chỉ dành cho những dịp gặp gỡ hay tiếp khách bình thường thôi. Anh muốn chúng ta được hít thở không khí trong lành một chút, nhất là sau khi bị nhốt cả ngày trong những cái hộp văn phòng. Em có thích ăn ở nhà hàng nổi trên tàu chứ? Tàu sẽ chạy ra sông ngoại ô, ta có thể hứng chút gió mát.
Tôi gật nhẹ. CD Nguyên gọi điện thoại đến nhà hàng đặt bàn. Tôi mỉm cười sung sướng. Phải chăng ước mơ bước lên cao, cao hơn đang hiện hình, càng lúc càng rõ nét qua những điều tôi sắp tận hưởng. Bây giờ thì tôi hoàn toàn tự tin. Tôi dựa vào lưng ghế, nhìn qua kính xe. Những người đi xe máy, đi xe đạp đang tất bật đua chen, chạy về nhà trên đường phố hầm hập hơi nóng sót lại của ngày. Không khí xám xịt khói xe và bụi bặm. Tôi thật hài lòng khi được ở trong chiếc xe sang trọng, trị giá cả gia tài. Ánh hoàng hôn lắng dần xuống phía đường chân trời. Một thanh niên mặc áo ca-rô chạy chiếc xe tồi tàn đi sượt qua cửa ô tô, nhìn vào trong xe. Tôi hơi co lại. Người đó thật giống Hoà, người yêu cũ của tôi. Nhưng chắc là không phải. Lại một vài người nữa mặc áo ca-rô. Không, tôi không cho phép mình bị ám ảnh bởi những hình ảnh quá khứ gây mệt mỏi. Tôi sẽ phải giành chiến thắng trong cuộc chiến đấu chật vật và đầy nguy hiểm. Tôi rụt rè chạm nhẹ bàn tay lên cánh tay Nguyên. Anh rời tay khỏi vô-lăng, đặt tay lên tay tôi, siết mạnh, ấm áp tin cậy.
Xe hơi rẽ vào nhà hàng nổi danh tiếng ngay trung tâm thành phố. Tôi đưa tay tắt đĩa nhạc hoà tấu. Một quyển sổ bìa da rớt xuống sàn xe. Tôi cúi nhặt. Bên trong rơi ra bức ảnh. Cô gái mặc áo đen, trong một dáng đứng hơi bất thường. Tôi chưa kịp nhìn kỹ thì CD Nguyên đã cầm lại quyển sổ trên tay tôi, gấp lại, cất vào cái hộc nhỏ gần vô-lăng. Tôi đưa mắt nhìn anh dò hỏi một cách buồn rầu. “Một người họ hàng cũ của anh. Không có gì đâu, Hoàng Anh ạ!” - Anh nói khẽ, ra khỏi xe, rồi bước nhanh sang mở cửa cho tôi. Ừ, không nên gay gắt. Không nên để CD Nguyên khó chịu. Sự hiền dịu và cảm thông sẽ tạo ra trong mắt anh ấn tượng đẹp về mình, tôi tự nhủ.
Chúng tôi ngồi bàn ngay sát lan can. Mặt nước lăn tăn sóng dưới những đợt gió mát mẻ. Các vệt sáng xanh vàng đỏ từ bảng đèn quảng cáo hắt xuống, lung linh huyền ảo một vùng nước. Những khoảng nước khác, nơi không có ánh sáng chạm đến, thì tối đen. Từng mảng bèo trôi dập dềnh đi qua các vùng sáng tối. Khách ăn uống thoả thuê trên những khoang tàu trang hoàng rực rỡ, âm vang tiếng nhạc sống. Loáng thoáng ngoài xa, những chiếc thuyền gỗ nhỏ bé trôi đi, leo lét ánh đèn dầu. Bên này bờ, vài đứa trẻ mặt mũi nhem nhuốc đang hào hứng đón bắt vỏ chai pet và lon bia khách nhậu trên tàu vui vẻ ném cho. Tôi hít căng lồng ngực. Khoảng cách quá hẹp. Giống như trò chơi trẻ con tôi vẫn chơi ngày bé. Chỉ cần nhảy một bước, sẽ vọt sang “thiên đàng”. Chậm chân một chút, sẽ rơi lại “địa ngục”, làm mồi cho cá sấu. Tôi đang chạm gót vào miền đất mơ ước. Tôi không thể sơ suất đâu.
Tôi nâng cốc cùng CD Nguyên. Mọi thứ thật êm ả và dâng lên niềm sướng vui. Anh bỗng thật gần gũi. Giọng nói trầm ấm, đôi mắt hiền từ soi thẳng vào mắt tôi. không còn là ông sếp lạnh lẽo và xa cách mà tất cả các nhân viên trong Red Sun hãi sợ. Tôi nhấp thêm chút nữa vang đỏ, loại hảo hạng. Bất thần, điện thoại di dộng trong túi tôi reo vang. Tôi nhìn màn hình. Peter Yeo gọi. Tôi cố gắng giữ vẻ mặt bình thản. Nhạc chuông vẫn vang lên, nghe như âm thanh hối thúc lẫn đe doạ. “Em nghe điện thoại đi!” – CD Nguyên nhắc.
“Tôi, Hoàng Anh nghe đây!” – Tôi nói khẽ. Giọng Peter Yeo vang lên trơn mượt: “Cô đến chỗ tôi ngay được chứ? Tôi đang muốn cô!”. “Dạ, tôi đang có chút việc…” - Tôi nói khẽ hơn, lắp bắp. Tiếng cười vững tin quen thuộc của Peter: “Việc gì chứ? Chẳng phải hôm nay tôi đã giúp cô giành được một job rất lớn từ tay Ms. Bảo đấy ư?”. “Vâng, vậy tôi đến ngay!” – Tôi run nhẹ.
Viện cớ có việc riêng rất gấp, tôi xin lỗi CD Nguyên và gọi taxi chạy đi gấp, hoảng hốt từ chối lời đề nghị đưa đi của anh. Ngồi trong taxi, ruột gan tôi cồn lên. Sợ hãi, lo lắng, tiếc nuối…
Gần 1 giờ đêm, tôi quay về nhà trọ. Xuống taxi, tôi chuệnh choạng bước đi trong con hẻm tối. Một bàn tay chạm lên vai tôi, rất nhẹ nhàng. Tôi từ từ quay lại. Một cô gái mặc áo đen có đôi môi đỏ sẫm đang nhìn tôi chăm chú.
Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo!