Cạm Bẫy Hôn Nhân ( Sự Trả Thù Của Tổng Tài) Chương 107

Chương 107
Cái giá của việc nói dối, cô không chịu nổi đâu!

Đính hôn? Lông mày Cận Hạo Nhiên nhíu chặt, không nghĩ rằng Cố Thịnh sẽ có yêu cầu như thế, trong đầu hiện ra bóng dáng của Tả Tình Duyệt và Cố Tâm Ngữ, hắn không đành lòng nhìn hai người họ thương tâm, nhưng giờ phút này, hắn nên vì  Duyệt Duyệt mà đáp ứng đính hôn cùng Tiểu Ngữ sao?

Hắn biết Tiểu Ngữ lệ thuộc vào hắn, nhưng người hắn yêu là Duyệt Duyệt.

Hắn có thể lấy thân phận anh trai ở bên người Tiểu Ngữ làm bạn, chăm sóc cô, nhưng, muốn kết hôn. . . . .

Hắn bắt đầu do dự, hắn biết, nếu không yêu cô mà cưới cô, đến cuối cùng, cho cô chỉ có thương hại, nhưng hiện tại. . . . .



Hắn lại không muốn nhìn thấy Duyệt Duyệt tiếp tục thống khổ như vậy!

Ngoài mặt Cận Hạo Nhiên rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đang cực kỳ mâu thẫn, hắn nên làm cái gì bây giờ?

"Tôi cần thời gian suy nghĩ!". Cận Hạo Nhiên im lặng xoay người, nếu như có thể đổi lại tự do cho Duyệt Duyệt, hắn có thể vứt bỏ tình yêu đối với Duyệt Duyệt để đi yêu một người con gái khác sao?

Hắn không xác định! Từ thời điểm bắt đầu biết Duyệt Duyệt, trong lòng của hắn cũng chỉ có một cô gái, ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cô vẫn là động lực của hắn, hắn không thể không thừa nhận, sau khi thấy Cố Tâm Ngữ, hắn tỏ ra quan tâm cô, nhưng phần lớn là bởi vì sự dịu dàng của cô có nét giống Duyệt Duyệt.
Giống nhau ở đôi mắt trong veo, giống nhau cần người thương tiếc!

Cố Thịnh nhìn bóng lưng Cận Hạo Nhiên rời đi, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh lùng, người đàn ông này sẽ hy sinh hôn nhân của mình vì Tả Tình Duyệt sao?

Nhưng hắn hết sức chắc chắn, vô luận đáp án của Cận Hạo Nhiên là gì, hắn cũng không cho phép Cận Hạo Nhiên tổn thương Tiểu Ngữ, cũng như hắn không dễ dàng bỏ qua cho Tả Tình Duyệt!

Thân hình cao lớn đột nhiên đứng dậy, mang theo sự mạnh mẽ đi ra khỏi thư phòng, khi đi qua phòng khách mà Tả Tình Duyệt ở, bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, cửa phòng hé mở, không biết tại sao, hắn như bị kích thích, đẩy cửa ra, bước chân vào, trong phòng một mảnh hắc ám, Tả Tình Duyệt vẫn chưa về, nhưng trong không khí đều là mùi thơm nhàn nhạt thuộc về cô, khóe miệng hắn giương lên.

Nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, nhớ khi ở Mĩ, hắn thô bạo chiếm lấy cô, thân thể đột nhiên căng thẳng, đáng chết, hắn đang nhớ thân thể của cô!

Khẽ nguyền rủa ra tiếng, Cố Thịnh mở mắt ra, trong mắt xẹt qua một tia tối tăm, giờ phút này, hắn không có nửa điểm muốn rời khỏi ý niệm trong đầu.

Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của hắn, không phải sao?

Hưởng thụ thân thể của cô là việc bình thường, hắn cần gì phải bắt buộc bản thân chịu đựng?

Khóe miệng nâng lên một nụ cười tà, Cố Thịnh ngồi ở trên ghế sa lon, lẳng lặng chờ đợi người chủ của gian phòng trở về. . . . .

Một chút lạnh lẽo xẹt qua thân thể Tả Tình Duyệt khiến cho cô thoát khỏi mạch suy nghĩ của mình, cô đã ngồi ở chỗ này bao lâu?

Nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, bây giờ thân thể cô không giống trước đây, không thể để cho mình chịu rét, ngã bệnh!

Tả Tình Duyệt vội vàng đi vào trong nhà chính, khi đi ngang qua cầu thang lầu hai, theo bản năng, cô liếc mắt nhìn sang phòng Cố Thịnh, hắn đã ngủ chưa? Tối hôm nay Tôn Tuệ San chưa trở về!

Gạt bỏ những suy nghĩ không nên có, Tả Tình Duyệt đi tới gian phòng của mình.

Đẩy cửa ra, Tả Tình Duyệt không mở đèn mà trực tiếp đi về phía phòng tắm, nhanh chóng rửa mặt xong, vào lúc cô trở lại trên giường, nhờ ánh sáng yếu ớt, cô đột nhiên nhìn thấy Cố Thịnh đang nằm trên giường, trận địa sẵn sàng đón địch nhìn  cô.

Tả Tình Duyệt thở hốc vì kinh ngạc, theo bản năng lui về phía sau, tại sao hắn lại ở chỗ này?

"Tới đây!". Trong mắt Cố Thịnh xẹt qua một chút không vui, cô không muốn nhìn thấy hắn như vậy sao?

Trong lòng Tả Tình Duyệt ngẩn ra, theo bản năng lắc đầu, hành động như vậy càng kích thích Cố Thịnh tức giận, "Chớ chọc giận tôi, cái giá đó cô không thể chịu đựng nổi đâu!".

Lông mày Tả Tình Duyệt nhíu chặt, hắn nói không sai, chọc giận hắn không phải là lựa chọn sáng suốt, nhưng hắn đột nhiên xuất hiện ở trong phòng của cô, ánh mắt nhìn cô hoàn toàn trần trụi. Dục vọng trắng trợn, những gì cô chịu đựng trong quá khứ còn chưa đủ sao?

Bây giờ, nhớ tới sự hành hạ thô bạo của hắn, lòng cô vẫn còn sợ hãi, ngay cả thân thể cũng đau đớn theo.

"Tôi muốn cô!". Cố Thịnh không e dè mà nói ra mục đích cùng ý tưởng của mình, nhìn Tả Tình Duyệt không chớp mắt, đồng thời cho cô một lý do tốt nhất, "Chúng ta là vợ chồng, đây cũng là nghĩa vụ của cô, không phải sao?"

"Hôm nay em không tiện, cái đó. . . . . Tới. . . . . Có thể không. . . . .". Tả Tình Duyệt theo bản năng lắc đầu, cố gắng nghĩ ra một cái cớ thích hợp, nhưng cái cớ này vừa nói ra khỏi miệng, cô liền chột dạ, cô biết Cố Thịnh không dễ dàng buông tha cho người khác như vậy!

Quả nhiên, dưới ánh đèn nhu hòa, Cố Thịnh nhíu mày,"Cái đó tới?"

Giọng nói kia càng làm cho lòng Tả Tình Duyệt cả kinh, không cẩn thận chống lại đôi mắt sắc bén của hắn, cô có cảm giác như bị người khác nhìn thấu sai lầm của mình.

Cố Thịnh hơi híp mắt, cái đó tới? Cái cớ cũ rích, sao hắn không biết, người phụ nữ mang thai mà bạn tốt còn có thể viếng thăm đúng hạn chứ! Cho dù không mang thai, hắn cũng biết không thể nào, bởi vì đối với thân thể của cô, hắn rõ như lòng bàn tay.

Trong mắt xẹt qua ánh sáng lạnh lùng, duỗi bàn tay, cầm cánh tay mảnh khảnh của cô, lôi cô về phía mình, bàn tay không chút do dự dò xuống giữa hai chân cô.

"Không! Thịnh, em thật sự . . . . .". Trong lòng Tả Tình Duyệt cuồng loạn không ngừng, cô không cách nào tưởng tượng được hậu quả của việc lừa dối Cố Thịnh.
"Thật thế sao? Thật không tiện?". Khóe miệng Cố Thịnh nâng lên một nụ cười tà, cúi người, phả ra hơi thở bên tai cô, ánh mắt trở nên châm chọc, bàn tay không dừng lại mà đi xuống thăm dò, ”không tiện, tôi tự mình xem một chút thì biết!". 
Dứt lời, Tả Tình Duyệt cảm thấy quần lót của mình bị hắn kéo xuống, một cỗ lạnh lẽo từ giữa hai chân xẹt qua thân thể của cô, bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, trên lỗ tai truyền đến một hồi đau đớn, ngay sau đó thanh âm lạnh lùng của Cố Thịnh vang lên ở bên tai.

"Không phải là được hay không? Thực tế là trong lòng cô không muốn hay thân thể cô không tiện?". Cố Thịnh trừng phạt cắn một cái lên vành tai của cô, giọng nói không vui, trong nháy mắt, phần ác trong con người hắn nổi lên, lúc này, hắn giống như một ác ma, muốn từng miếng từng miếng nuốt cô xuống.

"Thật xin lỗi. . . . . Em không phải. . . . .". Lời nói của Cố Thịnh khiến lòng Tả Tình Duyệt tràn đầy sợ hãi, cô không phải cố ý muốn gạt hắn, nhưng cô không có cách nào khác. . . . .

"Phụ nữ đừng nói dối trước mặt tôi!". Cố Thịnh ổn định môi của cô, khi nếm đến vị ngọt của cô, dường như, đầu óc hắn có một đóa pháo hoa nở rộ ra, so với trong tưởng tượng, hắn còn khát vọng hôn môi cô hơn, mà thân thể của hắn cũng đang sôi trào, muốn lập tức vọt vào thân thể của cô.

Hắn không thể không thừa nhận, hắn bị cô thu hút, bị người phụ nữ này mê hoặc!

Hắn ghét cảm giác nội tâm bị khống chế, năm ngón tay hung hăng bóp da thịt trắng như tuyết của cô, mượn việc đối xử thô bạo với cô để chứng minh mình chỉ mê muội thân thể của cô, mà tim của hắn thực sự hận cô!

Đau đớn khiến Tả Tình Duyệt cau mày, nhưng cô cố nén, cô biết, biểu hiện của mình càng thống khổ thì sẽ nhận được càng nhiều đãi ngộ thảm hại hơn!

"Duyệt Duyệt. . . . .". Cố Thịnh nhỏ giọng lẩm bẩm tên của cô, ngữ điệu dịu dàng kia khiến Tả Tình Duyệt ngẩn ra, cảm giác trở lại thời điểm hắn trăm bề che chở cho cô, nhưng một giây sau, lời hắn nói ra lại lôi cô quay về thực tế.

"Không phải cô nói là cái đó. . . . . Tới sao? Tôi muốn xem máu chảy, nhất định sẽ rất kích thích!".

Nguồn: truyen8.mobi/t110449-cam-bay-hon-nhan-su-tra-thu-cua-tong-tai-chuong-107.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận