Căn Phòng Khóa Kín Chương 2


Chương 2
Hôm trước nghe mấy đứa trong lớp nghi ngờ thầy hiệu trưởng giấu thứ gì đó quý giá; nghĩ cũng có lý, vì căn phòng đó khóa bốn ổ, mở ra nhanh như vậy thì chỉ có thể là người quen thôi

“Cậu không được tạo tiếng động, không thì bảo vệ nghe thấy đó” – Huy nói nhỏ vào tai Nguyên

Nguyên thở phào một tiếng và cảm thấy yên tâm hơn. Cô cũng không còn cảm thấy cái lạnh thấu xương hay bị theo dõi nữa. Hai người bạn lặng lẽ bước men theo hành lang dãy nhà bên trái, cố gắng nhấc chân thật nhẹ. Huy ngó qua ngó lại đề phòng bị phát hiện, trong khi Nguyên dù có bạn bên cạnh nhưng vẫn cảm thấy bồn chồn lo lắng. Nhất là cái cảm giác bị theo dõi lúc nãy vẫn chưa thôi ám ảnh cô bé.

Đột nhiên, Huy vội kéo tay Nguyên nấp vào góc tối khi nghe thấy tiếng động. Sợ người bảo vệ nghe thấy, hai đứa không dám thở mạnh. Không gian yên tĩnh đến nỗi họ có thể nghe cả tiếng tim mình đập. Mang theo đèn nhưng Huy không dám chiếu bừa bãi vì có thể sẽ bị phát hiện. Mò mẫm một lúc, hai người đến được cầu thang duy nhất dẫn lên lầu. Mặc dù lối đi này rất quen thuộc, Huy và Nguyên đều đi qua hàng ngày để vào lớp, nhưng vào lúc này thì khác hẳn. Cả hai đều có cảm giác sợ hãi như thể đang ở một nơi xa lạ chứ không còn là ngôi trường thân quen của họ nữa.

“Sao tớ hồi hộp quá” – Nguyên lo lắng

“Thôi nào, sắp tới rồi. Với lại có tớ bên cạnh, cậu lo gì nữa”

Trên đường tới lớp Nguyên, cả hai phải đi qua một căn phòng mà lúc nào cũng khóa. Kỳ lạ ở chỗ, người ta lại dùng đến bốn ổ khóa lớn. Ngoài những thầy cô ở trường lâu năm, không ai biết trong đó có gì. Nhà trường cấm tất cả học sinh không được nhắc đến căn phòng đó. Họ chỉ giải thích là đó là phòng chứa những vật dụng quan trọng của trường, học sinh không được vào. Tuy nhiên, nhiều học sinh vẫn bàn tán về căn phòng kỳ lạ, đa số đều nghĩ là hiệu trưởng giấu thứ gì trong đó, nhưng không ai dám lên tiếng vì đã có một học sinh từng bị đuổi học chỉ vì tìm cách phá ổ khóa. Điểm đáng nghi hơn nữa là tất cả những tin đồn ma quái trong trường đều liên quan tới căn phòng này. Từ những tiếng động lạ, những ánh sáng lạ đến những sự việc khó hiểu đều được cho là đến từ sự kỳ bí của căn phòng. Mặc dù cả Huy và Nguyên chưa bao giờ chứng kiến, nhưng rất nhiều nhân chứng, đa số là học sinh, quả quyết về điều này.

Bước ngang qua căn phòng khóa kín, Nguyên có cảm giác lạnh cóng mặc dù ngoài trời không hề có gió. Cái lạnh này gấp bội lần cái lạnh cô cảm giác ở cổng trường. Đang bàng hoàng trước cái lạnh thấu xương, Nguyên lại cảm giác bị theo dõi, và lần này, sự theo dõi ấy có vẻ đến từ chính căn phòng khóa kin kia. Người Nguyên khựng lại như kẻ vô hồn, và rồi như bừng tỉnh, cô bé nắm chặt tay bạn rồi nhắm mắt chạy thật nhanh đến lớp học của mình cuối hành lang. Bị bạn kéo đột ngột nhưng Huy không tỏ ra phản kháng. Huy hiểu cảm giác của Nguyên vì chính Huy cũng cảm thấy lạnh thấu xương nhưng vẫn cố tỏ ra can đảm trước mặt con gái.

Tới cửa lớp, Nguyên thở hổn hển. Cô bé cố gắng quên đi những cảm giác kỳ lạ kia. Nguyên định nói cho Huy biết nhưng cô lại nghĩ là do mình ảo giác vớ vẩn, nên lẳng lặng bước vào lớp, đến bàn học của mình để lấy tài liệu. Trong khi đó, đứng cạnh cửa, Huy thấy một cuốn sách trên cái bàn học nhỏ. Bước đến bên cạnh, chiếu cây đèn nhỏ lên mặt bàn, Huy nhận ra đó là một quyển sách truyện rất nổi tiếng cách đây hơn mười năm. Có lần Huy nghe ba nói về quyển sách đó. Đúng là nó từng làm mê mẩn giới trẻ trong cả thời gian dài nhưng bây giờ thì đâu còn ai đọc nó nữa. Huy nghĩ cuốn sách có thể là của người lạ đem vào nên quyết định đem về để đưa lại cho nhà trường.

“May quá!” – Nguyên nói – “Thấy tài liệu rồi, mình đi thôi”

“Shhh, nhỏ thôi” – Huy đưa ngón tay lên miệng ra hiệu

Quay lại hành lang, Huy và Nguyên hết sức ngạc nhiên khi thấy cánh cửa căn phòng kia đã được mở toang. Sự việc xảy ra quá đột ngột. Mới ít phút trước, cả hai đều kinh hãi cái cảm giác rờn rợn từ căn phòng bí ẩn, vậy mà giờ đây nó lại mở toang, trông bình thường như những phòng học khác. Hai đứa nhìn nhau, trong đầu nảy sinh hàng chục câu hỏi.

“Sao lại như vậy nhỉ?” – Huy thắc mắc

“Ai lại mở ra vậy, nó đã bị cấm rồi mà” – Nguyên thêm vào

Dường như sực nhớ ra điều gì, Huy vội kéo tay Nguyên trở lại vào trong lớp.

“Sao vậy Huy?”

“Shhh, đừng làm ồn” – Huy giải thích – “có thể là trộm, hoặc là có ai đó làm chuyện gì đó mờ ám”

“Cũng có thể” – Nguyên nhớ lại – “hôm trước nghe mấy đứa trong lớp nghi ngờ thầy hiệu trưởng giấu thứ gì đó quý giá; nghĩ cũng có lý, vì căn phòng đó khóa bốn ổ, mở ra nhanh như vậy thì chỉ có thể là người quen thôi”

Huy giật mình vì lời kết luận đó. Đúng như Nguyên nói, mở bốn ổ khóa đồ sộ nhanh như vậy thì phải là người quen tay. Hơn nữa, mở những ổ khóa cỡ đó thì chắc chắn phải gây ra tiếng động, trong khi từ nãy đến giờ ngoài tiếng nói chuyện của hai đứa, Huy không hề nghe thấy bất cứ thứ gì khác, thậm chí là những tiếng nhỏ nhất cũng không có.

“Ngồi ở đây nhé, để mình ra ngoài xem sao” – Huy đề nghị

“Đừng!” – Nguyên kéo tay bạn lại – “ngồi một mình sợ lắm”

“Đây là lần đầu tiên tớ thấy căn phòng đó được mở, mà chắc cũng không có cơ hội thứ hai đâu. Tớ muốn đi xem thử”

“Vậy thì tớ cũng muốn đi. Nhưng mà mình chỉ đi ngang, ngó vào rồi về nhé”

 Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/37450


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận