Công Ty Cho Thuê Quỷ
Tác giả: Khản Không
Quyển 1: Đại thiên sư bắt quỷ
Chương 10: Yến tiệc kinh hoàng
Biên dịch: CCD
Biên tập: Ksor Din
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Hung trận?” Ung Bác Văn không hiểu nên hỏi lại: “Hung trận là gì?”
“Lúc tới đây chắc ngươi cũng nhận ra được một chút rồi.” Lưu Ý bỗng quay đầu lại, nói nhỏ với hắn: “Phong thủy ở đây bố trí rất kém, hơn nữa còn bị người ta cố ý phá hoại, có thể xếp vào loại hung huyệt cực tử, cực bại. Cho dù là người đáng được ăn sung mặc sướng vì kiếp trước đã tích đức mà ở chỗ này thì dù có tiền tài như núi cũng sẽ bị táng gia bại sản trong thời gian ngắn, thậm chí còn chết yểu vì tai nạn nữa.”
“Điều này ta cũng nhìn ra được chút ít.” Ung Bác Văn đáp vậy nhưng trong lòng lại hoài nghi, bởi khi mới vừa vào cửa vị Lưu tiên sinh này đã khen địa thế phong thủy ở đây rất tốt, sao chớp mắt đã nói ngược lại?
“Được rồi, tất cả các ngươi, ai về phòng người nấy đi.” Phí Mặc lạnh lùng ra lệnh: “Đừng ở đây làm ta mất mặt nữa.”
Lão là gia chủ, lời nói tự nhiên có uy quyền, những người ngồi quanh bàn lần lượt đứng dậy, đi ra phía sau phòng khách. Trong khoảnh khắc chỉ còn lại một mình Phí Đỉnh Tân còn nán lại, những người khácđều đã rời đi hết rồi, Phí Mặc lúc này mới cắn răng nói với Ung Bác Văn: “Thằng nhóc kia, thấy ta như vậy, ngươi đã vừa lòng chưa?”
Ung Bác Văn cố trấn định hỏi lại: “Chuyện này thì liên quan gì tới ta? Phí tiên sinh, ta chỉ giúp ngươi tiêu diệt quỷ hồn bám theo gây họa cho ngươi thôi mà!” xem chương mới tại tunghoanh(.)com
“Đúng vậy, ngươi rất giỏi, là một bị thiên sư bắt quỷ thần thông quảng đại.” Phí Mặc trào phúng nói tiếp: “Thế nhưng, sao ngươi không hỏi thử xem ta có cần ngươi trừ quỷ không?”
Nghe đến đây, Ung Bác Văn không biết nói sao, trong suy nghĩ của hắn có ai mà không muốn trừ đi ác quỷ bám theo bên mình chứ, chuyện này chẳng lẽ còn phải hỏi nữa sao?
“Ngươi nghĩ rằng ở Xuân Thành này chỉ có mình ngươi là pháp sư bắt quỷ lợi hại hay sao?” Phí Mặc chợt cao giọng nói: “Đại kế sắp đặt phong thủy hơn trăm năm của bốn đời nhà chúng ta đều bị tên khốn nhà ngươi phá hoại hết rồi.”
Ung Bác Văn còn chưa có phản ứng, Lưu ý ở bên cạnh đã kinh sợ hô lên: “Chẳng lẽ là Bách quỷ tụ tài trận”?
“Lưu tiên sinh không hổ danh đại sư phong thủy số một ở Xuân Thành.” Phí Mặc âm trầm nói: “Không sai, đây chính là bách quỷ tụ tài trận.”
“Thì ra là thế, chẳng trách, chẳng trách a…” Lưu ý lầm bầm vài câu, đột nhiên cả người co rúm lại, run giọng hỏi: “Vậy ngươi mời ta tới đây, mục đích là…”
“Ngươi nếu đã hiểu rõ về Bách quỷ tụ tài trận, còn cần ta nói ra sao?” Phí Mặc cười lạnh nói: “Bây giờ, hai người các ngươi đều ở lại đây đi thôi. Mau bắt chúng lại!”
Bọn người hầu vốn đứng im không nhúc nhích từ nãy đến giờ vừa nghe tiếng liền lập tức hành động, cùng lúc đó cửa lớn phòng khách mở ra, mười mấy tên cao to lực lưỡng lần lượt xuất hiện ngăn cản kín kẽ, cùng với bọn người hầu trong phòng vây kín Lưu Ý, Ung Bác Văn và Hàn Nhã lại. Bọn người hầu này đều mặt xanh môi trắng không có một chút sinh khí, con ngươi tĩnh lặng vô thần như là mắt cá chết, động tác bước đi lại có chút cứng nhắc. Ung Bác Văn vừa nhìn thấy liền giật mình. Dường như cảnh tượng này hắn đã từng thấy ở đâu rồi.
“Không, không thể.” Lưu Ý mồ hôi đầm đìa, không ngừng cầu xin: “Phí tiên sinh, ngươi tha cho ta đi, ta thật không có bản lĩnh gì, ta chỉ là một tên lừa đảo. Ta không biết gì về phong thủy cả, ta chỉ dựa vào mồm mép gạt người kiếm miếng cơm manh áo mà thôi…”
Khóe miệng Phí Mặc co rúm lại giống như là đang cười, cơ thịt vừa cử động, liền có thịt rữa nát ra rơi xuống, nhìn vào thật ghê tởm: “Lưu tiên sinh cũng không cần quá khiêm tốn, người biết đến Bách quỷ tụ tài trận còn có thể là một tên lừa đảo hay sao? Ta mời vào nhà cũng phải mười mấy tên phong thủy đại sư rồi, thế nhưng bọn chúng không hề nhận ra được một chút manh mối gì về trận pháp phong thủy ở nơi này, thậm chí đến lúc chết cũng không có một chút tác dụng gì, đó mới đúng là bọn lừa đảo.”
"Ai bảo nhanh mồm nhanh miệng làm gì? Đúng là cái miệng hại cái thân mà" Lưu Ý thực hối hận. Bây giờ sự việc đã tới mức này, xem ra không thể cầu xin mà thoát nạn được nữa.
“Lưu Ý, không cần phải cầu xin hắn.” Tình hình gấp gáp, Ung Bác Văn cũng không thể khách khí nữa, thuận tay mang mỹ nữ đang ôm trong lòng chuyển sang cho Lưu Ý, cũng không nói nhiều, triệu hồi ngũ lôi hộ thân chú, đánh về phía đám người hầu ở cửa.
Tiếng sét đánh vang lên ì ùng, điện quang chói lòa, đèn điện trong phòng cũng bừng sáng lên. Hai tên người hầu ở cửa bị điện giật, cả người cháy sém bay ngược ra ngoài đụng vỡ cả hai cánh cửa, vòng vây lập tức bị lộ ra một lỗ hổng.
Lưu Ý cũng là người thông minh, vừa nhìn thấy có cơ hội liền nhanh chóng bế thốc mỹ nữ lên vai, chạy về phía cửa. Thân thể Phí Mặc đã rữa nát hơn nửa, thấy hắn ào ào chạy tới cũng không dám ngăn trở, vội vàng tránh qua một bên, miệng lại nói: “Bây giờ đã vào rồi, ngươi còn muốn thoát ra hay sao? Ngươi cũng là người thạo việc, không bằng ngoan ngoãn ở lại đây đi.”
“Ở lại cái con mẹ ngươi, lão tử không muốn chết rồi còn bị cầm giữ ở đây chịu khổ!” Lưu Ý vừa chửi ầm lên vừa không ngừng chạy nhanh. Thân hình của gã rất to lớn, vốn là đi vài bước cũng phải thở hổn hển, nhưng mà lúc này tốc độ lại nhanh không thể tưởng tượng nổi, dường như chỉ trong chốc lát đã vọt tới cửa. Ung Bác Văn cũng bị hắn bỏ lại phía sau, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Mắt thấy chỉ còn một bước nữa là có thể chạy ra khỏi cửa, bất chợt từ phía sau cánh cửa có bóng người lóe lên, mùi cháy sém xông thẳng vào mũi, liền có hai người chen lên chụp lấy tay gã.
“Cút!” Lưu Ý gầm lên một tiếng, thân thể mập mạp nhảy dựng lên, ở trên không trung tung liền hai cước liên hoàn đá trúng ngực hai người vừa xông tới. Phốc, phốc hai tiếng khó chịu vang lên, hai chân Lưu Ý đã chìm sâu vào bên trong cơ thể bọn chúng, bị mắc kẹt vào xương sườn không thể rút chân ra được. Cả người bị mất đà liền từ trên không rơi xuống, chân trên trời, đầu dưới đất, Hàn Nhã đang được vác trên vai cũng bị quăng ra xa.
“A” Hàn Nhã vốn đang bị ngất đi, bị té một cái thì đau quá mà tỉnh lại, hai mắt vừa mở ra, còn chưa kịp hiểu được chuyện gì đã lại thấy mấy người toàn thân tỏa ra khói xanh mù mịt, mỗi bước đi lại rớt ra vài mảnh thịt vụn thì quá hoảng sợ mà lại ngất đi một lần nữa.
Về phần hai tên người hầu bị đá thủng cả lồng ngực lại không để ý chút nào đến thương thế trên người, chậm rãi cúi nhìn một chút liền đưa tay nắm hai chân Lưu Ý kéo ra khỏi ngực sau đó lại kéo chân gã về hai phía khác nhau, xem ra là muốn xé tên mập này ra thành hai nửa. Chỉ một chút trì hoãn như vậy cũng đủ để cho Ung Bác Văn lao tới bên cạnh, hai tay chớp động đã lấy ra hai viên bi sắt từ trong ba lô rồi ném về phía trước. Hai tên người hầu chỉ kịp thấy trước mắt lóe lên, đã bị hai viên bi sắt xuyên thủng. Ngay chỗ lỗ thủng bắt đầu bốc lên từng tia khói đỏ, lỗ thủng liền nhanh chóng mở rộng ra, chớp mắt đã to bằng nắm tay người lớn, ở giữa còn thấy được cơ nhục, mạch máu co rút không ngừng, nhưng lại không có một chút máu nào chảy ra cả. Cả hai tên đại hán đồng thời mềm oặt ra ngã xuống, trong khoảnh khắc toàn thân đã hoàn toàn tan rữa chỉ còn lại hai bộ xương nguyên vẹn trắng nhởn. Nhìn thấy tình trạng này, những tên người hầu khác đều ngừng bước dường như bị sợ hãi.
“Quả nhiên là hoạt thi.” Trong lòng Ung Bác Văn đã cảm thấy an tâm hơn, xoay người lại đối diện với Phí Mặc rồi nói: “Con hoạt thi ở bãi đỗ xe hẳn cũng là do ngươi phái tới?” Những viên bi sắt này là pháp bảo chuyên đối phó với hoạt thi do Ung Bác Văn chiếu theo trong sách cổ mà luyện ra, thứ này đã tẩm qua máu chó mực, rượu nếp, dịch chiết nhân sâm, vốn là thứ chứa nhiều dương khí, chuyên khắc chế hoạt thi là thân thể chứa đựng âm khí. Có thể nói là vũ khí chí mạng đối với hoạt thi.
“Đúng thế thì sao?” Phí Mặc oán hận: “Lúc đó ta quá giận nên không còn sáng suốt, chỉ muốn giết ngươi cho hả giận. Cũng may ngươi cũng có chút bản lĩnh, nếu không chính là ta đã bỏ lỡ mất cơ hội tốt để tu bổ cái đại trận phong thủy này rồi. Chẳng qua bạn gái của ngươi hẳn là người thường không biết pháp thuật.”
“Ngươi có ý gì?” Ung Bác Văn trong lòng lo lắng bất giác chợt xiết chặt nắm tay.
“Không làm gì cả, chẳng qua là ta cũng đồng thời phái một con hoạt thi đi đến phòng khám đối phó với nàng mà thôi, chắc bây giờ thi thể của nàng cũng đã lạnh rồi. Nhưng ngươi cũng không có cơ hội đi nhặt xác của nàng đâu, bởi vì bây giờ ngươi tuyệt đối không có cơ hội chạy thoát nơi này!”
Nếu như vừa rồi không nhận được điện thoại, chỉ sợ bây giờ Ung Bác Văn đã nôn nóng không chịu được. Chẳng qua tình hình hiện giờ đã khác rồi, ít nhất hắn cũng biết rõ Elle Vân lúc này đang nằm ở bệnh viện chờ được ăn cánh gà nướng đồng thời suy nghĩ biện pháp trừng phạt hắn. Có lẽ lúc con hoạt thi chạy tới phòng khám bệnh thì Elle Vân đã được đưa đi bệnh viện. Nhưng mà tại sao khi hắn đến phòng khám lại không phát hiện cỗ hoạt thi kia? Nên biết, hoạt thi không giống với cương thi, chúng còn giữ lại được một chút trí tuệ, phòng khám đã được Ung Bác Văn bố trí trận pháp bảo vệ, loại hoạt thi này không thể vào được nên có lẽ sẽ chờ đợi cơ hội ở bên ngoài. Thế nhưng lúc đó ở gần đấy hắn cũng không phát hiện ra có điều gì kỳ lạ. Điều này thật quái lạ, chẳng lẽ cỗ hoạt thi kia giữ lại được nhiều trí tuệ hơn, đã phát hiện ra có nguy cơ?
Tuy trong lúc nhất thời không thể suy nghĩ rõ ràng được, vả lại bây giờ cũng không phải là thời điểm tốt để suy nghĩ những chuyện như vậy. Lúc này đang là hoàng hôn, dương khí giảm mạnh, âm khí bị ánh mặt trời áp bức cũng được thả lỏng trở lại mặt đất, đây chính là thời cơ tốt để tà ma hoành hành, rất bất lợi đối với công việc trừ tà. Hơn nữa, Ung Bác Văn đang lâm vào tình cảnh địch đông ta ít nên hắn cũng không cứng nhắc ôm ảo tưởng ngu ngốc, kiểu như “Ta không vào địa ngục thì ai vào” để gắng gượng ở lại chỗ này để trừ tà. Chủ trương của hắn là “Địch tiến ta lùi, thấy tình thế không ổn lập tức bỏ chạy”. Chính vì vậy, tay trái cầm bùa, tay phải nặn cát, Ung Bác Văn chuẩn bị sẵn sàng chặn cỗ hoạt thi còn lại, đồng thời quay đầu sai bảo Lưu Ý: “Mau đưa nàng đi trước”.
Lưu Ý liền lại nâng Hàn Nhã lên vai tiếp tục chạy ra ngoài.
“Nhanh!” Phí Mặc tức giận thúc giục đám hoạt thi đang khựng lại một lần nữa tiến lên phía trước.
“Đừng có lại đây, viên bi của ta chính là pháp bảo chuyên môn đối phó loại hoạt thi như các ngươi đó.” Ung Bác Văn ném một viên bi ra đe dọa, không ngờ đám hoạt thi lại dễ dàng nhảy sang hai bên tránh thoát.
Không ngờ những con hoạt thi này thật linh hoạt.
Phí Mặc cười âm trầm: “Để ta xem thử ngươi có thể ném ra được bao nhiêu viên bi sắt.”
“Ta còn có rất nhiều, thấy khẩu súng bắn nước này không? Trong này chính là máu chó mực, chuyên môn khắc chế loại tà vật như hoạt thi này, máu chó không đủ ta còn có một con mèo đen trăm tuổi ở đây.” Ung Bác Văn vừa nói vừa vỗ vỗ con mèo nhỏ đang thành thật nằm úp sấp trên vai hắn, làm cho con mèo đen sợ hãi mà kêu lên thảm thiết, lông mao toàn thân đều dựng đứng lên.
Lời nói tuy rằng tự tin vô cùng, nhưng là trong lòng lại bồn chồn thầm cầu khấn: “Chỉ cần hôm nay, ta còn có thế sống sót thoát ra khỏi chỗ này, về sau không bao giờ... Con mẹ nó, sẽ không bao giờ đi xem mấy cái phim cương thi khốn nạn kia nữa.”
“Ngươi nghĩ ta chỉ có hoạt thi thôi sao”? Phí Mặc rất tự tin: “Ta thật muốn xem ngươi làm sao có thể chống chọi qua một đêm nay.”
Hai người đang đấu võ miệng uy hiếp nhau chợt từ ngoài cửa có tiếng bước chân nặng nề vang lên, chính là tên mập vừa chạy đi lại hổn hển chạy về.
“Sao ngươi lại quay về, không lẽ bị lạc đường?” Ung Bác Văn tức tới muốn bóp chết tên mập ngay tại chỗ.
Lưu Ý nghẹn ngào: “Không phải, bên ngoài có rất nhiều quỷ, hôm nay chúng ta không xong rồi.”
“Rất nhiều quỷ? Thấy quỷ a, không phải là ngươi không nhìn thấy quỷ sao?” Ung Bác Văn không dám nhiều lời, ném mạnh hai viên bi sắt, lại kéo Lưu Ý quay người chạy ra khỏi phòng.
Quả nhiên ngoài cửa, trên hành lang, trên bãi cỏ đứng chật ních các loại quỷ hồn, tất cả đều đang giương nanh múa vuốt xông tới.
Ung Bác Văn tỉ mỉ xem xét, hóa ra đều là người quen, đây là những con quỷ đã từng bám theo hắn không rời. Có nam quỷ trung niên ngu ngốc, có lão quỷ gầy gò hay ho sù sụ, thậm chí có cả nữ quỷ xinh đẹp, tất cả đều ở trong đám đó.
“Không phải sợ, bọn chúng bị vây khốn bên trong trận pháp phỏng chế cõi âm. Chúng không thể đả thương người đâu. Thừa dịp bọn chúng còn chưa hóa thành thực chất, cứ việc chạy mau đi.” Ung Bác Văn an ủi Lưu Ý, rồi định đẩy hắn chạy tới trước, nhưng tên mập chết tiệt lại chẳng nhúc nhích chút nào mà càng ra sức lùi về sau, vừa lùi vừa nói: “Mặt trời đã lặn rồi.”
“Cái gì?” Ung Bác Văn ngẩn người, mặt trời lặn thì liên quan gì tới chuyện bỏ chạy. Tên mập này không lẽ là bị sợ tới lú lẫn rồi. Tuy vậy hắn vẫn không nhịn được mà nhìn về phía trước. Quả nhiên phía chân trời đã là một mảnh u ám, tia sáng cuối cùng đang dần tắt.
“Giờ chết của các ngươi đã điểm rồi.” Giọng nói của Phí Mặc vọng ra từ trong phòng khách: “Dương khí đã tắt, âm dương giới rộng mở, bây giờ toàn bộ trận pháp chuyển sang cực âm, nếu ngươi có bản lĩnh thì siêu độ cho bốn trăm hai mươi mốt quỷ hồn, bảy mươi ba hoạt thi cùng với mười ba con quỷ cổ cho ta xem đi nào…”