Cùng Loan Loan Đồng Cư Chương 4 : Mỹ nữ dùng wc, đề tài rất nghiêm túc

Tập 1: Xuyên việt! Loan Loan cùng Sư Phi Huyên xuyên thủng nhà của ta!
Chương 4: Mỹ nữ dùng wc, đề tài rất nghiêm túc
Tác giả: Lý Cổ Đinh
Biên dịch: skillmax001
Nguồn: 2T




Ngủ thẳng đến hừng đông.

Sở Hà này một đêm ngủ thư sướng cực kì.

Các triệu chứng tỉnh dậy sau khi say hoàn toàn không thấy, bóng ma thất tình phảng phất như biệt tăm. Hắn sau khi tỉnh lại, vô luận thân thể hay tinh thần đều ở trạng thái đỉnh cao.

Hắn cũng không phải là loại vô tình mà là hắn rất giỏi khống chế. Đây cũng là một trong các khả năng trong lĩnh vực của hắn.
truyện copy từ tunghoanh.com
Nhưng ngủ một đêm ngon giấc cũng chả giải quyết vấn đề khỉ gì, cái mà Sở Hà quan tâm nhất, chính là hai đại tôn thần đang ở trong nhà.



Đương lúc Sở Hà mở cửa phòng ngủ, không có gì bất ngờ xảy ra, phát hiện hai tôn đại thần quả nhiên vẫn ở trong phòng khách, ngay trên ghế ngồi cả đêm.

Không hổ là xuyên việt võ lâm cao thủ, ngồi không cả đêm hai nàng thoạt nhìn nét mặt vẫn rất thư thái, không hiện chút nào mệt mỏi.

Tươi cười đầy mặt đối với hai nàng một câu chào buổi sáng, giống hệt hắn nói với hai vị đại tỷ đã sớm biết lâu năm, Sở Hà giấu đi nửa phần khác thường việc hai người xuyên việt, ra đại phòng khách, vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Thấy Sở Hà trấn định tự nhiên như thế, Loan đại tỷ cùng Sư tiểu thư đề phòng lẫn nhau cả đêm không khỏi có chút tò mò. Ngoài tò mò ra, cũng chỉ có ám sinh bội phục.

Phải biết rằng, từ lời nói Sở Hà hôm qua xem ra, hắn nhận thức Loan Loan cùng Sư Phi Huyên. Nhận thức nàng hai, tất nhiên là minh bạch thủ đoạn của hai nàng. Mà Sở Hà chính là một người hoàn toàn không thông võ công, tại trước mặt hai nàngchỉ là một người bình thường không có bất cứ thứ gì có thể tự bảo vệ mình. Ở cái tiểu hoàn cảnh này, tính mạng Sở Hà có thể nói hoàn toàn nắm giữ trên tay hai nàng.

Nhưng Sở Hà không kiêu ngạo không siểm nịnh. Cũng không vì các nàng có lực lượng tùy thời đưa hắn vào chỗ chết mà sợ hãi, cũng không vì nhan sắc khuynh thành của hai nàng mà động dung.

Không tham không hãi sợ, không vọng không si.

Hiện hạ không say rượu, trạng thái thanh tỉnh Sở Hà cấp hai nàng chính là một loại ấn tượng như vậy.

Chỉ dựa vào điểm này, cũng đã đủ cho hai người bội phục Sở Hà.

Đương nhiên, chỉ bằng loại biểu hiện lớn mật không hãi sợ cộng thêm phong tình khó hiểu giống như không tham, không cách nào hoàn toàn đả động nhị nữ. Lấy cái loại quỷ gian trá hay thay đổi Loan Loan, cộng thêm tính tình trở mặt không nhận nhân, an toàn tính mạng của Sở Hà vẫn không có bảo chướng.

Trong phòng vệ sinh Sở Hà trấn định tự nhiên ca hát, rửa tay, đánh răng, rửa mặt, chải tóc. Làm xong hết vệ sinh cá nhân, hắn đi ra phòng vệ sinh, ánh mắt thong dong, tự nhiên hào phóng nhìn hai nàng, tùy ý mà hỏi thăm: "Hai vị sớm muốn ăn cái gì?" Ngữ khí tùy ý giống như là hỏi bằng hữu tốt đến nhà hắn làm khách bình thường, rất tự nhiên, không mang theo nửa điểm làm bộ lấy lòng.

Hắn thật ra không lo lắng hai nàng thức ăn cầu kì hay không. Hiện đại ăn vặt đa dạng, chủng loại nhiều không kể xiết. Ẩm thực thời Tùy Đường so với hiện tại, có thể coi là đơn điệu. Càng huống chi, Sư tiểu thư là ni cô, ăn chay, sẽ không kiêng ăn. Loan đại tỷ tại Ma Môn, từ nhỏ ma luyện, thói quen chịu khổ. Hai nàng nhìn qua có vẻ yêu kiều, chắc cũng không phải loại thiên kim đại tiểu thư chọn béo lấy gầy.

Quả nhiên không ngoài Sở Hà sở liệu, nghe hắn hỏi, Loan Loan lập tức liền coi như theo hắn rất quen thuộc, nói: "Nhân gia muốn ăn hồn đồn, tốt nhất thêm bát canh chân vịt!"

Sư Phi Huyên hình như có chút xấu hổ, thoáng do dự một chút mới nói:"Làm phiền công tử, Phi Huyên muốn một chén tố lãnh đào, có thể không?"

Nghe hai nàng vừa nói như vậy, Sở Hà trong lòng không nhịn được thở dài. Sở Hà sở học cực kì hỗn tạp, tự nhiên biết hồn đồn, canh chân vịt, lãnh đào (Chính là mì, khi đó còn không có tên gọi là "mì"), trên cơ bản đều là đồ ăn bình dân, ân, miễn cưỡng là thượng phẩm trong đồ ăn bình dân. Mặc dù nhà Tùy kết thúc thiên hạ đại loạn, nhưng hai nàng xuất thân bất phàm, lẽ ra vẫn có điều kiện cùng cơ hội xa xỉ hủ bại . Nhưng chỉ xem điểm này, cũng có thể biết hai nàng sớm dưỡng thành thói quen gian khổ mộc mạc.

Cổ nhân thói quen một ngày ăn hai bữa cơm, bữa cơm thứ nhất gọi là hướng thực, tại thần khi ăn (7-9 giờ sáng); Bữa cơm thứ hai gọi là bô thực, ăn tại giờ thân (3-5 giờ chiều), nhiều người nhà có tiền thì sẽ ăn thêm một bữa ăn đêm. Hiện tại mới bảy giờ sáng, nói đại khái, còn chưa tới lúc điểm tâm. Hai cô nương xem bộ dáng thật sự một đêm khô ngồi có lẽ đã rất đói bụng, nếu không Loan Loan sẽ không khách khí, Sư Phi Huyên cũng tuyệt đối không rụt rè một trận .

Hai nữ hài tử đều là mười bảy mười tám tuổi, tại thời hiện đại vẫn là hạt minh châu của cha mẹ, là tâm can bảo bối, đúng là lúc non nớt yếu ớt. Mà hai cô gái này, cũng đã tung hoành bãi hạp, câu tâm đấu giác. Càng kiêm một thân chém giết trong máu tanh, đã sớm kinh lịch hiểm cảnh như ngày thường ăn cơm. Không biết làm sao, nhớ tới điều này, biết rõ hai nàng tại trước mặt mình là tuyệt đối cường thế, nhưng trong lòng Sở Hà không có lý do dâng lên một tia thương xót.

Nhưng hắn nhưng lại không đem này thương xót đọng ở trên mặt. Hắn biết, đối với Loan Loan mà nói, điều đầu tiên chính là không cần thương xót đồng tình. Mà đối nhất tâm thiên đạo Sư Phi Huyên mà nói, trong cuộc sống bất cứ tia cảm tình nào đều chỉ là tu hành ma chướng, cần nàng kham phá, lại càng không để ở trong lòng.

Vẫn một vẻ bình thản tươi cười như cũ, Sở Hà nói: "Hồn đồn trong nhà không có, ta đi ra bên ngoài mua. Canh chân vịt tại nơi chúng ta đang sống lại là đồ ăn lạnh, không bao nhiêu người ăn, có thể mua không được. Không bằng cho ngươi một phần ô kê thiên ma thang đi (canh gà?), rất bổ. Về phần lãnh đào, hắc, trong nhà có thể làm. Không phải khoe khoang, ta nấu lãnh đào tay nghề cũng không kém so với đầu bếp trong đại tửu điếm. Hai ngươi chờ, ta đây liền đi chuẩn bị.”

Dứt lời hắn đổi giầy chuẩn bị ra ngoài cửa. Cừa nhà còn chưa mở, liền nghe Loan Loan nhỏ giọng nói: "Cái kia, xin hỏi công tử, không biết nhà vệ......" Dừng một chút, lấy thanh âm càng nhỏ hơn nói: "Không biết chỗ thay quần áo ở nơi nào?"

Sở Hà sửng sốt, cân nhắc một trận mới hiểu ra chút ý vị, không khỏi ách nhiên thất tiếu. Chỗ thay quần áo, không phải là wc sao? Cổ nhân thường gọi wc là chỗ thay quần áo, Loan Loan có thể cảm giác được nói nhà vệ sinh hai chữ rất không quen, liền thay đổi cách nói uyển chuyển hơn, làm cho Sở Hà sau khi cân nhắc, muốn cười lại không dám cười, thật sự bị đè nén đến hoảng.

Điều chỉnh vẻ mặt, tự nhiên mỉm cười đối mặt Loan Loan, nói: "Chính là gian phòng lúc nãy ta đi vào. Ngô, trong nhà nhỏ, nam nữ liền phòng không xa rời nhau , ủy khuất loan đại tỷ."

Loan Loan mặt cười ửng đỏ, lần đầu tiên từ lúc xuất hiện tới nay trước mặt Sở Hà có chút cúi đầu, di động cặp tiểu chân trần hướng về phòng vệ sinh. Sở Hà vốn sớm rời đi, miễn cho làm cho Loan Loan tức giận, nhưng nghĩ lại, nhân gia Loan đại tỷ cũng chưa từng dùng bồn cầu a! Hơn nữa, giấy vệ sinh đến tận sau thời Nguyên mới bắt đầu lưu hành, giấy trước triều Nguyên là tượng trưng cho văn hóa, ai dám dung để rửa mông chứ (con chết mất, có giấy không dám dùng). Mọi người lại phải dùng những gậy gỗ hay trúc có hình phiến để “vuốt vuốt” . Vật kia chỗ nào có khả năng rửa sạch sẽ? Cho nên người có tiền mà vào wc, tốt nhất tiện tay tắm rửa đổi luôn một thân quần áo, không có điều kiện tắm rửa , trên người phải vẩy hương liệu.

Nghĩ tới đây, Sở Hà thiếu chút nữa bật cười. Nữ tử ở dưới bút Hoàng đại sư mỗi người đều là tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian, cũng không biết các nàng vào wc dùng cái gì để rửa sạch đây. Nhất là Loan Loan, Sư Phi Huyên loại nữ tử thường xuyên chạy loạn khắp thế giới, có đôi khi đi hoang ngẩn ngơ vùng đồng nội hơn phân nửa tháng. Ăn ngủ đều hảo giải quyết, nhưng chuyện này thì...... không lẽ lúc nào lưng cũng mang theo một cái bao, bên trong bên trong đều là trúc phiến đi? Chứ không dùng lá cây mà...... Hắc hắc, cái thí thí mềm mại của các nàng có thừa nhận nổi hay không là cái vấn đề lớn.

Sở Hà càng nghĩ càng buồn cười, cuối cùng rốt cuộc không nhịn được khóe miệng nhếch lên, mặt ngậm cười quái dị. Đương nhiên nụ cười này chỉ lóe lên chớp nhoáng, không bị bất luận kẻ nào chứng kiến.

Ân, phải chỉ điểm Loan Loan một chút hiện đại kỹ xảo dùng wc!

Sở Hà oai phong lẫm liệt địa đi đến phòng vệ sinh, lúc này Loan Loan đã vào phòng vệ sinh, cửa cũng thuận tay đóng lại. Nhưng nàng không biết dùng khóa hiện đại, mặc dù nhìn Sở Hà chuyển động nắm tay học xong mở cửa, cũng không biết như thế nào khóa cửa, cho nên chưa bấm khóa bên trong.

Sở Hà đồng học đi tới gõ gõ cửa, nói:"Loan đại tỷ?”

Thanh âm giận dữ của Loan Loan từ sau cửa truyền ra: "Cái tên kia, ngươi không biết lịch sự là gì hả, sao lại đến ngay lúc này chứ?"

"Ách......" Sở Hà nghẹn một chút, lập tức thản nhiên cười, nói: "Loan đại tỷ, nơi này có nhiều thứ Loan đại tỷ chưa từng nhìn qua, tiểu đệ chỉ là nghĩ muốn chỉ điểm một chút Loan đại tỷ sử dụng như thế nào mà thôi. Đương nhiên, loan đại tỷ băng tuyết thông minh, vô sự tự thông cũng nói không chừng. Nếu không cần tiểu đệ, vậy tiểu đệ phải đi rồi.”

Phias sau cửa yên tĩnh trong chốc lát, lập tức truyền đến thanh âm hơi có chút không được tự nhiên của Loan Loan: "Đừng, ngươi vào đi.”

Sở Hà mở cửa, thoải mái đi vào. Loan Loan di một tiếng, ngạc nhiên nói: "Ngươi sao có thể vào? Ta rõ ràng đã đóng cửa lại...... Nga, ngươi có cái chìa khóa có phải hay không? Không đúng nha, không thấy trên tay ngươi cầm cái chìa khóa nha!"

Sở Hà ~0~......

Thế này thế nọ giảng giải một phen, mới dạy cho Loan Loan hiểu như thế nào đem cửa từ bên trong khóa trái. Loan Loan học xong, lại đẩy Sở Hà tới ngoài cửa, sau đó đóng cửa, có chút tự đắc nói: "Bây giờ nếu ta không ra khỏi cửa, ngươi cũng khỏi vào luôn phải không?"

Sở Hà vỗ ót, cảm thấy đầu rốt cuộc có chút hôn mê......

Vào trong đó lần nữa, đã thấy Loan Loan đang hết sức hứng thú đứng trước tấm gương lớn trong phòng tắm. Đứng ở trước kính, sách sách lấy làm kì,"Ta quả nhiên so với Sư Ni Cô xinh đẹp chứ! Tiểu tử, bảo vật này thật là hiếm quý, thuộc về ta!"

Không có Sư Phi Huyên ở đây, Loan Loan chẳng muốn giả bộ.

Sở Hà bất đắc dĩ nói: "Loan đại tỷ muốn, cái loại này tặng ngươi một trăm tám mươi cái cũng không có vấn đề gì. Vật ấy nhất bình thường, không đáng giá tiền"

Tại trong phòng tắm trang bị gương lớn, thuần túy là tâm địa đen tối của Sở Hà. Từ trước cùng Từ Hiểu San đồng cư, hắn thích một bên tẩy uyên ương dục một bên cùng nàng ân ái, mà ân ái là phải trước gương, coi như là một loại tình thú. Hiện giờ nhìn vật nhớ người, lại cảm giác cái gương này cực kì ngứa mắt, thầm nghĩ đem đập bể

Loan Loan không biết suy nghĩ trong lòng Sở Hà. Đem tục vật nhận thức thành trân bảo, nàng cũng không để ý, lập tức không dấu vết nói sang chuyện khác:"Ngươi mới vừa nói, muốn tới chỉ điểm ta cái gì?"

Sở Hà: "Chỉ điểm không dám nhận. Chính là những thứ Loan đại tỷ đã kiến trức qua, nhưng cần thuận tay, chỉ cần liếc mắt một cái là hiểu thôi."

Dứt lời, liền chỉ cho Loan Loan như thế nào sử vòi hoa sen, như thế nào sử dụng bồn cầu, như thế nào xả nước, như thế nào lấy lấy giấy vệ sinh. Cuối cùng như thế nào lấy nước rửa tay...... Trong phòng vệ sinh tất cả chi tiết Sở Hà đều nhất nhất nói đến, thậm chí ngay cả ngồi bồn cầu đều tự mình làm mẫu một chút, sử dụng giấy cũng nói rất rõ ràng.

Lời như thế vốn không thể trước mặt một người nữ hài tử mà nói, bất quá Sở Hà lúc này biểu hiện oai phong lẫm liệt, không có nửa điểm tư tưởng không khỏe mạnh. Vô luận động tác, vẻ mặt, ngữ khí, ánh mắt đều không chê vào đâu được. Loan Loan mặc dù khi có nghe được tâm trạng để ý, mặt cười ửng đỏ, nhưng cũng không có biện pháp lấy cớ trở mặt. Nàng cực kì thông minh, Sở Hà chỉ cần giảng giải một lần, nàng là có thể hoàn toàn nhớ kỹ, học được. Khi Sở Hà kể xong sau, muốn nói lại cho nàng một lần khi, Loan Loan rốt cuộc lấy cớ nổi bão, trên mặt cười đến khuynh quốc khuynh thành, nhưng trong mắt sát khí lại láo liên không ngừng, nói: "Chẳng lẽ ngươi cũng muốn ta như ngươi mới vừa rồi, ngồi trên bồn cầu này cho ngươi xem sao?"

Sở Hà mắt thấy tự phóng đại quá mức, tại lúc Loan Loan nâng thủ bão nổi, ôm đầu trốn chui như chuột. Dưới ánh mắt cổ quái của Sư Phi Huyên, chạy ra khỏi nhà mình.
Nói thành thật, nếu Loan Loan thật muốn đối phó Sở Hà, Sở Hà tốc độ phỏng chừng nếu tăng lên mười lần mới có thể chạy thoát. Đợi Sở Hà chạy ra, Loan Loan bịch một tiếng đóng cửa phòng vệ sinh, khóe miệng lại thoáng hiện một nét ý cười giảo hoạt, lẩm bẩm: "Sư Ni Cô thoạt nhìn cũng có chút nóng nảy, chỉ là nàng ở phương diện này da mặt rất mỏng, không có ý tứ hướng tiểu tử đó chủ động hỏi. Ta sẽ không nói cho nàng nên như thế nào dùng mấy thứ này, tiểu tử đó bị ta hù dọa, cũng sẽ không tái chủ động nhắc tới dạy Sư Ni Cô. Aa, thật chờ mong thấy bộ dạng Sư Ni Cô gấp đến độ không biết làm sao đây......"

Nguồn: tunghoanh.com/cung-loan-loan-dong-cu/quyen-1-chuong-4-dA4aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận