Mỗ Anh cảm khái: Quả nhiên gừng càng già càng cay, đàn bà con gái là đáng sợ nhất.
“Hàn Dực Thiên, ông nói mà cũng không thèm nhìn một chút thử xem, nếu như ông là chủ lớn của Hàn gia, như thế tôi đây là cái gì? Hử?”
Người phụ nữ kia dưới cái nhìn chăm chú của chúng tôi lập lại câu nói vừa nãy một lần nữa, khác biệt ở chỗ chính là, câu hỏi lần này thêm được vài chữ, đặc biệt là cái chữ “Hử” ở cuối, âm điệu kéo dài nghe mà ghê tai, giống như dư âm vẫn còn văng vẳng bên cạnh màng nhĩ ba ngày không hết vậy.
Đột nhiên tôi cảm thấy lực nặng bên vai biến mất, quay đầu nhìn lại liền thấy Hàn lão gia lộ vẻ mặt nịnh hót lấy lòng cười chạy tới chỗ người phụ nữ kia, sau đó cúi người nịnh nọt nói: “Ai nha nha, bạn già, bà có nghe lầm hay không vậy! Người ta nào có nói mình là ông chủ lớn của Hàn gia đâu! Chủ nhà chân chính của Hàn gia đương nhiên phải là bà rồi! Bà phải biết rằng, ở Hàn gia địa vị của bà là không thể phá vỡ, ai cũng đối với bà kính trọng ngưỡng mộ cuồn cuộn như nước sông Trường Giang chảy liên miên không dứt…”
Gió lạnh, ôi gió lạnh, một ông già hơn tám mươi tuổi đầu mở mắt ra là có thể nói đủ lời bịa đặt làm nũng, tôi nhìn được sao? Nhưng sự thật là, ông ấy không những làm được mà còn làm hết sức hài hòa, đẹp mắt nữa cơ ạ!
Cho nên, tôi hoa hoa lệ lệ một lần nữa bị sét đánh cháy đen thui từ trong ra ngoài…
Đúng, đó là một người phụ nữ xinh xắn lanh lợi, khí chất phi phàm, mặc dù không có vẻ ngoài quá mức mỹ lệ nhưng sự cao quý trang nhã trên thân lại hết sức nổi bật và chói lọi, đáng sợ nhất chính là, bà ấy thoạt nhìn trông rất trẻ tuổi.
Tại sao lại đáng sợ á? Bởi vì người bạn già trong miệng ông Hàn này có nghĩa đó chính là bà Hàn, theo như lời mẹ chồng tôi nói, Hàn lão gia tử đời này chỉ cưới có đúng một người phụ nữ, và người ấy cũng chỉ nhỏ hơn ông ba tuổi mà thôi, nói cách khác, người phụ nữ nhìn qua trông như bốn mươi, năm mươi tuổi này kì thực chính là một bà lão hơn bảy mươi tuổi rồi sao???
Yêu tinh, ôi yêu tinh! Yêu tinh không già!
Nhưng mà, yêu quái không già đi cùng với yêu tinh không già, quả nhiên là tuyệt phối đó nha!
Hai người lúc này ở trước mắt của tôi không coi ai ra gì “liếc mắt đưa tình”, “mắt đi mày lại”, thoạt nhìn giống như là… mỹ nữ và dã thú, ách, phải là mỹ nữ cùng hoàng tử đã phá vỡ lớp ma pháp da thú mới đúng chứ.
Đang lúc tôi tính toán đi tới ghế đá kia ngồi xuống chờ hai bậc tiền bối “thông suốt” xong để cùng nhau về nhà thì Hàn lão phu nhân đã đem bạn già của mình đẩy ra, nở nụ cười hòa ái dễ gần đi tới chỗ này.
“Con chính là vợ của tiểu tử thối Hàn Lỗi kia sao! A ha ha ha! Thoạt nhìn rất hợp khẩu vị của bà đấy! Chúng ta về nhà nói chuyện đi, nơi này gió thổi mạnh quá, không thích hợp chút nào!” Dứt lời, bà thân mật kéo tay của tôi đi tới khu chung cư.
Tiểu tử thối? Lại là tiểu tử thối, xem ra nick name của Hàn Lỗi quả đúng là “Tiểu tử thối” rồi.
Nhưng mà hai bậc tiền bối này cũng thật ăn ý quá đi, một người nắm vai tôi còn một người thì nắm tay của tôi.
Khi ba người chúng tôi tiến vào cổng khu chung cư xong, Hàn lão gia tử quen cửa quen nẻo tiêu sái đi tới phòng bảo vệ, cùng chú An bắt chuyện qua loa xong liền kéo hành lý của mình ra.
Khó trách tôi cứ thắc mắc hành lý của ông ở đâu, hóa ra là ở đây.
Cuối cùng, dưới “đề nghị” của Hàn lão phu nhân, va li hành lý của hai người bọn họ đều do Hàn lão gia khệ nệ mang lên, sau đó ba người cùng đi thang máy lên tầng.
Đi vào nhà, sau khi nhìn thấy tín hiệu rõ ràng trên mặt của hai người, biểu thị “chúng ta nhất định phải ở đây cả tối” xong, tôi đem bọn họ dẫn vào gian phòng ngủ cho khách duy nhất trong nhà.
Phòng này lúc trước tôi từng ở qua, sau đó trở thành chỗ ngủ của Âu Dương Suất, hôm nay tiếp tục nghênh đón hai vị khách mới, thật là đáng mừng a, tung hoa, tung hoa~~~
Cất kỹ hành lý sau, ba người chúng tôi ngồi vào trên ghế sa lon trong phòng khách.
Hàn lão phu nhân nhìn xung quanh phòng ốc một vòng sau đó cảm thán nói: “Aizz! Lâu lắm rồi chưa tới đây rồi!” sau đó nói tiếp. “Đúng rồi, cháu dâu a, nhà có đồ ăn chứ? Bụng của bà đói quá!”
Đúng rồi, trời đã tối, bụng của tôi cũng đói.
“Dạ, trong tủ lạnh có chuẩn bị một chút thức ăn, hai người đợi một lát, cháu vào nấu cơm ngay đây.” Tôi vừa nói vừa muốn đứng dậy.
Lúc này, bà Hàn đột nhiên kéo tôi lại, lắc đầu kiên định sau đó xoay người nhìn ông Hàn, dùng vẻ mặt tôi không nhìn thấy và giọng điệu ôn nhu hết mức nói: “Còn ngồi đó là sao? Không nghe thấy trong tủ lạnh có thức ăn à? Không đi làm cơm đi còn đứng ì ở đó, muốn tạo phản sao? Hử~”
“Ách, để con làm là được rồi…” Làm con cháu ai dám phiền toái tới bậc tiền bối trong nhà chứ.
Nhưng Hàn lão phu nhân đã giơ tay lên cắt đứt lời của tôi, quay đầu trở lại cười híp mắt nói: “Đừng tranh giành, nấu cơm vốn là hứng thú của ông ta, ai không để cho ổng nấu cơm ổng sẽ quyết tử với kẻ đó đấy!”
Hả, thật sự là như vậy sao… Nhưng tại sao tôi lại có cảm giác bóng lưng ông mặc áo gió, choàng khăn len có vẻ tâm không cam tình không nguyện như vậy a?
Lúc này, Hàn lão phu nhân lại dùng thanh âm vừa đủ để Hàn lão gia tử vừa lúc nghe thấy nói: “Hơn nữa, bà chỉ quen ăn đồ do ông ấy làm, người khác nấu cẩn thận bà không tiêu hóa được mất!” Dứt lời còn nghịch ngợm nháy mắt với tôi mấy cái, dùng ngón tay chỉ chỉ bóng lưng Hàn lão gia tử.
Quả nhiên thân ảnh trong nhà bếp kia liền từ tâm không cam tình không nguyện biến thành cam tâm tình nguyện, còn vui vẻ ư ử những điệu hát dân gian nữa cơ.
Cường đại quá, cường đại quá, Hàn lão phu nhân thật sự quá cường đại, hãy để cho con quỳ lạy dưới chân ngài!
Bởi vì ăn theo Hàn lão phu nhân nên có thể hưởng thụ được bữa ăn tối tình yêu do ông Hàn tỉ mỉ chuẩn bị cho vợ, tôi không khỏi cảm thán: Người đàn ông của Hàn gia đều biết ra phòng khách vào nhà bếp quả là tốt a, hơn nữa còn yêu thương bà xã nữa!
Hì hì, xem ra có thể gả cho Hàn Lỗi, tôi thế nhưng thật sự lời to rồi a!
Sau khi ăn xong, tôi tính toán trở về phòng tắm rửa, không nghĩ tới vừa mới cửa phòng, hai bậc tiền bối họ Hàn cũng đi theo phía sau, vẻ mặt hết sức mong đợi muốn vào thăm thú bên trong.
Vốn dĩ Hàn Lỗi chính là cháu trai của hai người, hôm nay bề trên muốn đi thăm phòng ngủ của cháu, tôi có lý do gì ngăn lại đâu, cho nên hào phóng nghiêng người để cho bọn họ vào phòng.
Khi hai người rất ăn ý ngồi lên cái giường lớn của tôi và Hàn Lỗi xong, Hàn lão phu nhân cười nói: “Quả nhiên là cháu dâu hiểu chuyện a, không giống tiểu tử thối Hàn lỗi kia, lúc nào cũng không cho chúng ta vào phòng, lần nào cũng khóa y như khóa két sắt vậy, chúng ta có cạy sao cũng mở không được.”
Toát mồ hôi, ngày đó không phải tôi đã len lén cạy mở khóa rồi chui vào phòng này hay sao, kỹ thuật của mình xem ra khá tốt đấy!
Khoan đã, tôi nhớ hình như mẹ chồng cũng từng đi vào gian phòng này mà, bằng không tôi làm sao lại bị lừa thành vợ của Hàn Lỗi chứ!
Thế thì, tại sao Hàn Lỗi lại không để cho ông bà nội của mình đi vào đây nhỉ?
Tôi nghĩ thế nào liền hỏi ra miệng thế ấy, Hàn lão phu nhân liền bĩu môi, trẻ con nói: “Sợ bà mang đồ đạc của mình đi chứ sao, nói ví dụ như cái giường lớn bà đang ngồi này, cái tủ treo quần áo kia, rồi còn cả cái rèm cửa sổ nữa,…thứ nào bà cũng thích, ai bảo ánh mắt tiểu tử thối này vừa tốt vừa hợp khẩu vị của bà đâu, hơn nữa không phải mấy năm trước tôi từng thừa dịp lúc nó không ở nhà mang đi một ít đồ đạc thì bây giờ nó cũng chẳng đề phòng kinh như thế…”
Lại toát mồ hôi, khóe miệng co giật, nếu nói như vậy có lẽ tôi cũng cần đề phòng hai vị rồi.
Vậy lúc nãy để hai người tiến vào phòng có phải là sai rồi hay không a?!
Đúng lúc hai người già đang cúi đầu ghé tai thương lượng xem nên mang thứ gì đi bây giờ thì điện thoại trong phòng khách vang lên, có lẽ là Hàn Lỗi gọi về.
Đột nhiên, một trận gió thổi vù qua, tôi vừa định thần nhìn lại đã thấy không còn thân ảnh hai ông bà trong phòng, đi vào phòng khách thì hóa ra họ đã sớm ngồi xuống cái ghế bên cạnh chiếc điện thoại, cùng sử dụng ánh mắt nói với tôi: “Không cho phép nói cho nó biết chúng ta ở chỗ này”
Tôi mới vừa ngồi vào ghế salon bên cạnh điện thoại, bà Hàn đã nhanh chóng giúp tôi nhấn nút loa ngoài, rất nhanh sau đó, tiếng kêu than oán trách của Hàn Lỗi liền truyền ra từ bên trong.
“Cưng ơi! Anh thật đáng thương quá!”
Một tiếng “cưng ơi” của Hàn Lỗi này khiến hai bậc tiền bối hết sức ăn ý chớp mắt, vẻ mặt mập mờ cười nhạo chờ tôi trả lời.
Tôi không nhịn được vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn đã có chút nóng lên, hắng giọng một cái mới lên tiếng: “Làm sao làm sao? Vẫn chưa tìm được ông nội ư?”
Được rồi, bị Hàn lão gia tử làm ô nhiễm, tôi cũng đã học được chiêu mở mắt nói lời bịa đặt rồi.
