Buổi sáng thức giấc bên cạnh Peter Yeo, với tôi, chưa bao giờ là một cảm giác dễ chịu. Không chỉ lời nói hay ý nghĩ, mưu toan giấu kín gây nên nỗi sợ hãi, mà ngay cả bản thân con người ông ta khi gần gũi nhất, từ làn da cho đến hơi thở cũng phả ra làn hơn giá lạnh. Peter thường ghé qua chung cư đột xuất. Một đôi lần, tôi tỏ ý than phiền. Có thể tôi đi học ngoại ngữ buổi tối hoặc bận ghé qua cửa hàng mua sắm gì đó. Tôi muốn được báo trước để chủ động hơn về thời gian. Peter nhìn tôi bằng đôi mắt trống rỗng: “Nếu không có gì che giấu, tại sao em cần phải được báo trước?”. Tôi lặng im, chẳng tìm ra cách giải thích nào khả dĩ. Xuất hiện nửa như một chủ nhà lạnh nhạt, nửa như một vị khách ngạo màn, Peter uống một chút rượu rồi bảo tôi vào giường. Đúng 2 giờ sáng ông ta rời đi, mọi hành động êm ru, như thể tay chân ông ta bọc kín bằng những miếng đệm chống âm thanh. Peter không biết tôi rất tỉnh ngủ. Mọi hành động ông ta làm đều được tôi quan sát qua đôi mắt khép hờ. Bóng người mặc quần áo hằn lên trong đêm tối. Cách ông ta hút vội điếu thuốc cho tỉnh táo. Cặp kính trắng loé sáng khi phản chiếu thoáng qua bóng đèn hắt ra từ phòng tắm. Rồi ông ta rút ví, kiểm tra lại số tiền xem có lấy trộm hay không… Nhiều lần như thế mà tôi vẫn không sao quen được. Tôi nín thở, lặng đi vì bị sỉ nhục. Hệt như một kẻ bị ma ám, tôi luôn tự ngủ phải tẩy xoá những hình ảnh ấy ra khỏi óc càng sớm càng tốt.
Thời gian đầu, khi mới chuyển về căn hộ cao cấp, biết Peter chi tiền để tôi có một nơi sống đầy đủ tiện nghi, tôi mơ hồ hy vọng đến một lúc nào đó, ác cảm và nỗi lo âu sẽ trôi qua. Có thể tôi sẽ cảm thấy gần gũi với ông ta hơn. Tình cảm gắn bó thường bắt đầu từ lòng biết ơn. Tuy nhiên, đó là một phác thảo lầm lẫn. Peter luôn giữ thái độ bề trên lạnh lùng. Đôi ba lần, tung sợi dây thăm dò, tôi thử vòng tay ôm chặt, hoặc tựa sát vào ông ta một cách âu yếm. Peter chấp nhận hành động của tôi, nhưng rõ ràng, ông ta quan sát và tìm cách giải mã chúng theo con mắt nhìn đầy quái quỷ. Dần dần, tôi nhận ra tình thế mỉa mai đến mức kinh tởm mà mình rơi vào. Peter và tôi là hai đối thủ đầy cảnh giác, hỗ trợ nhau trong công ty nhưng sẵn sàng thọc dao vào ngực nhau bất cứ lúc nào. Hai kẻ dè chừng nhau vậy mà vẫn gắn kết những giây phút riêng tư nhất trên giường. Mỗi người theo đuổi mối lợi, không thể dễ dàng rũ bỏ.
Những gì Thái vừa thổ lộ cũng chính là những gì cậu từng trải qua, chính xác đến từng chi tiết. Nỗi khiếp sợ ấy. Sự hoang mang ấy. Và cảm giác cô độc sâu thẳm ấy. Có khác chăng, vì kém tự tin hơn, nên cậu chỉ biết câm lặng, từng ngày đương đầu với các nguy hiểm chực chờ, từng bước lần kiếm cho đến tận nấc cuốỉ. Còn cậu bạn thân thì chọn cách phản ứng khác. Vừa xông thẳng vào bóng tốỉ, cậu ta vừa hành động điên cuồng vật lộn vói bóng tối ấy. Cậu ta đã phạm các sai lầm tàn nhẫn. Nhưng là bạn, cậu có thể hiểu, và có thể cảm thông.
Thoắt chốc, gương mặt cận kề trước mắt Lâm trở về hình ảnh thân thiết của thời gian cũ. Những ngày tháng ấy, lớp vỏ mạnh mẽ hay kiêu hãnh của Thái có thể làm chung quanh e ngại. Nhưng với riêng cậu, sự sắc bén và thông minh hơn người của bạn thân mới thực sự là các phẩm chất đáng giá. Họ đã rất hiểu nhau. Đến giờ, sau bao nhiêu sợ hãi và nguy hiểm, mọi việc lại đúng là như thế. Trong cảm nhận trìu mến ùa về từ những ngay tháng đã qua, bất giác, Lâm đặt tay lên vai bạn thân, vỗ nhẹ:
- Thôi được. Gác qua những sai lầm ấy. Chúng ta tập trung vào mục đích chuyến đi này. Phía sau những tài liệu mà tôi đã có được từ ngăn tủ của Dr. o cũng như thứ anh tìm được từ Kỹ sư P, đâu là thứ thực sự mà Mr. Q và những người của Fatal Blow muốn nhóm ba người chúng ta tìm thấy?
Chiếc ghế đổ dưới thảm được dựng lên, kéo sát bên bàn. Thái quay về chỗ ngồi vững chãi. Nhắm mắt. Khi cậu ấy mở mắt, sự cân bằng và điềm tĩnh đã trở lại, toàn vẹn:
- Trong tài liệu mà kỹ sư P lưu trữ, có nhắc đến một biệt được, sản phẩm nghiên cứu này là một phần ít được nhắc đến trong dự án hai thập niên của ba nhà khoa học. Thoạt đầu, khi tiếp xúc với tài liệu, tôi hoàn toàn không chú ý phần mục có tên Savant. Có gì gây tò mò đâu khi các nha khoa học hàng đầu viết về Nhà bác học. Nhưng dần dần, tôi nhận ra, trong khi các tài liệu khác vẫn giữ nguyên, thì phần đề mục Savant ngày một dày lên. Và bí mật then chốt nằm ở đó. Cách đây khoảng chín tháng, Dr. o và cộng sự, cũng là vợ ông ta, đã tìm ra một hoạt chất mới. Theo miêu tả thực nghiệm, đó một dung dịch kích thích các tế bao thần kinh. Thứ hoạt chất mang tên Savant dành riêng cho những cá nhân vốn là sản phẩm được thiết kế bởi nhóm các nha khoa học.
- Biệt dược ấy sử dụng trên anh và tôi?
Trưởng nhóm phân vân vài giây:
- Có lẽ nó đã được thử nghiệm một phần lên cậu. Tôi có nghi ngờ đó, khi nhận ra, cậu sở hữu khả năng biến đôi mắt thành thấu kính trong bóng tối. Tuy nhiên, công thức cuối cùng của nó vẫn còn trong vòng bí mật.
- Nó được dùng để làm gì? Kéo dài thời gian sống của chúng ta, tăng khả năng nhận biết nhằm làm cho những tạo vật như chứng ta giống người hơn?
- Tất cả những gì cậu vừa nói, thế hệ tôi và cậu đều đã đáp ứng! - Thái điều khiển power point, lật lại phần lưu trữ của Kỹ sư p.
Đúng như cậu ta vừa nói, Savant là phần khá dài, hơn ba trăm trang tài liệu dày đặc các hình giải phẫu và biểu đồ. Trang ảnh chụp cắt lớp bán cầu não trái của người với chú thích Cấu trúc dị thường được chọn và phóng to lên. Trưởng nhóm tiếp tục, đưa ra dòng thông tin đã từng nghiền ngẫm đên thuộc lòng:
- Như cậu đã biết, khác vói các robot thế hệ đầu tiên, thế hệ chúng ta được thiết kế nên trên một lý thuyết hoàn toàn mới của công nghệ sinh học. Tổng hợp một số đặc tính ưu việt nhất từ các gene tốt nhất, các nhà khoa học đã tạo ra một nhóm các cá thể mới hoàn toàn giống với con người bình thường. Đồng thời, với sự ra đời của công nghệ nano, những thuộc tính đặc biệt của các công nghệ song hành như máy tính, điều khiển học cũng được tích hợp vào các phiên bản người nhân tạo thế hệ mới. Nhưng tất cả những điều này vẫn chưa làm cho những bộ óc kiến tạo nên chúng ta hài lòng. Mục tiêu lớn nhất của các nhà khoa học không đơn thuần là những bộ máy làm việc hỗ trợ sức người hay các bộ phận thay thế sử dụng trong y học, mà chính là trí thông minh nhân tạo vượt qua các giới hạn đã biết của con người. Singularity trở thành một ám ảnh lớn. Ba phần tư thời gian của dự án trôi qua, con đường đi đến mục tiêu này vẫn bế tắc. Cho đến khi người được xem là mẹ cậu, cộng sự đắc lực của Dr. o, lúc ấy làm việc cho một bệnh viện đưa ra phát kiên quan trọng, về cấu trúc dị thường trong não bộ của những đứa trẻ có tài năng thiên bẩm.
