Vân Mặc giả bộ ho khan một cái, liếc mắt nhìn Ly Yên.
"Ta hỏi sư phụ ngươi, ngươi nhìn nàng ta để làm gì?" Lăng Dạ Phong khinh thường liếc Ly Yên vừa nói với Vân Mặc.
Vân Mặc đành hết cách thở dài một hơi, sao lại có người ngốc như vậy a? Cả Lăng Dạ Vũ cũng đã sớm đoán ra rồi.
"Nàng là sư phụ ta."
Những lời này giống như một quả boom nổ vang bên tai Lăng Dạ Phong, nhất thời vẻ mặt hắn trở nên cổ quái chấn kinh.
"Đây là sư phụ của ngươi?" Lăng Dạ Vũ không thể tin chỉ vào Ly Yên hỏi.
"Đúng, nàng y độc song tuyệt, ta tối đa cũng chỉ học được sáu phần tài nghệ của nàng." Vân Mặc luôn luôn nghĩ rằng: sao trên đời này lại có một nhân vật biến thái như vậy.
"Nhưng mà nàng còn trẻ hơn ngươi." Lăng Dạ Phong phát điên nói.
"Tuổi tác là vấn đề sao? Đây là vấn đề về chỉ số thông minh, bản tiểu thư thông minh cơ trí, chỉ số thông minh siêu cao, ngươi có thể so sánh sao?" Ly Yên sâu xa nói, đôi mắt tràn ngập khinh bỉ.
"Ngươi . . ." Lăng Dạ Phong nổi trận lôi đình, bị tức đến nghẹn lời.
"Ngươi cái gì ngươi? Bản tiểu thư có thù tất báo, đắc tội ta ta nguyền rủa hoa cúc của ngươi tự động nổ mạnh, hơn nữa hoa cúc của ngươi còn là sinh trưởng ở phía trước." Môi hồng nhuận hé mở, đôi mắt Ly Yên thuận đường liếc qua hạ thể của hắn.
Lăng Dạ Vũ thấy thế lập tức che mắt Ly Yên lại, bá đạo ghen tị nói:"Không được nhìn hắn , muốn xem cũng chỉ có thể xem ta ."
"Ngươi, ngươi là nữ nhân sao? Lại có thể. .. “ khuôn mặt Lăng Dạ Phong nhất thời đỏ bừng, mồm miệng cũng không còn lanh lợi.
"Chúng ta nói một chút về độc của Ngũ vương gia đi!" Vân Mặc nói lãng sang chuyện khác.
Mộc Hi Ngôn ở bên cạnh chăm sóc Lạc Y Cầm, căn bản không để ý đến chuyện của bọn họ, lạc Y Cầm thì vẫn đạm mạc ngồi, cái khăn che mặt trùm kín cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
"Không phải nàng là sư phụ của ngươi sao? Để cho nàng cứu a!" Lăng Dạ Phong oán trách nói, rõ ràng là không tin.
"Vừa rồi là ai nói Sư phụ Vân Mặc tính tình cổ quái đó?" Phượng mi nhíu lại, Ly Yên thản nhiên nói.
Lăng Dạ Phong thốt ra: "Vốn là cổ quái, ngươi có bình thường sao?"
"Còn vũ nhục Tiểu Yên ta liền đuổi đệ đi." Lăng Dạ Vũ nghe vậy, lạnh lùng nói, giọng điệu chân thật đáng tin.
Ly Yên nhẹ nhàng nở ra một nụ cười yếu ớt, cảm giác sung sướng nói không nên lời, dù đang có thương tích trong người, nàng cũng không thấy đau chút nào.
"Hoàng huynh, sao huynh lại vì nữ nhân này mà đuổi ta đi a?" Lăng Dạ Phong hung hăng trừng mắt nhìn Ly Yên, thầm mắng, thật sự là hồng nhan họa thủy.
Lăng Dạ Vũ nheo mắt lại, lạnh nhạt nói, "Nàng là hoàng tẩu của đệ."
"Không phải hai người đã hoà ly rồi sao?"
"Hoà ly vẫn có thể thành thân một lần nữa, nàng cũng vẫn là hoàng tẩu của đệ." Lăng Dạ Vũ thản nhiên nói.
Vân Mặc thấy vậy thoả mãn cười, nói với LY Yên: "Lão Đại, người gọi ta qua đây chỉ để hỏi đến độc của Ngũ vương gia sao?"
"Ta còn muốn chế thuốc để khôi phục dung mạo, thuốc ở đây ta dùng không đủ, ngươi đi chuẩn bị thêm đi." Ly Yên khoanh hai tay lại, nhẹ nhàng nói.
"Được, lão Đại." Vân Mặc gật đầu đáp, lập tức đi ra ngoài chuẩn bị.
Mộc Hi Ngôn thần tình kích động hỏi Ly Yên, "Yên nhi, thật sự có thể trị được sao?"
Ánh mắt Lạc Y Cầm tối sầm lại, quả nhiên hắn vẫn để ý đến dung mạo .
Ly Yên thu hết vẻ mặt của nàng vào trong đáy mắt, thầm nghĩ, hay là mình lại nói giúp ca ca đi !
"Không chắc chắn, phải xem tình huống đã!"
Mộc Hi Ngôn nghe vậy có chút thất vọng, đáy mắt âm thầm mang theo thỉnh cầu, "Yên nhi, nhất định phải tận lực."
Hắn biết nữ tử coi trọng nhất là nhan sắc, hắn không muốn để cho Lạc Y Cầm cả đời không vui.
"Đương nhiên a! Nàng chính là sư tỷ của muội." Ly Yên gật đầu cười nói, mâu trung tinh quang chớp lóe .
"Này, y thuật của ngươi sẽ không cao siêu như vậy đi?" Ngữ khí của Lăng Dạ Phong hơi mang theo chút nghi ngờ hỏi.
Mặc dù hắn không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, vì sao nữ tử kia lại bị huỷ dung, nhưng Mộc Ly Yên này hẳn là có chút bản lãnh, chỉ là không biết, có đúng như lời Vân Mặc thần y nói hay không thôi.
"Hiểu sơ, bất quá ta chẳng muốn làm." Ly Yên đáp.