“Đúng vậy! Hơn nữa bây giờ ngay cả bà nội cũng không thấy đâu nữa!”
“Cái đó…”
Đó là dĩ nhiên rồi, bởi vì bọn họ đều đang ở trên ghế salon trong nhà anh mà.
“Nhưng mà…” Giọng điệu của Hàn Lỗi lộ ra chút may mắn. “Bà nội đã hảo tâm để lại một tờ giấy, cho nên bọn anh liền đi tới chỗ mà bà đề nghị có thể sẽ tìm được ông.”
Hàn Lỗi ơi Hàn Lỗi, đừng quá cao hứng a, em dám cam đoan chỗ mà bà anh chỉ tuyệt đối không phải nhà anh đâu.
Nghe lời của Hàn Lỗi, Hàn lão phu nhân không nhịn được che miệng cười trộm, xem ra bà đối với hiệu quả của trò đùa dai mà mình tạo ra hết sức hưng phấn và vui vẻ.
Lúc này, tiếng cười trộm của Hàn lão phu nhân bị Hàn Lỗi tai thính nghe được, anh nghi hoặc hỏi: “Nhà chúng ta có khách sao? Anh vừa nghe thấy giọng của một người phụ nữ?”
Tôi khóc không ra nước mắt, nhà chúng ta đâu phải chỉ có khách không thôi a, đâu phải chỉ có một người phụ nữ thôi a, còn có cả một người đàn ông nữa kìa. Tôi rất muốn nói ra sự thật cho bọn họ biết, nhưng mà tôi có thể sao?
Sự thật thì, tôi không thể.
Bởi vì hai ông bà lão liền hung hăng nhìn tôi, rất ăn ý giơ tay phải lên, hướng về phía cổ mình cắt xoẹt, ám chỉ “nếu ngươi dám bán đứng chúng ta, chúng ta liền làm thịt ngươi ngay tức khắc.”
Cho nên, dưới nguy cơ tính mạng bị uy hiếp trắng trợn, tôi quyết định hy sinh đám người Hàn Lỗi, hãy tha thứ cho tôi nhé!
“Không có người nào khác đâu, em đang xem tivi, đúng lúc có cảnh một cô gái cười lên mà thôi!” Tôi nghe thấy mình trả lời Hàn Lỗi như vậy.
Hoang đường chết đi được.
“Được rồi, mọi người chẳng phải còn cần lên đường hay sao, đi đường cẩn thận nhé! Hmm, chờ mọi người trở lại chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé!” Dứt lời tôi vội vã cúp điện thoại, chỉ sợ mình vọng động muốn nói sự thật ra cho anh mà đi tong cái mạng nhỏ này.
Nhưng mà khả năng xảy ra chuyện này có cao không nhỉ? Tôi rất lý trí trả lời: không biết.
Xem ra tôi cũng đã học được một chút xíu tính phúc hắc của Hàn Lỗi rồi, quả nhiên là gần mực thì đen mà.
Sau đoạn nhạc đệm nho nhỏ này, hai bậc tiền bối không thèm để ý đến tôi nữa, cũng không còn hứng thú dào dạt đối với bất kỳ vật gì trong phòng của Hàn Lỗi mà họ hăng trí bừng bừng tập trung trước màn hình tivi, vui vẻ bấm điều khiển từ xa loạn xạ lên sau đó chọn được một kênh giải trí, kênh này vừa vặn đang chiếu lần lượt từ phim hoạt hình cho đến thời sự rồi cả tiết mục ảo thuật nữa…
Xem ra hai bậc tiền bối của tôi là FANS trung thành của đài truyền hình Hồ Nam nha.
Ngày thứ hai, bởi vì tôi còn phải đi làm nên tính toán xin nghỉ nửa ngày đưa hai ông bà lão này đến nhà lớn của Hàn gia, ai dè bà Hàn hết sức khí phách nói: “Công ty không phải là của Hàn Lỗi sao, nếu nó không có ở đây thì cháu còn đến đó làm quái gì, dứt khoát xin nghỉ một tuần đi theo hai ông bà già này thôi, nếu tiểu tử thối kia dám có bất kì kháng nghị nào, bà nội sẽ giúp cháu đá PP* của nó!”
(*PP: cái mông ạ =.=)
Cho nên, dưới sự bảo kê của hai chủ lớn nhà họ Hàn, tôi may mắn chiếm được vé nghỉ phép nguyên một tuần, thật là thiên đường của thiên đường mà! Nhưng mà tôi muốn nói rõ trước đã nha, tôi sở dĩ đi làm không phải bởi vì có Hàn Lỗi ở công ty đâu nhé!
Khi ba người chúng tôi cùng hai vali hành lý đồng thời xuất hiện trước cửa lớn của Hàn gia thì phát hiện lúc này chỉ có một mình mẹ chồng tôi ở đó trông nhà.
Khi mẹ chồng tôi nhìn thấy hai ông bà già cũng không hề lộ ra vẻ kinh sợ, giật mình, bị sét đánh gì hết, ngược lại lộ ra vẻ mặt “biết ngay là sẽ thế mà”.
Mẹ chồng tôi thân mật lôi kéo tay của Hàn lão phu nhân, chào hỏi vài câu rồi cùng ngồi vào ghế salon, bà lộ ra vẻ mặt xấu xa nói: “Hai người thật là xấu xa nha, lừa gạt bọn họ chạy tới tận Australia xong lại tự mình chạy về chỗ này!”
Hàn lão phu nhân còn nở nụ cười tệ hại hơn nói: “Chỉ đem họ lừa đến Australia thôi mà đã thỏa mãn được sao? Mẹ còn cố tình để lại cho họ một tờ giấy nữa cơ!”
Đúng rồi, Hàn Lỗi cũng có nói bà gửi lại một tờ giấy.
“Ở trên tờ giấy mẹ ghi là ‘Bà nội đã quyết định đi tìm ông với các con, nhưng mà nếu như lỡ đi trước mọi người một bước thì theo như tôi đoán, ông của con không có ở Áo thì ở Pháp, không thì Canada, Ai Cập hoặc là Ba Tư, tóm lại, chúng ta có duyên liền gặp mặt chứ sao nữa! Bye!’ A ha ha ha, cho nên a, mẹ đoán khi bọn họ phát hiện hết tất cả đều chỉ là âm mưu rồi đuổi trở về đây có lẽ là chuyện của một tuần sau nữa đi, vì thế một tuần này, chúng ta nhất định phải thật phong lưu thoải mái đấy nhé!”
Tiếng nói vừa dứt, bên trong Hàn gia liền truyền tới rất nhiều những tiếng cười xấu xa, thỏa mãn, như ý.
Nhìn hai người phụ nữ trước mắt, tôi không khỏi len lén lau mồ hôi lạnh hai bên thái dương, thật là khủng khiếp a, đám người Hàn Lỗi có lẽ nên can tâm bị chơi xỏ đi thôi, tôi cảm thấy họ đấu không lại được với hai nữ nhân Hàn gia này đâu.
Đúng lúc này, Hàn lão gia đang ngồi ở bên cạnh người tôi bỗng nhỏ giọng thầm thì: “Con trai ơi, các cháu nội ơi, cháu rể thân mến ơi, thật ra trò chơi lần này bà nội các người mới là chủ mưu chân chính, ông chỉ là đồng lõa thôi a…”
Sấm sét ơi là sấm sét, sao gần đây ngài lại hoan hỉ vui mừng tới lui trên đầu tôi thường xuyên thế?!
“Mọi người sao lại đi cùng Hạ Anh vậy?” Mẹ chồng tôi hỏi.
“A ha ha ha, đương nhiên là vì chúng ta đi cùng nó rồi, mẹ để cho lão già đi trước một bước, mình thì ở lại tỉ mỉ chuẩn bị tờ giấy xong mới lên đường, vì thế tối hôm qua hai người ở nhà của nó ngủ một đêm. ” Hàn lão phu nhân nói hết sức đương nhiên.
“Không nói đến chuyện này nữa, chúng ta đi dạo phố thôi, buổi tối mẹ còn muốn xem tivi nữa!” Hàn lão phu nhân đột nhiên hăng hái bừng bừng nói.
Vì thế ba người phụ nữ từ bên trong nhà lớn của Hàn gia tay nắm tay bước ra ngoài phố, lưu lại một mình Hàn lão gia tử đáng thương ở lại giữ nhà.
Xem ra Hàn lão phu nhân đã rất lâu chưa trở về nước để đi dạo phố, bà đi không biết mệt mỏi dẫn chúng tôi từ nơi này chạy đến nơi nọ, từ lầu một lên đến lầu bảy, tinh thần khỏe mạnh sáng láng đến mức làm tôi muốn quỳ xuống bái phục luôn.
Rốt cục đợi đến lúc bà chịu dừng chân lại, tôi định thần nhìn kỹ mới biết, thì ra chúng tôi đang đứng trong một cửa hàng bán quần áo lót, mà bà sở dĩ dừng lại là vì muốn chọn mua áo lót ở đây.
Tôi vẫn luôn nghĩ áo lót là thứ mặc ở bên trong người cho nên chỉ cần thoải mái cùng thực hiện tốt các chức năng của mình là OK rồi, nhưng bọn họ lại không cho là như vậy, mọi người đều nói chọn áo lót thứ nhất là để mặc cho thoải mái, thứ hai chính là để cho người đàn ông mà mình thích ngắm nhìn, cho nên việc lựa chọn cẩn thận là hết sức cần thiết.
Cho dù đã nói như thế thấy tôi vẫn thiếu hứng thú như cũ, cuối cùng, Hàn lão nhìn không được nhân cơ hội tặng tôi một cái váy ngủ nói là lễ vật ra mắt của bà.
Nhìn miếng vải màu trắng bay phất phơ trong gió kia, nói nó là váy ngủ còn thật sự là đánh giá cao ấy, căn bản đây là chỉ là một mảnh vải vụn trong suốt mà thôi.
Nhưng bởi vì đó là thứ trưởng bối đưa cho nên tôi chỉ có thể mang lòng cảm ơn mà nhận lấy.
Xem ra góc sâu nhất trong hộc tủ nhà tôi sẽ có thêm cái váy ngủ gợi cảm này làm bạn rồi, mọi người còn nhớ bộ váy ngủ màu đen tôi từng mặc để quyến rũ Hàn Lỗi nhưng thất bại nên đã bị đá vào lãnh cung không? Miếng vải màu trắng này hôm nay cũng sắp nghênh đón vận mệnh bi thảm như thế đấy!
Bởi vì theo như hứng thú bây giờ của Hàn Lỗi với mình, tôi nhận thấy đám vải vóc này chẳng cần thiết để vác tới kích thích anh nữa.
Lúc này mọi người hãy ảo tưởng thử xem, trong một góc sâu của hộc tủ, hai miếng vải sa mỏng manh trong suốt sống chung một chỗ, cỡ nào mất hồn, cỡ nào nhộn nhạo a!
Cái mà Hàn lão phu nhân gọi là “phong lưu” trong một tuần không phải là cùng chúng tôi đi dạo khắp phố mà chính là cùng bạn già nhà mình canh chừng cái tivi, khóa ngồi trước kênh văn nghệ tổng hợp như cũ.
Có lẽ ở Australia không có kênh này nên hai ông bà ở đó mới nổi lên ý nghĩ chơi cái trò xiếc này chỉ vì cái kênh văn nghệ kia.
Một tuần sau, ở ngày thứ tám, khi năm người phụ nữ Hàn gia vừa nói vừa cười đi vào nhà lớn liền phát hiện bầu không khí bên trong rất quỷ dị, bị đè nén với áp suất thấp kinh khủng khiếp, hệt như cơn trầm mặc trước bão táp phong ba.
Đi vào phòng khách nhìn thấy ở đó đã có một, hai, một, hai, ba, bốn, năm trong sáu người đàn ông nghiêm mặt ngồi ở trên ghế salon, còn dư lại một thì đang bất an nở nụ cười nịnh nọt.
Khi nhìn thấy năm người phụ nữ chúng tôi, người đàn ông đang không ngừng cười nịnh kia vội vàng lớn tiếng kêu gọi, vẻ mặt khẩn cấp nói: “Bạn già! Những thằng nhóc này muốn tạo phản rồi! Nơi này cần ngài trấn áp!”
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !