CƠ ĐỘNG PHONG BẠO
Chương 115: Lần Đầu Cầm Súng
Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh
Dịch giả: Matahari
Nguồn: 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
“Ài, Trương Sảnh Như, hoa khôi khoa báo, cha là Chủ tịch HĐQT công ty Bách hóa Thời đại, sở thích đua ngựa, tennis, đọc sách… tôi thực sự không xứng với người ta...”
Giọng Mã Khả yếu dần yếu dần, đến mức cả Salta cũng không kìm nổi tò mò. Người anh em này mọi khi nói đến mỹ nữ là hào hứng như lên cơn nghiện, vậy mà lần này…
“Bỏ đi, tình cảm đâu có quan hệ gì đến gia cảnh? Nói như cậu thì chẳng phải tôi đến móng tay Linh nhi cũng không bằng ư...?” Lý Phong phản đối đoạn vê nhẹ lòng bàn tay Đường Linh, ý bảo cô nên khích lệ Mã tiểu tử một chút.
“Phải đấy, điều kiện gia đình đâu phải là tuyệt đối! Nếu thực sự thích nhau thì điều kiện gì cũng bất chấp, vả lại cậu còn tốt hơn người nào đó ấy chứ...” Đường Linh nói rồi cấu tay hắn một cái...
Lý Phong xịu mặt, tiểu nha đầu đúng là rất biết cách được nước. Vì huynh đệ một đời nghiến răng một chút cũng có sao, tối nay về sẽ tính sổ đàng hoàng với cô em vậy...!
Hai ngườ lỡm lờ tình tứ, Mã Khả tất nhiên không thể không nhìn ra. Quả nhiên là đồ đệ tốt của mình, không ra tay thì thôi, hễ ra tay là kinh thiên động địa. Đường đại tiểu thư xem chừng lún sâu quá rồi!
Nhưng… không hiểu vì sao, cảm giác rối như tơ vò cố bao nhiêu cũng không bỏ được. Dũng khí và sự chai lì thường ngày chỉ cần nhìn thấy Trương Sảnh Như là biến mất, lẽ nào đó chính là cái mang tên“vật khắc vật” trong truyền thuyết?
Nhìn bộ dạng Mã Khả, Lý Phong chỉ biết thở dài: “Linh nhi, dù sao chúng ta đều là bạn học mà, cứ đến rủ Sảnh Như cùng ăn tối bình thường.”
“Được, mọi người chờ ở đây đi!”
Con gái với con gái rõ ràng tiện hơn nhiều, huống hồ trong bốn người lại có những ba sinh viên vào thẳng, danh chấn toàn trường. Chỉ có Mã Khả là ngoại lệ, song một khi có Đường Linh giới thiệu thì làm quen cũng rất dễ dàng. Đều là sinh viên cùng trường, Trương Sảnh Như gặp bạn ở đây cũng có đôi chút bất ngờ...
Mã Khả vốn là kẻ lắm lời nhất hội lúc này, Lý Phong chăm chăm huých tay gã. Cơ hội đã có rồi, chỉ cần Thánh tình uốn ba tấc lưỡi chẳng phải núi nào cũng đổ vật đó sao? Thế nhưng thật kỳ lạ, trước sau vẫn chỉ có hai người con gái xởi lởi lịch thiệp, còn Mã Khả vẫn ngượng nghịu ấp úng như một tiểu cô nương từ nhà quê mới ra tỉnh... Cuối cùng Lý Phong phải dẫm cho Tình thánh một cái dưới gầm bàn, mục tiêu đã ngay cạnh, phải tìm cách mà bắn đi chứ?
“Bạn này là Trương Sảnh Như, tên cũng đẹp như người vậy. Phong ca thì khỏi cần nhìn, còn Mã Khả, cậu ngây ra gì thế? Mau mang một cái ghế nữa đến đây!” Đường Linh cười bao dung.
“Được, được, có ngay...!”
“Đây là... Lý Phong, còn đây là Salta khoa Cơ chiến...”
Trương Sảnh Như tươi cười: “Đại danh như sấm nổ bên tai, rất vui được quen biết các bạn!”
Mã Khả lật đật bê một cái ghế đến, Đường Linh chớp thời cơ: “Bạn này là Mã Khả, cùng ở khoa báo chí với cậu.”
“Chào bạn Trương Sảnh Như, cùng một khoa sau này có thể giúp đỡ được nhiều rồi...”
“Chào… bạn Mã Khả. Không vấn đề, không vấn đề...”
Có lẽ thái độ của Mã Khả rất đặc biệt nên Trương mỹ nhân không kìm được phải tủm tỉm cười. Đã quen rồi thì chuyện gì cũng dễ nói, tại trường đua tất nhiên trưóc hết phải đàm luận về ngựa rồi. Vừa rồi ai đó còn thao thao bất tuyệt khoe khoang kiến thức, nhưng lúc này thì lại... im lặng đến mức chỉ muốn cốc cho mấy cái!
Chủ yếu vẫn là Đường Linh nói chuyện, Lý Phong thỉnh thoảng gợi ra một số đề tài, ngay cả Salta cũng chốc chốc chêm vào mấy câu, trong khi kẻ trước đây vốn lắm lời nhất…
“Bạn Mã Khả không thích nói chuyện à? Sinh viên khoa báo chí hình như ai cũng nói không ít mà?” Cuối cùng Trương Sảnh Như phải hỏi vẻ tò mò.
Đến nước ấy mà Mã Khả cũng vẫn chỉ đỏ mặt ậm ừ, Lý Phong hết cách, chỉ còn nước xả thân ứng cứu.
“Đâu có, anh bạn chí cốt của tôi bình thường rất biết ăn nói. Chỉ là khi nãy vừa chụp lưu niệm với con Ngày Ngày Vui Vẻ, giờ vẫn còn đôi chút luyến tiếc. Sở thích của cậu ấy là vận động mã thuật, về đua ngựa cũng có nghiên cứu...”
“Oh, vậy sao? Thế thì sau này có thể nói chuyện nhiều hơn rồi! Tôi cũng rất thích cưỡi ngựa, chỉ là không được giỏi lắm, có thời gian rảnh bạn Mã Khả phải chỉ điểm cho đôi chút đấy nhé...”
“Không... thành vấn đề, không vấn đề...”
Lý Phong chỉ muốn phá lên cười, đành gắng gượng nuốt tràng tiếu ngạo vào trong bụng... Mã Tình thánh thật đáng nể, nói ba câu thì hết hai câu là “không vấn đề không vấn đề”, đâu đến mức phải căng thẳng như vậy? Có điều cô gái này đúng là rất được, nếu hai người thực sự yêu nhau thì tốt quá, để cho Mã Khả phải tu tâm dưỡng tính...
Năm người cùng học một trường, đề tài trò chuyện nhiều vô kể, từ mã thuật đến quân huấn, từ năm thứ nhất đến tận... Barabass. Tận khi lái xe của Trương Sảnh Như đến đón mà chuyện vẫn nở như bắp rang, năm người trao đổi số liên lạc rồi mới vui vẻ chia tay.
Trương Sảnh Như đi khỏi, Mã Khả thở phào nằm toài ra bàn như thể vừa trải qua một cuộc maratong cứu mạng. Lần này thì ba người nhìn gã vẻ rất thông cảm, xem những biểu hiện vừa rồi thì đại kế chinh phục mỹ nhân của Mã Khả đã gặp trở ngại nghiêm trọng rồi.
Tuy nhiên Mã Khả không dễ bỏ cuộc, chí ít gã cũng đã có được số liên lạc, hơn nữa từ cuộc trò chuyện cũng biết được không ít thông tin quý giá...
“Các cậu thấy thế nào?” Bình tĩnh rồi Mã Khả mới hỏi, hiển nhiên là muốn ba người cho gã chút hy vọng.
“Một cô gái rất khá!” Nhận xét của Lý Phong.
“Cũng được, có điều hơi gầy một chút!” Đánh giá của Salta, những lời này Mã Khả đều xem như tán thưởng. Quái nhân như Salta, tất nhiên quan điểm thẩm mỹ cũng phải có chút khác biệt người bình thường rồi.
“Được lắm đó, chỉ là không thiếu kiêu ngạo ngầm đâu!” Đường Linh gật gù. Tất nhiên cô là người nhận được nhiều thông tin nhất. Trương Sảnh Như hóa ra không hề trầm lặng nho nhã như vẻ bề ngoài, cô ta tham gia không ít hoạt động xã hội, tính cách rất hoạt bát, nói không chừng rất thích hợp với một người ưa ồn ào như Mã Khả. Tuy nhiên cho đến giờ vẫn chưa có bất kì biểu hiện nào.
Mã Khả giơ tay chỉ lên trời: “Tôi Mã Khả xin thề, nhất định sẽ theo đuổi được Trương Sảnh Như, bằng không sẽ cùng anh em cạo trọc đầu!”
Lý Phong trợn mắt: “Được hay không là do cậu, việc gì tôi phải cạo trọc đầu?”
“Hảo huynh đệ một đời, không có tóc mát lắm mà...” Mã Khả toét miệng cười, xem ra đã lấy lại chút ít tự tin.
Chỉ cần lấy lại tinh thần, tiểu tử này vẫn còn nhiều cơ hội lắm!
Đi chơi xong rồi về trường, Salta tới phòng luyện tập, Lý Phong cùng Đường Linh vào thư viện đọc sách, còn Mã Khả thì… bắt đầu vạch kế hoạch tán gái mới.
Về Tiểu Kim, không phải Lý Phong chưa thử tìm hiểu, nhưng dù là ở Trái đất thế kỷ Hai mươi ba cũng không có bất kỳ lý thuyết nào về chuyện này. Tuy một số truyện viễn tưởng cũng đưa ra những suy nghĩ đại loại như vậy song đó cũng giống như máy thời gian vậy, thuần túy chỉ là ảo tưởng. Tiểu Kim từng nói, nền văn minh Maya đã phát minh ra lý thuyết đầy đủ về máy thời gian, nhưng cũng giống như gương không gian, tuy chế tạo được nhưng không đủ tin cậy để sử dụng. Chuyện vượt ranh giới song song đến Trái đất của Tiểu Kim thực sự phải xem là may mắn trong may mắn, tất nhiên đó cũng là vận may của Lý Phong... Mấy triệu năm tiến hóa của nhân lại, đã mấy người bị sao băng đâm phải, huống hồ còn là loại sao băng cứu mạng?
Khoa học vốn bắt đầu tử tưởng tượng, từ tưởng tượng đi sát dần với thực tế, có điều đến lúc đó thì khoa học phức tạp hơn nhiều so với trong tưởng tượng. Chẳng hạn như Chiến Sĩ Đao Phong đó, tung hoành khắp Vũ trụ, nháy mắt có thể tới tận sao Hỏa sao Kim, nhưng thực tế thì sao…?
Có điều, không gian hắn đang ở cũng rất tốt rồi, chí ít con người đã bước ra khỏi Địa cầu, chu du thoải mái trong hệ Mặt trời. Đội ngũ thám hiểm vũ trụ đã cử đi rất nhiều, lý thuyết bước nhảy không gian cũng vừa hoàn tất, cái còn thiếu chỉ là thực tiễn ứng dụng. Có lẽ không bao lâu nữa, cùng với sự tiến bộ của Chiến hạm vũ trụ và Chiến sĩ cơ động, loài người sẽ hoàn thành giấc mơ vĩ đại đó, tiến quân vào vũ trụ bao la!
Vừa nghĩ đến đây, nhiệt huyết Lý Phong chợt nổi lên phừng phừng... Cứ chờ đấy, ta sẽ là người tiên phong trong cuộc khám phá thế giới chưa biết đến, còn bây giờ hãy bình tĩnh đã, cái định lý này nên hiểu thế nào nhỉ...?
Thứ hai, không khí trong trường nhộn nhịp không ngờ, tuy nhiên không phải vì Chiến Sĩ Đao Phong... Có một nhân vật còn hoành tránh hơn cả Đao Phong sắp đến Thượng Kinh, sẽ có hai buổi biểu diễn. Một là live show siêu lớn ở nhà thi đấu Hồng Khẩu sức chứa 150.000 người, buổi diễn thứ hai... đặc biệt lại ở ngay Học viện Alan, chỉ cho sinh viên các trường quân sự xem.
Vé đã bắt đầu bán từ một tháng trước, chỉ trong mấy tiếng đã hết veo. May mà vé được chia đều cho các năm trong trường, nếu không sinh viên năm thứ nhất đã tìm đến hiệu trưởng để liều mạng rồi.
Còn vô vàn người muốn có vé, đáng tiếc số lượng chỉ có vậy. Thời đại nào chẳng tồn tại con phe, và tất nhiên cánh này sẽ đẩy giá vé lên trời, dù pháp luật đã quy định nhà tù cho chuyện đó. Có người mua ắt có kẻ bán, chuyện này thực sự chẳng cách nào ngăn cản được, chỉ có thể trách Angel quá nổi tiếng mà thôi...
Không ít sinh viên các trường khác đang bừng bừng đố kị với Alan, dựa vào đâu mà lại tổ chức đó chứ không phải tại trường họ chứ? Hàng vạn thư than phiền trách ban gián hiệu các trường khác vô dụng, nhưng nhà trường cũng chẳng thể làm gì hơn... Angel đi đâu về đâu, dẫu là Chủ tịch USE cũng sao có thể quyết định được!
Lý Phong chỉ muốn làm tròn nhiệm vụ, đồng thời xin được hai chữ kí là OK. Một minh tinh cỡ bự như vậy chắc chắn rất khó chiều chuộng, nếu không phải vì Đường Linh và Mã Khả thì hắn chuồn từ lâu rồi, huống hồ còn phải chịu sự kìm kẹp của Chu Chỉ nữa...
Thời gian này, mỗi ngày sau khi lên lớp hắn phải học thêm một số chỉ dẫn cho vệ sĩ chuyên nghiệp. Tuy Lý Phong rất lợi hại nhưng nghề vệ sĩ có rất nhiều quy tắc và chi tiết phải chú ý, quan trọng nhất là không được để thân chủ tức giận. Nếu làm Angel không vui hủy bỏ buổi biểu diễn ở trường, khi đó sinh viên Alan sẽ tổng bãi khóa chưa biết chừng...
Chu Chỉ làm việc tuyệt đối tỉ mỉ, hàng ngày sau khi nuốt xong giáo trình vệ sĩ, Lý Phong đều phải đến cô ta báo cáo. Chuyện người khác cầu không được thì hắn lại muốn tránh mà không thể!
Không phải báo cáo ở văn phòng, Alan có căn cứ huấn luyện còn tốt hơn trong quân đội, có điều sinh viên bình thường tuyệt đối không được vào. Nơi huấn luyện của Lý Phong chính là bên trong căn cứ này...
Quy tắc quy định đã học xong, đến lượt thực hành ứng dụng. Nói là “vệ sĩ” nhưng công việc lần này của Lý Phong chủ yếu là những sự vụ đơn giản, đảm bảo an ninh thực sự đều do vệ sĩ vòng ngoài đảm trách.
Nhưng dù sao cũng không thể không biết bắn súng...
Chu Chỉ xinh đẹp như vậy, nhưng ngoài “ma nữ” thì Lý Phong không tìm ra từ nào khác để hình dung cô ta. Vừa nhìn thấy người đàn bà này, dục vọng trong lòng hắn lại có ý cựa quậy... Thật kỳ lạ, đã gặp nhau không ít lần song lúc nào cảm giác Chu Chỉ gây cho hắn lúc nào cũng đặc biệt như vậy...
Trong khi đó Chu Chỉ lại rất thản nhiên, thỉnh thoảng vẫn không quên khiêu khích Lý Phong bằng những điệu bộ cử chỉ nhiều ý nghĩa. Tất cả chỉ diễn ra ngấm ngầm nhưng Lý Phong đã nhận thấy, hắn không tài nào nhìn thấu được thực lực cũng như thân phận của Chu Chỉ, có điều hắn tin cô ta cũng không thể nhìn thấu được hắn...
“Lý Phong, vì cậu còn là sinh viên nên chỉ cần đảm nhận một vài chức năng là được. Angel cũng đã biết xuất thân của cậu, xem ra người như Angel sẽ không làm khó cho cậu đâu. Có điều với tư cách một thành viên Học viện Alan, biểu hiện của cậu trong đợt công tác này không chỉ đại diện cho Alan mà còn cho cả khối các trường quân sự USE, vì thế nhất định phải hết sức chú ý!”
Chu Chỉ nghiêm túc căn dặn, Lý Phong cũng thành tâm gật đầu. Cô ta nói đúng, bất kể vì lí do gì, một khi đã nhận vị trí này thì công việc nhất định phải làm tốt. Chuyện khác không biết đâu nhưng bảo vệ một tiểu nha đầu thì không thành vấn đề, trừ phi kẻ nào đó dùng vũ khí sát thương quy mô lớn oanh kích, khi đó dù là ông trời cũng hết phép. Còn nếu chỉ là đơn binh đột kích hay bắn tỉa gì đó, đừng hòng qua nổi hắn!
Nếu mấy chuyện ấy cũng không làm được, Lý Phong đã chết từ lâu trong khóa huấn luyện của Tiểu Kim rồi!
Tiếp đó là huấn luyện nghịêp vụ. Một giáo viên giảng giải tỉ mỉ cho Lý Phong về cách thức đối mặt với tình trạng nguy hiểm, giải thích xong còn đưa cho Lý Phong cuốn sổ tay hướng dẫn. Ông ta không tin vừa mới đó mà một sinh viên có thể nhớ hết tất cả, dù có là tân tinh vào thẳng của trường.
Tất nhiên Lý Phong không cần gì cuốn sổ. Thứ nhất bảo đảm an toàn cho Angel, thứ hai chú ý giữ gìn bản thân, chưa đến vạn bất đắc dĩ thì không được làm tổn hại đến tài sản công cộng, không được làm hoen ố hình ảnh Alan vv... Đơn giản!
Như thế còn được, dù sao cũng coi giá trị của sinh viên hơn tài sản công cộng! Lý Phong cũng hiểu rõ, những quy tắc trên là trách nhiệm của vệ sĩ, không phải thầy giáo muốn làm khó hắn. Nhiệm vụ này hẳn vô số người muốn gánh vác, nếu không phải thầy giáo đã quá già có lẽ ông ta cũng muốn tự tiến cử mình...
Chu Chỉ tươi cười đợi hắn tại cửa ra: “Đừng quá lo lắng, an toàn của cậu và của Angel đã được bố trí kỹ càng. Bây giờ tôi dẫn cậu đi làm quen với vũ khí, nhiều loại chắc không cần dùng đến, nhưng tốt nhất hãy đề phòng bất trắc. Kỹ thuật cận chiến chúng ta khỏi phải nói nữa, đánh bại được Salta thì mấy sát thủ tầm thường không phải đối thủ của cậu.”
Thực ra Chu Chỉ không dám nói... Chiến thắng Salta không phải là lý do để cô ta bỏ qua mục cận chiến, lý do chính là Lý Phong đã đánh bại Tiger, Hầu Tử, Mặt Sắt và Xác Chết một lúc, nhưng tất nhiên cô ta phải giấu biệt... Nếu lộ ra chuyện bốn đội viên TIN hợp kích hai sinh viên mà vẫn thua, có lẽ lực lượng đó nên giải tán đi cho rồi.
Tuy nhiên chính bởi thế mà lòng hiếu kỳ của Chu Chỉ với Lý Phong càng mạnh.
Đến phòng bắn ngầm dưới đất, Chu Chỉ vẫy tay, lập tức có người mang súng đến, đủ lọai ngắn dài to nhỏ. Đứng trước bàn, Chu Chỉ giảng giải: “Một vệ sĩ phải thông thạo tất cả các loại khí giới, chủ yếu không phải sử dụng chúng mà là để phản ứng khi bị chúng tấn công. Ký năng đó, nếu không rèn luyện trong một thời gian dài là không thể có được, vả lại còn phải xem khả năng thiên phú nữa. Nhiệm vụ trưóc mắt của cậu là học sử dụng mấy thứ này, tránh chuyện bị người của NUF chê bai...”
“Ý cô Chu nói là, người của NUF còn muốn kiểm tra xem em có đủ tư cách hay không?”
Chu Chỉ nhún vai ra bộ bất đắc dĩ. Lý Phong thản nhiên nhún vai: “Em cũng rất hứng thú với vũ khí, tốt nhất cô cứ để em tự nghiên cứu!”
“Cậu bé, cậu biết cậu đang làm gì chứ? Đây không phải những vũ khí đơn giản như khi huấn luyện đâu, có một số lại loại đặc biệt, hỏa lực lớn song giật cũng rất mạnh, không cẩn thận sẽ bị thương đó!” Thầy giáo dạy bắn cười cười... Tiểu tử này tuổi tác tuyệt đối chưa quá hai mươi, khẩu khí lại không nhỏ chút nào, bắn đạn thật mà nói như thể đồ chơi vậy...
“À... cô Chu, cô thấy thế nào?” Lý Phong không nhượng bộ. Hiếm có được cơ hội được cầm mấy thứ súng ống xịn thế này, không chơi cho đã thì quá phí đi...
“Được, thầy cứ để cậu ta một mình, có vấn đề gì tôi chịu trách nhiệm. Có điều camera giám sát phải mở hết, đề phòng xảy ra chuyện!” Chu Chỉ hào sảng.
Lý Phong hưởng ứng không chút do dự. Hắn rõ hơn ai hết, dù sao thì Chu Chỉ cũng sẽ xem trộm, có nói ra hay không cũng vậy...
Thầy giáo dạy bắn định phản đối, nhưng nụ cười của Chu Chỉ quá mê hoặc, cuối cũng không thể phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa, mơ mơ hồ hồ rời đi... Dù sao thì nếu có sự cố cũng không liên quan đến ông ta kia mà!
Đợi tất cả ra khỏi phòng Lý Phong mới thong thả xem những vũ khí bày trên hàng giá đầu tiên. Chà, đây đúng là ưu điểu của trường quân sự, thật đã! Nếu không phải làm vệ sĩ, thật không biết đến bao giờ mới được tiếp xúc với những súng ống kiểu này. Alan ngoài là Học viện quân sự, đồng thời cũng là trung tâm nghiên cứu sáng chế vũ khí. Không ít súng ống Lý Phong đang cầm đây, có lẽ chưa có ai trên thế giới nhìn thấy...
“Cô Chu, sinh viên này lai lịch thế nào? Cho cậ ta tự do như vậy liệu có quá nguy hiểm không?”
Thầy giáo Phương rốt cuộc cũng tỉnh lại, nhìn Chu Chỉ đầy nghi vấn. Đương nhiên ông ta biết sinh viên này chính là người được tiến cử đi bảo vệ Angel, vốn cho rằng một việc quan trọng như vậy sẽ tổ chức lựa chọn công khai, chí ít cũng phải để các giáo viên có ý kiến. Không ngờ cuối cùng Chu Chỉ và Hiệu trưởng lại một tay che trời, chuyện này đúng là lần đầu tiên xảy ra ở Alan...
***********
Keeét... Cửa mở, một ông già râu tóc bạc trắng bước vào...
“Hiệu trưởng, ông đến để.........”
“Hà hà, đến xem vũ khí bí mật của chúng ta. Tiểu Phương à, cậu cũng xem luôn đi... Ồ, cậu nhóc vẫn chưa động tĩnh gì sao?” Hiệu trưởng Barabbas mắt lim dim, cười khà khà nhìn vào bàn theo dõi. Tám màn hình lớn thu đầy đủ mọi góc độ của Lý Phong, rõ đến từng chi tiết. truyện copy từ tunghoanh.com
Thầy giáo Phương lại được một phen ngạc nhiên... Chu Chỉ đã là chuyện lạ, không hiểu vì sao cả đích thân hiệu trưởng lại để ý đến một sinh viên mới như vậy? Chuyện này đã rất nhiều năm không xảy ra, mà hình như lần trước chính là đối với... cô Chu kia. Khi ấy Chu Chỉ đúng là truyền kì của Alan, một truyền kì thực sự.
Giáo viên bình thường như thầy Phương cũng lờ mờ nhận ra, Chu Chỉ ở trường chỉ là đeo một cái danh, trong quân đội mới là nắm quyền hành thực sự. Họ đã tận mắt nhìn thấy trong lễ kỉ niệm thành lập trường, một số tướng quân cũng phải khách sáo với cô ta, trong khi Chu Chỉ chỉ là một Thiếu tá.