Lâm lắng nghe chăm chú. Từng lời của bạn thân được đối chiếu với các thông tin riêng cậu nắm giữ, gần như ăn khớp hoàn toàn.
Cậu nhớ đến bài viết in trên một tạp chí khoa học mà ông ngoại từng đưa cậu xem, về công trình nghiên cứu độc lập gần đây nhất của mẹ. Bà chính là người đầu tiên đặt ra giả thuyết khả năng vượt trội của một cá nhân chắc chắn có mối liên hệ vói bất thường nào đó ở não bộ. Bà cũng là người chỉ ra được mức độ cao bất thường của testosterone ở một số rất hiếm trẻ sơ sinh giúp đẩy lên tốc độ tăng trưởng của não, nhưng đồng thời, nó lại ức chế sản xuất hormone oxytocin vốn chịu trách nhiệm về sự phát triển thể chất. Hiểu đơn giản hơn, cái đầu của các đứa trẻ sẽ là thiên tài tương lai được sắp xếp theo cách khác biệt, cấu trúc dị thường của bộ não chắc chắn là yếu tố kích hoạt khả năng phi thường, tạo nên cá nhân xuất chúng hiếm hoi. Tuy nhiên, như một phép bù trừ, những đứa trẻ ấy sau này lại là những kẻ hoặc khiếm khuyết khả năng giao tiếp để tồn tại trong xã hội, hoặc sở hữu sức khoẻ èo uột nên rất bấp bênh về sinh mạng...
- Cậu lại nhớ đến cuộc nói chuyện với mẹ cách đây hơn nửa năm, khi bà giải thích về việc không thể đón Tết ở quê nhà. Phòng thí nghiệm thần kinh học của bà thời điểm đó tiến vào giai đoạn then chốt, khi tổng hợp nên một hợp chất kích thích tế bào thần kinh não. "Con có tin không, sau khi kiểm tra hoạt hoá điện từ trong não của một số cá nhân xuất chúng đồng ý tham gia thí nghiệm, mẹ đã xác định được khu vực được gọi là thiên tài, nằm xung quanh động mạch của thuỳ thái dương trái, ở tuyệt đại đa số người bình thường, điện từ ở khu vực này rất thấp, gần như bị vô hiệu hóa. Ngược lại, với cá nhân tài năng, hoạt động điện từ rất mạnh. Như vậy về lý thuyết, tương lai rất gần thôi mẹ và các cộng sự sẽ kích hoạt thành công vùng thiên tài trong não.
Chúng ta sẽ có được các Michelangelo, Beethoven, Dostoevsky hay Einstein mới cho thời đại này, một cách chủ động!" Mẹ cậu mỉm cười qua màn hình Skype. Lúc ấy, hơi chán vì sẽ đón cái Têt buồn tẻ, Lâm chỉ nghĩ những điều vừa nghe là viễn cảnh xa vời pha chút đùa bỡn, kiểu các nhà nghiên cứu thường pha trò vói nhau. Nhưng giờ thì cậu đã hiểu...
Mọi thứ trở nên rõ nét. Các chi tiết, tình huống đứt rơi tự động kết nối vào nhau.
Không khó để đoán biết bước kế tiếp, nhà giải phẫu thần kinh học và chồng mình, Dr. o, sẽ tích hợp các thành tựu của mình lên con người nhân tạo. Những phiên bản không hề có sự khiếm khuyết về thể chất cũng như khả nảng tồn tại trong xã hội.
Lâm lân bẩm:
- Như vậy, từ Savant tên của đề mục trong hồ sơ này phải được hiểu theo nghĩa thứ hai, không còn là Nhà bác học nữa, mà là Bộ óc thiên tài.
- Đúng.
Lâm cau mày, băn khoăn:
- Tại sao thứ biệt dược kích hoạt khả năng vượt trội ấy vẫn chưa thử nghiệm trên những tạo vật như chúng ta?
Trưởng nhóm chậm rãi đưa mắt về cánh cửa dẫn sang phòng Lim, hạ giọng:
- Thực ra, ý tưởng về việc nâng cấp, tạo nên bước nhảy vọt trong lĩnh vực trí thông minh nhân tạo dã từng được nhóm ba khoa học gia thử nghiệm khoảng mười năm trước, nhưng thất bại. Các thành viên trở nên thận trọng. Bởi sai lầm rất nhỏ khi can thiệp vào não bộ đã khiến một sinh thể bị phá huỷ thị lực.
- Lim? - Khoang miệng Lâm khô khốc.
Thái gật đầu, tiếp tục:
- Nhưng điều thực sự khiến dự án ngưng trệ, là bởi xảy ra một bất hòa nghiêm trọng giữa ba thành viên. Vì một lý do nào đó, không phải vấn đề bản quyền hay tiền bạc, đến giờ cũng chưa ai rõ, vợ chồng người bảo trợ cậu, Dr. o, không muốn đưa ra công thức dược chất họ đã nghiên cứu thành công.
- Và nhiệm vụ của chúng ta?
Người trên ghế một lần nữa lọt vào vùng bóng tối. Chỉ có những ngón tay thanh mảnh, xanh xao nhưng rắn rỏi nổi lên:
- Fatal Blow là công ty do Mr. Q điều hành. Kỹ sư p bảo trợ tôi cũng là một cổ đông bí mật. Chương trình truyền hình thực tế cùng tên thực chất là một hoạt động kiểm tra thể lực, trí thông minh, khả năng cạnh tranh của các phiên bản người nhân tạo. Những cá nhân mạnh khỏe và tinh thông hơn sẽ tồn tại. Thua cuộc sẽ bị loại trừ, hoặc nếu được duy trì sự sống, thì không nhận sự đầu tư như trước kia nữa. Vì tất cả loại người như chúng ta thiếu hụt các nền tảng căn bản, không có nhiều giá trị, không có gì khác ngoài những cái tên và bản lý lịch nguy tạo, nên cho dù có là Steel Hammer hay Wild Animals, bất cứ lúc nào, từng kẻ một trong chúng ta cũng có thể bị tiêu diệt. Chết đi và biến mất nhanh chóng. Trước khi biết tại sao kết cục ấy lại đến với mình.
- Để không bị loại trừ, cần phải loại trừ kẻ khác! - Chàng trai trẻ lẩm bẩm.
- Luật chơi là vậy. Không chỉ trong show truyền hình thực tế, mà chính cuộc sống tôi và cậu đang hiện diện cũng là đấu trường. Lựa chọn sinh tử không phải là một cái tên, mà là hành động mà những kẻ dẫn đầu luôn phải thực hiện.
Hai đầu gối Lâm hiện rõ cảm giác rồi rã vì đứng đã quá lâu. Cậu cũng muốn bước đến, kéo sang bên những tấm rèm vải dày sụ, bật mở các cửa sổ để khí trời tràn vào làm dịu đi bầu không khí nặng nề bủa vây. Nhưng không có hành động nào được thực hiện theo điều khiển của não bộ. Bên dưói làn da nhiễm lạnh, các dải cơ căng cứng bất động khi từng đầu nút thần kinh tê liệt.
Trưởng nhóm đứng dậy, kéo chiếc ghế lớn về phía sau Lâm, đẩy nhẹ để cậu ngồi xuống. Mặt da mềm mại. Lớp nệm dày êm ái. Sự dễ chịu của tiện nghi ập đến đột ngột. Lâm ngả hẳn vào lòng ghế, hướng về trưởng nhóm lúc này ngồi vắt vẻo bên một góc bàn:
- Một khi có trong tay biệt dược Savant, anh và tôi sẽ trở thánh các savant.
- Còn hơn vậy nữa. Suy cho cùng, nếu chỉ dừng ở mức làm nhà bác học hay sở hữu bộ óc kiệt suất, ta cũng chỉ là công cụ trong tay kẻ khác. Những gì ta khát khao rồi cũng thành một phần trong kế hoạch lớn của những kẻ điều khiển ta. Đó không phải là mục tiêu của tôi. Khi ta có đầu óc vượt trội, khi ta sở hữu một thể chất vững chãi, khi ta có một hình ảnh hoàn hảo mê hoặc chung quanh, tại sao ta không dám thể hiện tham vọng lớn nhất, là ngồi vào chiếc ghế cao nhất. Dù lộ diện hay giấu mặt, thì ta vẫn là người điều khiển, ông chủ của thế giới này.
Lâm lún sâu hơn vào lòng ghế. Trong một tương tác không thể dễ chịu hơn, món đồ vật vô tri như ôm lấy cậu, nâng niu và chiều chuộng, truyền sang cậu hứa hẹn tuyệt đẹp về tương lai trước mắt. Nỗi sợ hãi biến mất. Cậu sẽ thành một kẻ khác. Một kẻ cậu chưa từng nghĩ mình sẽ là. Nhưng mọi thứ đang dẫn dắt, mở ra một cơ hội để cậu sẽ là.
Trưởng nhóm rời khỏi góc bàn. Như một con mèo, cậu ta vòng ra sau ghế. Bàn tay khô khốc lộ rõ các mỏm khớp nối đặt lên vai Lâm. Hơi thở lành lạnh phả vào tai cậu. Những ý nghĩ trong đầu Lâm được trưởng nhóm cất lên thành lời:
- Vài tháng trước, lúc còn ở trường học, như một con cừu giữa bầy cừu ngây thơ, làm sao cậu có thể nghĩ đến viễn cảnh sẽ có ngày mình đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới. Nhưng rồi mọi việc đã xảy ra như nó phải xảy ra. Tùng bước một, cậu tiến vào con đường trở thành một kẻ bất khả chiến bại. Cậu đã vượt qua rào cản của nỗi sợ hãi, các cơn giận dữ, trạng thái yếu hền muốn bỏ cuộc. Một khi cái chết không thể chạm vào cậu, nghĩa là cậu có lý do lớn để tiếp tục hiện diện trong thế giới này. Không phải vô cớ khi tôi và cậu cùng đứng ở đây. Cuộc sống hấp dẫn vì những cú ngoặt ta không thể đoán trước. Nhưng nó sẽ hấp dẫn hơn nữa khi chính ta là người tặng cho thế giới những cú ngoặt mà họ không thể đoán trước.
- Anh và tôi cần phải có Savant, để đạt tới mục tiêu đó.
- Cậu đang giữ nó? - Bàn tay thong thả lướt lên từ vai, vòng qua sau đầu, dừng lại nơi gáy Lâm.
- Tôi biết nó đang ở đâu! - Ý nghĩ vụt qua vào đúng lúc Lâm lên tiếng. Như một loài bò sát máu lạnh, lớp da khô khốc của các ngón tay trên gáy thoáng co lại, rồi chậm rãi buông ra.
Lâm nói đều đều:
- Tôi sẽ cân nhắc xem có nên sử dụng thứ biệt dược ấy hay không. Những người phát minh ra Saưant không muốn công bố nó rộng rãi, là bởi còn một hàm ý gì khác mà anh và tôi chưa thể biết rõ.
- Không có việc cân nhắc ở đây. Tôi đã nói tất cả sự thật với cậu. Điều đó đồng nghĩa với việc tôi và cậu chia sẻ thứ biệt dược mà người của Fatal Blow săn lùng.
- Nếu tôi không đồng ý với đề nghị của anh? - Chàng trai trẻ cựa nhẹ.
Bàn tay khô lạnh bong ra khỏi vùng đầu Lâm. Trưởng nhóm dựa hẳn vào bức tường cách âm, khoanh tay quan sát thành viên của nhóm, người mà cậu ta tin ráng mình đủ quyền năng để khống chế.
Những dải đèn hổ phách hắt xuống bộ suit đắt giá màu ngọc trai đen. Từ mặt vải ấy, lớp phản quang mờ nhạt hắt lên gương mặt sắc cạnh.
Đã khá lâu, Lâm mới nhìn trực diện bạn thân. Thái đang gầy đi. Cậu ta từng kiểm soát thành công khi lẩn trốn sau các vỏ bọc khôn lường. Nhưng giờ đây, với chính cơ thể mình, cậu ta lại không thể kiểm soát được tiến trình suy thoái. Trong vài cử động rất nhỏ, hình khối chuẩn mực của gương mặt, cơ thể, tay chân bỗng lộ rõ vẻ hao mòn. Các đường nét trở nên xộc xệch và vẹo vọ, nhuốm thứ ánh sáng u uất mờ đục hắt ra từ bên trong. Chính điều này khiến Thái trở nên xa lạ, không cần đến mái tóc giả, lớp mặt nạ, hay các bộ phận đắp điếm mà cậu ta vẫn sử dụng lâu nay. Rốt cuộc, chính mái tóc đen sẫm chải kỹ và bộ suit phẳng nếp mới làm nên hình ảnh Thái hiện tại. Lâm rùng mình chợt hiểu logic đơn giản: Khi bên trong hư mục, bên ngoài sẽ phải được chăm chút kỳ công.
Cậu đứng lên khỏi lòng ghế níu kéo, nói ngắn gọn:
- Tôi sẽ không nói với ai về chỗ cất giấu Savant, cho đến khi tôi thực sự hiểu mục đích của việc sự dụng nó.
Trưởng nhóm cười khẽ, gằn giọng:
- Đừng quên, tao mới là người quyết định trong tất cả những việc thế này!
- Điều anh vừa nói không có trong luật chơi.
- Những gì không có luật, thì tự bản thân chúng là luật.
Lâm thả ngườ trở lại xuống mặt ghế êm mượt:
- Nếu trong việc này, tôi bỏ qua yêu cầu của anh?
Vẫn không một tiếng dộng, chiếc ghế Lâm đang ngồi đột ngột xoay mạnh. Trước khi nhận ra trưởng nhóm đang làm gì, gương mặt cậu đã hướng về cánh cửa phía bên trái, dẫn sang phòng Lim. Từ đầu cuộc nói chuyện đến giờ giữa họ, cánh cửa ấy vẫn đóng kín. Hai bàn tay vòng sau lưng ghế, ghì chặt vai cậu:
- Tao biết tại sao mày đồng ý lên xe C/E quay trở về nơi này. Vậy thì cũng vì lý do ấy, mày sẽ tuân thủ các mệnh lệnh của tao. Mệnh lệnh. Chứ không phải thương lượng.
Chàng trai trẻ tức khắc hiểu ra mình đang bị khống chế bởi điều gì. Cậu chồm dậy. Nhưng các ngón tay trên vai cậu đã ghì xuống, kẹp nghiến, tựa những gọng kìm bằng thép nguội. Kẻ khống chế nghiêng người qua thành ghế:
- Lẽ ra ngay từ đầu, mày phải hành động theo những chỉ dẫn tao đã cài đặt. Tao đã cố tình để mày nhìn thấy cái xác trong hồ cá, dẫn dắt mày đến tầng hầm nhà tao để mày tìm đọc tài liệu. Tao ngầm cảnh báo mày các khả năng của cái chết, mách bảo mày sự tồn tại của loại người như mày và tao. Chỉ cần nhìn nhận các chỉ dẫn đó theo cách thông thường, mày đã có thể biết rõ mày là ai, từ đó hành dộng cho phải lẽ. Thế nhưng phản ứng của mày thật kỳ quặc. Những gì tao từng biết về mày bỗng dưng sai lạc. Quyền lực và tiền bạc là thứ mà tất cả mọi sinh vật có trí khôn đều đặt lên hàng đầu. Chỉ riêng mày thì không. Phải khá lâu, tao mới hiểu tại sao mày lại ứng xử bất thường như vậy. Quá sai lầm khi mày để cho bản thân bị chi phối bởi thứ tình cảm lẽ ra không được phép có.
Cúi xuống thấp hơn, khuôn miệng lạnh giá lúc này kề sát tai Lâm, tiếp tục phát ra chuỗi thanh âm đều đều, không che giấu sự giễu cợt:
- Mày yêu con bé phiên bản bị lỗi, tao biết. Để cho thứ tình cảm ngu ngốc ấy dẫn dắt, mày đã liên tiếp sập bẫy sai lầm. Quan sát bọn mày sa lầy trong không gian trò choi của Fatal Blow, tao sốt ruột làm sao. Thời gian bị kéo dài chỉ vì món xúc cảm vô ích. Trong khi nếu theo vài bưóc ngắn gọn, cùng với tao, mày đã có thể tiếp cận Savant. Tình yêu... Tình yêu... Hô hô. Thật lố bịch khi bọn người được tạo lập từ các thủ thuật sinh học cùng những phép tính khô cằn lại dính líu đến thứ xúc cảm phù phiếm đó. Nhưng thôi, tao sẽ không bình luận thêm. Bởi dù sao, vì con bé ấy, mày đã quay lại đây chứ không bỏ đi luôn theo rơi ai đó khuyên bảo. Và giờ đây, cũng vì con bé ấy, mày sẽ đưa cho tao Savant
- Anh điên rồi, Thái!
Trưởng nhóm bật cười. Âm thanh khùng khục, tựa hồ một chi tiết bong ra trong guồng máy đang trơn tru vận hành. Đột ngột và dứt khoát, Lâm chồm dậy. Lưng ghế đổ bật ra sau, hất vào trưởng nhóm. Mất thăng bằng, cậu ta ngã vật. Ngay khi đập manh lên mảng tường phía sau, phản lực khiến chiếc ghế lớn đổ ụp xuống, đề lên thân hình ngay dưới chân nó.
Kéo lê chiếc ba-lô của mình lúc này nằm trên sàn, Lâm lao thẳng tới cánh cửa bên phải. Không khóa. Giữa phòng, cô gái nhỏ mặc jacket chó khoang bị trói gô trên một chiếc ghế. Gương mặt điềm tĩnh, nếu đừng có làn da tái nhợt, dấu hiệu của sự cạn kiệt. Phía dưới chiếc kính quen thuộc, đôi mắt trong suốt vẫn mở to, như thể cô đã không ngừng chờ đợi, và biết rõ thời khắc này tất yếu phải đến.
Bóc nhanh dải kéo đen chằng ngang miệng cô, nhận ra hơi thở vẫn thoi thóp, Lâm vơ vội con dao rọc giấy. Cậu quỳ xuống, cắt nhanh những sợi dây rang quanh cổ chân và cổ tay Lim. Không thể nói gì, sự thinh lặng kiệt quệ của cô gái hoàn toàn tương phản với các cử chỉ hối hả của chàng trai.
Nhưng, ngay khi các dây trói tung ra, cô vụt đứng lên.
Ôm choàng cổ Lâm, cô kéo mạnh.
Cậu thấy mình gần như để h 8000 ẳn sang một bên, trước khi kịp hiểu chuyện gì xảy ra
Phản ứng chớp nhoáng của Lim nhanh hơn tốc độ viên đạn bắn ra từ khẩu súng ở cự ly khá gần, bắn từ bên kia khung cửa, nơi cái ghê đổ lật. Đường đạn bỏng rát sượt qua một bên gương mặt chàng trai. Viên đạn chạm vào đôi kính bảo hộ đôi mắt cô gái, bật ra, văng xuống mặt sàn gỗ sồi
Lâm choáng váng. Cậu đã phạm một sai lầm không thể tha thứ. Khi lật tung những thứ giấu trong valise trưởng nhóm, cậu không làm tới cùng. Vũ khí giết người cất tận dưới đáy đã bị bỏ qua.
Mắt kính trên gương mặt Lim xám mờ thuốc súng, nhưng vẫn nguyên vẹn. Đằng sau nó, đôi mắt cô gái bỗng trở nên sống động, tinh anh, như rất hài lòng khi hiện diện nơi đây, trong cảnh huống mà cô đã trù liệu trước. Lâm cũng nhận ra, lúc này, không phải cậu, mà chính cô ấy mới là cột trụ nâng đỡ để cả hai đứng vững.
Cảm giác lạnh cóng xuyên thẳng vào Lâm, từ gáy. Phản chiếu trong lớp kính mờ khói của Lim, gương mặt trưởng nhóm hiện rõ mồn một. Gương mặt vô cảm, ăn nhập với giọng nói rề rề máy móc:
- Dược chất Savant cất dâu? Nói ngay, nếu cả hai bọn mày muốn còn được sốngỉ
Lâm nín thở. Cậu nhìn thấy mà không cần nghe thấy, khi đôi môi Lim mấp máy:
- Nguyên tắc thứ ba, và thứ tư!
Hai cánh tay cô buông khỏi vai Lâm. Trong giây lát, cậu bỗng chơi vơi vì mất điểm tựa. Nhưng liền ngay lúc dó, não bộ phát ra các tín hiệu thông tin tranh đấu. Sự linh hoạt và nhanh nhẹn ập dến, chực chờ sẵn ở các khớp nối cùng các đầu bó thần kinh.
Nguyên tắc bất ngờ. Nguyên tắc tấn công.
Để chống lại kẻ tàn bạo, đôi khi phải tàn bạo hơn.
Lâm thử thả lỏng. Một bên vai cậu so lên, như thể hiện nỗi sợ hãi, thuần phục. Mũi súng cũng thôi tì vào gáy, mà lướt xuống, đặt phía sau tim Lâm.
Đó chính là lúc để một cú đánh bung ra, không cần xoay người về sau. Khuỷu tay cậu va mạnh đến nỗi chính cậu cũng suýt đổ nhào. Bồi thêm một cú đánh nữa, mạnh không kém.
Kẻ tấn công gập đôi người. Tuy nhiên, lấy lại thăng bằng rất nhanh, hắn chồm đến. Vẫn giữ nguyên khẩu súng, hắn giáng mạnh vào vùng sau cổ Lâm. Cậu đổ vật, nằm úp trên sàn. Đặt mũi giày lên lưng cậu, kẻ tấn công cúi xuông, tóm một cánh tay giật ngược lên, gần như xé toạc bả vai ra khỏi cơ thể Lâm.
- Để cô gái này ra khỏi nơi đây. Khi cô ấy an toàn, tôi nói cho anh biết nơi dược chất được cất giữ! - Lâm ngóc cổ lên, há miệng, đớp lấy chút không khí vào phổi. Dưới mắt cậu, những vân gỗ sồi nở phồng lên, méo mó, tựa những con đường chằng chịt.
- Mệnh lệnh của tao. Không phải thương lượng của mày! - Giọng nói rề rề.
- Làm như tôi yêu cầu, anh sẽ có thứ anh muốn! - Lâm nhắc lại, rành mạch hơn. Cảm nhận trọng lực trên lưng nới nhẹ, cậu vặn người, nằm lật ngửa.
Dưói hiệu ứng của quầng sáng đau gắt hắt xuống từ những hộp đrgn trần, cơ thể trong bộ suit ánh ngọc trai đen trở nên cao lớn dị thường. Thái cúi xuống. Đôi mắt chỉ con là hai đốm sáng leo lét trong hốc đen tăm tối:
- Tao cho mày biết bí mật then chốt: Tao và mày và con bé này là những tạo vật cuối cùng còn lại trong dự án. Ba tạo vật thông minh, nhạy bén và mạnh mẽ nhất. Luật chơi của Fatal Blow cũng là luật chơi của tự nhiên. Cạnh tranh. Chạy đua sinh tồn. Chỉ kẻ giỏi nhất mới tồn tại. Mày đã không tệ khi vượt qua quá nhiều thách thức. Chỉ còn cách đích đến gang tấc mà thôi. Nhưng, mày lại để cho quá nhiều thứ ràng níu. Nếu thực sự hiểu luật chơi, lẽ ra mày đã phải tìm cách giết tao ngay khi biết tao là ai. Mày nên rũ bỏ con bé mù loà khi đã học hết những gì cần học từ nó mới phải. Giờ thì nghe rõ đây. Mày không còn cần thiết nữa đâu. Những gì đã xảy ra với đám đồng đội kém cỏi của Wild Animals cũng là thứ dành cho mày. Bộ óc thông minh vượt trội của con bé kia quá đủ cho tao. Nó sẽ cho tao biết, chỗ mà mày cất giữ món biệt dược ấy.
Những lời cuối cùng, giọng kẻ tấn công khiến Lâm rùng mình. Không gầm gừ. Không đe dọa. Một giọng nói nhẹ nhàng, hơi the thé, gần như của một đứa trẻ. Cùng với tiếng nói ấy, âm thanh lách tách trơn mượt cậu đã từng nghe trong khu rừng nhân tạo ở sân bay. Âm thanh lên đạn của một khẩu súng.
Cậu nhìn trừng trừng kẻ đang chuẩn bị bắn mình. Nhìn thẳng vào hai hốc mắt u tốỉ. Không giống nhìn vào mắt một đồng loại, hay thậm chí mắt một con thú. Chỉ là hai khoảng hở của một cỗ máy hoàn hảo, vô tri vô giác. Cậu vẫn không chớp mắt.
Đế giày to lớn nhấc lên, cách vùng mặt người nằm trên sàn chỉ gang tấc.
Mũi súng hướng thẳng vào đầu. Trên cò súng, ngón trỏ tái xanh thong thả siết lại.
Khoảng tối đổ sầm xuống cậu, cùng một tiếng nể đanh và gọn. Mùi thuốc súng.
Ba giây... Năm giây...
Tiếng đập đều đều vẳng lên, rất gần, như một quả lắc đồng hồ.
Thời gian không dừng lại.
Âm thanh đều đều ấy vọng lên ngay trong lồng ngực Lâm.
Bóng tối kéo dần ra khỏi vùng mắt. Phía trên cậu, kề sát, gương mặt cô gái nhỏ. Lim đã ngả xuống, chắn cho cậu, khi viên đạn bay ra khỏi họng súng, kịp thời.
- Anh sẽ thắng! - Đôi môi nhợt nhạt mấp máy, gần như mỉm cười
Trong một nỗ lực kỳ dị, bất chấp vùng phổi bị xuyên thủng từ sau lưng và máu ộc ra ồ ạt, cô gái trúng đạn loạng choạng đứng dậy. Chàng trai trẻ vừa được cứu sống cũng bật dậy theo.
Sát thủ nâng súng ngang tầm mắt, thoáng lưỡng lự, chưa biết nên bắn ai trước.
Với nỗi tức giận điên cuồng, Lâm lao đến.
Ngón tay trên cò súng, một lần nữa, siết mạnh. Sượt qua vai Lâm, viên đạn găm thẳng vào tường. Cậu vẫn lao đến. Chỉ một cú bẻ ngoặt, cậu hất văng món vũ khí khỏi tay tên sát nhân. Khẩu súng rơi xuống. Thái lùi về sau, xô mạnh cô gái thương tích, khiến cô một lần nữa ngã khuyu, đổ người xuống chiếc ba-lô của Lâm, lúc này dây khóa đã bật ra.
Lâm và trưởng nhóm tóm chặt lấy nhau, dồn nhau về phía chân tường.
