- Chắc làông côđơn lắm từ khi bàấy mất, phải không? Bà nói có vẻ thê lương hơn định nói. Dẫu sao thì vợông ấy mất đã 3 năm rồi.
- Không cô đơn hơn khi bàấy còn sống với tôi - Giọng ông hòa ngay vào ý nghĩa nghiêm trọng của câu bà vừa hỏi - Thật khó nói về người đã khuất, nếu lúc gần chết bàấy không sửa được tính nết tốt hơn một chút, chúng tôi đã sụm từ lâu rồi.
Ông ta dồn thuốc vào ống điếu.
- Bà không phiền vì hút thuốc chứ?
- Không, tôi muốn có chút mùi thuốc vương vấn trong nhà.
- Chồng bà có hút thuốc không?
- Vâng có - Bà hơi ngạc nhiên về câu hỏi.
- Trông ông ấy không có vẻ gì người hút ống vố cả - ông ấy nói rồi bập manh tẩu thuốc - Không, bàạ - ông ấy nói tiếp khi cái tẩu đã nhả khói đều - Bà rất có phúc, không biết đến cái cảnh nhà vắng tanh.
Lúc này bà biết ông ta đang thăm dò. Bà muốn cho ông ấy thỏa mãn một chút.
- Vâng thì tôi kểđiều đó là một diễm phúc.
Mắt ông ấy ánh lên thích thú. Em cũng côđơn như tôi thôi, em gái già ạ. Đôi mắt như muốn nói như vậy và sự thành thật của ông ta khiến bà ta thêm:
- Và tôi muốn anh Gerald ở nhà thường hơn.
- À vâng. Ông ấy đãđến tuổi quanh quẩn lần chót ở trường đua ngựa rồi nghỉ thôi, còn đua tranh gìđược nữa - ông ta háp háy mắt nhìn bà qua làn khói.
- Anh Gerald mới 43 tuổi mà - Nói xong bà mới thấy là lỡ lời.
- Nhiều người nghĩ hưu ở tuổi 40, vài người trong giới chúng tôi thì tiếc rẻ sau đó vài tuổi trong ghế xích đu.
Buổi nói chuyện đãđổi chiều và bà chẳng muốn vậy, bà sa lầy trong đó và cố vẫy vùng. Dập lửa bằng cái chổi lông.
- Có trăng kìa - bà nói rồi chạy ra cửa sổ nhưđể vẩy chào một người bạn cũ.
- Vâng, có trăng. Bà có định nhảy lên đó không?
- Ông nói gì, ông Joyce?
- Tốt hơn là tôi nên nói rõ những gì tôi nghĩ trước tiên. Nếu tôi thắng con Mickey vào chiếc xe ngựa cũ, bà có thích đi dạo với tôi một vòng quanh hồ nước nhà máy xay tĩnh lặng không?
Bà nhìn bóng ông ta ở kính cửa sổ, một bộ mặt tự mãn đượm chút liều lĩnh. Sau 16 năm lập gia đình, bàđã quên cách ứng xử với những đàn ông khác. Nhưng cách ứng xử thì không bao giờ thực sự quên được. Giống nhưđi xe đạp. Chỉđi vài vòng là lại đi vững như xưa.
- Tôi thích đi.
Con ngựa trước cái xe bây giờ khác con ngựa kéo cày buổi sáng. Ông Joyce chỉ cần phất nhẹ dây cương lên mông nó là nó quẹo mạnh đến độ muốn hất bà Sarah khỏi những khung tròn bên thành xe. Nhưng ông Joyce đã nhảy lên ghế xàích, một tay kéo con ngựa đứng chồm trên 2 chân sau, một tay đỡ bà Sarah nằm lên gối, và họ du hành lên nguyệt điện...
Lúc bà tỉnh dậy sáng hôm sau, ánh nắng chiếu thẳng vào mặt bà. Thường thì bà xem Gerald còn nằm trong giường không, bằng cách làm ngay một công việc hàng ngày. Sau cái cựa mình đầu tiên, bà quả quyết rằng ngồi trong một chiếc xe ngựa cũ các lò xo rỉ sét, phi nước đại, cũng không chứng tỏđược còn sức thanh xuân. Bà nằm nướng một lúc, suy nghĩ vềđiều đó và trỗi dậy với cảm giác mình thật điên khùng, đau đớn, cảm giác này ám ảnh bà suốt ngày hôm đó, lâu lâu lại nuối tiếc đã dẹp bớt các đồ cũ linh tinh đi. Bà cũng chẳng nhớđược đã dành ra bao nhiêu phần cuộc đời để chăm sóc chúng.
Khi ông Gerald về nhà, bà hầu như vẫn như hôm trước lúc tạm biệt ra đi. Tuy bà có nổi bật hơn vì các món trang sức. Chỉ còn những bông hoa chung ở phòng khách. Chỉ khi đãăn tối xong, Gerald đã yên vịđọc sách, ông mới hỏi:
- Sarah, cái tượng ông triết gia cổđại Trung Quốc đâu rồi?
- Em xếp ông ấy vào phòng chứa đồ rồi. Em đem hết mấy món bề bộn choán chỗđi nơi khác.
Ông nhìn quanh mình, xa vắng như thể cố nhớ vài nét về bức tượng.
- Vậy là em đã dẹp bức tượng đi rồi. Anh nhớông ấy, ông ấy gợi cho anh vài ý nghĩ.
- Ý nghĩ gì?
- À anh chẳng rõ nữa. Kiểu Khổng Tử viết ấy mà.
- Ông ấy chẳng giống triết gia gì cả - Bà nói mà chẳng cóý niệm gì vềông Khổng cả. Ông ấy là một nông dân.
- Vậy sao, thôi được, chỉ là một bất đồng nhỏ - ông mở sách.
- Những bông hoa cóđẹp không, anh Gerald?
- Đẹp.