Thái mạnh hơn. Không quá khó khăn, hắn làm chủ tình thế khi cả hai tay hắn vòng lên cổ con mồi, siết mạnh. Lâm cố đẩy đối thủ, nhưng không thể, bởi khoảng ngực đó rắn đanh tựa mảng thép cứng. Mắt Lâm bắt đầu trợn ngược, lồi ra. Mọi tế bào trong máu gào thét đòi dưỡng khí. Các múi cơ trong cơ thể vặn xoắn, không theo điều khiển của trí óc. Toàn thân cậu vật qua vật lại, như một con cá đang chết trên lưỡi câu. Hình ảnh Nhện Nước lờ mờ hiện ra. Lớp kính loang loáng của hồ cá tái hiện. Nhưng giờ đây, cậu đứng ở bên trong lớp kính tuyệt vọng ấy. Không đầu hàng, cậu cố đá chân. Đôi chân lơ lửng như bước trên băng chuyền không trọng lực. Một cú quẫy mạnh, chuẩn bị cho hơi thở cuối cùng.
Đúng khi ấy, vang lên một tiếng súng khác.
Gọng kìm kẹp quanh cổ Lâm đột nhiên nới lỏng.
Cậu gập đôi người, chỉ muốn gục xuống.
Nhưng đối thủ của cậu mói là kẻ gục xuống trưóc. Cú ngã úp mặt của hắn gây nên một âm thanh ghê rợn, lan truyền trên mặt sàn. Những ngón tay còn cựa khẽ, như gắng tóm lấy đồ vật vô hình nào dó thêm vài giây, rồi mới thực sự chấp nhận sự bất động của cái chết.
Lâm lảo đảo tiến về giữa phòng. Trong khi cậu và kẻ giết người giằng co, với chút tàn lực cuối cùng, Lim đã lấy ra khẩu súng có gắn ống ngắm trong ba-lô của cậu. Mở khóa chốt. Lên đạn. Bằng các giác quan phi thường, cô nhắm bắn. Chính xác.
Nhưng giờ thì cô không còn sức để cầm món vũ khí nặng nề ấy nữa.
Cô gái nhỏ ngồi trên sàn, tựa vào chân ghế. Đôi kính nhảy dù nằm trong các ngón tay co quắp. Từ ngực cô, lưng cô, máu loang ra, ướt đẫm phần vải sáng màu của chiếc áo khoác chó khoang. Viên đạn xuyên qua phổi. Những bọt khí li ti trên bề mặt thứ chất lỏng đặc sánh. Lâm quỳ xuống cạnh bên, vòng tay ôm bạn, tìm cách nhấc cô lên. Lim rùng mình. Mí mắt cô rung nhẹ dù cơ thể cô không còn cử động. Ghé sát tai cậu, cô thì thầm lời sau cùng. Rồi theo một làn hơi mỏng, sự sống từng thuộc về cô
tan biến đi.
****
Lăn bánh qua những con đường nội đô không ngừng xuống dốc rồi lên dốc, chiếc xe in tên trường đại học như một con bọ bằng thép ánh màu turquoise len lỏi trong khu rừng mênh mông. Khu rừng của những tòa nhà chọc trời dày dặc. Nơi những vật thể kim loại bám đuôi nhau trong các lối đi chằng chịt đan xen. Nơi những sinh vật đóng khung trong trang phục đen túa đi dày đặc khắp trên hề phố, biến mất vào những cái miệng hút sâu của các ga tàu điện ngầm, hay dồn lại khi chờ đèn xanh ở giao lộ nào đó. Mọi người đều mang vẻ mặt chăm chú nhưng trông rỗng. Phần lớn gắn chặt vào chiếc điện thoại, chìm vào mối liên hệ vô hình, nói vào không trung. Không ai giao tiếp với những kẻ đang hiện diện cạnh bên, dù chỉ là cái chạm nhẹ hay một ánh nhìn.
Trên chiếc ghế cạnh bên C/E, Lâm ngồi bất động. Nhãn cầu trong hốc mắt như hai khối băng đông cứng. Đã quá đủ cô độc để nhìn thêm cảnh tượng của ngàn vạn sự cô độc thản nhiên đang diễn ra ngoài kia.
Chiếc xe ra khỏi khu trung tâm sầm uất. Nữ tài xê áo đen hạ tốc độ khi tiến vào đường dẫn đi lên một cây cầu bắc qua vịnh biển. Những dây văng thép từ xa tựa bộ khung xương trắng bạc, lúc này hiện ra trong màn sương dày đặc với một dáng vẻ khác, của một con vật khổng lồ, ngậm giữ nguồn sức mạnh do chính con người trao cho nó. Bất kể lúc nào, nếu muốn, nó cũng có thể quẫy đạp, làm đổ tung cánh rừng bê-tông dày đặc phủ kín hai bên bờ vịnh, biến hàng triệu những sinh vật nhỏ bé vẫn đang đi lại, hít thở, cười đùa, nói chuyện thành một đám bụi mờ xám tan biến vào khoảng không mênh mông.
Có gì an toàn? Có gì là bền vững trong thế giới đầy ắp các bí mật này?
Bánh xe lăn qua các nhịp cầu, chốc chốc nảy lên theo nhịp đều đặn. Khe cửa phía bên Lâm bỗng hé mở. Tiếng gió xào xạc trong không khí. Có lẽ một cơn giông đang kéo tới cũng nên. Nhưng cũng có thể là trí tưởng tượng của cậu hoạt động qua mức. Cậu nhắm mắt, chối từ khung cảnh trùng điệp ngoạn mục, trở về với nỗi buồn sâu thẳm bên trong mình.
Thời gian không dừng lại...
Lời thì thầm sau cùng của Lim, khi cậu ôm cô trong tay.
Cậu chưa từng biết đến đau đớn nào như thế. Sẵn sàng và đương đầu luôn là mấu chốt cho sự sống sót. Nhưng những gì vài giờ trưóc diễn ra cậu vẫn không thể chấp nhận. Việc Lim không còn nữa đột nhiên khiến cậu nhận thức rõ tình trạng cô độc là thực tế vô cùng tàn bạo. Nó đóng sầm lại mọi thứ. Thậm chí, nó không làm cho cậu yếu đuối, mà tồi tệ hơn, là cảm giác lạc lõng và vô cùng một mình.
Người cầm lái với tay đồ sóng, dừng lại ở bản nhạc cũ của John Denver. Giai điệu thoạt đầu vang lên hờ hững, rồi dần dần như một bàn tay nhẹ, áp lên vùng mặt người buồn khổ, thì thào rằng cậu cứ khóc, nếu muốn, vì vài giây phút yếu lòng khi mất đi người mình thương yêu không bao giơ là điều đáng bị cười chê.
Giữa các đoạn nhạc êm ả, nữ điều phối viên lên tiếng:
- Tôi biết cậu sẽ là người đi đến điểm cuối cùng, ngay ở lần gặp đầu tiên.
Lâm cựa nhẹ. cổ họng cậu bật ra âm thanh gần như một tiếng nấc.
- Cậu yếu đuôi. Cậu lầm lạc. Cậu sợ hãi. Cậu yêu và được yêu. Cậu trở nên can đảm. Và cậu biết đau đớn. Cậu rất giống con người. Tôi tin, cậu là một con người.
Chàng trai trẻ ngồi im, đờ đẫn. Nữ tài xế tiếp tục:
- Tôi hiểu cậu đang cảm thấy thế nào khi người cậu yêu thương đã mất đi. Nhung rồi cậu vẫn sẽ phải vượt qua nó. Và cậu không được quên rằng, trong cuộc chơi lớn, cậu đã là người chiến thắng.
- Người chiến thắng ư... - Lâm lẩm bẩm.
- Đừng oán giận hay mỉa mai. Cuộc chiến mà cậu đã và sẽ tiếp tục tham gia luôn như vậy. Nó lớn lao vì nó buộc cậu phải đối diện với chính mình, với các lựa chọn giữa sai và đúng, giữa mất và còn. Đôi khi thứ ta tưởng rằng tốt đẹp đáng tin lại cất giấu nguy hiểm. Và ngược lại. Có nhiều cách để người ta chạm tới đích đến. Tham vọng và tàn nhẫn như Thái. Hiểu biết và điềm đạm như Lim. Nhưng cuối cùng, cậu chiến thắng. Vì cậu hợp lý. Có thể những gì cậu đã thể hiện chưa hoàn hảo nhất, nhưng nó đúng nhất. Cậu là người duy nhất sống sót và giành phần quyết định cho vận mệnh của mình.
- Sống sót, trong khi những người từng ở cạnh bên mình phải chết!
- Những người ấy không chiến đấu hộ cậu. Họ chỉ làm nhũng việc cần làm. Và thông qua những việc ấy, nhắc nhở cậu về sức mạnh mà cậu sở hữu. về ý nghĩa của vị trí ông chủ mà cậu giành được. Thời gian sắp tới đây, cậu bước vào một giai đoạn mới. Chứng tôi chấp nhận để cậu tồn tại độc lập, như mọi cá nhân khác trong xã hội. Năng lực cậu có. Quyền lực chọn cậu có. Chỉ có điều, từ nay không ai mách bảo cho cậu nhiều nữa đâu, ngoài chính lương tri của cậu.
Lâm lặng thinh, gật đầu. Cậu mở ba-lô, lấy khẩu súng gắn với kính ngắm, đặt vào ngăn hộp của xe.
- Hãy giữ lại kính ngắm. Nó được phép mang lên máy bay - Nữ điều phối viên nhắc - Còn khi cậu về đến nhà, người của chúng tôi sẽ chuyển cho cậu một khẩu súng tương tự. Cậu đã bước lên một thứ bậc mới trong Fatal Blow. Một vật để tự bảo vệ không bao giờ là vô ích.
- Không cần đâu. cả kính ngắm lẫn súng. Từ đây và về sau, nếu còn được sống, em sẽ làm tất cả, để không bao giờ phải đụng tay đến những đồ vật kiểu này.
C/E lái xe, theo đuổi dòng suy nghĩ lặng lẽ. Hồi lâu, chị ta mói nói thành
lời:
- Tôi chưa từng gặp ai như cậu, ngay trong thế giới những người bình thường như tôi. Thời buổi này, hầu hết đều muốn biến thành kẻ khác. Quyền lực hơn. Nổi danh hơn. Giàu có hơn. Nhưng cậu thì luôn tranh đấu, để trở về với con người thật của chính mình.
Ô kính phía bên Lâm hạ xuống hẳn. Những đợt gió ùa vào cabin. Đám tóc lạnh buốt bay tung. Nhưng cậu vẫn hướng mặt ra ngoài, đón nhận bầu không khí mát mẻ, tinh sạch, theo những luồng gió mạnh mẽ từ đại dương thổi tới.
Một cú rẽ ngoặt khéo léo. Chiếc xe dừng lại trước cánh cửa dẫn vào bên trong sân bay. C/E nhảy xuống, mở cửa cho Lâm, nhắc cậu kiểm tra lại hộ chiếu và vé máy bay để làm thủ tục hải quan. Chàng trai trẻ sắp khoác ba-lô lên vai. C/E đưa cho cậu một gói nhỏ bọc giấy nâu:
- Cầm lấy. Lên máy bay rồi mở ra. Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, vào sang năm, khi cậu đến đây học đại học.
Cậu nhìn vào đôi mắt ngưồi phụ nữ trẻ. Cậu bỗng nhận ra mình đang giao tiếp với một con người. Cậu đã làm quen họ, có những thời khắc đồng hành, và giờ đây chia tay họ. Nhưng cậu biết, cậu luôn mong gặp lại những người này trong cuộc sống về sau. Bởi bên dưới vẻ ngoài lạnh lẽo của công việc, họ là những người kỷ luật và đầy hiểu biết.
Nữ điều phối viên chìa tay cho Lâm, chờ đọi một cái bắt tay. Tuy nhiên, cậu đã bước đến, vòng tay ôm C/E, tạm biệt bằng cái siết mạnh, vỗ lên lưng cậu, trong quyền hạn sau cùng, nữ điều phối viên thì thầm:
- Tôi tin cậu!
***
Cùng giai điệu mỏng mảnh của Mendelssohn cất lên từ chiếc máy quay đĩa dưới nhà, ánh nắng vàng dịu xuyên qua cửa sổ, chiếu vào căn phòng tầng hai. Trong vùng sáng của chiếc bàn học, lấy ra từ gói giấy nâu trong chuyến bay đêm qua, chiếc kính ám thuốc súng mà Lim để lại. Cạnh nó, quyển sổ xé giấy thủ công dán những bức ảnh nhỉnh hơn con tem, về chặng hành trình những ngày tháng qua mà C/E đã chụp và tặng lại chàng trai trẻ. Và ở tâm điểm của vùng sáng, chiếc hộp Peine Forte et Dure hai tầng, lúc này vẫn đóng kín
Một giấc ngủ dài. Sức lực và sự tỉnh táo trở về vói Lâm. Cậu vẫn nằm im. Như một cơ thể từ lòng biển sâu trồi lên mặt nước xanh, cậu xoải dài hai cánh tay trên gốỉ, để cho âm thanh, ánh sáng và không khí ban mai thân thuộc thẩm vào mình. Luôn là vậy, ấm áp và hạnh phúc vô bờ bến khi được về nhà.
Sau bữa điểm tâm và cuộc nói chuyện ngắn với ông bà ngoại về kế hoạch học hành sắp tới, Lâm trở lên phòng. Điện thoại trên bàn đổ chuông. Số máy lạ. Cậu trả lơi. Giọng nói như vẳng đến từ một thế giới khác, của Mr. Q. Ông ta đề nghị một cuộc gặp, ở biệt thự không tên. "Cháu sẽ có mặt ở đây, trong nửa tiếng nữa!", Lâm nói vắn tắt.
Ngồi ở chiếc ghế Lim vẫn thường ngồi trong những ngày huấn luyện, nhưng người mặc trang phục đen hướng về cửa sổ. Cốc rượu vàng nhạt cầm trong tay thuộc về vùng nắng sáng, nhưng đôi vai ông ta vẫn ở trong khoảng tối và hơi so lên như nhiễm lạnh. Bước đến bên bàn, đứng sau lưng Mr. Q, chàng trai trẻ lên tiếng:
- Cháu đã đến.
- Ngồi xuống đi! – Người áo đen không ngoảnh lại. Giọng ông ta có vị của rượu.
Lâm ngồi vào chiếc ghế trước kia. Nhưng giờ đây, trong cậu là tâm thê khác, bình thản và sẵn sàng đón nhận. Cậu nhìn chủ nhân Fatal Blow từ phía sau, chợt nhận ra ông ta và nhân vật trong bức tranh Nhà gương treo trên bức tường phủ vải gai là một. Cũng khuôn đầu cân xứng ấy. Cũng mái tóc gọn ghẽ sẫm đen bên trên đôi vai rất thẳng ấy. Vậy nên, không cần Mr. Q ngoảnh lại, cậu vẫn có thể biết rõ đôi mắt ông ta lúc này thế nào. Bởi trong tranh, giữa đám tóc, đôi mắt hiện ra trầm mặc, thấu suốt thế giới hiện diện sau lưng chủ nhân, đồng thời phơi bày nỗi buồn thắm sâu, của một người không chỉ biết rõ về thế giới chung quanh, mà còn về chính mình, về những gì sẽ đến ở tương lai phía trước.
Trong khi Lâm chìm trong mạch suy nghĩ lặng thinh, Mr. Q bỗng hỏi:
- Cậu đang quan sát ta và nghĩ về phiên bản trên tường của Magritte?
- Đúng vậy, thưa ông.
- Cậu thích các hình ảnh và sự trùng hợp hình ảnh chứ? - Giọng nói nghiêm trang hơn la giễu cợt.
Lâm im lặng.
Cánh tay cầm cốc rượu đưa về phía luồng nắng, quan sát chút hơi rượu bốc lên dịu nhe, rồi mới đưa lên miệng uống từng ngụm nhỏ:
- Ta đang nghĩ về bức tranh Nhà gương mà cậu đang nhìn ngắm, rồi ta nghĩ về bức Thời gian bị chặn dứng. Những tác phẩm của Magritte thật lạ lùng. Không chỉ mình ta say mê chúng đâu, mà những đồng đội của ta như o hay p cũng nhìn ngắm chúng, nuôi dưỡng cảm hứng cho công trình nghiên cứu khó nhọc. Mỗi khi nhìn các bức tranh này, trong ta lại cồn lên niềm khát khao đắm mình trong thế giới của khoa học, của những cuộc du hành mà con người chưa từng gọi tên. Ngay như lúc này, ta vẫn mơ ước về một chuyến đi trong vận tốc của ánh sáng. Không gian trở nên phẳng đến vô tận. Phía sau quay lại thành phía trước. Và ta sẽ gặp lại những người từng là bạn bè đồng nghiệp của ta, gặp lại đứa trẻ gần như là con gái của ta. Những người mà thực tế là giờ đây ta không còn cơ hội gặp nữa...
- Ông hối tiếc, vì ông không thể lựa chọn lại, phải không?
Những giọt chất lỏng cuối cùng được uống cạn. Mr. Q xoay nhẹ chiếc cốc trong tay. Các dải vân sáng chờn vờn trên mặt bàn rộng ngăn cách giữa hai con người một gia một trẻ.
- Cuộc sống mỗi cá nhân từ khi sinh ra là cuộc chiến dấu, vật lộn với nỗi sợ hãi. Khoa học, suy cho cùng, là phép hoán dụ cô đặc của việc khám phá mà con người nhất định phải tiến hành. Khám phá để chống lại nỗi sợ trước những điều chưa biết. Nhóm nghiên cứu bọn ta ngày ấy chia sẻ ý tưởng, bắt tay vào dự án kéo dài hai mươi năm, thực hiện tiến trình tạo ra những phiên bản người sinh học. Có thể nói, các thử thách lớn nhất về kỹ thuật hay kinh phí bọn ta đều vượt qua. Cho đến khi vấp phải tranh cãi liên quan đến vấn đề đạo đức. Nhóm ba người không còn tìm được tiếng nói chung. Bọn ta buộc phải tách ra. Mỗi người theo đuổi một mục tiêu riêng trên cơ sở dự án đã có. P chuyển hướng thiết kế robot điện tử, kiếm tiền nhiều và nhanh, .O cùng vợ phát triển dược chất mới. Họ không che giấu cao vọng khai mở các tiềm năng bí mật của con người. Riêng ta theo đuổi một kế hoạch khác biệt. Trong khi hai cộng sự cũ chỉ nhìn thấy tiền hay niềm đam mê nghiên cứu thuần tuý, ta nhìn vào những diễn biến mới mẻ dang xảy ra trong cấu trúc xã hội người. Công trình của nhóm bọn ta đã bắt đầu một loại hình mới của sự sống. Xét về lâu dài, cuộc chiến sắp xếp lại trật tự thế giới tất yếu xảy ra. Vậy nên, ta tập trung vào việc tìm kiếm, đào luyện nên những cá nhân giỏi nhất, vượt trội nhất. Một khi có được những cá nhân như thế, tức là ta nắm phần điều khiển thế giới này...
Lâm xoa những ngón tay lên mí mắt khô rát:
- Cháu có thể biết rõ hơn vấn dề đạo đức khiến bộ ba tan rã như ông vừa đề cập?
- Tất cả xoay quanh vài câu hỏi: Những sinh vật được chúng ta tạo nên là người hay không phải là người? cần phải ứng xử với các tạo vật mới ra sao? Trong khi ta và P cố gắng làm cho vấn đề trở nên giản đơn, O và vợ lại bám chặt vào khía cạnh nhân tính. Họ bắt đầu nhận ra những phiên bản người, một lẽ nào đó, cũng chính là người. Trong các tranh luận, cả hai không ngìmg nhấn mạnh điều ám ảnh họ. Chính xác là gì nhỉ? À, họ gọi việc tạo ra phiên bản người, theo dõi sự phát triển, chứng kiến các tạo vật ấy đau ốm hay chết đi là peine forte et dure - sự tra tấn khắc nghiệt và kéo dài với tinh thần họ. Đó là lý do lớn nhất khiến dự án hai mươi năm của bọn ta chưa thể đi tới hồi kết tốt đẹp.
Trong luồng nắng sáng càng lúc càng trở nên chói gắt bên ngoài cửa sổ, chàng trai trẻ mở căng mắt. Nhũng mảnh sứ đứt gãy, bí hiểm gior đây đã vào đúng vị trí của chúng, theo một trật tự chặt chẽ và rành mạch. Bức tranh khảm hiện hình. Đương nét. Hình khối. Những gương mặt. Những ngươi đã mất. Những ngươi cồn sống sót. Nhũng ngưbi tìm cách tự xoá nhoà đi. Nhũng dồ vật, hình ảnh đã có lúc ngỡ chỉ lướt qua tình C0f. ỉ ì Tất cả không thể rõ ràng hơn. Vầ tất cả những điều ấy, khi nối kết vào nhau, cũng làm nguồn nhìn lại bức tranh ấy đau đón nhiều hơn.
Mr. Q đột nhiên hạ giọng:
- Ta đã lựa chọn. Ta đã làm theo những gì ta chọn. Nhưng, cậu nói đứng. Dù toan tính chính xác đến đâu, vẫn có những điều làm ta hối tiếc.
- Vì giờ đây, ông nhận ra ông chỉ có một mình?
Mái đầu sau lưng ghế gật nhẹ:
- Ta gắn bó với con bé ta nhận bảo trợ nhiều hơn ta nghĩ. Ta không ngờ, cái chết của nó làm ta đau đến vậy. Ta đã nhận nuôi Lim khi nó vừa được mang ra khỏi phòng thí nghiệm, bé và yếu đến độ không biết khóc. Ta nhìn nó lớn lên, học hỏi, tiếp nhận những hành vi nếp nghĩ của con người. Khi nó vật lộn với sự thật về chính mình, khi nó giằng co trước những xúc cảm gắn bó vói một con người khác, khi nó dằn vặt về thói ích kỷ hay lòng bao dung, ta như sống lại tuổi thanh xuân đẹp đẽ. Khi con bé tan biến, một phần thế giới của ta cũng tan biến theo. Và ta bỗng nhận ra ta đã bắt đầu già. Sự suy thoái đang khởi sự tiến trình của nó. Thời gian của ta chỉ con trong hạn mức thấp. Tham vọng của ta, những thứ ta giành được ý nghĩa gì nếu ta không có một ai ở cạnh, chia sẻ, kế thừa những gì ta gây dựng nên.
- Cháu hiểu.
- Ta từng chia sẻ với O và P, về Fatal Blow. Trong cuộc đua ấy, người cuối cùng chiến thắng, bất kể người bình thương hay một phiên bản nhân tạo, sẽ là người kế thừa tất cả những gì nhóm chúng ta thiết lập nên. Dự án nghiên cứu sẽ được tiếp nối, 3621 theo một tinh thần mới, phù hợp với các chuẩn mực đạo đức mới. Người được chọn từng dự kiến là Lim. Bọn ta đã tập trung cho con bé rất nhiều kiến thức và kỹ năng, tích hợp vào nó các thành quả nghiên cứu mới nhất, từ khi con bé còn là một trẻ nhỏ. Tuy nhiên sau này, khía cạnh thể chất cho thấy con bé không thích họp. Bọn ta đổi hướng sang Thái. Một cá nhân hoàn hảo, cả về thể chất, trí óc, tinh thần và năng lực tồn tại. Tuy nhiên, cậu ta đã chuyển động theo chiều hướng không thể ngờ đến. Ta không phủ nhận mặt tích cực của bạo lực trong một vài trường họp. Nhưng một khi vượt quá mức độ cho phép, cá nhân ấy chỉ là một kẻ hủy diệt. Di sản không thể trao cho một kẻ như vậy. Tên cậu nằm trong phương án cuối cùng, với ít kỳ vọng nhất. Thực tế là hồi đầu, cá nhân ta không tin cậu sẽ sống sót. Cậu có quá nhiều khuyết điểm của một người bình thưbng. Nhưng từng bước một, các thử thách khắc nghiệt cậu đã vượt qua. Và quan trọng nhất, cậu không trở thành một cỗ máy vô nhân tính. Cậu không tuân thủ luật chơi của bọn ta. Cậu là người đặt ra luật chơi. Đó là điều vượt lên trên mọi dự liệu của ta, O và P. Giờ thì bọn ta đã biết người được chọn.
Lâm đặt tay lên chiếc hộp Peine Forte et Dure cậu đã mang theo đến đây.
Mr. Q chậm rãi quay ghế lại. Ông ta lấy trong từ trong túi áo một viên thuốc, chiêu cùng chai nước trắng trên bàn. Trong luồng sáng ngược chiều, gương mặt, hốc hác hừng lên chút sinh khí. Đôi mắt với ánh nhìn nghiêm trang gần như tan khốc hướng về Lâm:
- Cậu đã tìm ra thứ cần tìm bên trong chiếc hộp ấy?
Chàng trai gật nhẹ:
- Savant cất ở ngăn hộp bí mật. Cháu đã đi một hành trình rất xa, để nhận ra thứ mà mọi người tìm kiếm là thứ cháu được trao cho vào ngày sinh nhật.
Một nụ cười lờ mờ hiện trên gương mặt người đàn ông mặc trang phục đen.
- Không phải ông luôn tìm kiếm thứ này sao? - Lâm hỏi điềm đạm.
- Phải. Nhưng giờ đây nó không còn quan trọng với ta nữa.
- Không quan trọng ư, thưa ông?
- Ta không chối bỏ sự thật ta từng mơ về Saưant. Ta đã thuyết phục O và vợ để ta sử dụng dược chất khi nó còn chưa hoàn thiện. Ta đã có các viễn kiến lớn. Ta đã giành được khá nhiều thành công. Nhưng vì chưa hoàn thiện, những viên thuốc thử nghiệm ấy cũng phá hủy sinh lực ta, làm não bộ ta trơ mòn. Ta biết ta không con sống lâu nữa. Nhưng ta không tiếc nuối. Những gì ta muốn trong cuộc đời này, ta đều đạt được. Ta đã phạm sai lầm, thì ta cũng phải trả giá cho sai lầm. Savant đúng nghĩa đã được tìm thấy. Dược chất hoàn hảo. Nó là của cậu. Với những gì cậu đã thể hiện, bọn ta tin cậu sẽ biết chính xác khi nào thì sử dụng nó, và cho mục đích gì.
- Cháu hiểu. Cảm ơn vì đã tin cậy.
Lâm cầm chiếc hộp, đứng lên. Khi cậu chào và sắp bước qua cánh cửa sứ in những dây hoa chìm sâu, người đàn ông bỗng lên tiếng:
- Ta muốn biết một điều cuối cùng, vì sao cậu mang Savant đến đây?
Lâm nhìn thẳng vào đôi mắt rực lên tựa các đốm lửa than gần lụi tắt:
- Dù biết không còn cơ hội được nhìn thấy nữa, nhưng cháu vẫn ước giá như có thể đánh đổi những gì người khác săn lùng, để có lại điều với cháu là quý giá nhất.
- Lim?
- Vâng.
*
Lâm bước qua cánh cổng đỏ. Chiếc xe lớn lúc này đang chờ cậu bên cạnh vỉa hè. Chàng trai trẻ bất chợt dừng bước, nhìn lên ô cửa tầng hai. Trong ánh sáng ngày, những đóa hoa trắng trên khung cửa sổ phập phồng thở, phả vào khoảng không bao quanh từng cụm sương mù xanh dịu. Ngỡ như trong lớp bụi sương nhẹ êm ấy, một đôi mắt trong suốt vô hình dõi theo.
Lâm lên xe đã mở cửa sẵn, ngồi vào vị trí ông chủ. Bình thản và thinh lặng như khi xuất hiện, chiếc xe lăn bánh, hướng về phía những con đường tấp nập bên trong thành phố.
Tôi uể oải cựa mình trên gối. Sáng chủ nhật dài. Tiếng nước loang toang bên trong phòng tắm là âm thanh duy nhất khua rộn sự im lặng. Tôi với tay bật nút dàn máy nghe đĩa. Một bài hát tiếng Hoa xưa cũ của Đặng Lệ Quân rỉ ra uể oải. Vỏ đĩa có lời đề tặng âu yếm và chữ ký của Hoà vứt dưới thảm. Peter đã tìm thấy đĩa hát trong đống đồ đạc của tôi ư? Khoảnh khắc rất ngắn, tim tôi như ngưng đập. Sinh nhật tôi cách đây gần một năm, Hoà đã tặng tôi đĩa nhạc. Lúc ấy, anh mới đăng ký học một lớp tiếng Hoa. Học ngoại ngữ bằng âm nhạc luôn là một cách học thú vị. Thú vị hơn nữa khi chia sẻ niềm vui ấy với người yêu. Hoà từng nói với tôi như vậy. Tôi nghe đĩa nhạc có kèm lời dịch mà anh tặng đúng một lần, không thiết tha gì. Dù lời lẽ ca từ cần phải mơ mộng khoa trương đôi chút, nhưng thứ tình yêu chỉ là hẹn hò, nhớ nhung, là ánh trăng, lá thu bay và hoa hồng đọng sương vẫn khiến tôi cồn lên cảm giác khó chịu. Liệu người ta có thể cảm nhận hết thảy những điều lãng mạn đó khi trong bụng phải tính toán từng bữa cơm, từng lít xăng đổ vào xe để chạy, ruột gan lúc nào cũng cồn cào nỗi lo khoản tiền điện nước phải đóng cuối tháng? Hoà khác. Anh tin rằng chính những thứ đó mới là phần quan trọng nhất của tình yêu. Tôi rời xa Hoà, vì anh nghèo, gắn bó với anh đời tôi vô vọng, nhưng cũng là vì tôi căm ghét những ý nghĩ viển vông như thế. Tôi đã cất tất cả đồ đạc liên quan tới Hoà vào một chỗ khuất. Chẳng rõ vì sao Peter lại lôi ra được cái đĩa nhạc ngớ ngẩn này. Tôi với tay tắt phụt đĩa nhạc. Peter hiện ra ngay, quấn ngang người mảnh khăn bông. Ông ta hất cằm, ra lệnh:
-Mở nhạc lên đi!
-Tôi không muốn nghe bản nhạc chết tiệt ấy! – Tôi phản đối.
-Đặng Lệ Quân hát, chứ không phải là đồ chết tiệt nào hết – Peter nói khẽ.
Thật lạ lùng và lốc bịch nữa, một kẻ như Peter lại quan tâm đến âm nhạc. Peter chờ đến khi tôi mở lại bài hát buồn thảm ấy, rồi mới quay trở lại vào trong phòng tắm. Bất chợt, tôi nhận ra hình như ông ta đang khóc.
Ánh nắng luồn qua lớp ren trong suốt bên ngoài, in bóng những mũi tên lên tấm màn lụa màu vàng kim chói mắt. Vài lần, tôi đề nghị Peter Yeo cho người thay rèm bằng một màu khác dễ chịu hơn. Nhưng ông ta không đồng ý. Mọi thứ trong phòng ngủ phải được giữ y nguyên như khi Khanh ở, Peter ra lệnh. Từ chậu lá xanh, cho đến tiểu cảnh nước chảy, cho đến tấm gương đặt bên cạnh giường. Mãi về sau này, tôi mới đoán ra, ông ta tin vào thuật phong thuỷ. Phải chăng, tôi cũng là một phần mà ông ta tính toán thấy cần phải có, trong một giai đoạn nào đó trong đời, để làm ăn hanh thông, để đảm bảo tài lộc?
Một tối, mang về từ Red Sun nỗi uất ức vì một dự án bị phá vỡ, tôi đã ném vỡ tấm gương trước mặt Peter. Tấm gương nhỏ, chẳng đáng bao nhiêu tiền. Thế mà ông ta giận điên lên, vặn tay tôi ra sau đau điếng.
-Ngày mai, ông thừa sức kêu người tới thay tấm gương khác. Cái đồ vứt đi ấy! – Tôi đã gào lên.
-Câm đi! Cô nghĩ mình là ai? Cô thuộc về tôi, nên cô cũng chỉ là một đồ vật trong ngôi nhà này thôi, hiểu chưa? – Peter giận dữ, rít lên qua kẽ răng.
Câu nói quất vào tôi như một lằn roi duy nhất, thẳng thừng, cho tôi biết tôi là ai trong mắt Peter. Tôi khuỵu xuống sàn vì nhục nhã và đau đớn. Một mảnh kiếng vỡ cứa vào, làm đầu gối tôi chảy máu. Tôi lảo đảo đứng dậy, nghiến răng không để rơi nước mắt. Thế nhưng, hết sức bất ngờ, Peter thình lình lao đến, ôm chặt lấy tôi. Tôi không sao chống cự được ông ta vào lúc ấy.
Lúc hai giờ sáng, Peter tỉnh giấc, nhưng không bỏ về mà một lần nữa quờ tay ôm lấy tôi. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy ông ta để lộ chút tình cảm. Ông tìm kiếm một thứ gì đó trong người tôi, trong đầu tôi. Rồi ông ta thì thào xin lỗi, vì đã làm tôi đau. Peter trở dậy, xem kỹ vết thương của tôi nơi đầu gối. Sự ân cần của ông ta khiến tôi sợ hãi chẳng kém gì lúc ông ta im lặng lạnh lẽo. Tôi không hề nhận ra gã chủ với làn da lạnh như kim loại, với những nhận xét cay độc có thể buông ra bất cứ lúc nào. Peter biến thành một kẻ hoàn toàn khác lạ. Trong lúc bấn loạn đó, tôi không nhận ra Peter không hề sử dụng Durex như thường khi…
Một tháng liền sau đó, tôi không gặp Peter. Tại Red Sun, mọi người đều nhẹ nhõm khi Peter vắng mặt. CD Nguyên thông báo lý do Peter về nước là giải quyết việc gia đình. Vợ ông ta gặp tai nạn ô tô. Tôi choáng váng nhận ra ngày vợ Peter chết cũng chính là cái đêm ông ta biểu hiện tình cảm khác thường với tôi. Thật khủng khiếp, vợ chết và ăn nằm với một cô gái khác. Cô gái đó chính là tôi. Ý nghĩ ám ảnh đến nỗi tôi không sao nhúc nhích tay chân. Buổi chiều hôm ấy, tôi như kẻ thất thần. Ngỡ tôi làm việc kiệt sức, CD Nguyên đưa tôi về nhà. Lần đầu tiên, anh muốn lên căn hộ tôi sống xem sao. Điều này, tôi mong muốn từ lâu. Chỉ cần anh ngủ lại với tôi một lần, mọi việc sau đó sẽ diễn tiến dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng, đêm đó, tôi không sao chịu đựng nổi. Tôi đã từ chối Nguyên.
Dạo gần đây, sức khỏe tôi có vài điểm bất thường. Thể chất tôi vốn khoẻ mạnh. Vậy mà tôi lại bị nhức đầu và mệt mỏi liên tục. Tôi gầy rộc đi, hệt như có một sinh vật nào đó đang ăn mòn tôi từ bên trong. CD Nguyên lo lắng mỗi khi nhìn tôi. Anh nhất định bắt tôi đi khám sức khoẻ. Lần lữa mãi, sáng thứ năm, tôi xin nghỉ nửa buổi, ghé đến bệnh viện. Thật nhanh chóng, bác sĩ vui vẻ chúc mừng. Trước cái tin báo khủng khiếp không hề mong đợi như thế, tôi biết làm gì khác ngoài việc giữ vẻ mặt bình thản và mỉm cười. Một nụ cười đau nhói. Bước ra khỏi phòng khám, tôi bước đi loạng choạng. Lời nói của bác sĩ mãi âm oang trong đầu tôi: “Cô đã có thai… cô đã có thai…”
Peter Yeo vừa về thành phố. Ông ta đã trở lại bình thường. Tôi có nên báo tin cho Peter biết hay không? Tôi phải xử lý vụ này như thế nào? Câu hỏi như những dải dây thừng siết lấy cổ tôi, khiến tôi không sao thở được. Cuối cùng, tôi gọi điện, hẹn gặp ông ta vào buổi chiều. Qua điện thoại, Peter hẹn gặp nhau lúc chiều tôi, dưới tầng hầm, khi các nhân viên Red Sun đã về hết để tránh sự nhòm ngó.